Tác giả: Trường Nhị
Dịch: Mặc Thủy
Phần 2 // Hai Nẻo Đường
Chương 27 // Gỡ bom
Con đường cao tốc này đã bao lâu chưa xảy ra chuyện lớn như vậy?
Liễu Hành đã không còn nhớ nữa.
Là một nhân viên lâu năm tại Tập đoàn Tài chính Cao tốc Hoành Cảnh, anh ta vừa tốt nghiệp thì đã vào công ty làm việc, ở đây, anh ta đã chứng kiến rất nhiều sự cố như kẹt xe, tông xe, lật xe.
Nhưng bom hẹn giờ sao?
Đó đúng là một thứ mới lạ.
Nhưng đúng năm phút trước, tại bãi đậu xe trạm dừng chân Lang Xuyên trên cao tốc Hoành Cảnh, họ phát hiện ra một quả bom hẹn giờ được cột trên người một tài xế xe khách.
Nghe nói, chữ số trên quả bom kia vẫn đang liên tục nhấp nháy, cũng có nghĩa là thời gian đang trôi qua từng giây từng phút, nhân viên trong cả phòng giám sát đều hoảng sợ, tựa như mảnh vỡ từ quả bom sắp nổ cách đây hàng trăm kilomet kia cũng có thể khiến họ bị thương.
Anh ta đứng trước đài giám sát, bất động, không phải là vì anh ta không muốn rời khỏi nơi đáng sợ này, mà vì có người đang nhìn anh ta bằng ánh mắt cực kỳ trấn tĩnh, khiến anh ta không dám cử động.
“Liễu Hành phải không, làm việc trên cao tốc mấy năm rồi?”
“Sáu năm.”
“Vậy thì anh hẳn phải rất quen thuộc với phương án sơ tán cao tốc chứ nhỉ?”
Liễu Hành nhìn vị đội trưởng đội cảnh sát hình sự trước mặt đang che micro mà nói với mình.
Anh ta cũng không biết rõ vì sao một người mà mình vừa mới xem thường lại đột nhiên biến thành người khác rồi. Đôi mắt của vị cảnh sát này sâu thẳm, rất đẹp, mà điều khiến anh ta không thể dời bước lại chính là sự tin tưởng trong đôi mắt ấy, khiến anh ta mất tự chủ mà gật đầu.
“Bố trí các nhân viên phụ trách sơ tán toàn bộ trạm dừng chân một cách trật tự, đừng tiết lộ tin tức về bom hẹn giờ để tránh tạo ra khủng hoảng.”
Hình Tòng Liên nói xong thì buông micro ra, tiếp tục nói với đầu kia điện thoại: “Xin chào, tôi là đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố Hoành Cảnh, tên tôi là Hình Tòng Liên. Anh có thể cho tôi biết bây giờ trong xe có bao nhiêu người không?”
‘Chỉ có một người thôi!’ Người bảo vệ lo lắng nói, ‘khi nào thì chúng tôi có thể đi, chỉ cần 29 phút nữa là bom nổ rồi! Khi nào thì cảnh sát mới đến!’
Nghe vậy, những người đang có mặt đều chấn động, rõ ràng trên xe có 26 học sinh và 2 giáo viên phụ trách nữa, những người này đi đâu rồi!
Hình Tòng Liên ấn lên tay Lâm Thần, tiếp tục nói: “Bây giờ, làm phiền anh lấy điện thoại ra, chụp hai tấm hình hiện trường gửi cho tôi.” Anh dừng lại, nhìn người bảo vệ trên màn hình rồi nói: “Tấm thứ nhất, tôi cần anh nhắm thẳng vào bom hẹn giờ đang gắn trên người tài xế trong xe, chụp càng rõ kết cấu quả bom càng tốt; tấm thứ hai, vui lòng nhắm vào thùng xe, chụp hoàn cảnh cụ thể trong xe.”
Chẳng bao lâu, đầu kia đã trả lời: ‘Chụp xong rồi, chụp rất nhiều!’
“Anh có WeChat chứ, hãy gửi tin nhắn WeChat cho tôi.” Hình Tòng Liên liếc mắt ra hiệu cho Vương Triêu, nhóc kỹ thuật nhanh chóng mở giao diện WeChat trên máy tính, chuẩn bị nhận hình.
“Không không, đừng mở cửa.” Không biết ai ở đầu kia đưa ra đề nghị mới, Hình Tòng Liên cao giọng ngăn cản đối phương.
“29 phút? Chẳng lẽ có dây nối gắn quả bom hẹn giờ kia vào cửa, khi cửa mở cũng là lúc khởi động thiết bị đếm giờ?” Trước màn hình máy tính, Vương Triêu đang nóng lòng chờ hình chụp, thấy Hình Tòng Liên vẫn còn đang nói gì đó trong điện thoại, Lâm Thần nghe cậu nhỏ giọng hỏi mình.
“Anh sợ là như thế, có một câu mà Khương Triết đã nói đúng, cậu ta muốn thu hút sự chú ý, vậy thì hiệu quả của việc trực tiếp cho nổ xe khách ở bãi đậu xe sẽ kém xa việc đặt một quả bom hẹn giờ.” Lâm Thần nhìn sang đội trưởng cảnh sát hình sự đã trưng dụng hai cái điện thoại nhưng vẫn tiếp tục gọi rồi nói: “Nhưng cậu ta phải đảm bảo rằng khi chúng ta tìm thấy xe thì nó vẫn chưa nổ, vậy thì gắn dây dẫn lên khóa cửa là cách làm đơn giản nhất, một khi có người mở cửa, thiết bị hẹn giờ sẽ bắt đầu hoạt động.”
“Vậy thì bọn trẻ đâu rồi, chúng đi đâu được?”
“26 đứa trẻ, quá bắt mắt, cậu ta sẽ không ngu ngốc đến độ giấu bọn trẻ trong trạm dừng chân. Cho nên khả năng lớn nhất chính là họ đã xuống xe trên quãng đường từ thôn Mai đến Lang Xuyên.” Lâm Thần hơi cúi người, nói với Vương Triêu, “cậu có thể kiểm tra lại hướng chạy của chiếc xe này qua băng ghi hình giám sát trên cao tốc không?”
“A Thần, em bắt buộc phải phổ cập cho anh một chút, đa số máy quay giám sát trên cao tốc dùng để tính toán lưu lượng xe và chụp lại những chiếc xe vi phạm luật giao thông, chỉ khi chiếc xe khách kia vừa hay bị chụp được là dừng xe trái luật thì hệ thống mới ghi lại và lọc ra thông tin biển số xe của nó, nếu không thì việc tìm kiếm tung tích nó sẽ hao phí rất nhiều thời gian và nhân lực, mà đó cũng chính là thứ chúng ta thiếu nhất hiện giờ……”
“Anh hỏi cậu cuối cùng là được, hay là không được hả?” Lâm Thần nhìn Vương Triêu, xoa đầu đối phương rồi dịu dàng hỏi.
Vương Triêu rùng mình, vội vàng nói: “Theo lý thuyết thì chúng ta vẫn có thể dùng kỹ thuật OCR (Nhận dạng ký tự quang học), cũng tức là kỹ thuật quét các văn bản trên giấy rồi chuyển nó thành tập tin văn bản, để nhận diện tất cả những hình ảnh mà máy quay đã ghi lại được trên quảng đường từ thôn Mai đến Lang Xuyên trong bốn giờ đồng hồ, sau đó kiểm tra biển số của chiếc xe khách này, sau đó vẽ lại hành trình cụ thể của xe khách, nhưng mà……” Vương Triêu ngập ngừng.
Lâm Thần nhìn vào mắt Vương Triêu như đang chờ cậu nói tiếp.
Vương Triêu chỉ có thể cắn răng nói: “Nhưng mà, module để lọc hình ảnh giám sát trên cao tốc không có cài sẵn OCR……”
“Cho nên?”
“Cho nên…… em cần phải thăng cấp hệ thống một chút……” Vương Triêu nuốt nước bọt, nhìn lãnh đạo Phòng giám sát cao tốc và Chủ tịch hội đồng quản trị mà nói.
“Anh đang đùa cái gì thế, hệ thống này mà xảy ra chuyện gì thì anh có gánh vác được không hả!”
“Không cần cậu ấy gánh, tôi sẽ chịu trách nhiệm.” Hình Tòng Liên giữ vai ông Chủ tịch, nói với Vương Triêu: “Bắt đầu đi.”
Nhóc kỹ thuật như được tiếp thêm can đảm, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Không sao, vừa rồi tôi còn giết hai con trojan* cho hệ thống này cho nên sẽ không xảy ra chuyện lớn gì đâu, sau đó tôi mở máy tính trên bàn số 2 là mọi người có thể xem hình được rồi, sau cùng, cô em đang chơi poker ở bàn số 35, xin hỏi có thể trao đổi số điện thoại không?”
Cậu vừa nói xong thì cả phòng giám sát đều yên lặng đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng rè rè của máy tính và tiếng xì xì của máy điều hòa.
Sau cùng, Lâm Thần thở dài hỏi Hình Tòng Liên: “Anh tìm đâu ra được vậy?”
“Cậu ta thiếu tôi ít tiền.”
“Vậy chắc là thiếu không ít đâu.”
“Chính xác.”
Cùng lúc đó, một loạt ảnh chụp được truyền đến qua mạng.
Bọn họ đến bàn số 2 để xem hình vừa được gửi đến.
Trong hình, chỉ có một mình tài xế ngồi trong buồng lái, ngoài ra thì xe khách hoàn toàn trống rỗng, 26 học sinh và 2 giáo viên vốn dĩ phải ở trên ghế ngồi của mình dường như đã bốc hơi vậy.
Đến tấm hình tiếp theo, có thể thấy rõ ràng tài xế bị trói trong buồng lái dường như đang ra sức vùng vẫy, trên người ông ta là một quả bom hẹn giờ đơn giản.
Quả bom được cấu tạo từ kíp nổ đơn giản, trên kíp nổ là dây dẫn quấn lấy nhau, trông chẳng khác gì mạch máu đáng sợ của người bệnh.
Quan trọng nhất là thời gian đếm ngược trên thiết bị kích nổ kia chỉ còn 27 phút mà thôi.
“Anh phải nhanh tìm chuyên gia gỡ bom mìn đi chứ!” Không biết ai ở trong phòng kêu lên, Hình Tòng Liên cúi người nhìn chăm chú vào màn hình, liên tục điều chỉnh vị trí và góc độ của tấm hình kia chứ không đáp lời.
“Vị trí chiếc xe kia dừng ngay bên cạnh trạm xăng, nếu phát nổ thì hậu quả thật sự không ai tưởng tượng được!”
“Đội trưởng Hình, anh phải nghĩ cách đi.” Dương Điển Phong vẫn cứ đứng cạnh Hình Tòng Liên cuối cùng cũng lên tiếng.
“Nơi đó như một hòn đảo hoang.” Lâm Thần nhìn người đàn ông vẫn đang im lặng rồi chậm rãi lên tiếng, “tất cả chuyên gia tháo gỡ bom mìn đều ở trong thành phố, dù có dọn sạch đường sá thì họ cũng cần ít nhất một giờ đồng hồ mới đến được trạm dừng chân đó.”
“Vậy phải làm thế nào đây!” Dương Điển Phong lại hỏi: “Vậy tìm người gỡ bom ngay tại hiện trường, tôi đã xem phim rồi, các người không thể đứng dây hướng dẫn người bên đó cắt sợi dây nào hay sao?”
“Công việc gỡ bom thật sự rất phức tạp.” Lâm Thần nhìn quả bom hẹn giờ trên màn hình, đáp: “Để cho người chưa từng được huấn luyện chuyên nghiệp đi gỡ bom chẳng khác nào bảo họ tự sát.”
“Vậy chúng ta phải làm sao!” Đang bận rộn viết code chương trình, hai tay nhóc kỹ thuật lướt như bay nhưng vẫn không kìm được hỏi xen vào.
“Tiếp tục cầu may.” Hình Tòng Liên đột nhiên quay đầu, nói với Vương Triêu, “Tìm thử xem trong số nhân viên của trạm dừng chân, cảnh sát giao thông ở gần đó, hoặc là bảo vệ cũng được, xem có ai từng làm lính không!”
Nghe anh nói vậy, Lâm Thần đột nhiên nhìn Hình Tòng Liên, hỏi: “Anh nắm chắc mấy phần?”
“Loại bom hẹn giờ này không quá phức tạp, chỉ cần tháo gỡ được bộ phận châm lửa giữa kíp nổ và thiết bị châm ngòi là được, cho nên tôi cần một người vững tay, đồng thời có thể chịu được áp lực cao gỡ quả bom này.”
Lâm Thần im lặng một lát, anh ngẩng đầu nhìn chăm chú lên màn hình LED khổng lồ, nửa bên trái màn hình đã bị Vương Triêu đổi thành camera tại hiện trường, giữa biển người mênh mông này, đi đâu để tìm người như thế đây?
“Anh cần một người có tố chất tâm lý cực tốt, có nghĩa là khả năng chịu đựng áp lực mạnh, giữa cơn hỗn loạn vẫn có thể tuân thủ quy tắc giao thông, giữ xe chạy thẳng, thậm chí còn nhường đường cho những chiếc xe chen ngang……” Ánh mắt của Lâm Thần nhanh chóng lướt ngang.
“Sếp, vận may của chúng ta hình như bay mất rồi, trong tất cả nhân viên tại chỗ đều không có ai là quân nhân xuất ngũ…… Nhân viên bảo vệ chỉ ký hợp đồng ngắn hạn, em không tìm được thông tin…… Hệ thống bên cảnh sát giao thông không kết nối với chúng ta, hay là em hack vào đó?”
“Không cần đâu.” Lâm Thần đột nhiên lên tiếng, trên màn hình lớn, một chiếc xe cảnh sát màu trắng chạy ngược dòng xe, lái vào trạm dừng chân, đằng sau chiếc xe đó là một loạt những chiếc xe phỏng vấn có lớn có nhỏ.
Xe cảnh sát trắng vẫn như trước, nó lái như bay vào chỗ đậu xe, một thanh niên mặc cảnh phục phẳng phiu mở cửa xe bước xuống.
Nhìn người trên màn hình, Lâm Thần bình thản nói: “Hoàng Trạch xuất thân bộ đội đặc chủng, tôi có thể khẳng định anh ta đã từng được huấn luyện gỡ bom mìn chuyên nghiệp.”
—
*Trojan: Trojan horse là chương trình máy tính thường ẩn mình dưới dạng một chương trình hữu ích và có những chức năng mong muốn, hay ít nhất chúng trông như có các tính năng này. Một cách bí mật, nó lại tiến hành các thao tác khác không mong muốn. Những chức năng mong muốn chỉ là phần bề mặt giả tạo nhằm che giấu cho các thao tác này.Trong thực tế, nhiều Trojan horse chứa đựng các phần mềm gián điệp nhằm cho phép máy tính thân chủ bị điều khiển từ xa qua hệ thống mạng.(Tham khảo )