Tỏ Tình - Chương 13: Cảm nhận được hơi ấm từ khung xương của anh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
115


Tỏ Tình


Chương 13: Cảm nhận được hơi ấm từ khung xương của anh


Châu Kinh Trạch đưa Hứa Tùy quay lại trường, nhóm người Thịnh Nam Châu đã có mặt ở phòng tập từ lâu. Tính toán thì đây là lần thứ hai Hứa Tùy đến Kinh Hàng, vừa bước vào cổng trường đã nhìn thấy đội Phalanx* vừa mới huấn luyện xong, bọn họ mặc bộ đồng phục màu xanh nước biển, anh dũng hiên ngang, giống như một cơn sóng lớn trỗi dậy.

*Phalanx là một đội hình quân sự số đông hình chữ nhật, thường được tập hợp hoàn toàn từ bộ binh nặng được vũ trang giáo, kích, hoặc những vũ khí tương tự.

“Sao mình không thấy cậu mặc đồng phục phi công bao giờ vậy?” Hứa Tùy hỏi.

Mỗi lần Hứa Tùy gặp anh là anh đều mặc đồ đen, không phải áo jacket đen thì là áo gió đen, chưa từng nhìn thấy anh mặc đồng phục. “Đó là bởi vì cậu gặp mình không đúng lúc.” Châu Kinh Trạch nghiêng đầu, ánh mắt rơi trên người cô, bật ra tiếng cười khẽ, “Sao vậy, cậu muốn xem mình mặc à?”

Hứa Tùy chạm phải ánh mắt của anh, nhất thời không trả lời được, ấp a ấp úng nói: “Không phải… mình thấy Thịnh Nam Châu cũng… không mặc.”

Cô giải thích với Châu Kinh Trạch một cách giấu đầu hở đuôi, mắt Châu Kinh Trạch nhìn thẳng phía trước, điệu bộ tản mạn, cũng chẳng biết có đang nghe hay không.

Đột nhiên, có một chàng trai lao tới, sượt qua đầu vai, anh giơ tay giữ chặt khuỷu tay cô một cách tự nhiên, Hứa Tùy phút chốc cứng đờ, kéo căng thần kinh, anh trực tiếp kéo cô sang hẳn một bên.

Hứa Tùy loạng choạng đập cằm vào vai anh, hai người sát gần nhau, chỉ cần ngước mắt là có thể nhìn thấy đường quai hàm của anh, có chút cứng, là khung xương của nam tử hán, tuy gầy nhưng lại có sức mạnh. Gió thổi qua khe hở giữa hai người, cô cảm nhận được hơi ấm từ khung xương của anh, trái tim không kiểm soát được mà đập loạn nhịp.

“Nhìn đường.” Một giọng nói trầm thấp phát ra trên đỉnh đầu.

Châu Kinh Trạch đi đằng trước, hai tay đút túi. Hứa Tùy đi theo ở đằng sau, một bên khuỷu tay được anh buông ra vẫn còn tê dại, giống như có luồng điện xoẹt qua.

Cô lặng lẽ so sánh bóng lưng của Châu Kinh Trạch, vừa nãy, cả người cô có thể đứng được tới bả vai của anh.

Khi hai người đi tới phòng tập thì đã muộn mất hai mươi phút, Thịnh Nam Châu tức đến mức muốn cởi giày ra đập anh nhưng lại không dám, gào lên nói: “Lát nữa tập xong cậu bao đấy.”

“Được.” Châu Kinh Trạch thản nhiên rướn khóe môi.

Thịnh Nam Châu đứng trên sân khấu, bắt đầu lảm nhảm: “Ngoại trừ ông Châu ra, mình nghĩ chắc hẳn nhạc cụ ở trong tay mọi người đều đã bám bụi hết rồi. Buổi tập luyện lần này mọi người tập lại nhạc cụ cho thuần thục trước đi đã, sau đó chúng ta sẽ chọn ngẫu nhiên một bài hát để luyện tập. Thế nào?”

Không ai để ý đến anh ấy.

Thịnh Nam Châu vô thức đưa ánh mắt cầu cứu tới Hứa Tùy tốt bụng, người đằng sau nể mặt lên tiếng: “Được.”

Phòng tập rất to, Hứa Tùy ngồi trước bộ trống, xoay chiếc dùi trống trong tay, bắt đầu thử kiếm tìm cảm giác. Mọi người bắt đầu tự luyện tập nhạc cụ của riêng mình, khi luyện tập cô cũng tranh thủ nghe Đại Lưu hát.

Đại Lưu cao to, ngũ quan còn có chút hung dữ, không ngờ thanh âm lại hay và dịu dàng đến vậy.

Khác biệt quá lớn.

Một nhóm người đang luyện tập, phát ra những tiếng nhạc cụ khác nhau. Bỗng nhiên, một tiếng đàn trầm thấp tựa như tiếng thở dài trong ngày mưa rơi truyền đến, khiến người ta bất giác chìm đắm vào khung cảnh lạc lõng của ngày mưa, vô cùng êm tai.

Mọi người trong phòng đều vô thức đặt nhạc cụ trong tay xuống, nhất loạt nhìn về phía Châu Kinh Trạch người đang ngồi kéo đàn Cello ở đằng trước. Vì động tác của mọi người quá đồng loạt và ánh mắt còn vô cùng sùng bái, Thịnh Nam Châu hỏi: “Lẽ nào mình kéo đàn Organ không đẹp trai sao?”
“Nhìn cậu giống như đang kéo cây lau nhà vậy, cậu tưởng rằng cái cậu đang cầm là chổi phù thủy của Harry Potter sao?” Hồ Thiến Tây mang một biểu cảm cậu mau mau thức tỉnh đi.

Hứa Tùy nhìn bóng lưng của Châu Kinh Trạch ngẩn người, anh ngồi chếch phía trước Hứa Tùy, lần đầu tiên, cô có thể nhìn anh một cách quang minh chính đại như vậy. Trước kia khi còn học cấp ba, anh ngồi hàng cuối cùng, lúc lên lớp giáo viên gọi tên của bạn học khác đứng dậy trả lời câu hỏi, cô sẽ giả vờ ngoảnh đầu lại nhìn bạn học đó.

Thật ra là quay đầu để nhìn Châu Kinh Trạch.

Trong đáy mắt đều là anh.

Không biết Châu Kinh Trạch đã cởϊ áσ khoác từ khi nào, mặc độc một chiếc áo sơ mi trắng, ống tay áo xắn lên đến cẳng tay, anh nghiêng đầu, đầu gối trái giữ chặt phía bên trái của cây đàn, một bên chân dài còn lại thì kẹp chặt lấy thân đàn màu đỏ thẫm, tay phải cầm dây đàn chầm chậm kéo, tay trái ấn lên trên gảy dây đàn.
Vẻ tản mạn trên người Châu Kinh Trạch đã biến mất, sống lưng thẳng tắp, hệt như cái cây cao lớn, ánh mắt anh tập trung, có ánh sáng nhảy nhót trên lông mi, vừa nho nhã vừa lịch thiệp.

Tiếng đàn rất êm tai, giống như trải qua một trận mưa gió, hàng ngàn suy nghĩ đều ở trong đó. Hứa Tùy ngồi đằng sau yên lặng lắng nghe, nhớ lại nửa học kỳ một của năm lớp mười một, bởi vì không giải được đề thi nên lòng sinh buồn bực, rồi lại nghĩ đến bản thân trải qua một cuộc sống bình thường lặp đi lặp lại, thỉnh thoảng ngưỡng mộ khoảng thời gian bình đạm mà tỏa sáng của những người khác.

Hôm thứ tư, trời mưa như trút nước, sương mù bao phủ khắp phòng học, đến ngay cả bàn học cũng dính hơi nước. Mưa quá to, buổi trưa phần lớn mọi người đều ở lại trường. Trong phòng học ồn ào huyên náo, có người chơi game, có người kể chuyện cười, có người làm bài tập,…
Bởi vì thành tích môn Toán không được như ý, cộng thêm môi trường học tập trong phòng học quá kém, Hứa Tùy một mình chạy tới giảng đường trên tầng thượng, khi đi qua dãy hành lang đó, cô vô thức nhìn thấy Châu Kinh Trạch đang ở cùng với một đám người.

Mấy người con trai, còn có một cô gái nổi tiếng trong trường, bọn họ ở cùng nhau, cười cười nói nói. Châu Kinh Trạch ngồi chính giữa, không nói gì, nụ cười uể oải, nhưng lại là người hấp dẫn nhất.

Không biết ai đã nói đùa cô gái đó với Châu Kinh Trạch, đối phương cũng không hề luống cuống, hỏi: “Cậu dám không?”

Anh ngồi trên bàn, lưng dựa vào tường, áo khoác đồng phục rộng rãi, đường nét của góc mặt nghiêng rõ ràng, anh nghe thấy lời này thì chậm rãi mỉm cười, đặt tay lên trên eo của cô gái, lòng bàn tay không nặng không nhẹ vuốt ve.
Dư vị khiến người ta run rẩy, cô gái khẽ kêu một tiếng, giơ tay đầu hàng đổ rạp lên trên vai anh.

Sau đó anh sát lại gần bên tai cô gái thì thầm, điệu bộ phóng đãng, nhưng lại khiến người ta say mê.

Xung quanh phát ra những tiếng hò hét.

Mặc dù chỉ là bóng lưng, nhưng cô vừa nhìn đã thấy được hình xăm mang một biểu tượng cao ngạo trên mu bàn tay anh, còn có một cây đàn Cello dựng ở bên cạnh, trên thân đàn khắc một chữ Z.

Không phải anh thì còn là ai đây?

Hứa Tùy nhanh chóng thu lại ánh mắt, tăng tốc bước chân rời đi khỏi những tiếng hò hét của bọn họ và tiếng cười yêu kiều của cô gái, sau đó bước vào giảng đường trong cùng, đóng cửa lại, có chút thở gấp, bắt đầu kiểm tra xem còn chỗ nào sai sót, kết quả lại chẳng đọc được một đề bài nào, cổ họng khô khốc.
Giữa chừng hình như Châu Kinh Trạch đã nói gì đó, một nhóm người rất nhanh đã đẩy cửa đi ra, bên cạnh khôi phục lại dáng vẻ yên tĩnh. Khi cô tưởng rằng tất cả mọi người đều đã đi rồi, thì bên cạnh lại truyền đến một âm thanh du dương của đàn Cello.

Chỉ có một mình Châu Kinh Trạch ở đó.

Anh đang luyện đàn, thật kỳ lạ, trái tim Hứa Tùy đã bình tĩnh trở lại, cô cầm lấy đề thi và sổ ghi chép bước đến chỗ sát cạnh tường, cô ngồi dưới đất dựa lưng vào tường, bắt đầu sửa lại lỗi sai và làm đề thi.

Lẫn trong tiếng mưa, cách một bức tường, cô đã nghe Châu Kinh Trạch luyện đàn được gần một tiếng.

Hai ba tháng đó đang là mùa mưa, bầu trời âm u, sương mù ẩm ướt, chỉ cần buổi trưa trời mưa to ở lại trường, là Hứa Tùy sẽ chạy tới giảng đường để học bài.
Và lắng nghe Châu Kinh Trạch kéo đàn Cello.

Cô đang thử vận may của mình, có lúc anh sẽ đến, nhưng có lúc sẽ không.

Các bạn học đều phàn nàn trời mưa thật bất tiện, không khí ẩm ướt, thế mà cô lại cực kỳ thích nó.

Hy vọng mỗi ngày đều đổ mưa, bởi vì có cậu.

Còn bây giờ, Hứa Tùy ngắm nhìn bóng lưng của Châu Kinh Trạch nghĩ, cô cuối cùng cũng có thể xem anh kéo đàn Cello một cách quang minh chính đại rồi.

Mọi người luyện tập xong đã là hơn bảy giờ tối, đang chuẩn bị đi ăn cơm, bọn họ vừa rời khỏi phòng tập vừa nói chuyện. Bầu trời mang một màu xanh thẫm, gió lạnh thổi từng cơn, Hứa Tùy bất giác co rụt người lại.

Châu Kinh Trạch đi đằng trước, ánh đèn đường lờ mờ kéo dài bóng anh, Hứa Tùy lặng lẽ đi sát vào trong bóng của anh một chút.

Sau khi nghe Châu Kinh Trạch kéo đàn Cello xong, sự sùng bái mà Đại Lưu dành cho anh lại càng tăng thêm một bậc, suốt đường đi nói mãi không ngừng.
“Ông Châu à, trình độ này của cậu hoàn toàn là trình độ của Nhà hát lớn Quốc gia mà, nghe nói trước kia cậu định đi Áo du học để tiếp tục nghiên cứu chuyên sâu về âm nhạc, sao tự dưng lại chạy tới đây chịu khổ thế?” Đại Lưu hỏi.

Hứa Tùy đứng ở một bên nghe bọn họ nói chuyện, thật ra cô cũng rất tò mò vì sao Châu Kinh Trạch lại làm như vậy. Từ bỏ một tương lai rộng mở, chạy tới đây lựa chọn học chuyên ngành Kỹ thuật Hàng không không rõ tương lai sẽ thế nào.

Hồi còn học ở Thiên Trung, chuyện Châu Kinh Trạch thay đổi nguyện vọng gây ra náo động không hề nhỏ, nhưng lại không một ai biết nguyên nhân anh làm như vậy là gì.

Châu Kinh Trạch vừa đi vừa cúi đầu nghịch di động, nghe thế thì mỉm cười, không lên tiếng.

Đại Lưu tò mò đến mức khó chịu, cậu ta vô thức nhìn sang Thịnh Nam Châu, người phía sau nhún nhún vai: “Từ nhỏ tới lớn, mình chẳng hiểu cậu ấy đang nghĩ cái gì, nhưng người thì trưởng thành rồi. Ông Châu của cậu mà dễ dàng bị nhìn thấu như thế lẽ nào vẫn còn là ông Châu sao?”
Châu Kinh Trạch đá thẳng cho Thịnh Nam Châu một cái: “Cậu không đi kể chuyện thì đúng là lãng phí tài năng đấy.”

“Lần nào cũng chỉ muốn lấy kim khâu cái miệng của cậu ta lại thôi.” Hồ Thiến Tây vô cùng tán thành.

Khi Thịnh Nam Châu đang định nói gì đó, một chàng trai từ phía bên cạnh đi tới, dáng người rất cao, mắt hai mí, cậu ấy đi tới trước mặt Hồ Thiến Tây, ngữ khí ngại ngùng: “Mình… có thể xin số điện thoại của cậu không?”

Tất cả mọi người đều dừng lại bước chân, Châu Kinh Trạch cuối cùng cũng chịu rời ánh mắt khỏi di động, anh hờ hững nhìn người đứng bên cạnh mình.

Châu Kinh Trạch không nhìn Hồ Thiến Tây, anh đang nhìn Thịnh Nam Châu.

Bởi vì hôm nay ban nhạc luyện tập nên Hồ Thiến Tây mặc áo jacket đen, quần đen, lại còn đặc biệt trang điểm kiểu mắt khói, đeo trên lưng cây đàn ghi-ta điện, đi trên đường quả thật có vài phần cool ngầu.
Khác hoàn toàn với hình tượng dễ thương, có tóc mái thưa thường ngày.

“Mình á?” Hồ Thiến Tây dùng ngón tay chỉ vào chính mình.

Chàng trai gãi gãi đâu: “Đúng vậy, mình sẽ không làm phiền cậu lúc nửa đêm đâu.”

Hồ Thiến Tây trước giờ luôn luôn hào phóng, huống hồ đối phương còn là anh chàng đẹp trai, khi cô ấy đang định nói “được thôi”, thì Thịnh Nam Châu ở bên cạnh đã lên tiếng, hỏi: “Này người anh em, cậu bị loạn thị hay cận thị vậy, có cần tôi đưa cậu đi khám không?”

“Hả?”

“Thịnh Nam Châu!”

Hai thanh âm đồng thời vang lên.

“Suy nghĩ kỹ chưa? Người con gái này có nhiều tật xấu lắm, cậu đừng để vẻ bề ngoài của cậu ta đánh lừa, đầu óc ngốc nghếch, tính khí còn hung dữ…” Thịnh Nam Châu nói một cách nghiêm túc, kể ra vô số khuyết điểm của cô ấy.

Sau cùng chàng trai đó cũng rời đi.
Bọn họ đứng cạnh nhau, Thịnh Nam Châu ôm bả vai của Hồ Thiến Tây thúc giục nói: “Mau lên, đi ăn thôi.”

“Đừng có động vào mình!” Hồ Thiến Tây nâng cao giọng.

Hồ Thiến Tây hất tay của Thịnh Nam Châu ra, còn chưa lên tiếng, một giọt nước mắt nóng bỏng đập lên mu bàn tay của anh ấy, hốc mắt ửng hồng: “Có phải cậu cảm thấy cậu rất hiểu mình không?”

Thịnh Nam Châu hoảng hốt, theo bản năng muốn tiến lên lau nước mắt cho cô, không ngờ Hồ Thiến Tây lại lùi ra sau, nhìn vào anh, trong ánh mắt viết rõ nhưng tủi hờn và khó hiểu: “Tại sao cậu cứ luôn như thế? Nếu đã ghét mình đến vậy, thì vì sao chuyện gì cũng gọi mình theo!”

“Không phải vậy đâu…”

Không đợi Thịnh Nam Châu giải thích, Hồ Thiến Tây nói xong liền chạy đi. Hứa Tùy lo lắng, phản ứng đầu tiên là nhấc chân đuổi theo, kết quả có người còn nhanh hơn cô một bước, chạy về hướng Hồ Thiến Tây chạy mất.
“Bọn họ sao thế? Không phải vẫn luôn trêu đùa nhau như vậy sao?” Đại Lưu chẳng hiểu mô tê gì.

“Ai biết được.” Châu Kinh Trạch cười một cách không rõ ràng.

“Vậy chúng ta có còn đi ăn cơm không?” Đại Lưu hỏi.

Châu Kinh Trạch vẫn chưa kịp nói ra chữ “ăn”, ngay giây sau di động của anh đã đổ chuông dồn dập, anh đi tới nơi cách đó không xa nghe máy.

Hai phút sau, Châu Kinh Trạch quay lại, chân mày nhíu chặt, ngữ khí có chút lo lắng: “Mình có chút việc, đi trước đây.”

~Hết chương 13~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN