Tạ Văn Thanh rời khỏi phòng bệnh, nhẹ nhàng thở phào.
Đào Tử sợ hãi rụt rè đứng ở cửa ra vào, lo lắng hỏi: “Cô ấy thế nào?”
“Anh lo lắng như vậy thì tự đi vào xem đi.”
“Nói gì vậy?” Đào Tử đỏ mặt, mũi chân vẽ vòng tròn dưới đất: “Có chút “cận hương tình khiếp”.”
Tạ Văn Thanh nghĩ đến lời nói của Lâm Lộ Toa vỗ vai anh ta: “Anh bỏ suy nghĩ này đi, cô ta chướng mắt anh, trừ khi anh biến thành triệu phú.”
“Nói anh à… không phải cậu cũng vậy sao.” Đào Tử không khách sáo đáp trả: “Tính cách của bà chủ Lưu Tô như thế, cậu cảm thấy cô ấy để ý đến cậu à?”
Tạ Văn Thanh lập tức không nói lời nào, một lúc sau cãi chày cãi cối nói: “Đó không phải là lý do chị ấy từ chối, chị ấy nói chị ấy chỉ muốn…”
“Cô ấy nói không muốn kết hôn, chỉ muốn chơi một chút đúng không?”
Đào Tử ôm quyết tâm “tổn thương nhau, ai sợ ai”, không chút lưu tình cắt ngang: “Lúc trước Lâm Lộ Toa từ chối tôi cũng dùng lý do này, cậu đoán xem có thật hay không?”
“…”
Buổi tối, Tạ Văn Thanh hẹn gặp mặt Tần Tiếu đã lâu không gặp, hai người ngồi uống bia suốt đêm bên bờ sông.
Tần Tiếu có công việc, cũng không còn cà lơ phất phơ như lúc trước, còn mặc áo sơ mi trắng và âu phục đen.
Mặc dù ăn mặc cũng ra dáng, nhưng cách nói chuyện vẫn có khí thế giang hồ.
Anh ấy nhìn ra Tạ Văn Thanh rầu rĩ không vui, vỗ vai cậu: “Người anh em, có tâm sự à?”
Tạ Văn Thanh uống một ngụm bia, để ly xuống hỏi: “Lần trước anh nói Quảng Thành có nhiều cơ hội hơn, ở lại làm việc cũng dễ kiếm nhiều tiền, có việc nào không?”
“À, không phải cậu nói muốn chăm sóc cho em gái, không muốn ở lại sao?” Tần Tiếu kinh ngạc nhìn cậu: “Sao cậu lại đổi ý chứ?”
“Tiểu Muội đã đi học, cũng có rất nhiều người chăm sóc cho con bé.” Tạ Văn Thanh không còn ràng buộc: “Em muốn kiếm nhiều tiền một chút.”
Tần Tiếu nhìn ra suy nghĩ của tên nhóc này: “Làm người há miệng chờ sung bỗng thay đổi muốn kiếm tiền, chỉ có một nguyên nhân.”
“Cái gì?”
“Cậu gặp được người phụ nữ muốn tiêu tiền.”
“…”
Tần Tiếu dùng cùi chỏ chọc vào Tạ Văn Thanh: “Đúng không?”
“Coi là vậy đi.” Tạ Văn Thanh lại rót bia cho mình, chân thành hỏi: “Anh nói xem lúc phụ nữ chọn một nửa kia thì có phải tiền bạc địa vị là tiêu chuẩn quan trọng hay không?”
“Chuyện này cũng chưa chắc.”
Cậu đang muốn thả lỏng, lại nghe anh ấy nói: “Nhưng nếu anh là phụ nữ, anh nhất định sẽ không chọn người đàn ông kiếm ít tiền hơn mình.”
“…”
“Đúng vậy.” Tần Tiếu nói: “Phụ nữ thích người giỏi hơn mình, có thể làm cho cô ấy sùng bái… Nếu cậu kiếm tiền ít hơn cô ấy, cậu còn không biết xấu hổ mà đi theo đuổi người ta à?”
Sau khi nghe Lâm Lộ Toa nói chuyện, Tạ Văn Thanh cũng hiểu rõ: Quả nhiên lý do cậu bị từ chối nằm ở trên người cậu.
Tuổi trẻ không có chí tiến thủ, không có kinh nghiệm, cậu có tư cách gì theo đuổi người phụ nữ mình thích chứ?
Mà cô lại ưu tú như thế.
Cuối cùng Tạ Văn Thanh cũng quyết định, nói với Tần Tiếu: “Không phải anh làm việc ở đài truyền hình sao, có hướng dẫn cho em được không, em muốn ở lại.”
“Cậu muốn làm việc gì?”
“Tốt nhất là ca hát, ký hợp đồng với công ty làm ca sĩ cũng được, em có thể chịu khổ.”
Tần Tiêu quan sát Tạ Văn Thanh, điều kiện ngoại hình của cậu không tệ.
Nhưng Tần Tiêu cũng chỉ là nhân viên thu thập tin tức trong đài truyền hình, nói thẳng ra là làm nhiều lương ít, nhân viên quèn trong số các nhân viên quèn.
Bình thường anh ấy còn không gặp được người nổi tiếng, có thể tìm được công việc này cũng do bất ngờ trong bất ngờ, sao có thể giới thiệu Tạ Văn Thanh ký hợp đồng với công ty chứ?
Anh ấy nói sâu xa: “Như vậy đi, sáng mai anh đưa cậu đến đài truyền hình, xem cấp trên của anh có nhìn trúng cậu hay không.”
Tạ Văn Thanh và anh ấy cụng ly, biết ơn nói: “Cảm ơn người anh em!”
Tần Tiêu là người có tình có nghĩa, mặc dù nghĩ đến tính cách nóng nảy của cấp trên thì có chút sợ hãi, nhưng bạn bè nhờ giúp đỡ, anh ấy nhất định cố gắng hết sức!
Không quan tâm ra sao, thử một chút xem sao.
Mặc dù không hề đùa giỡn.
…
Ngày hôm sau, Tần Tiếu đưa Tạ Văn Thanh đến đài truyền hình.
Bây giờ anh ấy làm việc thu thập tin tức chuyên mục tin địa phương trong đài truyền hình, vì thế đưa Tạ Văn Thanh đến gặp chủ nhiệm chuyên mục.
Chủ nhiệm đang rầu rĩ chuyện báo cáo tin tức kỳ này, mỗi ngày sứt đầu mẻ trán, nhìn thấy Tần Tiếu đưa Tạ Văn Thanh đến văn phòng, mở miệng muốn ký hợp đồng với công ty làm người nổi tiếng, ông ta tức giận không chỗ phát tiết ——
“Làm người nổi tiếng, ông đây cũng muốn làm người nổi tiếng, tại sao không giới thiệu ông đi!”
“…”
Ông ta tiện tay cầm bản thảo sáng tác nhạc của Tạ Văn Thanh, vo tròn lại rồi ném vào thùng rác: “Mẹ kiếp, bộ phận tin tức của chúng tôi không nuôi người rảnh rỗi, Tần Tiếu, nếu cậu không tìm được việc làm thì có thể cút đi!”
Tạ Văn Thanh thấy chủ nhiệm này đối xử với bản thảo sáng tác nhạc của mình như thế, cũng nổi trận lôi đình, muốn đi tới tranh luận.
Tần Tiếu vội vàng kéo cậu ra khỏi văn phòng.
“Anh sẽ giúp cậu suy nghĩ cách khác, bởi vì bộ phận tin tức của bọn anh không bình thường, thường xuyên tiếp xúc với những chuyện đánh nhau cãi cọ, không liên quan đến công việc người nổi tiếng. Vậy đi, cậu chờ một chút, anh giúp cậu chú ý những ngành khác.”
Tạ Văn Thanh cũng biết tính cách của Tần Tiêu có tình có nghĩa, thích làm nhiều việc, thật ra không biết sau lưng phải trả giá biết bao nhiêu.
Cậu không muốn làm khó anh ấy, biết ơn nói: “Không sao, em sẽ tự nghĩ cách.”
Cậu nói xong thì rời khỏi đài truyền hình, một mình đi đến bờ sông uống rượu giải sầu.
Màn đêm buông xuống, ánh đèn sáng lên.
Thành phố rực rỡ ánh đèn neon, vô cùng nhộn nhịp sầm uất đối diện dòng sông.
Thời đại này thật là tốt, bọn họ sáng tạo ra thời đại này, nhưng thời đại này lại không thuộc về bọn họ.
Đào Tử và Lâm Lộ Toa cũng đi tới ngồi ở bên cạnh Tạ Văn Thanh.
Lâm Lộ Toa biết ngày đó lời nói vô ý của mình đã đâm vào chỗ đau trong lòng Tạ Văn Thanh, cho nên mấy ngày nay cậu mới liều mạng tìm việc làm.
Nhưng luôn luôn gặp phải khó khăn.
Những người như bọn họ, muốn học vấn lại không có học vấn, muốn kinh nghiệm cũng không có nhiều kinh nghiệm, giống như kiến hôi tầm thường cố gắng tồn tại trong thành phố lớn.
Dựa vào khuôn mặt thì còn có mấy năm thanh xuân.
Nhưng có ích gì chứ, không làm được gì.
Thời đại này thật sự không thuộc về bọn họ.
Đào Tử vỗ vai Tạ Văn Thanh, thở dài: “Ngày mai bọn anh phải về Nam Thị, cậu không muốn trở về cùng sao?”
“Ừm, anh nói với Lưu Tô giúp em, nói em kiếm được tiền thì sẽ trở lại.”
“Cậu đó, đúng là tuổi trẻ không biết ăn cơm mềm.” Lâm Lộ Toa bất đắc dĩ nói: “Cậu là anh trai của Ân Ân, bà chủ đồng ý thu nhận cậu, đây là chuyện tốt rồi.”
“Cũng không phải, bà chủ lợi hại, chỉ mới mấy tháng đã làm cho Y-SUI phát triển mạnh.” Đào Tử cũng khuyên nhủ: “Cậu ở đây làm việc miệt mài gian khổ mười năm cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy.”
Tạ Văn Thanh lắc đầu, đáy mắt đắng chát: “Hai người không hiểu.”
“Có gì không hiểu chứ, chàng trai tuổi dậy thì còn giả vờ buồn rầu, không phải chỉ bị người ta từ chối hay sao, chuyện nhỏ thôi, trên đời này còn có nhiều cỏ thơm.”
Tạ Văn Thanh quay đầu nhìn Đào Tử và Lâm Lộ Toa một chút: “Trên đời này còn có nhiều cỏ thơm, anh còn đến Quảng Thành làm gì?”
Khuôn mặt của Đào Tử đỏ lên, đẩy cậu ra, cãi chày cãi cối nói: “Chuyện nào ra chuyện đó, đang nói cậu đó, đừng kéo anh đây vào!”
Tạ Văn Thanh ném chai bia xuống, nói với Đào Tử: “Đưa điện thoại cho em.” “Cậu làm gì?”
“Gọi điện thoại cho em gái tôi.”
Đào Tử lấy cục gạch của mình ra đưa cho Tạ Văn Thanh: “Nếu cậu muốn ở lại Quảng Thành thì tốt nhất nên đi mua điện thoại đi, tránh cho bà chủ không liên lạc được với cậu, lại trút giận lên anh.”
Tạ Văn Thanh im lặng cầm điện thoại di động, lặng lẽ đi đến bờ sông, nhìn dòng sông chảy mạnh, kiềm chế cơn sóng trong lòng mình, gọi cho Ân Lưu Tô.
Điện thoại vừa được kết nối, Tạ Văn Thanh không khống chế nổi tình cảm dâng trào, mượn men say nói: “Lưu Tô, chị không cần nói gì, nghe tôi nói trước.”
“Cho dù chị nghĩ như thế nào, tôi chỉ muốn nói cho chị biết chị là người đầu tiên tôi thích, cũng là người cuối cùng mà tôi thích.”
“Chị dũng cảm hơn tôi, cũng thông minh hơn tôi, là một người phụ nữ rất tốt. Tôi biết mình đang nằm mơ giữa ban ngày, nhưng tôi vẫn muốn… Mỗi ngày tôi đều mơ đến chị, tôi muốn có chị, giống như tôi muốn đứng trên sân khấu đầy ánh sáng. Làm ca sĩ là giấc mơ của tôi, chị lại là…”
Bên kia vang lên tiếng lạch cạch, còn có tiếng gió.
“Lưu Tô, tôi biết chị đang tìm lý do từ chối tôi, chị không cần suy nghĩ, tôi biết hết.”
“Oa Oa…” Trong điện thoại truyền đến giọng nói non nớt của Ân Ân. Tạ Văn Thanh:???
Ân Ân: “Ồ, rất cảm động! Anh làm cho em khóc rồi.”
Tạ Văn Thanh: “Sao em lại cầm điện thoại, mẹ em đâu?!”
“Mẹ đang tắm.”
“…”
“Hu hu hu.”
“Im miệng!” Tạ Văn Thanh dụi mắt, uy hiếp nói: “Em không được phép nói lại với chị ấy.”
“Tại sao vậy, không phải anh muốn nói với mẹ sao?”
Tạ Văn Thanh ngà ngà say tỉnh táo hơn, dũng khí cũng tan thành mây khói, uy hiếp nói: “Nếu em dám nói thì chuẩn bị tinh thần bị anh đánh đi.”
“Hừ.”
“Anh cúp đây.”
“Oa Oa, khi nào anh trở về?”
Tạ Văn Thanh lập tức rơi vào buồn rầu, cậu suy nghĩ rồi nói: “Sáng mai anh Đào Tử sẽ đưa chị Lâm Lộ Toa trở về.”
“Được, em chờ Oa Oa, khi nào anh về thì em sẽ mời anh ăn bánh kem nhỏ.”
Tạ Văn Thanh đắng chát gật đầu, lại phát hiện cô bé không nhìn thấy: “Em giúp anh chúc ngủ ngon với mẹ em.”
“Có muốn em hôn mẹ giúp anh một chút hay không?” “Muốn, muốn!”
Ân Ân cúp điện thoại, nhảy đến bên cạnh Ân Lưu Tô đang lười biếng đọc sách trên ghế sô pha, ôm cổ cô muốn hôn lên má cô.
Ân Lưu Tô chặn miệng nhỏ của cô bé: “Con giúp anh trai thì miễn đi.” Ân Ân khiếp sợ: “Sao mẹ lại biết?”
Ân Lưu Tô: “Bởi vì con mở loa ngoài.”