Hai ngày kế tiếp, Tống Nhiễm cực kỳ bận rộn, thứ bảy cũng đang tăng ca, không có thời gian đi trả lại sợi dây bình an. Mà Lý Toản cũng không gọi điện thoại đến hối thúc, có lẽ anh còn bận việc hơn.
Sáng chủ nhật, Tống Nhiễm ở nhà dọn dẹp sách vở, đột nhiên nhớ tới chuyện này, đem mảnh giấy nhỏ lật ra. Cô lại gần trước cửa sổ gỗ ở lầu hai, thoáng do dự chần chừ: Sợi dây để sau này lại trả vậy.
Nhưng cô không nghĩ ra biện pháp khác, chỉ có thể cầm điện thoại lên, ngọn gió thổi qua, cô nhất thời không chú ý nới lỏng tay. Tờ giấy nhỏ kia thuận gió bay lên, giống con bướm trắng giữa không trung dập dờn bay lượn, bay xuống đậu trên cây dành dành ẩn nấp, biến thành một đoá hoa.
Tống Nhiễm ngay lập tức chạy xuống dưới lầu, đến dưới tán cây ngước cổ lên trông chờ, lá xanh hoa trắng, nào có nhìn thấy bóng dáng mảnh giấy kia chứ.
Bên ngoài truyền đến tiếng xe. Ngoài cửa sân dừng một chiếc xe cho thuê, bước xuống hai ba người công nhân, là đội thi công hẹn hôm nay đến lắp đặt tầng chống ẩm trong nhà.
Hẹn đúng chín giờ đến, một phút cũng không trễ.
Ông Lý trước khi về hưu là chuyên gia kiểm tra chất lượng công trình kiến trúc, thời gian dài dầm mưa dãi nắng, màu da so với người bình thường đậm hơn một chút. Nhưng tướng mạo đoan chính, lờ mờ nhìn ra được lúc tuổi trẻ là một người đàn ông tuấn tú.
Ông ta làm việc nhanh nhẹn lưu loát, rất có kinh nghiệm, vào phòng nhìn một vòng, sờ dưới góc tường một lần, rất nhanh liền đưa ra kế hoạch cho mấy người thi công. Tiêu tốn thời gian, chỗ nào được chỗ nào hỏng phân tích đến mức rành mạch kĩ càng. Cuối cùng, giới thiệu cho Tống Nhiễm một cái giá tương đối cao để lựa chọn, một ngày có thể làm xong việc.
Sau khi Tống Nhiễm lựa chọn thi công, ông Lý mang theo ba người công nhân đem vật dụng trong nhà dời ra ngoài, lấy máy móc khoan xi măng trên nền đất.
Rất nhanh nền đất bị cạy tung cả lên, lộ gạch cùng đất sét sền sệt phía dưới. Tốc độ làm việc của bọn họ rất nhanh, một chút cũng không lười biếng. Đối với bọn họ Tống Nhiễm có ấn tượng cực tốt.
Tiếng ồn thi công rất lớn, cô không cách nào đi đọc sách được, dứt khoát ngồi một bên nhìn bọn họ trộn sỏi đá.
“Bác ơi, kia là cái gì vậy ạ?” Cô chỉ vào một cuộn đồ vật màu đen hỏi ông ta.
“Vật liệu chống thấm nước.” Ông Lý nói không nhiều lắm, nhưng nhắc tới công việc thì như máy chiếc máy hát được mở ra, “Đường Bắc Môn ở đây địa thế thấp, độ ẩm cao. Xi măng, vôi trát lên sợ cũng không đủ, cần phải tăng thêm tầng chống ẩm. Phía ngoài và trong chân tường tôi cũng làm thêm cho cô hai tầng chống ẩm, lần tới thời tiết mưa dầm sẽ không lo ẩm ướt lênh láng nữa rồi.
“Vâng.” Tống Nhiễm ngồi trên bậc thềm, chống cằm ôm má hỏi, “Bác, bà Vương nói bác là người Giang Thành, tại sao lại đến Lương Thành thế ạ?”
Ông Lý lau lau mồ hôi trên đầu, cười nói: “Con trai bác ở đây.”
Lúc này một người công nhân chen vào nói chuyện: “Con trai chú Lý rất giỏi đấy nhé, Tống tiểu thư, chắc chắn cô đoán không ra cậu ấy làm nghề gì!”
Tống Nhiễm hứng thú nổi lên: “Làm cái gì vậy?”
“Phần tử tinh anh trong đội phá gỡ bom mìn. Quốc gia trọng điểm bồi dưỡng, quân khu Đế Thành luôn muốn đoạt về, quân khu Giang Thành không bằng lòng buông người.”
Tống Nhiễm: “Lợi hại thế sao?”
“Đúng vậy. Mới hai mươi ba, đã lập mấy công lao hạng hai. Sau này trong bộ đội sẽ là người có thiên phú làm chức lớn. Chậc, ông Lý được hưởng phúc rồi.”
Ông Lý cười đến nỗi hai mắt cong lại, xua xua tay: “Bây giờ người trẻ tuổi tài giỏi rất nhiều, đừng để Nhiễm tiểu thư chê cười.”
“Bác quá khiêm tốn rồi.” Tống Nhiễm nói, “Khẳng định bác dạy dỗ con cái rất tốt.”
“Đâu có dạy dỗ gì chứ, đều là trời sinh cả.”
Hơn năm sáu giờ chiều, tầng chống ẩm lắp xong, mặt đất cũng làm xong, bằng bằng phẳng phẳng không nửa điểm tỳ vết.
Ông Lý nói, năm sáu giờ xi măng sẽ không hoàn toàn, buổi tối người của ông đến đánh bóng bảo dưỡng một chút, lại tiếp tục bảo dưỡng vài ngày nữa là xong.
Đợi đội thi công rời khỏi, Tống Nhiễm mới nhớ tới việc tìm mảnh giấy kia, tìm cả nữa ngày cũng không có kết quả. Cô tránh không khỏi hoài nghi mảnh giấy kia sợ là đã cùng xi măng trộn lẫn nằm dưới nền nhà.
Hết cách rồi, chỉ còn có thể đợi Lý Toản liên lạc qua lấy lại sợi dây.
Ngày hôm sau là thứ hai.
Đài truyền hình Lương Thành phát 《Chiến sự tuyền tuyến》sau hai tháng, tạm thời gỡ xuống.
Khai chiến hơn sáu mươi ngày, chiến sự Đông Quốc bước vào trạng thái giằng co, độ chú ý của xã hội giảm xuống rõ rệt. Một trận đánh tới đánh lui không hồi kết, có chút tinh thần sức lực nào, người xem đem ánh mắt quăng vào thị trường chứng khoán. Gần đây giá trị thị trường cổ phiếu không tồi, hướng bên trong nhắm mắt quăng tiền đều thu về gấp bội, ngõ nhỏ đường lớn ngay cả mấy bác gái bán rau cũng nói chuyện tài chính kinh tế.
Các truyền hình lớn nhao nhao mở chuyên mục báo cáo phân tích thị trường chứng khoán, Truyền hình Lương Thành cũng không ngoại lệ, đặc biệt trang bị thêm bản tài chính và kinh tế. 《Chiến sự》sau khi gỡ xuống, phụ thuộc 《Ký sự trước chiến tranh Đông Quốc》 cũng truyền bá kỳ cuối cùng.
Ngày ấy đưa tin xong xuôi, các đồng nghiệp tụ tập trong văn phòng bàn luận cổ phiếu, Tống Nhiễm ngồi trước máy tính xem xét 《Ký sự trước chiến tranh Đông Quốc》 weibo chính phủ.
Hôm nay là kỳ cuối cùng, dân mạng nhắn tin lại không ít, khen người nhân viên đứng phía sau màn dùng tâm làm ra tác phẩm, cảm ơn các phóng viên đã bày ra hết sức chân thực.
Tống Nhiễm lướt lướt từng dòng xem.
“Nhiễm Nhiễm, có muốn mua cổ phiếu không?” Tiểu Đông gọi cô.
Tống Nhiễm ngẩng đầu lên, cười cười: “Tôi không hiểu.”
“Không cần hiểu. Gần đây mua cái gì đều tăng cao, rất nhiều người kiếm được tiền.”
“Thật đấy. Tôi bỏ ra tám nghìn thu về lãi được tám trăm.” Tiểu Xuân nói, “Thẩm Bội bỏ ra ba mươi vạn, bây giờ tăng tới ba mươi tám vạn rồi.”
Tống Nhiễm làm việc mới hai năm, chưa có để giành được gì, cũng không mong chờ số tiền bất chính từ trên trời rơi xuống, nói: “Thị trường chứng khoán có mạo hiểm, vẫn là bỏ đi vậy.”
Thẩm Bội lấy ống hút khuấy khuấy cà phê: “Muốn kiếm tiền thì phải bất chấp mạo hiểm, nào có chuyện ngồi yên kiếm tiền bao giờ.”
Tống Nhiễm không nói gì, Tiểu Thu cười đùa nói: “Cô á, tiểu phú bà dễ dễ dàng dàng từ trong nhà cầm ra mấy chục vạn thì đừng nên nói chuyện.”
Thẩm Bội cười rộ lên, lúc này, quản lí Ninh Vũ Phi gọi mọi người đi họp.
Trình độ ưu tú của phóng viên nửa năm đầu xét chọn được đưa xuống rồi. Ngoài việc được viết vào hồ sơ khen thưởng, còn có một món tiền thưởng trên vạn.
Trên đường đi đến phòng hội nghị, Tiểu Hạ nhỏ giọng nói với Tống Nhiễm: “Nhiễm Nhiễm, hiện tại thị trường chứng khoán tăng giá, cổ phiếu đáng tin cậy. Cô cầm tiền thưởng rút một phần nhỏ thử xem, làm quản lý tài khoản thôi. Chỉ kiếm mỗi tiền lương cố định, lấy đâu ra tiền mà tích góp?”
Tống Nhiễm buồn cười, nói: “Cũng không nhất định là tôi… Có điều, thật sự cần, sẽ nghe cậu.”
Lúc họp, Lưu Vũ Phi nhắc đến một chuyện 《Chiến sự đầu tuyền tuyến》tạm dừng phát ra ngoài.
Trong đài dự định làm một tiết mục tin tức quân sự, xoay quanh truyền bá tính chất, mỗi kỳ nội dùng đều tiến hành khai thác chiều sâu. Quan tâm chiến tranh Quốc tế đồng thời cũng tuyên dương quân nhân Trung Quốc tư thế hiên ngang oai hùng ở nước ngoài.
Lưu Vũ Phi nói: “Nhóm phóng viên cũ ở Đông Quốc lập tức phải về nước rồi, hiện đang có mặt ở đây có ai tự nguyện đi Đông Quốc thì đưa ra quyết định trước thứ sáu ở bảng báo danh, thống nhất tổ chức huấn luyện đào tạo.
Ai cũng đều không bày tỏ thái độ gì, từng người đều ở trong lòng suy tính riêng.
Lưu Vũ Phi nói xong, hội nghị bước vào khâu quan trọng nhất. Ông ta tuyên bố giải thưởng phóng viên giải sắc trong nửa năm đầu thuộc về — Thẩm Bội.
Trong lòng mọi người có kinh ngạc, lại không hoàn toàn bất ngờ. Cái loại thưởng này, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết đều là cho kẻ hùng mạnh đứng phía sau.
Tống Nhiễm trầm mà mặc tiếp nhận hiện thực. Dù sao Thẩm Bội ở trong nước làm việc cũng không tồi.
Các đồng nghiệp đối với Tống Nhiễm có chút đồng cảm, nhưng tan họp rồi cũng không nói mấy lời thừa thải. Đều là đồng nghiệp với nhau, nơi làm việc nói chuyện phiếm, ngộ nhỡ truyền ra ngoài đối với ai cũng không tốt đẹp gì. Người đã trưởng thành rồi, chuyện cỏn con này đều hiểu. Chỉ có Tiểu Thu ôm Tống Nhiễm một cái biểu lộ sự an ủi. Tống Nhiễm trả lời lại bằng một khuôn mặt tươi cười, chứng tỏ không có gì.
Có lẽ đáy lòng Thẩm Bội hiểu rõ, mời mọi người đi ăn lẩu, nói được mọi người chiếu cố nhiều, dùng bữa cơm bày tỏ cảm kích. Những chuyện vui như vậy tất nhiên mọi người đều vui vẻ tham dự, nhao nhao khen ngợi Thẩm Bội hào phóng.
Thẩm Bội chọn một nhà hàng lẩu đắt tiền, là nhà hàng bình thường đài truyền hình thường tiếp đãi cấp bậc tân khách. Các đồng nghiệp càng vui vẻ, liên tục nói “Tốn kém” rồi.
Tiểu Hạ nói: “Tiền thưởng của cô sợ rằng ăn uống tiêu tốn mất một nửa rồi.”
Thẩm Bội cười: “Việc cần mà. Lúc trước là mọi người giúp đỡ, không thì lấy đâu ra công việc thuận lợi chứ.”
Gian phòng lớn được phân cách bởi kính thuỷ tinh lại có phong cách, treo đầy các tua dài màu đỏ màu đen. Hơn mười người vây quanh một cái bàn, một người ngồi trước một nồi lẩu nhỏ.
Bên cạnh Thẩm Bội còn thừa ra một chỗ trống.
Tiểu Đông hỏi: “Còn ai tới nữa à?”
“Bạn trai tôi.” Vẻ mặt Thẩm bội tươi cười, giúp anh ta gọi một nồi lẩu loại cay nhất.
Mọi người ồ lên: “Cô có bạn trai? Tại sao chúng tôi không biết?
“Mọi người không hỏi, chẳng lẽ tôi chủ động bắt người ta hỏi.”
Tiểu Hạ tò mò nổi lên: “Làm việc gì vậy?”
“Làm lính.”
Tiểu Xuân: “Tuyệt thế sao?”
Tiểu Thu: “Chẳng trách lần trước cô lại chạy đi quân khu Giang Thành, có phải cô lợi dụng công việc lén lút đi gặp bạn trai?”
Thẩm Bội: “Không phải mà.”
Tiểu Đông: “Có phải quân nhân lớn lên rất đẹp trai?”
“Như sung liên thanh vậy, thật chịu không nổi mấy người.” Thẩm Bội cười khanh khách đứng dậy, “Mọi người gọi lẩu trước đi, tôi đi nhà vệ sinh một chút.”
Đúng lúc Tống Nhiễm cũng muốn đi.
Trên đường, Thẩm Bội thâm mật kéo cánh tay cô, đầu kề sát trên vai. Tống Nhiễm hiểu ý tứ của cô ta, mím môi cười.
Thẩm Bội là một đại tiểu thư sống an nhà sung sướng, bình thường tiêu xài phung phí, một chút tiền thưởng cỏn con này cô ta thật sự không để trong mắt. Nhưng trong đài nhìn đến bối cảnh nhà cô ta, muốn đem lợi ích cho cô ta, cô ta cũng không thể nào đi nói với cấp trên không cần.
Xã hội vốn dĩ không công bằng. Tự bản thân mình cố gắng vậy.
Trong nhà vệ sinh, Thẩm Bội soi gương phủ thêm phấn tô son, trang điểm xong, rửa xong tay, mới phát hiện giấy lau dùng hết rồi.
Cô ta mò mò hai lần xuống dưới: “Tự nhiên lại hết giấy rồi?”
“Tôi có.”
Từ trong túi xách Tống Nhiễm lấy khăn tay ra, không cẩn thận kéo theo sợi dây rơi trên bồn rửa tay.
Thẩm Bội nhặt lên đưa cho cô, thuận miệng nói: “Sợi dây này của cô rất giống sợi dây của bạn trai tôi.”
Trong lòng Tống Nhiễm lộp bộp nhảy lên một cái, mơ hồ hoảng hốt, nhưng lại thấy sẽ không phải trùng hợp như thế được.
Quay lại phòng, nồi lẩu nhỏ cùng các đồ ăn đều được đặt lên bàn hết rồi, chỉ đợi mỗi bạn trai Thẩm Bội đến.
Tống Nhiễm ngồi yên ở chổ ngồi, trong lòng càng ngày càng bất an.
Nồi lẩu còn chưa bật bếp, Thẩm Bội đột nhiên vươn cổ, mắt sáng lên, cô ta ngồi thẳng dậy, hướng chỗ dãy ghế dài nơi cửa ra vào vẫy tay: “Ở đây!”
Tống Nhiễm theo mọi người quay đầu, trong chớp mắt nhìn thấy anh, trái tim cô buốt lạnh, giống bị người ta cầm đội cả một thùng nước đá lên đầu.
Lý Toản bước đến, miệng anh hơi cong cong mỉm cười lễ độ, vừa hướng mọi người gật đầu, vừa nói: “Thật xin lỗi, tôi đến hơi trễ.”
Anh bước đến bên chổ Thẩm Bội ngồi xuống.
Thẩm Bội cười nói: “Không muộn. Vừa đúng thời gian.” Nói xong đem khăn tay đưa cho anh.
Lý Toản tiếp nhận chiếc khăn lau lau tay, môi hơi mín lại, bởi không có thói quen ngồi chung bàn với người xa lạ mà trở nên có chút trầm mặc yên tĩnh. Anh lau ngón tay, liếc nhìn một vòng những người trên bàn, bây giờ mới nhìn thấy Tống Nhiễm ngồi đối diện.
Anh hướng cô nhẹ cong môi, hơi cúi đầu xuống một chút chào hỏi, chỉ vậy rồi di dời tầm mắt.
Hết chương 9.