Đến lúc tan ca, Hứa Thấm mới có thời gian lấy di động ra xem, thấy màn hình trống trơn, không có thông báo nào. Cả một ngày trôi qua, Tống Diệm không gọi điện hay nhắn tin cho cô lấy một lần. Cô hơi nhíu mày nhưng không biểu hiện buồn vui ra bên ngoài, chỉ thay quần áo như thường lệ rồi ra về.
Trên đường lái xe về nhà, cô thoáng nghĩ, có khi nào Tống Diệm đang ăn tối với Lý Manh không. Tuy cô không buồn vì chuyện này, đồng nghiệp đi ăn cùng nhau là chuyện rất bình thường, nhưng… Cô liếc sang di động, sao một tin nhắn cũng không có là thế nào?
Bình thường Hứa Thấm không có hoạt động giải trí nào, về đến nhà bật tivi lại thấy tất cả chương trình đều vô vị, đành mở sách ra đọc. Không biết vì sao hôm nay, ánh mắt cô luôn lơ đãng liếc nhìn điện thoại trên bàn, mà chiếc điện thoại kia vẫn cứ tiếp tục im lặng một cách khó hiểu.
Cứ thế cho đến chín giờ tối, Tống Diệm vẫn không thấy tăm hơi, cứ như thể anh không phải bạn trai của cô vậy. Anh đang làm gì thế? Sao không liên lạc với cô?
Cô nghĩ ngợi, bèn lấy điện thoại vào Wechat của anh xem thử. Anh cũng giống như cô, trên trang cá nhân không có nội dung gì, chỉ có lác đác vài chia sẻ tuyên truyền phòng cháy chữa cháy, lần đăng ảnh duy nhất cũng là thông báo phòng cháy, không có gì đáng chú ý.
Cô tiện tay mở tấm ảnh ra, không ngờ bên dưới lại có vài lượt thích và một bình luận. Hứa Thấm thấy lạ, không biết anh và cô lại có bạn chung nữa cơ đấy.
Cô lại mở ra xem, thấy một người thả tim: Chiêm Tiểu Nhiêu, bên dưới là bình luận của cô ấy: Vất vả rồi~~~
Bình luận vào một tháng trước. Tống Diệm không trả lờị.
Suýt nữa cô đã quên, ban đầu chính cô là người đưa số điện thoại của anh cho Chiêm Tiểu Nhiêu. Với tính cách của mình, chắc hẳn cô ấy sẽ tìm hiểu gốc rễ, đeo bám cho bằng được để thêm anh làm bạn bè rồi.
Cô lại mở trang của Chiêm Tiểu Nhiêu ra xem. Hơn một tháng trước, cô ấy rất ít đăng ảnh, chỉ thi thoảng mới chia sẻ một vài cảm nhận và tin đồn thú vị trong cuộc sống. Có điều, tháng này lại khác hẳn, dồn dập nào là ảnh tự sướng, ảnh người khác chụp, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ.
Ngay cả Hứa Thấm cũng phải thừa nhận, trông cô ấy vô cùng đáng yêu và dồi dào sức sống.
Cô còn bất ngờ trông thấy bóng dáng Tống Diệm trong đống ảnh của cô nàng nữa. Ở quảng trường Soho Tứ Khê Địa, Tống Diệm khom người, cuốn đường ống dẫn nước, đám đông túm tụm hai bên. Là hôm Tống Diệm cứu cô ấy.
Tổng cộng có hai tấm ảnh, tấm còn lại là lúc Tống Diệm đi thang cuốn ra về, dáng vóc cao lớn anh tuấn. Hôm đó, hình như tâm trạng anh không tốt, vẻ mặt lạnh lùng nhưng lại làm nổi bật khí khái đàn ông của anh.
Chiêm Tiểu Nhiêu ghi mô tả hai tấm ảnh kia là: Ân-nhân-cứu-mạng của người ta đấy!!!!!
Bên dưới còn có một bình luận của Chiêm Tiểu Nhiêu, chắc hẳn là trả lời mấy bình luận của bạn bè: Quá man! Mình muốn ngủ với anh ấy, muốn ngủ với anh ấy!
Hứa Thấm mím môi, ném di động lên sô pha, đứng dậy đi đến bàn bếp, rót nước vào cốc. Vừa uống một hớp lớn mới chợt nhận ra đây là nước lã chưa đun, cô lập tức quay người sang phía bồn rửa, nhỏ hết rồi mới nhớ ra mình rót vào ấm là nước khoáng, có thể uống trực tiếp.
Cô cầm chiếc cốc, cằm dính đầy nước đứng bên cạnh bồn rửa, hoàn toàn bó tay với bản thân. Cô rút khăn giấy lau sạch miệng, uống phần nước còn lại rồi rửa cốc cất đi. Quay trở lại phòng khác, cô cầm cuốn sách lên đọc tiếp, cuối cùng vẫn phải mò lấy di động, tìm đến số điện thoại của Tống Diệm. Cô có rất nhiều điều muốn hỏi, có vô số lời muốn giãi bày với anh, vậy mà cuối cùng chỉ gõ bốn chữ: Anh đang làm gì thế?
Cô nghĩ chắc anh đang đi với bạn bè, hoặc là đang ở nhà với cậu. Điện thoại vang lên tiếng “tít tít”, một tin nhắn được gửi đến: Nhớ anh hả?
Chỉ ba từ ngắn ngủi mà như đâm vào nơi mềm mại nhất trong tim cô, ánh mắt cô chợt cay cay khó hiểu, tai cũng nong nóng. Oán giận chất chứa cả một ngày đã bị ba chữ kia xóa tan toàn bộ, chỉ còn trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực.
Cô trả lời theo bản năng: Vâng.
Gửi đi rồi cô mới sực nhớ, đáng lẽ phải trả lời là “không” mới đúng, cho anh tức chết đi. Thế nhưng anh đã trả lời rất nhanh: Anh sang tìm em, mười phút là đến.
Lời nhắn ngọt lịm này có tác dụng vỗ về biết mấy, lòng cô lại nở hoa trong chớp mắt. Hứa Thấm nắm điện thoại, ngay cả bản thân cũng không phát hiện môi mình đang cong lên thành nụ cười: Được.
Cô đặt điện thoại xuống, lập tức chạy đi rửa mặt, chải đầu, rồi lấy son ra đánh một lớp tươi tắn. Chuẩn bị xong đâu đấy, cô quay về sô pha đọc sách, vừa cầm sách mới nhớ ra còn chưa vứt rác trong bếp, thế là cô nhỏm dậy, xách túi rác đi xuống lầu. Ra khỏi tòa nhà, đứng trên con đường nhỏ nhìn ra xa, cô nhanh chóng nhìn thấy bóng dáng Tống Diệm đi về phía mình, trong tay hình như còn cầm túi đồ gì đó.
Cô vứt rác vào thùng, đứng ven đường nhìn anh đi đến. Cũng vào lúc này, cô mới chú ý thấy ban ngày mặt trời ló dạng, tuyết trong khu đã tan hết, chỉ có vài chỗ khuất nắng trên cây còn đọng lại vài mảng tuyết nhỏ.
Tống Diệm chạy nhanh vài bước đến trước mặt cô, gương mặt đong đầy nét cười: “Nhớ anh thế cơ à?”
“Đâu có! Chỉ là muốn nhìn anh một cái thôi, nếu không sẽ quên mặt mũi anh mất.” Hứa Thấm nói cứng.
Tống Diệm gật đầu ra vẻ đã sáng tỏ: “Cũng đúng nhỉ, trí nhớ em vốn không tốt mà.” Nói rồi anh lại nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn cô, như thể để cô nhìn cho thỏa.
Tim Hứa Thấm đập rộn rã. Bốn mắt nhìn nhau, đáy mắt họ đều ánh lên cảnh đêm sáng ngời.
Cứ nhìn nhau hồi lâu, anh mới bật cười: “Đẹp không?”
Cô không muốn thừa nhận, nhướng mày ra vẻ: “Cũng được.”
Anh hỏi tiếp: “Nhìn đủ chưa?”
Cô thản nhiên rời mắt sang ngắm nghía đèn đường: “Xong rồi.”
“Nhìn đã rồi thì anh đi nhé!” Vừa dứt lời, anh đã quay đi luôn…
Hứa Thấm thảng thốt, lập tức tiến đến kéo anh: “Nhớ…”
Tống Diệm ngoảnh lại, chớp nhoáng nâng cằm cô lên, cúi đầu trao cô nụ hôn tha thiết. Hứa Thấm bất ngờ, mắt còn chưa kịp nhắm lại, chỉ rụt vai, kiễng chân lên theo bản năng. Anh nhanh chóng rời đi, để lại trái tim cô đập cuồng loạn trong lồng ngực.
Anh nhìn cô vẫn còn ngây ngẩn chưa hoàn hồn, đôi mắt liền hiện lên ý định xấu xa. Anh đưa tay vuốt đầu cô, ôm cô vào lòng, cọ cằm vào huyệt thái dương cô. Anh cười phì, dường như việc trêu đùa cô rất vui vậy.
“Anh thích màu son này của em, vừa nhìn đã muốn cắn.” Anh hào phóng khen ngợi cô.
“Muốn hôn em cứ việc nói thẳng, còn đổ thừa cho son môi.” Hứa Thấm bĩu môi lườm anh, nhanh chóng điều chỉnh hơi thở có phần rối loạn.
“Được.” Anh khảng khái thừa nhận. “Nhìn thấy em đã muốn hôn em rồi, không nhìn thấy càng muốn hôn nữa.”
Hứa Thấm không khỏi mỉm cười. Cô vùi mình trong lòng anh, hít thở nhè nhẹ, định ôm eo anh thì lại đụng phải túi đồ gì đó anh đang xách. “Anh mang theo cái gì vậy?”
Anh nhớ đến vấn đề chính, bèn hỏi: “Xe em đỗ ở đâu?”
* * *
Bãi đỗ xe tầng hầm.
Hứa Thấm ấn chìa khóa, hai tiếng “tít tít” vang lên, chiếc BMW chớp sáng hai lần. Tống Diệm lấy một chiếc búa an toàn trong túi ra, đưa cho Hứa Thấm, dặn dò: “Nếu gặp phải tình huống đột xuất, bị giam trong xe thì dùng cái này đập vỡ cửa kính.” Anh chỉ vào bốn góc cửa kính. “Hãy nhớ đập vào góc, đừng đập chính giữa, chính giữa rất khó vỡ.”
Hứa Thấm gật gù ghi nhớ, tay cầm chiếc búa lắc lư.
Anh xoay lại góc độ tay cô: “Mũi nhọn của búa phải vuông góc chín mươi độ với cửa kính, sức công phá lớn nhất. Tập trung vào một điểm, tuyệt đối đừng luống cuống đập loạn khắp nơi… Nhớ chưa?”
Cô gật đầu: “Nhớ rồi.”
“Nhớ cái gì?”
“Đập vào góc, phải vuông góc.”
“Ngoan.” Anh vuốt tóc cô khen ngợi.
Cô vẫn cầm chiếc búa múa may, anh sát lại gần, cầm tay cô điều chỉnh: “Dùng sức cổ tay, đừng có dùng toàn bộ cánh tay, phí sức.”
Anh cầm tay cô làm mẫu vài cái rồi quay sang, khẽ hỏi: “Rõ không?”
“Ừm.” Cô lại gật đầu, hơi phân tâm. Giờ phút này, anh hết sức nghiêm túc, toát ra sức hấp dẫn vô cùng.
Anh buông tay cô ra, lùi về sau một bước: “Thử lại lần nữa.”
Hứa Thấm hướng về góc cửa kính, nhẹ nhàng vung tay vài cái, tư thế và góc độ đều chính xác. Cô bỗng mím môi cười khẽ.
“Cười gì thế?”
“Nhớ đến lần anh cứu em trong cơn bão. Lúc ấy, em nghĩ thật trùng hợp. Anh không ngờ người mình lôi ra khỏi xe là em, đúng không?” Mắt Hứa Thấm sáng lên. “Em cũng không ngờ lại là anh, càng không ngờ anh có thể đẩy xe lên… Tận tụy như vậy, thảo nào anh có thể làm Đội trưởng.”
Tống Diệm chỉ cười không đáp, lấy lại búa an toàn bỏ vào túi, rồi lấy một bình chữa cháy mini ra đặt xuống nền xe. Trong túi còn một bình nữa. Anh cuộn chiếc túi lại gọn gàng nhét dưới ghế lái phụ: “Đặt ở đây nhé?”
Hứa Thấm rướn cổ nhìn vào trong: “Sao nhiều bình chữa cháy vậy?”
“Để dạy em.” Anh cười, đưa một bình cho cô. “Cái này rất đơn giản, vặn chốt kẽm rồi kéo nó ra, ấn cò là được.”
Hứa Thấm tháo chốt kẽm của bình chữa cháy, khá tò mò, ngước mắt nhìn anh dò hỏi: “Hiện tại, em có thể phun thử không?”
“Mang nhiều như vậy là cho em thử mà.” Tống Diệm bật cười, giọng cưng chiều.
Trong mắt Hứa Thấm bỗng chốc dấy lên hưng phấn. Cô vặn mở chốt kẽm rồi rút ra, lúc chuẩn bị ấn thì quay sang nhìn Tống Diệm.
Anh cười rộ lên: “Đây đâu phải bắn súng, không có sức giật lớn thế đâu.”
Hứa Thấm cảm thấy yên tâm, ấn mạnh vào cò, một làn sương trắng phụt mạnh ra. Cô lập tức cong môi cười, đôi mắt cũng lấp lánh. Cô ấn thêm hai cái nữa, mấy làn sương nối đuôi nhau tiếp tục phun ra, lượn lờ quanh chân cô.
Tống Diệm bỏ tay vào túi đứng một bên, trong mắt chỉ còn thấy nụ cười rạng rỡ của cô, bất giác khóe môi cũng cong lên.
“Đơn giản không?” Anh hỏi.
“Đơn giản.” Cô vui vẻ không giấu được nét cười. “Rất thú vị.”
“Thú vị à?” Anh lặp lại lời cô rồi cười nhẹ. “Chỉ mong em mãi mãi không cần dùng đến thôi.”
Anh đóng cửa xe lại, cô nhìn thấy trên tay áo anh dính bụi bèn phủi giúp, nhưng dính vào tay lại là phấn màu xanh nhạt: “Đây là gì thế?”
Tống Diệm vỗ vỗ tay áo phủi đi: “Chắc là quệt trúng đâu rồi.”
Hứa Thấm hỏi bâng quơ: “Thế bình chữa cháy này để ở đâu?”
“Mang về nhà.”
“À.” Hứa Thấm ôm bình chữa cháy mini nâng niu như ôm cục vàng.
“Đừng có lấy ra nghịch trong nhà, nghe không?” Anh không quên dặn dò.
“Nghe rõ.” Cô ngoan ngoãn nghe lời.
Đi đến khúc cua bãi đỗ xe, Hứa Thấm trông thấy hộp chữa cháy trên tường, không biết sao lại nhớ đến trang cá nhân của Chiêm Tiểu Nhiêu, thuận miệng hỏi: “Anh và Chiêm Tiểu Nhiêu còn liên lạc không?”
Tống Diệm thấy có chút kỳ lạ nhưng vẫn đáp lời: “Không, sao tự dưng lại hỏi thế?”
Hứa Thấm vẫn ôm khư khư bình chữa cháy trong ngực, vu vơ đáp: “À, nhìn thấy cô ấy bình luận trên trang của anh thôi.”
Tống Diệm cười nhàn nhạt: “Ghen hả?”
“Còn lâu nhé!” Cô lập tức phủ định, có chút chột dạ.
“Không ghen là tốt rồi.” Anh bình thản đáp, rồi không nói gì thêm nữa.
Hứa Thấm tưởng anh sẽ dỗ dành hoặc dụ dỗ mình vài câu, ai ngờ lại chỉ cười cho qua như thế. Cô đắn đo không dám hỏi đến cùng, cho rằng như vậy không tốt lắm. Nhưng chuyện Lý Manh sáng nay chợt hiện ra, lại còn việc cả ngày hôm nay anh mất tăm mất tích, chẳng biết tại sao, nỗi oán giận đã tiêu tan thoáng chốc lại ùa về.
Còn chưa kịp cất lời, Tống Diệm đã hỏi sang chuyện khác: “Công việc hôm nay có mệt không? Em tan ca khi nào?”
Giọng anh vẫn điềm nhiên như không, Hứa Thấm không biết nên trả lời là sáu giờ hay chín giờ, nhất thời rối rắm, bỗng hỏi ngược lại: “Hôm nay, anh có nhớ em không?”
Anh nghe thế liền dừng bước. Cô còn đang tiến thẳng về phía trước theo quán tính liền bị anh kéo lại về phía mình, đưa mắt nhìn cô từ trên xuống dưới: “Sao thế?”
Cô có chút ngạc nhiên, nhưng lại giả vờ bình thản, mắt nhìn sang chỗ khác, nói lấp liếm: “Có gì đâu. Tại vì cả ngày anh không hề liên lạc với em, nên em nghĩ anh bận.”
“Không phải em nói bận, bảo khi nào em tan ca thì nhắc cho anh sao?” Tống Diệm nhìn thẳng vào mắt cô, nhắc lại lời sáng nay.
Hứa Thấm á khẩu. Cô quên mất, thấy bản thân như kẻ ngốc tự vả vào mặt mình vậy. Nhưng… không đúng, lời này là anh nói… Có điều… lúc anh nói, cô không hề phản đối. Ôi, đúng là tự làm tự chịu!
Cô nhìn lại anh chốc lát, chợt dò hỏi: “Tống Diệm, anh cố ý phải không?”
“Cố ý gì chứ?” Tống Diệm mặt tỉnh bơ.
“Cố ý nhử em.” Hứa Thấm lòng vẫn đầy nghi ngờ.
“Anh không muốn quấy rầy em trong lúc làm việc thôi.” Tống Diệm bật cười, bình tĩnh giải thích. “Em vừa nhắn tin một cái, anh đã tới ngay còn gì, không phải sao?”
Hứa Thấm không phản bác được chút nào, dù sao cũng nói không lại anh. Đúng vậy, cô vừa nhắn tin, anh đã chạy đến ngay lập tức, lại chỉ cần nói mấy câu thôi đã khiến cô quên hết phiền muộn cả ngày hôm nay, dỗ cô ngoan ngoãn vâng lời. Nhưng mà… sao lồng ngực cô càng lúc càng nghẹn ứ thế này?
Cô cười khẽ, như đây chỉ là một việc nhỏ chẳng có gì đáng kể: “Ồ, đúng rồi, em quên mất.”
Cô làm như không có chuyện gì xảy ra, điềm nhiên đi đến cửa thang máy, quay đầu lại nhìn anh, như chợt nhớ ra: “À, quên mất, tối nay em phải nghiên cứu mấy ca bệnh, bận lắm.” Lúc nói lời này, cô thẳng thắn nhìn vào mắt anh.
Tống Diệm nhướng mi, có chút tiếc nuối, nhưng cuối cùng vẫn thở dài: “Được rồi, anh không lên nhà quấy rầy em nữa. Nhớ nghỉ ngơi sớm một chút.”
Cửa thang máy vừa đóng, cô liền tựa lưng vào vách phía sau như không còn sức lực, trầm mặc nhìn lên trần nhà. Đèn trong thang máy sáng lóa mắt, không hiểu vì sao trái tim cô nhoi nhói.
Hứa Thấm một mình lầm lũi về nhà, nhìn căn phòng khách trống trải, lại nhìn bình chữa cháy nho nhỏ trong ngực mình, bất chợt không biết phải làm sao. Cô chậm chạp lết mấy bước tới tựa người vào vách tường, bỗng thấy cả người rệu rã.
Rõ ràng trước đó ở tầng hầm còn rất vui vẻ, sao bây giờ lại thành ra như vậy? Cả ngày nay, tâm trạng cô cứ thấp thỏm lên lên xuống xuống như đang ngồi tàu lượn siêu tốc vì anh.
Cô cúi đầu, phiền não bóp trán, khóe mắt thoáng liếc thấy đôi dép anh đã mang, quay sang nhìn chằm chằm nó một lúc. Chẳng biết nghĩ gì, cô chợt vụt dậy, đi đến đá một phát, đôi dép vô tội đáng thương bị hất bay lên cầu thang.
Vừa định đi qua đá thêm một phát nữa thì chuông cửa bỗng vang lên, Hứa Thấm giật mình, còn chưa bỏ bình chữa cháy xuống đã chạy vội đến mở cửa.
Tống Diệm đứng đó, im lặng nhìn cô. Hứa Thấm đang phiền muộn, cũng chẳng buồn nói gì.
Anh đi đến một bước, cô lùi về sau một bước. Thế rồi anh ập tới, ôm siết cô vào lòng, để mùi hương thoang thoảng trên quần áo anh bao phủ khứu giác cô.
Anh nhỏ giọng thì thầm: “Thôi, không trêu em nữa.”
Cô vùi đầu vào lồng ngực anh, giơ chân đá anh một phát.
Anh chịu đựng, khẽ thở dài: “Sao mới có mấy năm đã thành ra lo được lo mất thế này, chuyện gì cũng giữ khư khư trong lòng. Anh nhớ trước kia, em rất ngang ngược cơ mà?”
Cô tức tối, đá anh thêm một cú nữa: “Anh im đi!”
Lúc này, Tống Diệm mới cười tủm tỉm: “Buổi tối phải nghiên cứu bệnh án thật hả?”
Cô không lên tiếng.
“Là thật thì anh cũng cứ mặt dày ở lại đấy!” Anh nói xong liền nhấc lấy bình chữa cháy trong tay cô đặt lên ngăn tủ, sau đó nhanh chóng xoay người, ghì sát cô vào tường, cúi xuống hôn cô.
* * *
Thật ra anh cũng có ý đồ riêng. Vì anh hiểu: Thứ khiến người ta canh cánh trong lòng không có gì ngoài việc không đạt được và đánh mất đi. Hôm nay, cô đã đạt được, nhưng nếu không nhắc lại cảm giác mất đi, làm sao có thể khiến cô nhớ mãi không quên? Chỉ có thể là chiếm được rồi nhưng vẫn muốn nhiều hơn, từng giây từng phút đều không muốn mất đi, lo sợ vuột mất hết thảy.
Bởi vậy, anh nhẹ đẩy khiến cô rơi vào trạng thái này. Nhưng anh lại không thể tiếp tục ý đồ của mình khi nhìn thấy cô rõ ràng hụt hẫng chết đi được mà vẫn cô giả bộ như không sao cả. Thật sự không thể phớt lờ, chỉ vừa thấy thế, lòng anh đã đau đớn như bị lăng trì.