Giữa tháng Một, ba phe quân chính phủ, quân phản chính phủ và tổ chức khủng bố bộc phát cuộc giao chiến quy mô lớn, khắp Gandhi đều có thương vong nghiêm trọng.
Trên đường trở về quán trọ, người đông nghịt, nhiều gia đình tay xách nách mang hành lý đồ đạc định chạy nạn. Trong đó có không ít người lúc trước từ thành phố khác chạy đến đây, đã sớm quen với cảnh đời phiêu bạt này.
Tống Nhiễm dừng xe ở ven đường quan sát, quay chụp lại những mảnh đời trôi nổi trong chiến tranh loạn lạc.
Một người vợ đứng trước xe oán trách chồng mình, chị ta muốn mang theo bình hoa sứ màu trắng xinh đẹp, nhưng người chồng bảo rằng không cần thiết.
Đứa bé ngồi cạnh xe, rưng rưng nước mắt vuốt ve chú chó nhỏ mình yêu mến. Chú chó không biết bản thân sắp bị vứt bỏ, chân cứ đặt lên đầu gối cậu chủ, liếm tay cậu an ủi, thở hồng hộc vẫy đuôi.
Ông cụ tóc trắng xóa ngồi ở cửa hiên, nhìn con phố dưới ánh nắng, ánh mắt trầm lặng và mờ mịt.
Giữa chừng, điện thoại của Tống Nhiễm đổ chuông, bà Nhiễm Vũ Vi gọi đến, chưa đầy một tháng nữa là đến Tết Âm lịch, bà hỏi cô khi nào về nước.
Tống Nhiễm ấp úng: “Còn sớm mà mẹ, đến lúc đó rồi tính.”
“Gặp lại Lý Toản rồi hả?” Bà Nhiễm Vũ Vi nhạy cảm cảm nhận được điều gì đó.
“Con và A Toản quay lại với nhau rồi ạ.” Song lại đính chính: “Không phải quay lại, bọn con vốn không chia tay.”
Bà Nhiễm Vũ Vi không biết nói sao, chỉ dặn dò cô chú ý an toàn.
Tống Nhiễm quay chụp xong, vừa về đến quán trọ liền nhận được tin nhắn của Lý Toản. Mấy hôm nay đội của họ được nghỉ ngơi, sẽ lên núi cắm trại huấn luyện, hỏi cô có muốn đi cùng không, còn gửi thêm một câu: “Em có thể sưu tầm thêm tư liệu cho cuốn sách.”
Tống Nhiễm bật cười. Anh mời cô đâu cần phải thêm vào lời dụ dỗ “viết sách”, chỉ cần ngoắc ngón tay là cô đã hớn hở chạy theo ngay.
Nửa giờ sau, Lý Toản đến đón cô. Anh đeo kính râm, làm nổi bật xương mày anh tuấn và sống mũi cao, tô đậm nét lãng tử và cá tính. Tống Nhiễm chạy đến, mắt lúng liếng đưa tình nhìn anh.
Lý Toản mỉm cười nhìn cô, “Không nhận ra anh hả?”
“Anh đeo kính đẹp trai thật.” Tống Nhiễm không tiếc lời khen.
“Không phải bình thường cũng đẹp trai sao?” Anh ra vẻ thản nhiên, quay mặt nhìn sang phía khác, nhưng khóe môi không kìm được cong lên, mặt phớt đỏ.
“A Toản!” Tống Nhiễm kề đến sát người anh, anh quay đầu lại, “Hả?”
Cô rướn người, kề môi hôn lên trán anh rồi nhanh nhẹn trèo lên sau xe, ôm eo anh, hành động hết sức lưu loát tự nhiên.
Lý Toản khẽ cười, quay đầu lại, “Ngồi chắc chưa?”
Cô ôm sát eo anh, “Chắc rồi.”
Lý Toản đề máy xe, chạy men theo con đường xi măng gập ghềnh, nhanh chóng ra khỏi thành phố chạy về phía Tây, bắt kịp hai chiếc xe việt dã quân sự.
Motor chạy song song với xe việt dã, cửa sổ hàng sau hạ xuống, Morgan đeo kính râm ló ra chào Tống Nhiễm: “Hi, Ruan Ruan!”
Phiên âm tên Tống Nhiễm là Ran Ran, đọc theo giọng Anh sẽ thành “Ruan Ruan”.
Tống Nhiễm lười sửa, chào lại: “Hi, Morgan!”
Morgan khua khua hai ngón tay trỏ, “Cô muốn đổi chỗ với tôi không?”
Tống Nhiễm ôm chặt eo Lý Toản, lắc đầu, “Không đâu.”
Trên ghế tài xế, Benjamin đề xuất: “Hay là cô muốn tôi đổi chỗ cho Lee?”
Lý Toản quay đầu lại, hỏi cô bằng tiếng Anh: “Có lẽ em muốn tránh xa bọn đáng ghét này nhỉ?”
Tống Nhiễm cười khúc khích gật đầu, cọ trán vào lưng anh. Lý Toản đột ngột tăng tốc, motor phóng về phía trước, bánh xe cuốn đất cát mù mịt bay thốc vào cửa sổ xe việt dã.
Cả nhóm trong xe đồng thanh mắng mỏ.
Bầu trời xanh trong, đồng ruộng mênh mông, anh lái motor đưa cô rong ruổi mọi nẻo đường. Gió thổi vi vút làm áo anh bay phần phật, cũng thổi rối mái tóc dài của cô.
Tống Nhiễm bỗng ngồi thẳng lưng, ngửa mặt gác cằm lên vai anh, “A Toản!”
“Ừ.”
“Nếu con đường này có thể chạy mãi thì tốt biết mấy.” Tiếng cười của cô hòa vào gió, cô nói thật to: “Em muốn cùng anh đi mãi!”
Đi cả đời này!
Giọng anh theo gió đưa đến: “Thế về nước mua xe motor nhé?”
“Yeah!”
“Còn hai tháng nữa là về nước rồi. Khi ấy đúng vào tháng Ba, hoa cải nở rộ, nước sông xanh biếc, đến lúc đó anh lái motor chở em từ thành phố Lương đến thành phố Giang, được không?”
Cô nheo mắt ngắm nhìn bầu trời, tưởng tượng ra cảnh ấy, cười tươi tắn, “Quá được.”
Cô ôm siết lấy eo anh, áp má vào lưng anh. Cô thích cảm giác này quá đỗi, được ôm chặt lấy người anh, như thể có được mọi thứ của anh, tất cả đều an nhiên.
Có trời mới biết, cô tình nguyện mãi mãi ôm lấy anh như vậy, cùng anh phóng xe đến tận cuối chân trời.
Xe motor gọn gàng, linh hoạt nên chạy nhanh hơn, đến đích trước. Đó là một khu rừng cằn cỗi ít ai lui tới, trên núi đều là bụi cây bụi gai, ngoại trừ vài cây olive lác đác, không hề có cây dại nào khác. Cả ngọn núi hoang vắng không một bóng người.
Lý Toản đỗ xe xong, đề nghị: “Lát nữa họ mới đến nơi, chúng ta đi dạo xung quanh một chút.”
“Được.” Tống Nhiễm xuống xe, đi vài bước thư giãn gân cốt, vươn vai duỗi lưng. Phía sau vang lên tiếng răng rắc.
Lý Toản lấy mấy linh kiện bằng sắt dưới yên xe, nhanh chóng ráp thành một khẩu súng trường.
Tống Nhiễm trợn tròn mắt, anh nhìn sang cô, “Đơn giản lắm.”
Cô hỏi dò: “Lát nữa bọn anh định tập bắn súng hả?”
“Ừ.” Anh giơ súng lên, nhìn một lượt rồi quay sang nhìn cô, “Em muốn chơi không?”
Tống Nhiễm mừng rỡ, “Em có thể dùng à?”
Lý Toản cúi đầu tựa vào yên xe, cười tủm tỉm, “Thế em nghĩ sao anh lại chở em đến đây trước?”
Anh dắt tay cô, dẫn cô đi lên sườn núi.
Lý Toản chọn một địa điểm ngồi xuống, đặt khẩu súng trường trên mặt đất, hất cằm chỉ, “Nằm xuống sát đất đi.”
Tống Nhiễm vâng lời, lập tức nằm nhoài trên thảm cỏ. Lý Toản nằm sấp bên cạnh cô, cánh tay phải đè thấp vai cô. Anh nghiêng đầu sáp tới, giảng giải: “Đây là họng súng, đây là khung nhắm. Mục tiêu, họng súng, khung nhắm, ba điểm nằm trên một đường thẳng, lúc nhắm thì dùng một mắt.”
“À.” Tống Nhiễm nhìn vào khung nhắm, từ ô khoanh tròn thấy được thân cây xa xa. Cô vừa định bóp cò thì…
“Vội gì chứ?” Lý Toản nắm tay phải của cô, lại kéo tay trái cô lên, nâng thân súng, bảo: “Đỡ lấy.”
“Được.”
“Chỗ này bả vai tì vào báng súng.”
Tống Nhiễm điều chỉnh tư thế, đưa vai chống vững.
Lúc này anh mới kéo tay phải cô nắm lấy cò súng, dặn dò: “Nhắm vào thân cây phía trước, xem có thể bắn trúng hay không.”
Anh nói xong, lơ đãng kề sát đầu cô, cả cơ thể bao trùm lấy cô.
Tống Nhiễm nằm gọn trong lòng anh, không gian chật hẹp đều là hơi thở của anh, tim cô đập loạn nhịp.
Lý Toản chờ chốc lát, thấy cô không nói gì, bèn rủ mắt nhìn cô, “Đang nghĩ gì vậy? Không tập trung học à?”
Cô hoàn hồn, lập tức viện cớ: “Em đang lo… bắn vào cây không tốt lắm, phá hoại rừng rậm.”
Lý Toản cười khẽ khàng bên tai cô, “Yên tâm đi, em không bắn trúng đâu.”
Tống Nhiễm câm nín, huých khuỷu tay vào ngực anh.
“Hự!” Anh khẽ bật thốt, trong giọng điệu quá nửa là đùa cợt. Sức lực này của cô quả thật chỉ gãi ngứa cho anh thôi, “Em đánh anh chẳng đau chút nào.”
Tống Nhiễm càng huých mạnh hơn, anh thắt chặt vòng tay ôm lấy cô, “Được rồi, được rồi, thử trước đi, xem có thể bắn trúng không. Nhắm chính xác nhé.”
Lý Toản nắm chặt đuôi súng nhằm giảm bớt sức giật của súng vào cô.
Tống Nhiễm cúi đầu, nheo mắt nhắm, xác định chuẩn mục tiêu, bóp cò.
“Đoàng!”
Không hề có động tĩnh gì.
Tống Nhiễm ngóc đầu lên: “Ơ, đạn đâu?”
“Bay sượt qua thân cây rồi.”
“Không thể nào.” Cô không tin, “Nhất định đạn có vấn đề.”
Anh bật cười, “Bản thân nhắm không chuẩn lại quay ra đổ tại đạn à?”
“Vậy anh bắn thử xem.” Tống Nhiễm vốn định nhường chỗ cho anh, vậy mà anh lại lấy luôn khẩu súng đến gác lên cánh tay trái, liếc mắt nhìn cô, “Tránh để em nói anh phá hoại rừng rậm, anh bắn nhánh cây, nhánh thấp nhất bên kia.”
“Bắn trúng không đấy?” Tống Nhiễm nghi ngờ.
Còn chưa dứt lời, anh đã bĩu môi, mắt nheo lại, giơ súng nhắm, bóp cò.
“Đoàng” một tiếng, nhánh cây kia gãy lìa, rơi xuống.
Tống Nhiễm kinh ngạc, quay đầu nhìn anh.
Anh bị ánh mắt sửng sốt hâm mộ của cô nhìn đến phát ngượng, sờ mũi cười, “Tập nhiều là được.”
“Em thử lần nữa.”
“Đây.” Anh gác súng cho cô.
Cô bỗng nảy ra ý tưởng: “Có phải tay cầm súng mà chắc thì sẽ ngắm chuẩn hơn không?”
“Em thấy sao?”
“… Không phải.”
Lần này Tống Nhiễm ngắm bắn cực kỳ nghiêm túc, chốc chốc di chuyển thân súng, lát lại nâng bả vai, nheo mắt nhắm bắn, vô cùng chú tâm.
Lý Toản rủ mắt nhìn, chợt cúi đầu hôn phớt lên gò má nõn nà của cô.
Tống Nhiễm thoáng chớp mắt, tiếp tục nhắm súng thế nhưng một lát sau không còn nghiêm túc được nữa, gục trên cánh tay cười phá lên. Anh thấy cô cười đến mức bả vai run run, càng không kìm được hôn hai cái lên má cô. Cô rụt cổ lại, cựa quậy trong lòng anh, cười đến mặt đỏ bừng, “Có tập nữa không?”
Anh không làm khó cô nữa.
Cô lại nằm gục xuống đất, nghiêm túc nhắm mục tiêu, nổ súng.
“Đoàng!”
Viên đạn bay vào khoảng không lần nữa. Cô đặt cằm lên báng súng tiu nghỉu: “Không được, khó quá!”
“Bắn được vậy là giỏi rồi.” Lý Toản an ủi.
Cô ngẩng đầu lên, tuy bối rối nhưng vẫn hy vọng “Giỏi chỗ nào?”
“Không phải em nhắm vào khoảng không sao?”
Tống Nhiễm ném phắt khẩu súng đi, đè Lý Toản ngã xuống đất, cưỡi lên người anh, cù vào hông anh. Sắc trời soi vào khuôn mặt anh trắng trẻo tinh khôi. Anh cười như nắc nẻ, đưa tay ngăn cản, khẽ nắm cổ tay đang khua loạn như mèo con nghịch ngợm của cô. Hai người quấn quýt đùa giỡn với nhau trên thảm cỏ.
Cách đó không xa truyền đến tiếng xe hơi, nhóm Benjamin đã đến.
Lúc này Tống Nhiễm mới vội vàng ngồi dậy, trừng mắt lườm anh. Nhưng khi anh vừa đứng dậy, cô liền nhanh chóng phủi cỏ dại dính trên tóc và trên người giúp anh.
Lý Toản cũng thôi vẻ cười đùa, cất súng đi.
Vừa quay về đội, trạng thái của anh liền khác hẳn. Dù sao cũng là cả đội đi huấn luyện, không phải du lịch, ngắm cảnh.
Tống Nhiễm cũng quay về thân phận phóng viên, cố gắng hết sức để không làm phiền họ, đi theo ghi chép, chuyên tâm tác nghiệp.
Đội có bảy người, việc huấn luyện vô cùng chuyên nghiệp. Đầu tiên là các bài tập thể lực, trước là chạy đeo nặng, chống đẩy… sau là đánh nhau, bắt cặp từng đôi một, tỉ thí võ thuật.
Trong đội đấu võ, cừ khôi nhất là Lý Toản và Morgan. Morgan có độ sát thương cực cao, tuy nhiên Lý Toản lại nhỉnh hơn về sự linh hoạt và tốc độ phản ứng.
Các hạng mục huấn luyện của buổi chiều là thực chiến và khảo nghiệm mức độ phối hợp giữa các thành viên. Đây là hai yếu tố cực kỳ quan trọng trên chiến trường. Chỉ một chút sai sót, hay lỡ phản ứng chậm một giây cũng có thể khiến đồng đội thương vong.
Tống Nhiễm ở một bên quan sát, phát hiện mức độ tương tác của cả đội hết sức hòa hợp. Trong thời gian nghỉ ngơi thư giản, họ nô đùa cười mắng lẫn nhau, nhất là Benjamin và Morgan, động một chút lại xỉa xói nhau.
Cá tính Benjamin hướng ngoại, mỗi khi rảnh rỗi là cợt nhả, hết chọc bên này đến trêu bên kia. Trong khi Lý Toản vốn kín đáo, không thích chủ động gây sự, thi thoảng chỉ hờ hững trả lời đôi câu. Benjamin thích anh, luôn trêu chọc tỏ tình với anh, mỗi lần Lý Toản và gã phối hợp ăn ý, Benjamin luôn nhiệt tình bày tỏ: “I love you!” (Tôi yêu cậu.)
Lý Toản không buồn đoái hoài, không thèm quan tâm, lâu lâu bị Benjamin chọc thấy phiền quá mới mắng: “Có tin tôi cho cậu một trận không?”
Benjamin hớn hở ra mặt: “Thật không? Ngay trước mặt Song Song luôn hả?”
Lý Toản tức tối: “Morgan, đưa tôi băng đạn.”
Tống Nhiễm cười khúc khích.
Mặc dù có những lúc thư giãn cười đùa thoải mái, nhưng khi huấn luyện thì mọi người đều tập trung và nghiêm túc, thực hiện y hệt như trên chiến trường sinh tử, không hề lơ là một chút nào.
Một ngày trôi qua, thể lực tiêu hao không kém gì lúc làm nhiệm vụ thường ngày. Nhiệm vụ mô phỏng giải cứu con tin cuối cùng cũng hoàn thành đúng lúc hoàng hôn, mọi người thu dọn trang thiết bị, rút về nơi đóng quân cắm trại.
Kevin chạy đến sườn núi đi vệ sinh, vô tình phát hiện một dòng suối nhỏ, lập tức hô hào chiến hữu đến tắm.
Trong khe núi, nước chảy róc rách. Lăn lộn suốt một ngày, ai nấy đều đầm đìa mồ hôi, cả đám thanh niên ùa xuống sườn núi.
Sườn núi dốc đứng, bụi cây rậm rạp khó đi, nhưng với nhóm lính đặc chủng thì chỉ là chuyện vặt vãnh. Cả nhóm chạy tung bụi mù, chỉ giây lát đã xuống tới nơi.
Tống Nhiễm đi đứng loạng choạng, suýt bị trượt chân, Lý Toản liền ngồi xuống trước mặt cô, “Lên đi, anh cõng em dễ đi hơn.”
Tống Nhiễm không chịu: “Sườn núi dốc như vậy, anh ngã thì sao?”
Lý Toản bật cười, “Lúc huấn luyện trong quân đội, anh đeo cả tải đồ hơn năm mươi cân leo núi, em có nặng hơn năm mươi cân không?”
Tống Nhiễm rón rén trèo lên lưng anh, ôm cổ anh.
Anh cõng cô đứng dậy, bước chân vừa nhanh vừa vững, chẳng mấy chốc đã xuống đến sườn núi.
Nhóm Benjamin đã sớm cởi sạch quần áo, chỉ mặc quần đùi tắm dưới suốỉ.
Tống Nhiễm á khẩu. Ở đây nguồn nước khan hiếm, thường ngày phần nước được cấp cho tắm vốn không đủ. Đã hơn một tuần nay, cô không được tắm gội thoải mái. Nếu không có đàn ông ở đây, cô nhất định sẽ nhảy ngay xuống nước.
Tống Nhiễm còn đang nhìn chằm chằm thì Lý Toản bất ngờ che mặt cô lại, “Xem đến nghiện rồi hả?”
Tống Nhiễm nghẹn lời.
“Cũng may có em ở đây, nếu không họ cởi luôn cả quần rồi.”
Mặt cô nóng bừng, thấy Lý Toản bắt đầu cởi giày và quần áo. Ánh mắt cô vô thức quan sát anh, dõi theo từng động tác của anh, nhìn anh từ trên xuống dưới hết lần này đến lần khác.
Lý Toản bị cô nhìn đến lúng túng, khẽ gắt giọng: “Em nhìn gì vậy?”
“Anh… cũng cường tráng lắm.” Tống Nhiễm nhỏ giọng lén đưa tay mơn trớn cơ bụng anh vài cái.
Anh liếc nhìn nhóm chiến hữu rồi vội vã hôn lên trán cô, “Em đừng xuống, nước lạnh, dễ bị cảm lắm.”
“Ừ.”
Lý Toản xuống nước, Tống Nhiễm ngồi trên tảng đá bên dòng suối chờ họ.
Đám đàn ông này trút bỏ quân trang, nhảy vào nước lại giống như trẻ nhỏ, tạt nước, đánh nhau, cãi cọ, không hề còn dáng vẻ lính đặc chủng bệ vệ oai hùng. Cũng phải, lớn tuổi nhất trong đội là Benjamin còn chưa đến hai mươi lăm.
Tống Nhiễm chụp vài tấm ảnh, nhìn thấy quần áo của Lý Toản bên dòng suốỉ. Khí hậu ở đây khô nóng, quần áo rất nhanh khô. Cô vội vàng nhặt quân trang của anh, ngồi xổm bên mép nước giặt giũ.
Nhúng quân trang vào nước, tro bụi, vết máu và bụi đất trên nền vải màu xanh lam lan theo dòng nước suối. Cô nhanh chóng giặt sạch, ra sức vắt nước, sau đó tìm tảng đá được ánh nắng mặt trời chiếu nóng, trải quần áo lên phơi.
Cô hài lòng, vừa quay người thì bỗng thấy một con cá nhỏ bơi qua dòng suối. Ban đầu, Tống Nhiễm tưởng mình nhìn lầm, đến khi tập trung nhìn kỹ lại mới thấy quả nhiên là có cá.
“Cá!” Cô chỉ vào nước reo lên: “Cá, có cá!”
Cả đám thanh niên đang đùa giỡn vừa nghe thấy liền lập tức cúi đầu xuống tìm dưới đáy suối. Quả nhiên là có!
Benjamin và Morgan nhảy lên bờ, rút súng bắn xuống suối, làm nước văng tung tóe.
George giậm chân mắng mỏ: “Chết tiệt, các cậu nhắm vào đâu vậy hả?”
Lý Toản xỉa xói: “Ngốc, trong nước có ánh sáng khúc xạ.”
Tống Nhiễm ngây người.
Suk và Kevin người dang áo, kẻ cầm mũ vớt xuống nước. Cả nhóm ba chân bốn cẳng rối rít tìm công cụ, nhảy xuống nước bắt cá.
Ầm ĩ cả buổi, cuối cùng họ bắt được tám, chín con cá nhỏ, rồi lấy dao quân sự đánh vảy mổ ruột, bứt vài chiếc lá bọc vào mang về.
Trở về trại, mấy anh lính đi dựng lều, Tống Nhiễm nấu canh cá bằng bếp gas mini. Cô không biết mấy con cá kia là giống gì, chỉ nấu một cách đơn giản. Không có đồ gia vị, chỉ có nước và muối, cô tùy ý bỏ vài quả olive dại màu xanh vào canh. Không ngờ sau khi nấu chín, nồi canh lại có mùi rất thơm.
Tống Nhiễm đậy nắp nồi lại, lặng lẽ chạy đến bên chỗ dựng lều, Lý Toản đang phụ Benjamin một tay. Cô rướn cổ nhìn anh, định gọi rồi lại thôi vì thấy hơi ngại.
Lý Toản đang đóng cọc xuống đất, ngước mắt lên, Tống Nhiễm vội vẫy tay với anh. Anh buông đồ trong tay ra, đi đến hỏi: “Sao vậy?”
Tống Nhiễm không đáp, nắm tay anh chạy vào bụi cỏ. Cô kéo anh đến ngồi xuống bên cạnh nồi canh, mở nắp ra, mùi canh thơm phức lan tỏa. Cô vội vàng múc một muỗng canh cá và miếng cá lớn nhất vào cặp lồng của anh, “Anh ăn trước đi.”
Lý Toản cầm cặp lồng, có chút buồn cười, “Lát nữa chờ mọi người…”
Tống Nhiễm khẽ giọng: “Tổng cộng tám người nhưng có chín con cá, thừa một con. Nhất định sẽ có người ăn nhiều hơn, anh lại không thích tranh giành, người đó tuyệt đối không phải là anh.”
Cho nên cô để dành cho anh.
Lý Toản sửng sốt, vẫn ngại ngùng, “Ai ăn nhiều hơn đều như nhau thôi, vậy em ăn đi…”
“Anh ăn nhanh đi!” Tống Nhiễm nhăn mày, tỏ ý không vui, “Trong đội anh là gầy nhất, còn không ăn nhiều một chút.”
“Được, được, được.” Anh cười vừa bất đắc dĩ vừa dịu dàng, ngoan ngoãn nhận lấy thìa, múc canh cá bắt đầu ăn.
Anh múc một miếng thịt cá cho cô, Tống Nhiễm lắc đầu, xót xa bảo: “Em nghi ngờ bình thường anh không được ăn no.”
“Nào đến nỗi vậy” Lý Toản cong môi, “Anh không tính là gầy, giống người khác nhau, không thể so sánh với họ được.”
“Nhưng bình thường bọn anh đều ăn bánh mì gì đó thôi. Nghĩ thôi cũng thấy khô khốc khó ăn.”
Vậy cũng đúng, anh cười xòa.
“Anh cẩn thận, coi chừng hóc xương.” Cô ngước mắt nhìn anh trông mong “Ngon không?”
Lý Toản liếm môi dưới, gật gù, “Có điều không ngon bằng cá quê mình.”
“Đương nhiên rồi. Sao ngon bằng cá quê mình được?” Tống Nhiễm thì thầm: “Sau này về nước rồi ngày nào em cũng nấu cho anh ăn, được không?”
“Được.”
Chỉ chốc lát sau anh đã ăn xong. Tống Nhiễm lại múc cho anh muỗng canh, nhìn anh ăn hết mới chịu thả anh đi.
Lúc anh rời đi, cô kéo lại, tỉ mỉ lau sạch miệng anh rồi mới thả tay ra.