Bàn Sơn - Chương 26: Thích khách Hồng Bào
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
108


Bàn Sơn


Chương 26: Thích khách Hồng Bào


Chương 26: Thích khách Hồng Bào. (1)

Mà sau khi bái sư, việc tu luyện của Lương Tân cũng không có lập tức bắt đầu, sư phụ Hồ Lô của nó không biết là làm cái gì, mỗi ngày đi sớm về muộn, hình như vô cùng bận rộn.

Mãi cho đến vài tháng sau, Hồ Lô mới tính là hết bận, tìm Lương Tân đến, rốt cuộc bắt đầu ‘giảng kinh giảng đạo’.

Tu sĩ nhân loại tham ngộ thiên đạo trước tiên phải có một viên ‘đạo tâm’, nói toạc ra đó chính là ngộ tính.

Chỉ có ngộ tính cao mới có thể cảm nhận được năng lượng tản mát trong thiên địa, chỉ có ngộ tính cao mới có thể câu thông với loại năng lượng này, đưa nó dẫn vào trong cơ thể.

Nam Dương chân nhân bắt Thanh Mặc chặt đứt phàm tình chính là vì muốn nàng có thể đưa tư tưởng bản thân vào trong thiên địa tốt hơn, lĩnh hội tự nhiên, mất đi ràng buộc của phàm tình mới có thể toàn tâm đầu nhập, hoàn toàn hợp cùng thiên địa làm một thể, từ đó mà cảm ngộ, dẫn nhập vào càng nhiều, càng lớn năng lượng.

Lương Tân số mệnh tốt, mặc dù không có ngộ tính càng không nói đến đạo tâm, chẳng qua lại chiếm được một phần nguyên lực hành thổ tinh khiết, việc cần làm chỉ là tu tập một môn tâm pháp hành thổ, thúc dục vận chuyển linh nguyên hậu thổ trong cơ thể, luyện hóa nó cho bản thân sử dụng.

Chỉ có điều được cái này thì mất cái khác, tiện nghi không thể để cho một người chiếm hết, tu luyện của Lương Tân cũng có một cái đích, đợi đến khi hắn luyện hóa hết nguyên linh trong cơ thể thì sẽ không còn không gian để tiến bộ nữa.

Lương Tân đối với bản thân cảm thấy như vậy là đã đủ rồi, đối với linh nguyên mà bản thân hai lần liều mạng đổi lại đã vô cùng mãn ý, khom người hành lễ với Hồ Lô nói:
– Đệ tử hiểu rõ, xin sư phụ ban thượng tâm pháp luyện hóa linh nguyên.

Bịch!

Hồ Lô ném quyển sách xuống chân Lương Tân:
– Đây là công pháp tu hành mà ngươi cần, chính mình lĩnh ngộ đi thôi!
Nói xong, chắp tay sau đít tiêu sái bỏ đi.

Lương Tân nhặt quyển sách lên, chỉ thấy trên cuốn sách một dòng chữ lớn xiêu xiêu vẹo vẹo: Tâm pháp hành thổ.

Lại lật xem hai trang, bên trong lại là kiểu chữ tiểu triện thanh tú, nhưng tất cả đều là cổ triện, hành văn càng là thể song đối bốn sáu, cái gì mà nhất khí nhất dương, lưỡng huyền tam bảo, Lương Tân căn bản là xem không hiểu, chỉ đành phải sầu mi khổ kiểm ôm quyển tâm pháp một lần nữa tìm đến Hồ Lô.

Không ngờ Hồ Lô vừa nhìn thấy nó đi lại phía này, cả người như lâm đại địch, từ xa móng vuốt vung loạn, hung ác kêu quái dị:
– Sư phụ dẫn vào cửa, tu hành ở mỗi người, bản thân tự lĩnh ngộ đi!
Hô xong tung thân nhảy như gió, co chân bỏ chạy.

Lương Tân nhìn theo bóng lưng Hồ Lô, nóng vội đến độ dậm chân dậm cẳng:
– Sư phụ, cánh cửa ở chỗ nào. . .

Gần đây Hồ Lô vẫn luôn buồn bực trong lòng.

Nó tu vi cực cao, tinh thông yêu pháp, nhưng tất cả đều là vốn liếng trời cho, mặc dù cũng có tu luyện nhưng so với pháp môn luyện hóa chân nguyên của tu sĩ nhân gian thì quả thực là một trời một vực.

Thiên viên yêu thể diện, Lương Tân một thân nguyên lực hành thổ đưa đến bất kỳ môn tông tu thiên nào ở nhân gian cũng đều có thể luyện hóa thu được. Muốn để cho Hồ Lô nói một câu: Ta không giúp được ngươi, ngươi tìm kẻ khác đi. Vô luận là thế nào cũng nói không ra.

Cho nên Hồ Lô mới nghĩ ra một cái biện pháp: Khổ Nãi Sơn liên miên mấy ngàn dặm, bên trong có vùng sơn cùng thủy tận mà vùng đất linh tú lại càng nhiều, từ viễn cổ đến nay có rất nhiều ẩn tu lựa chọn Khổ Nãi sơn làm nơi dốc lòng ngộ đạo, vật đổi sao rời ẩn tu hoặc phi thăng hoặc già mà chết lưu lại vô số động phủ hoang phế.

Sau khi thu đồ đệ, trong vòng một tháng kế tiếp đó Hồ Lô đi vào trong núi tìm kiếm động phủ bỏ hoang khắp nơi, muốn từ loại động phủ này lấy ra tâm pháp hành thổ trở về.

Biện pháp này không tệ nhưng Hồ Lô còn gặp phải một vấn đề lớn khác nữa, nó thích khoe chữ nhưng lại không biết chữ. . .

Chẳng qua Hồ Lô vẫn có biện pháp, trong động phủ mặc dù không có người nhưng vẫn còn cấm chế trận pháp còn sót lại. Tu sĩ hành thổ bố trí cấm chế khẳng định là sử dụng trận pháp có hậu thổ chi lực. . .

Công phu không phụ lòng người, Hồ Lô rốt cuộc gặp được một tòa trận pháp hành thổ, sau khi mất một phen động tay động chân từ trên bộ xương khô trong động phủ tìm được một quyển sách nhỏ.

Hồ Lô tự mình cho rằng: Trận pháp hành thổ bảo vệ nhất định là người tu luyện hành thổ, trong ngực hành thổ đạo nhân nhất định là hành thổ tâm pháp.

Thân là yêu vương một phương, Hồ Lô tâm tư kín đáo, vì phòng ngừa cuốn sách cất ở ngực vị ẩn tu trước khi chết vạn nhất không phải là bí tịch công pháp, Hồ Lô mang theo sách rời núi một chuyến, bắt một lão đạo đưa cho lão xem.

Nói chuyện vài câu Hồ Lô lập tức hiểu rõ trong sách viết đều là thuật ngữ đạo gia, đích xác là một cuốn bí tịch tâm pháp.

Bây giờ chỉ còn lại một cái vấn đề cuối cùng, trên bìa cuốn sách không đề tên, không có tên thì rất khó coi, nó bắt lão đạo sĩ kia viết hộ, viết xuống bốn chữ to: Hành thổ tâm pháp.

Lão đạo này là người xuất gia hàng thật giá thật, mặc dù không phải là du sĩ nhưng từ thuở nhỏ cũng đọc đủ mọi loại sách, chữ viết cũng rất đẹp, đáng tiếc mới vừa rồi bị Hồ Lô đánh gãy tay phải, tay trái viết chữ, tất nhiên là không thể đẹp rồi. . .

Lương Tân đương nhiên không biết được nỗi khổ tâm này của sư phụ, nó cầm quyển sách nhỏ mặt mày sầu khổ, việc duy nhất có thể xác định đó là hành thổ tâm pháp mà mình phải tu hành có tên là hành thổ tâm pháp.

Lương Tân chớp chớp mắt, sau một hồi suy tư tìm một đầu thiên vượn lấy một đống hoa quả rồi đi tìm Khúc Thanh Mặc. . .

Khúc Thanh Mặc xuất thân từ đạo nho chính thống, danh môn kiều nữ tiên sư cao đồ, tay trái nhận lấy một quả đào tay phải cầm lấy bí tịch, lớn tiếng đọc:
– Hành thổ tâm pháp? Cái này. . . Đủ rõ ràng rồi đây!?

. . .

Hành thổ tâm pháp này lai lịch khả nghi, chẳng qua Khúc Thanh Mặc sau khi đọc xong một lượt xác định đây quả thật là hành thổ tâm pháp.

Khúc Thanh Mặc tâm tính trẻ con, thích náo nhiệt; Lương Tân chịu khổ tử nhỏ, không sợ nhất chính là luyện công; hai người chiếu theo cuốn bí tịch, một người dậy một kẻ học ngược lại cũng rất náo nhiệt.

Bản công pháp này cũng thích hợp, Lương Tân mỗi ngày quy nguyên thủ nhất, dùng toàn bộ tinh thần để thể hội lực lượng của thân thể, lại án chiếu theo chỉ điểm của Khúc Thanh Mặc, bắt lấy một tia trong đó thử điều khiển chúng nó chậm rãi lưu chuyển khắp các kinh mạch trong cơ thể. Hơn một tháng trôi qua, một tia linh nguyên hành thổ cực mỏng quả nhiên bị nó chuyển hóa cho bản thân sử dụng, mà tinh thần, khí lực của Lương Tân cũng bởi vậy mà mạnh mẽ dồi dào hơn.

Hồ Lô thăm qua thân thể Lương Tân xác định công pháp quả nhiên có hiệu quả lúc này mới thở phào một cái, vẻ mặt nghiêm túc gật đầu:
– Tu hành cho tốt đừng cô phụ nỗi khổ tâm của vi sư.

Khi Lương Tân bước đầu dò đường thì hai người Khúc Thanh Thạch và Liễu Diệc thương thế khỏi hẳn, chẳng qua Khúc Thanh Thạch lúc này là một lão già tám chín mươi tuổi, mà Liễu Diệc tay phải đã mất đi tác dụng.

Sau khi thương thế khỏi hẳn, hai người chuẩn bị rời núi trở về phục mệnh, hai người bọn họ đều là người có tầm mắt rộng rãi sớm đã nghĩ ra lý do che dấu. Còn về phần tiểu nha đầu Khúc Thanh Mặc, hiện tại vô luận thế nào cũng không thể lộ diện ra ngoài, nếu không sẽ rất nhiều phiền toái.

Hiện tại Hồ Lô trong lòng có điều kiêng dè, lo sợ Khúc Thanh Mặc đi rồi Lương Tân lại cầm hành thổ tâm pháp đến làm phiền nó, cho nên dứt khoát để tiểu nha đầu ở lại trong Hầu Nhi Cốc.

Chương 26: Thích khách Hồng Bào. (2)

Huynh muội bốn người sắp chia tay, không thiếu những lời căn dặn, nói chuyện suốt đêm.

Sau khi nói chuyện một trận, Khúc Thanh Thạch vươn tay lấy Dương Thọ tà cung trên người xuống đặt vào tay Lương Tân.

Lương Tân cầm cung, đầu tiên là cảm thấy mê mang nhưng sau đó lập tức vô cùng vui sướng, dường như lại có chút ngượng ngùng, hắc hắc cười nói với Khúc Thanh Thạch:
– Đây là bảo bối gia truyền của nhị ca, tặng cho đệ không được tốt lắm đâu!?

Khúc Thanh Thạch khuôn mặt vốn mỉm cười sau khi nghe xong thì hoảng sợ liên tục nói:
– Ai nói tặng nó cho đệ, mơ thật đẹp! Tạm thời để ở chỗ đệ mà thôi!

Trong lòng Khúc Thanh Thạch có tính toán riêng của mình, muội muội và Lương Tân hiện tại ở trong Hầu Nhi Cốc thoạt nhìn rất an toàn, nhưng thiên viên làm việc không đáng tin cậy, hắn đã lĩnh giáo đủ rồi.

Hắn không tín nhiệm thiên viên nhưng tín nhiệm Lương Tân, thêm vào đó trong thân thể Lương Tân còn có nguyên thần của thạch mạch, có thể đổi lại một lần bắn tà cung với uy lực cực lớn, để cung ở lại nói đến cùng là muốn Lương Tân bảo vệ muội muội của mình.

Còn như xạ thuật của Lương Tân hắn không hề lo lắng, tự nhiên sẽ có Khúc Thanh Mặc chỉ điểm.

Khúc Thanh Thạch lưu cung lại, Liễu Diệc cũng không phải không có gì, từ trong túi lấy ra một cuốn sách đưa cho Lương Tân, ha hả cười nói:
– Mấy ngày dưỡng thương nhàm chán không có việc gì làm, chép cho đệ một cuốn bí tịch võ lâm, khi nào đệ không có việc gì làm thì có thể lấy ra luyện tập.

Trang bìa của cuốn sách không có chữ, chỉ vẽ một người béo mập mình trần đang giang rộng hai tay uy phong lẫm liệt. Lương Tân không hiểu, sau khi lật xem trang thứ hai, đột nhiên cười phá lên, trên mặt tràn ngập vẻ vui mừng gật đầu nói:
– Vật này rất tốt!

Liễu Diệc cho hắn là đồ phổ(hình vẽ) thuật đánh vật dân gian, Lương Tân hiện tại có chân nguyên pháp lực án theo lý mà nói hẳn là không xem vừa mắt mấy thứ này, nhưng thiên tính nó lại thích những thứ này, không quan hệ đến việc trong cơ thể có bao nhiêu lực lượng.

Bình minh lên, nhân trời còn chưa sáng Khúc, Liễu hai người trước khi rời đi lại đến bái phỏng yêu vương Hồ Lô, sau khi cảm kích một phen, Khúc Thanh Thạch hỏi:
– Tiền bối, hiện tại có thể gọi Phong Tập Tập tỉnh lại hay không, có việc tôi muốn hỏi ông ta.

Phong Tập Tập gần đây luôn tu dưỡng trong kết giới do Hồ Lô thiết đặt, lão bị ánh sáng mặt trời làm bị thương thiếu chút nữa là hồn phi phách tán, mặc dù có Hồ Lô tương trợ nhưng muốn phục hồi như cũ tối thiểu cũng phải mất thời gian vài năm. Chẳng qua lúc này đánh thức lão dậy cũng là chẳng đã đành.

Tiểu quỷ sau khi hiện thân, tinh thần vẫn tùy tụy vô cùng, Khúc Thanh Thạch cũng không nói lời thừa thãi, đi thẳng vào vấn đề hỏi:
– Phong Tập. . .Lão. . . Lão thúc,
Hắn và Lương Tân kết nghĩa tự nhiên phải sửa miệng:
– Khi thúc đi theo đại nhân Lương Nhất Nhị, có biết người nào tên là Tống Hồng Bào hay không?

Phong Tập Tập vốn cười a a nhưng sau khi nghe xong vấn đề này tức thì sắc mặt đột biến, thần sắc lộ vẻ hoảng sợ:
– Ngươi hỏi hắn làm gì!?

Khác với Khúc Thanh Thạch, Phong Tập Tập mặc dù trung tâm cảnh cảnh nhưng từ trước đến giờ chưa bao giờ nghĩ đến việc thay Lương Nhất Nhị lật lại bản án, trong nhận thức của lão có thể có một cuộc sống bình an với mẹ con Lương Tân, đợi tương lai Lương Tân trưởng thành, sinh ra hậu đại, bản thân tiếp tục hầu hạ, phần bình an này hình như đã trải qua được một đoạn thời gian.

Cho nên Phong Tập Tập khi nói về chuyện cũ của Lương Nhất Nhị năm đó, có một nhân vật quan trọng thủy chung vẫn không được lão ta nhắc đến đó là: Tống Hồng Bào.

Dưới sự truy hỏi của Lương Tân, Phong Tập Tập do dự rồi cuối cùng mở miệng nói:
– Hắn, hắn có thù oán với Lương đại nhân!

Lương Tân, Khúc Thanh Thạch, Liễu Diệc biết là nhờ dòng chữ của Cận Nan Phi lưu lại trong ty sở, tất cả mọi người đều ngoài ý muốn kinh hô một tiếng. Từ lưu ngôn trước khi chết của Cận Nan Phi có thể nhìn ra được, Tống Hồng Bào đáng lẽ phải gặp ông ta ở ty sở để hoàn thành nhiệm vụ mà Lương Nhất Nhị giao cho.

Nhưng nếu như Tống Hồng Bào là cừu nhân, tại sao Lương Nhất Nhị lại sai hắn đi làm việc!?

Phong Tập Tập vừa cẩn thận quan sát vẻ mặt của mọi người vừa nói tiếp:
– Ban ngày ta không thể lộ diện, cho dù là buổi tối cũng không dám tiến vào nha môn, cho nên thời gian phục vụ bên cạnh đại nhân là không nhiều, nhưng dù vậy ta cũng đã được chứng kiến Tống Hồng Bào năm lần ám sát đại nhân.

Trong mắt Phong Tập Tập, Tống Hồng Bào xuất quỷ nhập thần, đòn ám sát của hắn không cần phải nghi ngờ là có uy lực tuyệt luân, lại thêm nắm thời cơ cực kỳ chuẩn xác, may mắn Lương Nhất Nhị thân mang tuyệt kỹ mới có thể hóa hiểm vi an.

Khi ám sát, Tống Hồng Bào một chữ không nói, Lương Nhất Nhị nhưng lại lớn tiếng kêu cứu, chẳng qua mỗi lần trước khi thị vệ kịp chạy tới Tống Hồng Bào đều đã nghĩ cách đào thoát.

Duy nhất một lần cuối cùng, khi thị vệ chạy đến, Tống Hồng Bào không hề bỏ chạy mà thừa dịp Lương Nhất Nhị lơ là trong nháy mắt, đột nhiên thi triển ra sát chiêu cực kỳ sắc bén. Khi đó tràng diện máu tanh vô cùng, trong nháy mắt đầu người quay cuồng huyết nhục tứ tán, mấy chục danh cao thủ Thanh Y chạy tới tất cả đều bỏ mạng, chỉ có điều Lương Nhất Nhị vẫn ngăn được đòn tuyệt sát này của Tống Hồng Bào.

Phong Tập Tập chính là bị dư chấn của trận chiến này lan tới mà không lâu sau đó liền lâm vào giấc ngủ say, mãi cho đến ba trăm năm sau mới tỉnh lại.

Lương Tân con mắt nhấp nháy, rất không cam lòng hỏi:
– Hết rồi? Chỉ có như vậy thôi sao?

Phong Tập Tập vội vàng gật đầu:
– Chỉ có như vậy thôi!

Lương Tân vui vẻ đi tới đưa tay nắm lấy bả vai Phong Tập Tập, ghé tai lão nhỏ giọng nói:
– Nhất định còn nữa, nếu không làm sao thúc biết kẻ đó tên là Tống Hồng Bào?

Trong Khổ Nãi Sơn trải qua sinh tử lịch lãm đã khiến cho Lương Tân thu được rất nhiều điều bổ ích, ngoại trừ pháp lực bản nguyên của ngọc bích và thạch mạch ra, điểm thu hoạch lớn nhất đó chính là đi theo Khúc Thanh Thạch học được cách sử dụng đầu óc.

Đặt vấn đề tự hỏi, kỳ thật cũng giống như việc đánh giá đồ cổ: Không nhìn chỗ tốt của nó mà nhìn vào điểm không tốt của nó.

Phong Tập Tập vốn muốn dấu diếm vài chuyện lại bị Lương Tân tìm ra chỗ sơ hở, chỉ có điều trên mặt tiểu quỷ không có lấy một tia xấu hổ, mà tràn ngập vẻ lo lắng, qua một lúc lâu mới khe khẽ thở dài:
– Được rồi, ngươi thật sự muốn mạo hiểm vì sự việc ba trăm năm trước, nhất định phải đáp ứng với ta một điều kiện!

Lương Tân gật gật đầu.

Phong Tập Tập mỉm cười:
– Nuối tiếc lớn nhất trong đời ta đó chính là khi Lương đại nhân chết đi ta không thể phụng dưỡng bên cạnh lão nhân gia người, Lương Tân, ngươi đừng khiến ta phải nuối tiếc thêm một lần nữa!

Khúc Thanh Thạch bên cạnh khẽ cười nói:
– Sự việc to ta đi điều tra, sẽ không để cho lão tam mạo hiểm.

Phong Tập Tập không thèm để ý tới hắn, giống như giận dỗi ai đó cao giọng nói:
– Sau lần ám sát cuối cùng, Tống Hồng Bào trọng thương bỏ chạy, Lương đại nhân lúc ấy lẩm bẩm một câu: Là Thiên Sách môn không được chứ không phải Tống Hồng Bào ngươi không được! Đáng tiếc rồi!
– Khi đó ta ở bên cạnh đại nhân cho nên nghe được rất rõ ràng, bởi vậy mà biết được thích khách kia tên gọi là Tống Hồng Bào.

Loạn, Lương Tân cảm thấy trong đầu chỉ có một chữ: Loạn!

Khúc Thanh Mặc đứng bên cạnh cũng nhíu mày, khẽ lắc đầu:
– Thiên Sách môn. . . Trong giới tu hành chưa từng nghe nói đến cái tông môn này, có lẽ là bang phái trong thế gian!?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN