Beta: Thuỷ Tiên
Giữa trưa, Ân Lưu Tô dẫn hai đứa trẻ đến quán đồ cay Tứ Xuyên nổi tiếng nhất trên đường Hồ Lô.
Trong lúc ăn cơm, Ân Ân vô cùng tức giận.
Câu thề mười tám tuổi bắt cô bé đi cạo trọc đầu thật sự ác độc.
Tạ Văn Thanh muốn dỗ dành cô bé nên gắp đồ ăn cho cô bé.
Cô bé cũng không thèm ăn, chỉ lo lấy lòng Ân Lưu Tô, gắp hết món này đến món kia.
“Dì ăn nhiều một chút.”
“Dì ăn ngon nha.”
Tạ Văn Thanh đặt đũa xuống, không vui nói: “Chị ấy không thể ăn được.”
Ân Ân phản bác: “Anh còn chưa ăn thì làm sao anh biết dì ấy không thể ăn chứ!”
“Anh ăn… anh…”
Tạ Văn Thanh lập tức nghẹn đến đỏ mặt.
Ân Lưu Tô khẽ ho một tiếng, “Hai đứa không thể cho dì ăn một bữa cơm yên bình sao!”
Hai người lập tức không nói gì, xấu hổ ăn cơm.
“Ăn nhiều một chút, đợi lát nữa còn phải đánh một trận chiến ác liệt nữa đó!” Tạ Văn Thanh: “Trận chiến ác liệt gì?”
Ân Lưu Tô vỗ vào đầu gối, “Báo thù rửa hận!”
Ân Ân lập tức hăng hái, vỗ tay bôm bốp, “Cháu muốn giúp dì báo thù!”
Tạ Văn Thanh cười giễu cợt, nói: “Em dùng sóng năng lượng giúp chị ấy báo thù sao?”
“Xì, sóng năng lượng chỉ dùng để lừa gạt trẻ con.”
“Em cũng biết sao.”
Ân Ân nghiêm túc nói: “Nhưng Kamehameha của em lại không giống vậy!”
Ân Lưu Tô bị cô bé chọc cười, gắp cánh gà cho Tạ Văn Thanh, “Chuyện báo thù này còn phải dựa vào anh trai nhỏ.”
“Chị rất tinh mắt.” Trong lòng Tạ Văn Thanh lập tức thoải mái, hôm nay ăn hai chén cơm nhiều hơn hẳn bình thường, “Những chuyện như vậy chắc chắn phải dựa vào cánh đàn ông.”
“Quá tuyệt! Anh có kế hoạch gì không?”
“Đương nhiên! Anh không giống công phu mèo cào của em đâu.” Tạ Văn Thanh nghiêm túc nói: “Đợi lát nữa anh sẽ biểu diễn dùng ngực đập tảng đá cho cô ta xem, dọa chết cô ta luôn.”
“…”
Hai anh em dở hơi này!
Sau bữa ăn, Ân Lưu Tô dẫn theo hai đứa bé, khí thế hừng hực đi về phía nhà Hứa Xuân Hoa ở đầu đường Hồ Lô.
Cô có thể chắc chắn hôm qua Hứa Xuân Hoa cố ý đặt tảng đá lớn ở đầu hẻm, hại cô ngã xe.
Mấy người đi đến đường lớn, Tạ Văn Thanh thấy Ân Lưu Tô nhặt một cục gạch từ dưới đất lên, cậu nuốt một ngụm nước bọt, run giọng hỏi: “Chị, chị cầm gạch làm gì vậy?”
“Không phải cậu muốn dùng ngực đập đá sao?”
“Không, không, không, tôi cảm thấy chúng ta nên nói đạo lý trước đã.”
“Đương nhiên phải nói đạo lý rồi.” Ân Lưu Tô lắc lắc cục gạch trên tay, “Đây là đạo lý của tôi.”
“…”
Nhà của Hứa Xuân Hoa nằm trên tầng ba tòa nhà đối diện Ân Lưu Tô.
Cả người Ân Lưu Tô tràn đầy khí thế đi lên lầu, cầm cục gạch gõ gõ cửa, “Hứa Xuân Hoa, cô lăn ra đây cho tôi! Làm gì có anh hùng hảo hán nào lại trốn ở trong phòng cơ chứ.”
Hàng xóm xung quanh nghe thấy giọng nói của cô thì lập tức đi ra ngoài thăm dò, chỉ trỏ.
“Ra ngoài nói chuyện cho rõ ràng đi!”
Hai người Tạ Văn Thanh và Ân Ân chống nạnh, cũng không ngăn cản Ân Lưu Tô đang đùng đùng nổi giận.
“Lăn ra đây!”
“Có gan dám giở trò sau lưng nhưng lại không có can đảm đứng ra thừa nhận sao!”
“Chị, chị bình tĩnh lại đi!”
Hứa Xuân Hoa thấy người phụ nữ này sắp đập bể cửa nhà mình, nếu cứ trốn tránh, ngược lại giống như chột dạ không dám gặp người khác, chỉ có thể mở cửa đi ra.
“Ân Lưu Tô, chị lại nổi điên gì thế! Chị không nhìn đường nên mới ngã xe chứ bộ.”
Ân Lưu Tô cười,“Cô nói tôi ngã xe, vậy là cô thừa nhận rồi đúng không?” “Là chị… chị nói…”
Ân Lưu Tô quay đầu lại hỏi: “Tôi có nói sao?”
Tạ Văn Thanh và em gái phối hợp lắc đầu, “Không có.” Hàng xóm láng giềng: “Không có.”
Hứa Xuân Hoa sắp khóc vì sự ngu ngốc của mình rồi.
Ân Lưu Tô hùng hổ dọa người mà nói: “Cho nên hôm qua có người cố ý để tảng đá dưới lầu, hại tôi ngã xe, nếu như kỹ thuật lái xe của tôi không tốt, nói không chừng đã đụng vào tường mất mạng rồi, vậy mà cô lại làm ra chuyện thất đức như vậy!”
Hứa Xuân Hoa còn chưa kịp ngụy biện thì hàng xóm xung quanh đã bàn tán sôi nổi.
“Quá ác độc! Đây là giết người mà.”
“Hứa Xuân Hoa, cô cũng quá đáng lắm đó.”
“Cho dù cô thích lão Chu thì cũng không thể đối xử với Lưu Tô như thế.”
“Lão Chu thích Lưu Tô cũng không phải là lỗi của Lưu Tô, cô đi mà tìm lão Chu ấy.”
Hứa Xuân Hoa không còn lời nào để nói, tức giận đến mức mặt đỏ cả lên, lắp ba lắp bắp, “Mọi thứ đều cần phải có chứng cứ, chị có chứng cứ không?”
“Tối hôm qua lúc tôi ngã xe thì chỉ có một mình cô mở cửa sổ ra nhìn xuống, tôi ngẩng đầu lên nhìn, căn phòng của cô lập tức tắt đèn, nếu như cô không có tật giật mình thì vì sao cô lại tắt đèn?”
“Tôi… lúc đó tôi chỉ…”
Hứa Xuân Hoa lộ vẻ mặt chột dạ, xấu hổ nhìn về phía lão Chu của cửa hàng thực phẩm đang ở trong đám người.
Lão Chu cúi đầu, không dám đối mặt với cô ta.
Hứa Xuân Hoa nắm lấy tạp dề, suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cũng không nói ra chuyện đã nhìn thấy tối qua, cắn răng thừa nhận, “Không sai, tôi làm đó, tôi xin lỗi chị được chưa!”
Tạ Văn Thanh thấy cô ta xin lỗi bèn cười lạnh, “Tôi cũng để tảng đá lớn ở đầu cầu thang nhà cô, chờ cô ngã bị thương đến tàn tật rồi xin lỗi cô, vậy có được không?”
Ân Ân cũng lẩm bẩm, “Đúng vậy, cô hại dì chảy rất nhiều máu, suýt nữa đã biến thành người thực vật rồi.”
Tạ Văn Thanh kéo cô bé, “Được rồi.”
Đám người lập tức chỉ trích Hứa Xuân Hoa, bảo cô ta phải xin lỗi và bồi thường tiền thuốc men cho Ân Lưu Tô.
Cuối cùng Hứa Xuân Hoa lại oán hận mà nhìn qua lão Chu một cái. Lão Chu xấu hổ đỏ mặt, im lặng rời khỏi đám người.
“Bồi thường thì bồi thường!”
Hứa Xuân Hoa cũng rất cố chấp, về nhà tìm kiếm một lượt, cầm hộp trà sâm đi ra đưa cho Ân Lưu Tô: “Cầm đi! Tiền thuốc men bao nhiêu, tôi sẽ trả không thiếu một đồng.”
Ân Lưu Tô vẫn luôn quan sát Hứa Xuân Hoa.
Cô thấy cô ta quyết đoán thừa nhận thì đẩy tay Hứa Xuân Hoa ra, “Bỏ đi.”
Hứa Xuân Hoa không hiểu gì cả: “Chị có ý gì?”
“Không có ý gì, nếu cô không làm chuyện này, Ân Lưu Tô tôi cũng sẽ không chiếm của hời từ cô.”
Hứa Xuân Hoa khiếp sợ không thôi, không ngờ Ân Lưu Tô lại thay đổi nhanh như vậy.
Vừa rồi cô chắc như đinh đóng cột ép cô ta thừa nhận, hiện giờ cô ta thừa nhận thì cô lại thay đổi.
“Chị bị bệnh à?”
Ân Lưu Tô không thay đổi nét mặt, lạnh lùng nói: “Chờ tôi bắt được hung thủ rồi sẽ đến tìm cô đối chất.”
Cô nói xong thì nắm lấy tay Ân Ân, tay kia đặt lên vai Tạ Văn Thanh, quay người rời đi.
…
Trên đường về nhà, Ân Ân khó hiểu hỏi Ân Lưu Tô: “Vì sao dì nói Hứa Xuân Hoa vô tội vậy ạ?”
Ân Lưu Tô nhớ lại phản ứng của Hứa Xuân Hoa.
“Cô ta là người rất sĩ diện, lại còn ngang ngược, cho dù cô ta có làm thì cũng sẽ cắn răng không nhận. Lần trước có người mua bánh crepe ở quầy bánh của cô ta phát hiện bên trong có con ruồi, muốn cô ta bồi thường tiền, cô ta tức giận đến mức suýt cắt cổ tay, loại người này sao có thể dễ dàng thừa nhận như vậy, còn nói xin lỗi và bồi thường tiền cho dì nữa chứ.”
Ân Ân bỗng nhiên sợ hãi che miệng lại, “Chờ một chút, dì nói cô ta bán bánh crepe, không không không, không phải là cái quầy ở đầu hẻm chứ ạ?”
“Đúng vậy.”
“Ọe!” Ân Ân quay đầu nôn khan.
Ân Lưu Tô: “Cháu sao thế?”
Tạ Văn Thanh đút hai tay vào túi: “Mỗi buổi sáng con bé đều mua bánh crepe của quầy đó.”
“…”
Tạ Văn Thanh sững sờ hỏi: “Cho nên không phải cô ta làm, tại sao cô ta lại thừa nhận?”
Ân Lưu Tô nói một cách chắc chắn: “Tối hôm qua cô ta đã nhìn thấy ai làm, không chỉ nhìn thấy mà vẫn luôn ngồi chờ bên cửa sổ, chờ xem tôi có đụng vào tảng đá đó hay không.”
Tạ Văn Thanh kích động nói: “Nếu cô ta biết hung thủ, vậy chúng ta đến hỏi cô ta đi!”
“Cậu có ngốc hay không vậy?” Ân Lưu Tô nói: “Cô ta thà rằng nhận lấy tội này cũng muốn bao che cho người kia, chúng ta đến đó hỏi thì có thể hỏi được gì.”
“Người này… quá ghê tởm!”
“Cô ta là người rất đơn thuần, không xấu xa, nhưng đầu óc có hơi thất thường.”
Ân Ân nôn ra, quay đầu lại nói: “Dì, cô ta bảo vệ hung thủ hại dì ngã xuống đất, người xấu xa như vậy, dì còn nói chuyện thay cho cô ta nữa.”
Ân Lưu Tô cười nói: “Tiểu Muội này, trên thế giới này không có ai luôn là người tốt hoặc là người xấu, người tốt cũng có lúc làm sai, đôi khi người xấu cũng có mặt tốt, con người rất phức tạp, chúng ta không thể chỉ dựa vào một mặt đã tùy tiện đánh giá người khác.”
Ân Ân cái hiểu cái không mà nhìn Ân Lưu Tô, nghiêm túc gật đầu.
Mặc dù cô bé vẫn không thể hiểu được, nhưng dì xinh đẹp như vậy, lại dịu dàng với cô bé nữa, chắc chắn luôn nói đúng.
Tạ Văn Thanh nghe thấy câu trả lời của Ân Lưu Tô thì phải nhìn cô với cặp mắt khác.
Cô không giống như bà dì lớn tuổi mà cậu từng quen biết lúc trước.
Cho dù cô dạy bảo Ân Ân hay là biết nhảy “billie jeans” cũng làm cho Tạ Văn Thanh cảm thấy mình và cô là người của một thế giới.
Tạ Văn Thanh ra vẻ thần bí nói: “Chị Lưu Tô, tôi có một suy đoán liên quan tới hung thủ.”
Ân Lưu Tô nhìn về phía Tạ Văn Thanh, “Thế nào, cậu cũng đoán ra rồi sao?”
“Chẳng lẽ chị cũng…”
Ân Lưu Tô cười cười, “Rất ăn ý.”
Ân Ân vội vàng giơ tay, “Cháu biết nè, đây gọi là thần giao cách cảm!”
Ân Lưu Tô và Tạ Văn Thanh đồng thời vỗ vào đầu của cô bé.
Ân Ân nhanh nhẹn tránh đi, tay của hai người đụng vào nhau.
“…”
Ân Lưu Tô như bị giật điện mà rút tay lại, Tạ Văn Thanh cũng lập tức xoa đầu nhìn trời, giả vờ như chưa xảy ra chuyện gì cả.
Ân Ân phá vỡ bầu không khí ngột ngạt, “Cho nên rốt cuộc đối tượng tình nghi của hai người là ai vậy?”
Tạ Văn Thanh không khách sáo đáp lời: “Đương nhiên là lão Chu rồi, đồ ngốc.”
“Không phải lão Chu vẫn luôn thích dì sao?”
“Cho nên mới muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân đấy.”
Ân Ân càng thấy khó hiểu hơn, “Không phải thích một người là phải đối xử tốt với người đó sao, vì sao lại làm người đó bị thương?”
Tạ Văn Thanh cười lạnh, “Cho tới bây giờ lời thật lòng không giữ được, từ xưa đẹp trai không bằng chai mặt mới được lòng người, không dùng thủ đoạn đặc biệt thì sao có thể theo đuổi được phụ nữ chứ.”
Ân Ân chậc chậc, sợ hãi nói: “Ồ! Quả nhiên là đàn ông rất hiểu đàn ông!”
Ân Lưu Tô kéo Ân Ân qua, “Tiểu Muội à, phải tránh xa đàn ông, nếu không thì sẽ trở nên bất hạnh.”
“Không sai!” Cô bé vội vàng cách xa Tạ Văn Thanh, sau đó cô bé cùng Ân Lưu Tô vội vã rời đi.
Tạ Văn Thanh đuổi theo bọn họ: “Này, liên quan gì đến anh chứ!”