Editor: Anh Anh
“Đại gian tựa như trung, Đại trung tựa như gian?” Hạ Hầu Tuyên đưa mắt nhìn binh sĩ truyền lệnh cầm tấu chương lên ngựa vội vã chạy đi, quay người lại, nhướng mày cười nhẹ nói: “Lời này của Liên Hoành thật sâu sắc.”
Nghe Hạ Hầu Tuyên nói như vậy, Tề Tĩnh An nhất thời nổi đóa, “Cho dù tai họa của Tần gia là do Từ thừa tướng chủ đạo, nhưng hẳn là Quách đại tướng quân cũng biết rõ tình hình…!Ngươi không lo Tần Liên Hoành nảy sinh hai lòng à?!” Hắn vừa nói chuyện với Tần Liên Hoành xong, thì lập tức vội vã chạy tới “Mách lẻo”, kết quả người trong lòng lại khích lệ tình địch, thật là khiến hắn không muốn buồn bực cũng không được.
Hạ Hầu Tuyên lắc đầu, thu lại ý cười, nói: “Hai lòng cũng tốt, ba lòng cũng được, để hắn đi thôi.” Nói xong, đôi mắt sâu như nước của hắn nhìn chằm chằm vào Tề Tĩnh An, giọng nói chợt nhiễm chút cảm xúc tang thương, rồi nói tiếp: “Thế sự phức tạp, lòng người khó dò, ta chỉ có thể cố gắng nắm giữ bản tâm của mình…!Về phần người khác là trung hay là gian, là toàn tâm toàn ý hay tam tâm lưỡng ý, ta đều không có cách nào kiểm soát được.”
Tề Tĩnh An cau mày nói: “Ngươi thật sự nghĩ như vậy? Đây hoàn toàn không giống như suy nghĩ của một Điện hạ luôn ngập tràn tự tin, kiên quyết dám nghĩ dám làm trong cảm nhận của ta.”
“Ồ, thật ra ta chỉ tùy tiện cảm khái vài câu, ngươi không cần phải suy nghĩ nhiều…” Hạ Hầu Tuyên nhún vai, vẻ phiền muộn trên mặt nhất thời trở thành hư không.
Hắn nở một nụ cười rực rỡ nói: “Thế sự càng phức tạp thì lại càng đặc sắc, lòng người càng khó đo thì cũng càng đáng để ta cân nhắc suy xét; bất kể là người trung nghĩa hay kẻ gian trá, chỉ cần đi tới bên cạnh ta, thì đều có thể để ta sử dụng, ta còn gì phải sợ?”
Quả thức như lúc trước Tần Liên Hoành từng nói, Hạ Hầu Tuyên phải nhận không ít bài học kinh nghiệm từ trên người Từ thừa tướng và Quách Lệnh Tuần, để hắn càng hiểu rõ thế giới này không chỉ xoay quanh một người, tương lai cũng không phải hắn muốn thế nào thì sẽ thế đó; mà phàm là kẻ quyền cao chức trọng, thì hầu hết đều có tính cách phức tạp nhiều mặt, hắn khó có thể hoàn toàn nhìn thấu một người, và cũng không có cách nào đoán chính xác được hướng đi của mỗi một sự việc…!Nhưng mà vậy thì sao? Muốn rẽ thì rẽ, đoán sai thì sai, có gì ghê gớm đâu? Hạ Hầu Tuyên hắn không vì vậy mà mất hết tự tin, hắn cũng không phải thật sự là một thiếu niên mười sáu tuổi, không dễ bị đả kích như vậy.
Chỉ có thần linh mới có thể biết trước tất cả, mà niềm vui cuộc sống nằm ở việc tùy cơ ứng biến: Hạ Hầu Tuyên tin rằng, chỉ cần ở lúc xảy ra biến cố, hắn có thể kịp thời làm ra phản ứng có lợi nhất cho mình, vậy là đủ ca tụng rồi.
“Lúc này mới giống dáng vẻ của ngươi…” Tề Tĩnh An thả lỏng, khẽ gật đầu: Đủ khí phách, hắn thích.
Thấy ánh mắt Tề Tĩnh An lóe sáng, trong đó đầy ắp tình cảm ngưỡng mộ yêu thích, Hạ Hầu Tuyên không khỏi mỉm cười: “Tĩnh An, tới bây giờ ta mới biết, thì ra trong mắt ngươi, ta phải luôn ngập tràn tự tin, dáng vẻ kiên quyết dám nghĩ dám làm, không hề có chút thả lỏng nào à? Yêu cầu của ngươi đối với ta cũng tương đối cao đấy.” Nói tới đây, hắn cố ý lộ ra nét mặt “Ta thật sự không có cách nào với ngươi”, còn nói: “Nhưng mà, ngươi đã thích ta như vậy, thì ta sẽ kiên trì cố gắng, tiếp tục giữ vững…!Ừ, giữ vững cả đời vì ngươi.”
Tề Tĩnh An quýnh lên, mặt đỏ tai hồng xua tay: “Ta nào có yêu cầu cao như vậy, là ngươi vốn dĩ đã ưu tú…!Thật ra ta cũng không muốn ngươi quá vất vả, ngươi là nữ hài tử mà, người phải nỗ lực là ta…!Tóm lại ngươi là kiểu gì ta cũng thích, ta thật sự không có yêu cầu gì với ngươi.” Lúc này, tài năng ăn nói của hắn không biết đã bay đi đâu rồi, nói bừa nói bãi một phen, làm Hạ Hầu Tuyên nghe mà thấy buồn cười.
Nhưng mà, lần thổ lộ này của Tề Tĩnh An rõ ràng là theo kiểu “Lấy lòng vợ”, thật sự khiến công chúa điện hạ vừa cảm thấy buồn cười lại cảm thấy vi diệu: Nội trợ hiền của hắn…! Rốt cuộc có gánh vác được chân tướng “Vợ biến thành chồng” không?
Nghĩ đến đây, Hạ Hầu Tuyên đột nhiên lóe lên ý tưởng, lấy một cái tượng người gỗ nhỏ cực kỳ giống hắn lúc mặc nam trang từ trong ngực ra, lắc lắc…!”Kiểu gì ngươi cũng thích? Nhưng từ chứng cứ trong tay ta mà xem, thì ngươi thích nhất là ta anh tuấn tiêu sái đúng không?”
Vẻ mặt đột nhiên cứng đờ, Tề Tĩnh An tay chân luống cuống nói: “Cái này, cái này, ta, ngươi…” Trong lòng hắn không ngừng vang lên tiếng lộp bộp lộp bộp, thầm kêu một tiếng hỏng bét.
Nhưng bản thân hắn cũng không rõ tại sao mình lại cảm thấy hơi không ổn, có lẽ vì giác quan của hắn quá nhạy cảm mà thôi.
Thật ra lúc Hạ Hầu Tuyên lấy tượng người gỗ ra cũng không nghĩ nhiều, nhưng bây giờ thấy biểu hiện của Tề Tĩnh An, làm hắn không thể không nghĩ…!Đang định hỏi thêm vài câu, ai ngờ đúng lúc này, một binh sĩ nhìn rất quen mắt chạy chậm về phía bọn họ: Vừa hỏi, thì ra người này là một trong những thân binh thiếp thân của Trần Trường Thanh, đặc biệt tới mời Hạ Hầu Tuyên đi nghị sự.
Chính sự quan trọng hơn, đương nhiên Hạ Hầu Tuyên không thể tiếp tục trêu chọc Tề Tĩnh An nữa.
Hai người nhìn nhau một cái ăn ý, rồi cùng nhau đi về phía lều lớn trong quân.
Khi hai người tiến vào lều lớn, thì thấy Trần Trường Thanh khoanh tay đứng trước bản đồ: Nghe tiếng xoay người lại, ánh mắt ông tỉnh táo mà uy nghiêm, đã hoàn toàn không còn vẻ kích động trước đó nữa, xem ra đã trở lại là một tướng lĩnh xứng chức.
Sau khi đưa tay mời Hạ Hầu Tuyên ngồi xuống, Trần Trường Thanh bắt đầu nghiêm túc giải thích tình hình hiện tại và việc cần làm bây giờ.
Sau khi Quách Lệnh Tuần dẫn đại quân rời đi, Trần Trường Thanh chính là quan chỉ huy cao nhất trong đại doanh Hưng Khánh.
Chỉ là, mặc dù giữa Tả Hữu Tướng quân thường lấy tả vi tôn, nhưng nhìn chung cấp bậc của bọn họ đều giống nhau, vậy nên cũng có thể nói thế này: Một ngày binh quyền vào tay, cuối cùng Hạ Hầu Tuyên cũng có thể chờ được.
Vậy nhưng, quản lý một đội quân, cũng không phải là đứng trên đài cao kêu kêu gọi gọi, hay dẫn binh sĩ chạy vòng quanh là được…!Sao có thể đơn giản như thế? Nghìn vạn người ăn chung uống chung ngủ chung, mỗi một phương diện đều không phải chuyện nhỏ, không thể có chút qua loa nào được.
Thế nên Hạ Hầu Tuyên cũng không nôn nóng sốt ruột nhảy ra chỉ điểm giang sơn, mà cùng Tề Tĩnh An khiêm tốn đi theo Trần Trường Thanh học tập: Chú ý mỗi chi tiết nhỏ, không bỏ sót một phần kinh nghiệm.
Vấn đề đầu tiên mà Trần Trường Thanh phải giải quyết là lương thảo: Dân lấy ăn làm trời, với một đội quân mà nói, vấn đề lương thảo chắc chắn là vấn đề ưu tiên hàng đầu.
Sáu vạn đại quân của Quách Lệnh Tuần mang đi phần lớn lương thảo, chỉ để lại cho bọn họ một chút xíu: Gần đủ cho 6000 binh mã ăn trong ba ngày…!Hơn nữa còn là lửng dạ.
Cũng may Trần Trường Thanh dày dặn kinh nghiệm, kiểm lại kho hàng xong, ông lập tức phái người đến thành trấn châu phủ lân cận thu lương vận lương, ít nhất phải bảo đảm trong vòng ba ngày phải có nhóm lương thảo đầu tiên được đưa đến, giải quyết tình hình khẩn cấp trước, sau đó liên tục không ngừng đi lấy lương thảo từ chỗ xa hơn.
…!Trong này có nhiều lề lối, nếu để Hạ Hầu Tuyên đứa giữa điều phối, chắc chắn không thể sắp xếp thỏa đáng hơn Trần Trường Thanh.
Ví dụ như đi lấy nhóm lương thảo đầu tiên ở đâu? Cũng không phải chạy tới thành trì gần đây là được, còn phải xem chưởng sự của thành trì đó là ai, tư nông chuyển vận sử là ai, có phải đều tương đối thân cận với phe Trấn Bắc hầu không…!Nếu không, những quan địa phương kia chỉ cần tùy tiện tìm vài lý do nho nhỏ kéo dài hai ngày là có thể khiến hơn mấy nghìn người gào khóc kêu đói, đây chính là đạo lý “Tiểu quỷ khó chơi”, người chưa từng trải qua thì khó mà hiểu được.
Mà số lượng lương thảo Quách Lệnh Tuần để lại, cũng suy tính những vấn đề này ở trong đó, ông ấy và Trần Trường Thanh đã làm việc chung với nhau rất nhiều lần, giữa hai người họ đều có một phần ăn ý.
Có thể suy ra, sau lần trải nghiệm này, Hạ Hầu Tuyên và Tề Tĩnh An đều đã có thêm kiến thức, hơn nữa Hạ Hầu Tuyên còn phái Kỷ Ngạn Bình đi theo các binh sĩ cùng thu lương vận lương, để vị biểu ca đại thiếu gia này của hắn cũng tăng thêm hiểu biết, mở mang tri thức.
Sau khi đưa đội ngũ vận lương đi ổn thỏa, lúc này Trần Trường Thanh mới bắt đầu chú ý tới vấn đề kỷ luật và huấn luyện của nhánh đội quân.
Nhờ vào thủ đoạn trị quân của Quách Lệnh Tuần, tính kỷ luật của 6000 binh lính còn lại không tệ, hàng ngày cũng không chây lười huấn luyện, tất cả đều được tiến hành từng bước.
Trần Trường Thanh thấy tình hình này khá ổn nên cũng không quan tâm nhiều, dù sao việc thu thập tình hình trận chiến ở tiền tuyến và điều phối hậu cần cũng đủ làm ông phiền toái, kỷ luật và huấn luyện liền giao cho Hạ Hầu Tuyên theo dõi, chỉ cần không gây ra đại loạn, thì tùy công chúa điện hạ giày vò thế nào cũng được.
Hạ Hầu Tuyên hớn hở nhận lấy trọng trách này…!Đương nhiên hắn không thể tùy tiện giày vò được, đây chính là cơ hội tốt để hắn tạo dựng uy tín trong quân, nên làm thế nào, hắn đã sớm diễn thử trong đầu hàng trăm lần.
Ban đầu, Hạ Hầu Tuyên cũng không can thiệp vào việc sắp xếp huấn luyện thông thường, đột nhiên khua tay múa chân, nói này nói nọ, rất dễ khiến người khác phản cảm, thật sự k cần thiết.
Hắn chỉ im lặng đứng ngoài quan sát, sau đó nói ra một vài kiến nghị nhỏ không ảnh hưởng đến toàn cục: Nước vo gạo hàng ngày đừng đổ đi, mà giữ hết lại, trước khi đi ngủ thì đun sôi lên, phân cho các binh lính đã huấn luyện cả ngày để ngâm chân…!Chỉ một chi tiết nho nhỏ như vậy, chẳng những có thể có lợi cho sức khỏe của mọi người, mà còn cải thiện được mùi hôi thối ngất trời lâu ngày trong lều của binh lính, vì vậy ấn tượng đầu tiên của toàn quân trên dưới đối với vị công chúa điện hạ vừa tỉ mỉ lại quan tâm Hạ Hầu Tuyên này đều rất tốt.
Sau khi lấy được thiện cảm của mọi người, Hạ Hầu Tuyên sẽ bắt đầu xây dựng uy nghiêm của mình: Cẩn thận lại cân nhắc đánh giá…!Đó là trò gì vậy? Hắn phải khiến đám binh sĩ đều xem hắn là tướng quân, một vị thống soái đáng để noi theo! Chứ không phải coi hắn là công chúa, một cô em dịu dàng tốt bụng xinh đẹp!
Vậy hắn nên làm thế nào? Thật ra cũng không khó lắm: Trong quân đội, tất cả mọi người đều tôn sùng “Lực” và “Sức” nhất: Hoặc là vũ lực, hoặc là năng lực, hoặc là tàn nhẫn, hoặc là hung hãn, ai có thể khiến tất cả mọi người chịu phục, thì người đó chính là lão đại!
Vì vậy Hạ Hầu Tuyên liền tìm một ngày trời trong nắng ấm, chọn một Bách phu trưởng* được mọi người công nhận là thực lực không tệ để ra ngoài đấu với hắn…! Lý do cũng đã có sẵn, ai bảo Bách phu trưởng này vừa giám sát đám huynh đệ của mình luyện tập, còn vừa trộm liếc công chúa điện hạ chứ? Hơn nữa hắn còn chảy nước miếng! Nếu Hạ Hầu Tuyên không tìm hắn đấu một trận thì Tề Tĩnh An cũng muốn xắn tay áo lên!
*百夫长 – Bách phu trưởng, bách binh đoàn hoặc Centurion là một cấp bậc đồng thời là chức vụ sĩ quan trung cấp ngạch chỉ huy trong Quân đội Đế chế La Mã cổ đại, xuất hiện sau cuộc Cải cách Quân sự của Marius năm 107 TCN.
Centurion tương đương đại đội trưởng trong quân đội thời hiện đại.
Tuy nhiên, Bách phu trưởng này vừa hay cũng luyện thương, nếu Tề Tĩnh An kéo người ta so tài bắn tên thì cũng thật sự không được hay lắm, vậy nên cuối cùng vẫn là Hạ Hầu Tuyên vác thương ra trận, kèm theo tiếng huýt sáo liên tiếp.
“Xin công chúa điện hạ yên tâm, tiểu nhân nhất định sẽ thương hương tiếc ngọc.” Khi Hạ Hầu Tuyên mới lên sân, Bách phu trưởng này đã vặn ra một câu như vậy, khiến mọi người vây xem càng kích động hơn.
Nhưng kết quả thì sao…!Khà khà, phải biết, thương pháp của Hạ Hầu Tuyên không chỉ khổ luyện mà có được, mà hắn còn được một danh sư đỉnh của đỉnh chỉ bảo; hơn nữa hắn vốn là công chúa, ăn đủ loại thiên tài địa bảo và sơn hào hải vị mà lớn lên, trụ cột cơ thể cực kỳ tốt, rễ cỏ bình thường sao có thể là đối thủ của hắn cho được? Quên câu nói “Bần Văn Phú Võ” rồi à.
Thế nên kết quả cũng không có gì hồi hộp: Hạ Hầu Tuyên nhân cơ hội này mà “Khoe khoang” một phen, đánh cái tên Bách phu trưởng dại gái kia phải cúi đầu nghe theo, khiến đối phương bất kể là thể xác hay tinh thần đều phải quỳ gối dưới thương Lê Hoa của công chúa điện hạ…!Về phần phản ứng của đám người vây xem, cái này còn phải nói à? Chắc chắn là bị bộ áo giáp màu bạc chói mùi mắt, bái phục trước sắc đẹp và sức mạnh của công chúa cũng là chuyện đương nhiên!
Cứ như vậy, Hạ Hầu Tuyên vừa đấm vừa xoa*, chỉ tốn không tới mười ngày trong quân đội mà mở ra cục diện; mặc dù chưa đến mức có thể khiến đám binh lính quên sống quên chết vì hắn, nhưng ít ra cũng làm mọi người sẵn lòng nghe hắn chỉ huy, chịu phục tùng mệnh lệnh của hắn, thế này cũng đã đủ lắm rồi.
*恩威并施: Ân uy tịnh thi – Đồng thời sử dụng ân huệ và uy phong.
Tương đương với câu vừa đấm vừa xoa
Về phần để tiến thêm một bước uy vọng, không lên chiến trường thì không thể kiếm được.
Hạ Hầu Tuyên biết rõ những đạo lý này, vậy nên hắn không kiêu ngạo không nóng nảy, không hy vọng xa vời nên cũng chưa từng thất vọng, bước vững vàng từng bước, tiếp tục dùng phương pháp vừa đấm vừa xoa để cải thiện quan hệ với đám binh lính.
Mà trong những ngày đó, nhóm trinh sát thỉnh thoảng sẽ truyền về tin tức của Quách Lệnh Tuần, mặc dù phần lớn đều là những tin không chính xác, thậm chí còn rất mơ hồ, nhưng ít ra có thể để Hạ Hầu Tuyên và Trần Trường Thanh biết được: Đội quân cũng không bị chôn vùi ở trong bão cát mờ mịt…!Vậy đã coi như là tin rất tốt rồi.
Nhưng cũng có tin xấu…!”Triều đình nói thế nào?” Sau mười mấy ngày, tin khẩn tới từ Kinh Thành cũng đã được đưa trực tiếp tới tay Hạ Hầu Tuyên, Trần Trường Thanh đứng bên cạnh nhìn, ôm tâm trạng thấp thỏm vừa muốn biết vừa không muốn đối mặt.
Hạ Hầu Tuyên cầm tin lên, đọc nhanh như gió, sau đó lắc đầu nói: “Đơn giản mà nói, thì câu trả lời của triều đình là không có Binh cũng không còn lương.”
“Thối lắm!” Trần Trường Thanh nhảy bật lên, “Binh mã của Đại Ngụy chúng ta tổng cộng có hơn trăm vạn, sao có thể không có binh? Chỉ đang phân tán ở các nơi mà thôi! Ba vạn đại quân Thạch Lĩnh Quan cách chúng ta gần bao nhiêu, mười vạn đại quân của Đại Danh phủ và Doanh Châu cũng có thể chạy tới trong vòng mười ngày…!Tại sao triều đình không phát lệnh điều binh cho chúng ta?!”
Hạ Hầu Tuyên bắt đầu cẩn thận đọc thư, vừa phân tích nội dung cất giấu trong thư, vừa giải thích với Trần Trường Thanh: “Xu Mật Viện* không những không phát lệnh điều binh, ngược lại còn tố cáo đại tướng quân, nói hành động xuất quân vượt qua sa mạc, đánh úp Vương Đình Tây Man của ông ấy là coi rẻ triều đình, ngồng cuồng kiếm công trạng…!Vậy nên ý của bọn họ là để chúng ta chạy theo đuổi đại tướng quân về, cũng khuyên ông ấy Nhận sai lầm, lấy công chuộc tội .”
*枢密院: Xu Mật viện, còn đọc là Khu Mật viện, là cơ quan chính quyền trung ương chịu trách nhiệm về lực lượng quân sự của nhà nước trong thời kỳ Ngũ đại Thập quốc, nhà Liêu, nhà Tống và nhà Nguyên.
Đứng đầu Xu mật viện là Xu mật sứ.
“Hoang đường! Trong Xu Mật Viện rặt một lũ ngu ngốc chỉ biết lý luận suông! Đại tướng quân đã đi hơn mười ngày rồi, cho dù chúng ta chắp cánh thì cũng không đuổi kịp!” Trần Trường Thanh giận đến mức xoay vòng vòng như con quay, “Không, không đúng, thật ra bọn họ biết chúng ta không thể đuổi đại tướng quân trở về, cố ý nói như vậy, rõ ràng là đang trốn tránh đùn đẩy…!Bọn họ thật sự không có ý định quan tâm đến sống chết của Đại tướng quân!”
Xu Mật Viện có thái độ như vậy cũng rất bình thường, bởi vì hành động của Quách Lệnh Tuần vốn là đang tát vào mặt họ: Chức trách của Xu Mật Viện là lập ra mục tiêu chiến lược tổng thể cho mỗi trận đại chiến, cũng căn cứ vào mục tiêu đó mà lên kế hoạch về nhu cầu và số lượng quân đội và lương thảo.
Ví dụ như chiến dịch Bình Man lần này, mục tiêu chiến lược ban đầu Xu Mật Viện lập ra chỉ là “Quét sạch triệt để Man tặc làm loạn ở biên cảnh” mà thôi, vậy nên mới phái sáu vạn binh mã…!Mà Quách Lệnh Tuần “Lâm thời” quyết định đánh úp Vương Đình Tây Man, chẳng những không xin chỉ thị của Xu Mật Viện, ngay cả nói cũng không nhắc trước một tiếng, đây hoàn toàn là không để họ vào mắt đúng không? Bọn họ có thái độ tốt mới lạ!
Hơn nữa bản thân Xu Mật Viện cũng không muốn gánh phần trách nhiệm này: Chỉ sáu vạn đại quân mà đi đánh úp Vương Đình Tây Man, khả năng toàn quân bị diệt thật sự quá lớn, thế nên bọn họ không muốn toi công nhận lấy củ khoai lang bỏng tay này, biện pháp tốt nhất là đẩy toàn bộ trách nhiệm cho Quách Lệnh Tuần…!Nếu bọn họ phát lệnh tăng binh tăng lương, vậy thì nói rõ bọn họ đồng ý với chiến lược của Quách Lệnh Tuần, thật là oan uổng quá? Còn không bằng nói mấy lời vô dụng, đẩy chuyện này đi không còn một mống.
“Đợi đấy, bọn sâu mọt Xu Mật Viện hèn nhát!” Trần Trường Thanh nghiến răng nghiến lợi nói: “Chuyện liên quan đến sống chết của Quách thúc thúc, cha ta nhất định sẽ không làm ngơ.”
Hạ Hầu Tuyên gấp bức tín chỉ lại rồi cất vào trong ngực, gật đầu nói: “Bây giờ chỉ có thể gửi hy vọng vào Hầu Gia thôi, xem mấy ngày nữa có tin tốt không…!Đúng rồi, ta nghe nói phương diện lương thảo của chúng ta lại gặp phải rắc rối à?”.