Hai ngày nay, tâm trạng của Đào Tử không tốt, lúc gội đầu cho khách hàng cũng mất tập trung, bị khách hàng khiếu nại nhiều lần.
Lưu Tuệ Hoa tìm anh ấy nói chuyện: “Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”
“Không, không có gì.” Đào Tử ấp úng, không chịu nói rõ.
Tạ Văn Thanh nói thẳng tâm sự của anh ta: “Lâm Lộ Toa tìm anh ấy vay tiền.”
“Cậu muốn cho mượn thì cho, không muốn thì từ chối là được, cần gì phải mất hồn mất vía cả ngày.”
“Không đơn giản như vậy.”
Đào Tử lộ vẻ đau khổ, gãi đầu, sắp gãi đến trọc cả đầu rồi.
Tạ Văn Thanh cười nói: “Trước khi anh ấy từng theo đuổi Lâm Lộ Toa, nhưng đáng tiếc không được. Lúc này người ta lại trơ mặt tìm anh ấy vay tiền, nếu như cho mượn thì em gái sẽ cảm động đến rơi nước mắt, hai người có thể thành đôi.”
Lưu Tuệ Hoa: “Vậy thì cho mượn, không theo đuổi được thì mãi là ánh trăng sáng.”
Tạ Văn Thanh: “Nhưng người ta vay tiền đi phá thai.” Lưu Tuệ Hoa:…
“Thế giới này… Quá loạn rồi.”
Ân Lưu Tô đang xem các loại sách khởi nghiệp, nghe mấy người bọn họ nói chuyện thì xoay ghế lại hỏi: “Tôi nhớ lúc Lâm Lộ Toa xin nghỉ có nói muốn đến Quảng Thành kết hôn, tại sao lại muốn phá thai?”
“Cô ta nói tên quản đốc kia lừa cô ta, sau khi đến Quảng Thành thì đá cô ta đi, hiện tại cô ta không có chỗ nương tựa, đang rửa chén đĩa trong nhà hàng, thời gian trước kiểm tra ra đang mang thai, cô ta không muốn đứa bé này, lại không có tiền làm phẫu thuật.”
Ân Lưu Tô vẫn có thể nhớ ra Lâm Lộ Toa.
Cô ta là cô gái xinh đẹp nhất trong những người đến Y-SUI cùng với Đào Tử, mỗi ngày đều sửa soạn xinh đẹp, trên mặt cũng luôn nở nụ cười.
Rất thông minh, vừa học đã biết nhiều kỹ năng.
Khuyết điểm duy nhất là có chút lười biếng, không chịu khổ được, luôn đến trễ vào các buổi huấn luyện.
Tạ Văn Thanh nói với Đào Tử: “Anh như vậy… Đúng là cao thủ tình trường ư, không nhìn ra được cô ta chỉ lợi dụng anh sao, chờ anh đưa tiền xong, anh xem cô ta còn để ý đến anh hay không.”
“Nhưng chuyện này không thể kéo dài, càng kéo dài thì càng giày vò.” “Liên quan gì đến anh, không phải người ta đã từ chối anh sao?”
Đào Tử do dự nói: “Dù sao từng ở chung trong một thời gian, cũng còn có chút tình cảm.”
“Có tình cảm gì chứ, có tình cảm mà người ta còn từ chối anh sao?” Tạ Văn Thanh khoanh tay dựa vào bàn trang điểm, châm chọc: “Trên đời này còn đầy cỏ thơm ra đấy.”
“Nói như cậu chưa bị người ta từ chối vậy.” Đào Tử liếc cậu một chút, không vui nói: “Vậy nếu đổi thành bà chủ Lưu Tô, cậu có cho mượn hay không?”
“Em… em…” Tạ Văn Thanh không nói lời nào: “Không thể đánh đồng với nhau được, chị nhà tôi mới không…”
“Tôi thấy cậu là đồ tiêu chuẩn kép.”
Ân Lưu Tô liếc mắt hỏi: “Cô ta muốn mượn bao nhiêu?”
“Tiền phẫu thuật, tiền thuê điều dưỡng, tiền thuốc… Còn nợ tiền thuê nhà, ít nhất là ba, bốn nghìn.”
Ân Lưu Tô biết Đào Tử làm công không có nhiều tiền như vậy, cô lấy một tấm thẻ đưa cho Đào Tử: “Cậu và Tạ Văn Thanh đến Quảng Thành một chuyến đi, nhìn tình huống thế nào, đưa cô ta đến bệnh viện lớn, đừng đến những chỗ khám bệnh không đáng tin cậy.”
“Hả! Bà chủ! Chuyện này… Sao tôi có thể nhận tiền của chị được.”
Lưu Tuệ Hoa cũng lập tức phản đối nói: “Đúng vậy, Ân Lưu Tô, không thể làm như vậy! Chị và cô ta không thân cũng chẳng quen, cần gì phải giúp đỡ chứ!”
“Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, làm ăn phải có cách thức!” Ân Lưu Tô nói với Lưu Tuệ Hoa: “Tôi không cho cô ta mượn số tiền này, tôi ứng trước tiền lương sau này của cô ta, hai người đưa cô ta về đây, nói cô ta yên tâm ở lại Y- SUI, làm việc trả nợ.”
Cô vừa nói xong, Lưu Tuệ Hoa lập tức ngậm miệng.
Hiện tại Y-SUI đang thiếu một thợ trang điểm và nhân viên chăm sóc da, mà Lâm Lộ Toa lại có thiên phú và năng lực trong phương diện này.
Cô ấy từng thấy cô ta trang điểm, so với mấy thợ trang điểm từng phỏng vấn thì tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Lưu Tuệ Hoa xoay người, kéo tay Đào Tử, dặn dò sâu xa: “Nhất định phải đưa cô ta trở về đó. Đây là sứ mệnh khó khăn của cậu. Nếu cậu không đưa cô ta trở về thì cậu cũng đừng trở về nữa.”
Đào Tử:…
…
Tiết học vào buổi chiều thứ sáu, các bạn học nhỏ có thể tự do chơi đùa.
Ân Ân lấy búp bê mà Tạ Văn Thanh mua cho mình ra, cùng tổ chức tiệu rượu tại nhà với Barbie của mấy bạn Mạc Tử Oánh.
Mạc Tử Oánh phát hiện búp bê của cô có chút không giống với bọn họ, cầm lấy quan sát: “Đây là Barbie sao? Nhìn có vẻ không giống.”
“Đây là…” Ân Ân suy nghĩ nói ra: “Đây là búp bê Trung Quốc.”
“Ồ, mặc dù không phải Barbie, nhưng vẫn rất đẹp mắt.” Kiều Vi An sờ lấy mái tóc đen dài của búp bê nói: “Vậy cho phép búp bê chơi với công chúa của chúng tớ.”
Ân Ân vui vẻ, lấy mấy chiếc váy cho búp bê trong túi ra, muốn đóng vai nhân vật với bọn họ.
Kiều Vi An cầm lấy tóc vàng công chúa, giới thiệu nói: “Đây là công chúa Lisa của tớ.”
“Tớ là công chúa Charlotte.” Mạc Tử Oánh nói: “Charlotte là công chúa cao quý nhất, các cậu phải xếp hàng ở phía sau.”
Ân Ân gật đầu.
“Đúng rồi, công chúa của cậu tên là gì?”
Cô nghĩ nghĩ, nói ra: “Công chúa của tớ tên là công chúa Tô Tô.” “Được rồi, tên của công chúa này có vẻ không cao quý lắm.” “Không phải đâu.”
Mạc Tử Oánh lập tức nói: “Quy tắc của nhóm công chúa, người mới không được phép phản bác lại lời của chúng tớ!”
Ân Ân bĩu môi, không nói nữa.
Dù sao trong mắt của cô bé thì công chúa Tô Tô là công chúa cao quý nhất.
Đúng lúc này, Chu Mỹ Vân đột nhiên nhớ ra gì đó hỏi: “Đúng rồi, cậu mua búp bê này ở đâu?”
“Chợ hoa sen.”
“Chợ hoa sen? Chỗ đó đều là các quán vỉa hè.”
Ân Ân gật đầu: “Đúng thế, mua ở các sạp nhỏ.”
Cô bé vừa nói xong, sắc mặt của Chu Mỹ Vân thay đổi, Mạc Tử Oánh sâu xa hỏi: “Cậu mua búp bê này bao nhiêu tiền?”
“Ba mươi đồng.”
“Chỉ có ba mươi đồng!” Mạc Tử Oánh cầm công chúa Charlotte của mình, cách công chúa Tô Tô: “Búp bê của cậu không xứng chơi với công chúa của bọn tớ.”
Ân Ân sợ hãi: “Vì sao?”
“Hừ, búp bê của cậu rẻ như vậy, mới không xứng gọi là công chúa đâu!”
Mạc Tử Oánh và Kiều Vi An nói xong thì quay lưng rời đi, ba người cùng chơi đóng vai, không chơi với Ân Ân.
Ân Ân nắm chặt búp bê rồi trở về chỗ của mình, cúi đầu, cắn răng, trong mắt đầy nhục nhã.
Lưu Văn Anh đang chơi khối rubik, đầu ngón tay nhanh chóng xoay tròn, liếc cô bé một chút, vẫn không nói một lời.
Tiếng chuông tan học vang lên, cô ấy thấy Ân Ân đứng lên, đi đến thùng rác tròn ở cuối lớp, ném búp bê của mình vào trong thùng rác, sau đó rơi nước mắt chạy khỏi lớp học.
Lưu Văn Anh hơi nhíu mày, cũng thu dọn cặp sách của mình và chuẩn bị rời đi.
Lúc cô ấy đi ngang qua thùng rác, nhìn thấy búp bê kia đáng thương nằm trong đống giấy vụn.
Cô ấy đội mũ áo lên đầu, đi vài bước, cuối cùng vẫn dừng chân, quay lại nhặt búp bê rồi nhét vào cặp sách của mình.
…
Ân Ân về đến nhà, tâm trạng luôn rầu rĩ không vui, không chỉ bởi vì bị biệt đội công chúa từ chối, lòng tự trọng bị tổn thương nghiêm trọng.
Mà bởi vì… Cô bé cảm giác mình đã phá hỏng một chuyện.
Tám giờ tối, Tạ Văn Thanh vẫn chưa về nhà, cô bé hỏi thăm Ân Lưu Tô: “Mẹ, Oa Oa đâu?”
“Anh của con đến Quảng Thành rồi.” Ân Lưu Tô ngồi trên ghế sô pha, cẩn thận xem sổ sách của Y-SUI, thuận miệng nói: “Qua mấy ngày nữa mới trở về.”
“Ồ.”
Ân Ân trở lại bàn học bên cửa sổ ngồi xuống, yên lặng làm bài tập, nhưng không biết vì sao vẫn luôn không tập trung.
Ánh mắt của cô bé nhìn gấu bông nhỏ cũ kỹ bên cạnh bàn học, trên khuôn mặt của gấu bông còn có mảnh vá.
Lần đầu tiên anh trai ca hát kiếm tiền đã mua cho cô bé, đã nhiều năm rồi. Ân Ân bỗng nhiên nhỏ giọng khóc nức nở.
Ân Lưu Tô kinh ngạc ngẩng đầu, thấy cô bé lau nước mắt, lập tức đứng dậy đi tới: “Trời ơi, tại sao con khóc?”
“Con… con nhớ Oa Oa, hu hu.”
Nước mắt của cô bé rơi xuống, sự tủi thân và ngột ngạt trong mấy ngày qua lập tức trút ra ngoài, cô bé khóc nức nở.
Bình thường cô bé và anh trai không cãi nhau cũng đánh nhau, ầm ĩ đến gà bay chó chạy, không ngờ cô bé lại ỷ lại vào cậu như thế.
Ân Lưu Tô an ủi: “Anh trai chỉ đến Quảng Thành làm một số chuyện, sẽ nhanh chóng trở về thôi.”
Ân Ân vẫn khóc, cho dù cô an ủi cũng không được.
Ân Lưu Tô chỉ có thể lấy điện thoại ra gọi cho Đào Tử: “Alo, Đào Tử, đưa điện thoại cho anh trai nhỏ của chúng tôi.”
“Được, bà chủ.”
Giọng nói trầm thấp gợi cảm của Tạ Văn Thanh lập tức truyền đến: “Chị… đã đến rồi, tôi và Đào Tử đang ăn cháo ven đường, không cần lo lắng cho tôi.”
“Ân Ân muốn nói chuyện với cậu, tôi đưa điện thoại cho con bé đây.”
“Đừng, đừng, tôi và con bé có gì để nói chứ, tôi vẫn nên nói chuyện với chị thôi…”
Cậu còn chưa nói xong, Ân Ân đã cầm lấy điện thoại: “Oa Oa!” Tạ Văn Thanh thở dài, không nhịn được nói: “Sao thế!”
“Oa Oa! Em có lỗi với anh!”
Tạ Văn Thanh nghe thấy giọng cô bé nghẹn ngào thì trái tim lập tức treo lên: “Em phá ghi ta của anh sao?”
“Không phải…”
Cậu suy nghĩ, lại hạ giọng xuống, hỏi: “Em đã nói anh bị bệnh trĩ với mẹ của em rồi sao?”
“Không… Không phải, chuyện này còn nghiêm trọng hơn!”
Tạ Văn Thanh lo lắng: “Rốt cuộc em đã làm chuyện có lỗi gì với anh, thành thật khai báo đi!”
Ân Ân vẫn khóc sụt sùi: “Oa Oa, em nói nhưng anh đừng mắng em đó.” “Ừm.”
“Anh cam đoan đi.”
“Bớt nói nhảm, mau nói đi.”
“Em… Em đã ném búp bê mà Oa Oa cho em rồi.”
Người đàn ông trong điện thoại thở dài một hơi: “Không thích thì ném đi thôi mà.”
“Anh không trách em sao?”
“Chỉ là búp bê mà thôi, cũng đáng cho em khóc một trận à?”
“Hu hu! Oa Oa!” Ân Ân khóc đến lớn tiếng hơn: “Em không hề không thích, em rất thích.”
“Vậy tại sao em ném đi?”
“Bởi vì mấy bạn Mạc Tử Oánh… Nói búp bê đó quá rẻ, không xứng chơi với công chúa của bọn họ, lúc đó em rất khó chịu.”
Đầu bên kia điện thoại, Tạ Văn Thanh bỗng nhiên im lặng.
Một lát sau cậu nghiêm túc bảo đảm nói: “Em chờ đó, anh trai mua một bản chính hãng cho em ở Quảng Thành, không cho bọn họ xem thường em.”
Ân Ân càng khóc dữ dội hơn: “Em… Em không cần… Em chỉ muốn Oa Oa về sớm một chút.”
“Được rồi, anh cúp đây.” Tạ Văn Thanh xoa mũi, cảm giác có chút chua chua. “Oa Oa, anh nhất định phải sống trở về!”
“…”
Ân Ân trả điện thoại lại cho Ân Lưu Tô, Ân Lưu Tô nghe xong cuộc nói chuyện của Ân Ân và Tạ Văn Thanh mới ý thức được khoảng thời gian này mình bận rộn chuyện ở Y-SUI nên không để ý đến cuộc sống của cô bé trong trường học.
“Tiểu Muội, con nói cho mẹ biết chuyện của biệt đội công chúa được không?”
“Dạ.” Ân Ân kể lại chuyện mấy bạn Mạc Tử Oánh mời cô bé gia nhập vào biệt đội công chúa, lại đưa ra các loại yêu cầu cho Ân Lưu Tô nghe.
“Vậy bây giờ con còn muốn chơi với bọn họ không?” Ân Lưu Tô đề nghị: “Có lẽ chúng ta có thể chơi với người khác, ví như bạn cùng bàn với con?”
“Ừm… Lưu Văn Anh không để ý đến con, luôn chơi rubik một mình.”
“Con nghe mẹ nói, nếu bọn họ yêu cầu con làm chuyện mình không muốn làm, con có thể từ chối.”
“Con từ chối thì bọn họ sẽ không vui.”
“Không vui thì không vui.” Ân Lưu Tô quyết đoán nói: “Con không cần giành lấy sự yêu thích của tất cả mọi người.”
“Vậy con… Con phải giành lấy sự yêu thích của ai?”
“Con yêu, nếu như thích thật lòng thì không cần phải lấy lòng.” Ân Lưu Tô sờ đầu cô bé: “Anh trai, mẹ còn có dì Tuệ Hoa và dì Xuân Hoa, bọn mẹ thích con, không phải bởi vì con nói dễ nghe, bọn mẹ thích con bởi vì con là con.”
Ân Ân vừa hiểu vừa không hiểu nhìn Ân Lưu Tô.
“Sau này con sẽ gặp một người sống cả đời với con, nhớ kỹ, mãi mãi không cần lấy lòng người đó, mà dùng sự ưu tú của con chinh phục người đó.”