Các fan của Thẩm Chi Diễn đang mở cuộc họp khẩn cấp.
[Có phải anh trai cũng bị Khương Đào đe dọa rồi không!]
[Có lẽ không phải đâu, nhìn có vẻ chỉ là quan hệ cùng đóng phim, thế nên khách sáo một chút]
[Nhưng lần này người trong đoàn phim “Lăng Tiêu Ký” tham gia đại hội thể thao ngôi sao, không chỉ có mỗi mình Khương Đào, sao anh trai không mời người khác nhỉ]
[Không chỉ “Lăng Tiêu Ký”, trước đây anh trai đã ở biết bao đoàn phim, ngay cả liên hoan cũng rất ít đi, đừng nói chi tới mời người khác ăn cơm]
[Hu hu hu hu, anh trai thế mà lại bị bắt nạt rồi, Hải Diên chúng ta nhất định phải bảo vệ anh trai thật tốt!!]
Các fan tám chuyện nửa ngày trời, cuối cùng có người cảm thấy không thích hợp.
Hải Diên Chi Sĩ: [@Uyển Đậu, dạo gần đây sao cậu không sôi nổi chút nào thế? Chuyện quan trọng như thế này xin cậu đừng im lặng]
[Đúng đó, thời gian trước anh trai tham gia hoạt động ở Sơn Thành, cậu cũng không có phản ứng, nếu mà đổi lại là trước đây, cậu đã cầm máy ảnh đi theo từ sớm rồi]
Lê Tư Uyển nhìn tin nhắn trong nhóm, có hơi xấu hổ ho một tiếng.
Mấy ngày trước cô bé đi coi “Đại hội thể thao Ngôi sao mới”, bởi vì quá trình diễn biến của cuộc thi đấu quá sôi nổi, nên đã sơ sót bên này.
Trong lòng cô bé sinh ra một chút hổ thẹn.
Nhưng vẫn nhanh chóng trả lời tin nhắn trong nhóm.
[Mấy ngày trước có chút việc bận, hiện tại đã xong rồi]
[Uyển Đậu cuối cùng em cũng xuất hiện rồi! Em mau mau coi thảo luận của mọi người trong nhóm đi, chúng ta có nên tổ chức một chuyến đi thăm dò đoàn “Lăng Tiêu Ký” làm việc không đây]
Lê Tư Uyển nhớ tới lúc Khương Đào dịu dàng chào hỏi các Thao Thiết, lại nhớ tới trong cuộc thi, thành viên đội Lam bị cô rượt đuổi trên sân, liền chần chừ.
Trong nhóm còn đang thúc giục cô bé, có muốn cùng đi thăm ban hay không.
Lê Tư Uyển do dự rất lâu, rốt cuộc tình yêu đối với anh Thẩm chiến thắng tất cả, cô bé trả lời: [Để em trà trộn vào xem tình hình như thế nào rồi nói sau]
Cho dù là Khương Đào mà cô bé đã trèo tường, nhưng nếu bắt nạt anh trai, thì cô bé cũng sẽ không chịu để yên đâu!
[Được được được, vậy nhờ em đó @Uyển Đậu]
*****
Lê Tư Uyển lướt tin nhắn xong vội vàng tìm chị họ.
Gần đây Sở Nhược Dư công việc rất thuận lợi, Khương Đào giúp bọn họ giải quyết vấn đề về kẹo hồng trà, đẩy lượng tiêu thụ kẹo lên cực cao.
Mà nhãn hàng đường mễ do Khương Đào làm đại ngôn, vốn dĩ doanh thu cũng không tệ, nhưng vẫn luôn bình bình mãi không hot, nhưng mà sau khi Khương Đào nhận quảng cáo, lại như có thêm sức sống.
Dạo gần đây Sở Nhược Dư liên tiếp nhận được sự tán thưởng của ông nội và ban giám đốc, nhớ tới lúc đầu bản thân nhất thời phách lối cá cược với Khương Đào, thế mà lại chó ngáp phải ruồi, trong lòng vừa vui mừng vừa cảm kích.
Cô ấy quyết định gia hạn hợp đồng quảng cáo, thuận tiện đem kẹo trà đen mới nghiên cứu được mang qua cho Khương Đào thử, xem ý kiến của cô.
Lại không ngờ rằng, bị em họ tìm tới cửa.
Sau các loại làm nũng và bảo đảm không gây rắc rối của cô bé, Sở Nhược Dư đành mang cô bé theo.
Tới đoàn làm phim “Lăng Tiêu Ký”, Đồng Đồng ra đón bọn họ, cô ấy cũng là vì bản hợp đồng lần này, mà đặc biệt chạy tới.
Thế là Sở Nhược Dư không rảnh mà quản Lê Tư Uyển, chỉ kêu cô bé đừng chạy lung tung, rồi đi cùng Đồng Đồng thảo luận các thể lệ chi tiết của hợp đồng.
Lê Tư Uyển nhân cơ hội chuồn vào chỗ quay phim, cô bé vốn chỉ muốn coi tình hình chung sống ở đoàn làm phim của Khương Đào và Thẩm Chi Diễn, lại không ngờ được, vừa tới liền gặp ngay lúc bọn họ đang đối diễn.
Sau khi Lê Tư Uyển biết Thẩm Chi Diễn vào vai phụ của “Lăng Tiêu Ký”, liền cấp tốc đi đọc nguyên tác, đặc biệt là phần của thượng tiên Tịnh Lưu, thế nên cô bé vừa nhìn thấy bối cảnh, liền biết rằng phân cảnh này đang quay đoạn nam chính Tạ Vô Ngôn đưa thượng tiên Tịnh Lưu chạy trốn, lại bị Nguyệt Già bắt lại, cuối cùng thượng tiên Tịnh Lưu không cam lòng chịu nhục, đem tiên lực truyền lại cho nam chính, sau đó quy tiên.
Hiện trường đang tiến hành điều chỉnh cuối cùng.
Thẩm Chi Diễn đã thay đồ xong, đang dợt thoại với Thiệu Tắc Mặc.
Khương Đào đang ngồi trên ghế để trang điểm lại, thợ trang điểm vây kín lấy cô, căn bản Lê Tư Uyển không nhìn rõ.
Nhưng cô bé cũng không để ý, lúc anh trai và đầu tường ở cùng nhau, thì anh trai vẫn quan trọng hơn.
Đặc biệt những năm gần đây Thẩm Chi Diễn rất ít khi đóng cổ trang, hơn nữa tạo hình lần này, phong thái bất phàm, cao ngạo lạnh lùng, kinh diễm đến nỗi Lê Tư Uyển sắp thở không nổi, làm gì còn có tâm tư để ý thứ khác.
Đợi tới khi chính thức quay hình.
Trên người Thiệu Tắc Mặc và Thẩm Chi Diễn đều đã đeo dây bảo vệ, bay lên không trung.
Mặc dù phía sau đều là màn màu xanh biếc, nhưng Lê Tư Uyển lại không hề thấy mất hứng chút nào, chỉ cảm thấy tiên nhân có lẽ chính là dáng vẻ này.
Cũng vì vậy, cô bé đối với Nguyệt Già còn chưa lên sàn, có một chút oán giận nho nhỏ, nếu không phải là Nguyệt Già, thì Tịnh Lưu sẽ không chết.
Nhưng đúng lúc này, một bóng dáng màu đỏ xuất hiện phía sau lưng hai người.
Gần như Khương Đào không dựa vào dây bảo vệ, nhẹ nhàng mà đáp xuống đất.
Cô nhìn Thiệu Tắc Mặc và Thẩm Chi Diễn ở đằng trước, ngón tay nâng nhẹ, cả hai người giống như bị thứ gì đó chặn đứng, sững lại.
Cả hai quay người lại.
Trên mặt Tạ Vô Ngôn hiện rõ sự sợ hãi.
Mà Tịnh Lưu thì lại chỉ lạnh nhạt và chán ghét.
Nguyệt Già đi về phía hai người, lại giống như không muốn nhìn thấy sự chán ghét trong mắt hắn, do dự rồi dừng lại.
Tịnh Lưu: “Nguyệt Già, ngươi để ta đi đi.”
Nguyệt Già cố chấp lắc đầu: “Không được.”
“Ngươi muốn cái gì, ta đều cho ngươi, linh hoa dị thảo, hay là linh vật chí bảo*, chỉ cần ngươi nói, ta đều có thể lấy cho ngươi.”
*linh hoa dị thảo: giống như tiên thảo, cỏ tiên, có ma lực
linh vật chí bảo: pháp bảo, công cụ có tiên lực
Tịnh Lưu giận tái mặt: “Ngươi đang làm nhục ta?”
Nguyệt Già có chút vô tội: “Ta chỉ muốn khiến ngươi vui vẻ.”
Nàng nghĩ tới gì đó, hung ác mà nhìn về phía Tạ Vô Ngôn: “Có phải là hắn ta lừa ngươi, mới khiến cho ngươi ghét ta!”
Tạ Vô Ngôn: “…”
Nguyện Già trực tiếp tung nắm đấm, tàn nhẫn đấm về phía Tạ Vô Ngôn, muốn lấy mạng của hắn.
Tạ Vô Ngôn kinh hãi: “Tiền bối cứu ta với!”
Tịnh Lưu chắn trước mặt hắn.
Nguyệt Già vội thu tay: “Ngươi không sao chứ?”
Tịnh Lưu lắc đầu: “Nếu ngươi thật sự vì muốn tốt cho ta, thì hãy để ta rời đi.”
“Không cho không cho!” Nguyệt Già tủi thân nói: “Núi Câu Ngô có chỗ nào không tốt, ta có chỗ nào không tốt chứ? Vì sao ngươi không chịu ở lại đây?”
Rõ ràng là hung thú tàn bạo, biết rõ nàng chỉ cần ho một cái sẽ có thể nổ chết người.
Nhưng giờ phút này bộ dáng nàng hoang mang và tủi thân, lại vừa đáng yêu vừa đáng thương.
“Ta thích ngươi mà!” Ánh mắt tiểu hung thú nóng rực, dường như cũng vì thái độ của hắn mà ảm đạm đi mấy phần: “Trên thế gian này, chỉ có ngươi không sợ ta, cho dù tức giận, cũng sẽ không lấy đá ném ta, sẽ không dùng pháp thuật đánh ta…”
“Chuyện gì ta cũng sẽ nghe ngươi hết, ngươi đừng rời đi có được không?”
Nàng tủi thân ngẩng đầu lên, trong đôi mắt xinh đẹp giăng kín sương mù.
Dù là Tịnh Lưu người từ trước đến nay vẫn luôn chán ghét nàng, cũng không khỏi ngẩn ra.
Lúc này, Tạ Vô Ngôn hét to: “Nguy rồi! Tiền bối! Thời gian của trận dịch chuyển sắp hết rồi! Chúng ta không chạy thì sẽ không kịp nữa!”
Bỗng nhiên Tịnh Lưu hoàn hồn.
Mà Nguyệt Già phát hiện, mềm mỏng cũng không có tác dụng, lộ ra biểu cảm hung ác lần nữa: “Các người đừng hòng đi!”
Tịnh Lưu nhắm mắt, gần như hạ quyết định nào đó, hắn giơ tay, đem tất cả tiên lực truyền cho Tạ Vô Ngôn.
Máy quạt gió bốn hướng lập tức hoạt động, thổi bay quần áo của anh.
Mà Nguyệt Già vốn đang nắm chắc thắng lợi trong tay, lại ngây dại, lúc nàng xông lên phía trước, đã không kịp nữa rồi.
Tịnh Lưu chỉ còn lại hư ảnh sau khi quy tiên.
Nàng ôm lấy hư không, lại không cam lòng, cố gắng muốn kéo người trở lại trong vô vọng, sau khi phát hiện bản thân không giữ được đối phương, trên mặt cũng lộ ra sự hoảng loạn.
Thẳng cho tới khi tia hư ảnh cuối cùng biến mất vào không trung.
Nàng mới mờ mịt nhìn bàn tay của mình, biểu cảm trên mặt nàng không phải là bi thương, ngược lại giống như hoang mang.
Vì sao tình nguyện biến mất, cũng không tình nguyện ở lại bên cạnh nàng đây?
Nhưng rõ ràng ngươi đã đồng ý với ta rồi mà.
Tiên nhân, thì có thể tùy tiện gạt người sao?
“Cắt!!”
“Cảnh này không tệ! Đạt rồi!”
Khương Đào lấy lại tinh thần, vô ý thức phủi phủi tay, giống như muốn phủi đi những tia ký ức kỳ quái kia.
Thẩm Chi Diễn thấy cô hình như vẫn còn trong vai diễn, đi tới quan tâm hỏi han: “Có ổn không?”
Ai ngờ rằng Khương Đào tức tối lườm anh một cái, phùng má đi qua một bên nghỉ ngơi.
Thẩm Chi Diễn: “…”
Qua một lát, Thiệu Tắc Mặc nhẹ nhàng meo meo tiếp cận: “Chị, đoạn vừa nãy, chị coi anh Thẩm thành loại đồ ăn nào?”
Phương pháp lấy đồ ăn thay cho người này của Khương Đào đến nay vẫn rất nổi tiếng ở đoàn phim, gần như mỗi diễn viên diễn chung với cô, đều có một loại thân phận đồ ăn riêng, chỉ có Thẩm Chi Diễn là cái gì, trước mắt vẫn không ai biết.
Dựa theo kinh nghiệm của Thiệu Tắc Mặc, Khương Đào sau khi diễn xong, tính tình còn tốt, mới dám to gan tới hỏi.
Ai ngờ Khương Đào chỉ trưng ra biểu cảm vô tình nói: “Tối nay tôi muốn ăn tôm hùm.”
Thiệu Tắc Mặc: “…”
Tôi lại làm gì sai sao?!!
Trên đường về xe bảo mẫu nghỉ ngơi, cậu ta gặp thoáng qua một cô bé tầm mười hai mười ba tuổi, nghe thấy cô bé nghẹn khuất nói với đầu dây điện thoại bên kia là: “Hu hu hu hu! Cp của tớ…BE rồi!!! Hu hu hu tớ hận Tạ Vô Ngôn tới chết!!”
Thiệu Tắc Mặc: “…”
Tại sao lúc nào người chịu tổn thương cũng là tôi!!