Bàn Sơn
Chương 82: Thảo mộc giai binh
Hoàng đế hết lòng tin theo phép tiên, địa vị của hai vị quốc sư ở trong lòng dân chúng trung thổ tự nhiên là cực cao. Mấy năm nay, bảy vị đệ tử dưới trướng quốc sư mở rộng thu đồ đệ, trong đó không ít kẻ có tư chất ưu tú. Hiện tại Ti Thiên Giám đủ để so sánh với bất kỳ môn tông tu chân nào trong ‘cửu cửu quy nhất’, trong ba trận chiến vừa rồi, kết đội tấn công tiểu trấn đại đa số đều là người tu hành có tu vi thấp.
Nhưng không ai ngờ được rằng, mỗi trận chiến lại biến thành như vậy, đơn giản một tòa Giải Linh tiểu trấn đã lấy đi tánh mạng của vài trăm tên tu sĩ mà Cửu Long Ty thanh y không một người thương vong.
———-
Bên ngoài bảy dặm phía tây của tiểu trấn, ba tên hòa thượng sóng vai nhau mà đứng, đây chính là nhị đệ tử Linh Đang, tứ đệ tử Khanh Thương và lục đệ tử Hoan Hỉ dưới trướng quốc sư.
Hoan Hỉ nhìn vào chỉ khoảng bảy tám tuổi, là một tiểu hòa thượng trong trắng ngây thơ, trên tay đang đùa nghịch với một con kiến, qua một hồi lâu mới ngẩng đầu lên nhìn về phía đám lửa cháy hừng hực trên bầu trời Giải Linh trấn, khuôn mặt mếu máo nói:
– Ngũ sư huynh nhất định đã xảy ra chuyện, tòa tiểu trấn này có cao nhân.
Lão ngũ Bạch Hào, tu vi đã đạt tới Thanh Sắc cảnh đại thành, trước đó được phái vào trong trấn chuẩn bị âm thầm tiếp viện khi song phương khai chiến. Hiện tại đệ tử quốc sư liên tiếp thua ba trận, từ đầu đến cuối không thấy hắn ra tay, sư huynh đệ bên ngoài lập tức hiểu ra hắn đã rủi nhiều may ít.
Lúc này, mặt đất dưới chân ba tăng nhân thoáng chấn động, một tên mập lùn đen thui từ dưới đất chui lên, cung kính cúi lạy ba người bọn chúng:
– Bẩm cáo sư phụ, sư thúc, dưới lòng đất của trấn là một mỏ quặng đồng lâu năm, độn thổ căn bản là không qua được.
Tiếp đó, lại một tên đệ tử khác chạy tới hồi báo:
– Trên đá tảng che lấp tiểu trấn đều có kịch độc, không thể trèo qua.
Lão tứ Khanh Thương đang định há miệng chửi bới thì lão nhị Linh Đang phất tay ngăn hắn lại, hỏi tên một tên đệ tử:
– Chúng ta còn tất cả bao nhiêu người?
Linh Đang nhìn vào khoảng hơn ba mươi tuổi, dáng người cao gầy khỏe mạnh, trên khuôn mặt mang theo một ít tướng mạo của nữ giới, có vài phần tương tự như tên hòa thượng Hải Đường đã chết, chẳng qua không quyễn rũ như Hải Đường.
Tên đệ tử đó trả lời:
– Còn dư một trăm hai mươi sáu người.
Linh Đang mí mắt giật giật, sắc mặt đen hơn rất nhiều . . .
Trong bảy người sư huynh đệ bọn chúng, đại sư huynh tu vi cao nhất, lão thất là kẻ không có tài nhất. Lần này quốc sư ra lệnh, lệnh cho bọn chúng công kích Giải Linh trấn, bắn sống kẻ mà thanh y đang bảo vệ, vốn là do đại sư huynh Hải Đường chủ trì, lão nhị đến lão lục chỉ là giúp đỡ đóng vai thủ hạ, nhưng không ngờ được vài ngày trước, Hải Đường với tu vi đạt tới ngũ bộ, đột nhiên chết tại Ngân Châu.
Bởi vậy Linh Đang trở thành thủ lĩnh, hắn cũng biết tòa tiểu trấn này được thanh y gây dựng trọng mười năm sợ rằng không dễ đánh, tạm thời triệu đến lượng lớn môn đồ. Ngoài ra quốc sư còn tự mình ban xuống một tòa pháp trận huyền diệu tên gọi ‘Thảo mộc giai binh’ dùng để phong tỏa tiểu trấn, chỉ cho tiến vào không cho đi ra.
Thủ lĩnh thanh y ở Giải Linh trấn, Lê Giác, chính bởi rơi vào trong trận Thảo mộc giai binh này mà rơi vào kết cục trọng thương chết thảm.
Linh Đang bản tính cẩn thận, xem nhiệm vụ lần này là một trận chiến đấu, nhưng khiến cho hắn không ngờ tới đó là, cho dù hắn đã đủ coi trọng Cửu Long thanh y nhưng tình hình thực tế vẫn là khinh địch.
Thanh y trong trấn có thủ đoạn tiên đoán đặc biệt, trong lúc bọn chúng còn chưa bố trí thỏa đáng thì đã phát hiện ra có nguy hiểm; lão tam còn chưa kịp tới hội họp thì đã bị ‘thanh y lợi hại’ giết chết; lão ngũ vào trấn nằm vùng đột nhiên biến mất; năm trăm thủ hạ của bọn chúng cùng đánh vào tiểu trấn, mỗi kẻ chiến lực cao cường, nhân số cũng nhiều, nhưng sau ba trận gần như toàn quân diệt vong. . .
Lão tứ Khanh Thương bản tính nóng nảy bộp chộp, mắt thấy thế công bị bẻ gãy, ngay cả ngũ sư đệ Bạch hào cũng bị rơi rụng trong trấn, nóng ruột đi tới đi lui, cuối cùng hắc một tiếng, dậm chân nói:
– Để đám nhỏ rút lui thôi, huynh đệ chúng ta tự thân đi vào. . .
Còn chưa nói xong, lão lục Hoan Hỉ đã vui vẻ cười hì hì:
– Nếu có thể đi vào nhị sư huynh đã không cần phải phái thủ hạ đi đánh trận đầu rồi, tòa tiểu trấn này cơ quan trùng trùng, nếu chỉ dựa vào tu vi của một người mà mạnh mẽ xong vào thì chỉ có đại sư huynh mới có bản lãnh này, chúng ta một tiến vào, tử lộ một đường.
Lão tứ căm giận nói:
– Vậy phải làm thế nào đây? Tấn không không được, đợi viện binh của thanh y chạy đến đánh chúng ta chạy trối chết sao!
Hoan Hỉ nhún vai, quệt miệng thần sắc bất đắc dĩ không biết làm sao cả.
Mà lão nhị sau một hồi im lặng không nói năng gì rốt cuộc cũng mở miệng:
– Hiện tại chỉ còn duy nhất một cách. . . Chỉ có, chỉ có biến trận thôi!
Lời này vừa phát ra, hai tên sư đệ của hắn đều ngẩn người, một lát sau Hoan Hỉ nhíu mày nói:
– Nhị sư huynh, sẽ chết rất nhiều người, huynh cũng sẽ mất mạng.
Lão nhị Linh Đang mỉm cười, đưa tay xoa xoa cái đầu trọc lóc của tiểu sư đệ Hoan Hỉ, hờ hững nói:
– Ta chết không tiếc, việc lớn của sư phụ không thể phá hỏng, sự tình còn lại phải dựa vào hai người các ngươi rồi.
Nói xong, tay áo run run, xoay người bỏ đi về phía đông.
Trận pháp Thảo Mộc Giai Binh chỉ có thể vây không thể công, nhưng thanh y trong Giải Linh trấn cũng chỉ thủ không công, đám đệ tử của quốc sư sở hữu một tòa trận pháp uy lực cực lớn nhưng không có bao nhiêu tác dụng cả, bây giờ Linh Đang phải làm đó là cải biến trận đồ, khiến cho Thảo mộc giai binh biến vây thành công.
Trận pháp là quốc sư truyền xuống, lấy tu vi tứ bộ đại thành của Linh Đang muốn biến trận chỉ có một biện pháp: Lấy mạng sống tế trời, móc ra lực lượng bản nguyên, đổi vây thành công!
Hoan Hỉ hòa thượng cười không nổi, đưa tay bắt lấy tay sư huynh Khanh Thương, nước mắt ròng ròng đổ xuống, nức nở nói:
– Nhị sư huynh phải chết rồi, ngũ sư huynh đã đi đời, bây giờ chỉ còn lại hai huynh đệ chúng ta, huynh phải sống cho tốt nhé. . .
Lúc này, trong Giải Linh trấn đám người Lương Tân đang yên lặng chờ đợi thế công tiếp theo của địch nhân.
Lửa đỏ trên không trung đã tắt, trong trấn bao phủ bởi một mùi cháy khét, mùi thịt nướng trong không khí khiến cho người Ta phát buồn nôn. . .
Sau một hồi lâu địch nhân vẫn như cũ không hề có động tĩnh gì, Lương Tân có chút lo lắng hỏi Triệu Khánh đang đứng bên cạnh:
– Sau ba trận còn có cấm chế nào khác nữa không?
Triệu Khánh đắc ý cười điên cuồng, bẻ khớp tay gật đầu nói:
– Ngoài Thạch phá kinh thiên, Thủy thổ bất phục, Cử hỏa thiêu thiên ra, chúng tôi còn có Hồng thủy mãnh thú, Như nhật trung thiên, Diêm vương điểm binh, Phó thanh đạo hỏa. . .
Lương Tân chậc lưỡi có chút kinh hãi, cười nói:
– Sợ rằng cấm chế trong hoàng cung nơi kinh sư cũng chỉ như thế này mà thôi!
Triệu Khánh lắc đầu:
– Hoàng cung có lẽ có trận pháp của thuật sĩ bảo vệ, uy lực tự nhiên là không thể so sánh. . . Chẳng qua chỉ dựa vào cơ quan cấm chế mà nói, hoàng cung chưa chắc có thể lợi hại bằng Giải Linh trấn chúng tôi.
Rất lâu sau, một bóng trắng uyển chuyển lướt tới, Tiểu Tịch tung người nhảy lên mái nhà, sau lưng bọn họ còn có hai đứa trẻ và vài vị thanh y, Trình lão đầu bị một thanh y cõng trên lưng.
Tiểu Tịch nói với Lương Tân:
– Chúng ta tới tiêu cục, mọi người tập hợp lại một chỗ so ra còn có thể chiếu cố hỗ trợ lẫn nhau.
Nói rồi, vẫy tay ném cho Lương Tân một khối thịt luộc, tiếp đó tà áo bay bay tung người bay về phía tiêu cục. Một lát sau, thanh âm của cô ta lại truyền đến từ trong trời đêm:
– Thời gian dài như vậy mà địch nhân vẫn chưa tới, lần phát động tiếp theo sợ rằng không dễ đối phó, ngươi cẩn thận một chút, nếu chống đỡ không được thì chạy về tiêu cục, tất cả có ta.
Lương Tân vui vẻ rồi, cao giọng đáp lại:
– Cô cũng cẩn thận một chút!
– Tự lo cho mình cho tốt đi. . .
Giọng nói của Tiểu Tịch vẫn lạnh băng băng dễ nghe.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!