Sau Khi Mắc Bệnh Nan Y, Tên Rắc Rối Quay Sang Theo Đuổi Phật Hệ - Chương 17: 17: Đất Đá Trôi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
100


Sau Khi Mắc Bệnh Nan Y, Tên Rắc Rối Quay Sang Theo Đuổi Phật Hệ


Chương 17: 17: Đất Đá Trôi


Giải Biệt Đinh không theo kịp, Mộc Dương cũng không cảm thấy mất mát.
Chỉ là trong lòng thật trống vắng, như là thể xác không có linh hồn đang đi trên đường.
Ba lô xách theo có cảm giác nhẹ hơn chút, Mộc Dương mở ra nhìn, không thấy ảnh kết hôn của cậu với Giải Biệt Đinh.
Không biết có phải đã bị Giải Biệt Đinh cầm đi hay không.
Mộc Dương hơi mờ mịt, không còn chút nhung nhớ gì với căn phòng mới kia.
Ở mắt cá chân vẫn còn hơi đau nhức, cậu đi rất chậm, cho đến khi thấy một người phụ nữ trung niên với vẻ ngoài thanh tú ở trước mặt, bước chân mới đột ngột dừng lại.
“Sáng mai trở về.” Diêu Diên không chú ý tới thiếu niên cách mấy mét ở đằng sau, ngữ điệu xót xa, “Đứa bé ấy thật xinh đẹp, trán giống anh như đúc, mép tóc cũng cao……”
“Em không tìm người phụ nữ kia, việc này hoãn một chút……”
Không biết bên kia nói gì mà vành mắt Diêu Diên đỏ lên: “Không…… Em không dám, không dám chào hỏi với đứa bé, em thấy đứa bé là hận không thể cho hai bàn tay của mình, lúc trước sao lại không cẩn thận như vậy……”
Bóng đang hơi gầy yếu chậm rãi trốn vào trong bóng tối, cơn gió đêm hè biết không biết mệt mỏi thổi tung mái tóc, lạnh cả người.
Hình như Diêu Diên cảm nhận được điều gì đó, bà quay đầu lại nhưng không nhìn thấy gì.
Không hiểu sao bà sững sờ một lát, rồi cũng xoay người: “Em đặt phòng khách sạn trước đã, hai ngày nay anh có gọi điện cho Dương Dương không?”
Chất giọng khàn khàn của Mộc Nam Sơn truyền đến: “Không, anh vừa định gọi điện cho nó.”
Diêu Diên mở miệng: “Việc này không thể để Dương Dương biết, tuy rằng không phải do em sinh, nhưng nuôi nấng hơn hai mươi năm mà em còn không hiểu nó sao, chắc chắn thằng nhóc ấy không chấp nhận nổi.”
Mộc Nam Sơn ừ một tiếng: “Anh biết, anh sẽ không để nó phát hiện.”
Trong mắt Diêu Diên mờ mịt: “Anh nói xem, liệu việc này có biện pháp nào vẹn cả đôi đường không, chúng ta phải cố hết sức để lén bồi thường cho con gái, mặt khác……”
Mộc Nam Sơn im lặng một lát: “Việc này không thể vẹn cả đôi đường.”
Diêu Diên cười khổ: “Em biết, em phải có lỗi với một người…… Nhưng một bên là con gái ruột em mang thai suốt mười tháng, một bên là con trai em thương hơn hai mươi năm.

Mộc Nam Sơn, anh nói em phải lựa chọn như nào?”
Diêu Diên đã nuôi nấng Mộc Dương, lúc đầu thậm chí Diêu Diên còn từ bỏ sự nghiệp vì cậu, không làm việc nữa mà chuyên tâm làm bà chủ của gia đình.

Bà không dám mời người trông trẻ, thấy những trường hợp người trông trẻ ngược đãi trẻ con đó thì bà cũng con mình gặp phải những chuyện như thế.
Bà ngậm đắng nuốt cay nuôi Mộc Dương lên đến bảy tuổi mới một lần nữa lập nghiệp trở lại với xã hội, bà tự làm tất cả mọi việc là để con mình có được những thứ tốt nhất, nhưng cuối cùng thì sao?

Con của bà đã bị người ta tráo đổi, cục cưng nàng nuôi lớn lại là con của kẻ ăn trộm.
Nhưng người lớn mới là người làm sai, trẻ con dù sao cũng vô tội.
Mộc Dương không biết gì cả, Diêu Diên không thể tưởng tượng nổi dáng vẻ của cậu khi biết được sự thật.

Dù rất muốn đưa Kiều Viện tiếp trở về, nhưng Mộc Dương chắc chắn sẽ phải chịu thiệt thòi, tình cảm giữa bọn họ cũng rất khó để hoà hợp như khi trước.
Diêu Diên không muốn Mộc Dương phải chịu thiệt thòi.

Nhưng Mộc Dương không chịu thiệt thòi thì những thiệt thòi của Kiều Viện phải nói cho ai?
Đây chính là một cán cân không thể cân bằng nổi.
“Mộc Nam Sơn, anh hiểu con anh mà, tuy bề ngoài thì hỗn nhưng cũng biết thương người……” Diêu Diên nghẹn ngào trở lại phòng khách sạn, “Anh tuyệt đối không thể để cho thằng nhỏ biết, dù thế nào thì chúng ta cũng phải giấu thằng nhỏ chuyện này cả đời……”
*
Sau khi Giải Biệt Đinh trao đổi cùng bác sĩ tâm lý, anh yên lặng ngồi trên ghế mây, ngẩn ngơ nhìn đêm tối ngoài cửa sổ.
Đêm nay yên tĩnh hơn so với hai hôm trước rất nhiều, không thấy tiếng ve ồn ào đâu, đến cả tiếng ếch kêu cũng biến mất, không khí bị ép một cách nặng nề, sự khô nóng của ban đêm đã yên lặng tan đi theo giọt mưa hạ xuống
Giải Biệt Đinh ngước mắt nhìn vầng trăng mờ mờ, đúng lúc ấy thì điện thoại vang lên, nhận được dự báo thời tiết ở khu vực bản địa, nói buổi tối có mưa to, mong người dân cố gắng đừng ra ngoài……
Nhưng Giải Biệt Đinh không thể chìm vào giấc ngủ.
Đây đã không còn là chuyện ngày một ngày hai, khi Mộc Dương không ở bên người, anh sẽ không thể nhắm mắt.
Sau một lúc lâu anh đứng lên đeo khẩu trang, mở cái ô màu đen kia ra, đi về hướng khách sạn của Mộc Dương.
Đằng sau khách sạn có một con đường nhỏ để tản bộ, tầm mắt của Giải Biệt Đinh khéo léo tìm được căn phòng mà Mộc Dương ở, chỉ tiếc ghế công cộng trên đường nhỏ đã bị mưa xối ướt nhẹp nên không ngồi xuống được.
Anh cũng không để ý, nhưng hình như đêm nay phòng số 436 không kéo rèm.
Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng để toàn cục, đối diện chính là núi sâu, kể cả người trong phòng có nhảy thoát y thì người khác cũng không thấy được.
Trong ba ngày tách ra với Mộc Dương, Giải Biệt Đinh đều tới đây.

Nhắc đến thì cũng thấy may mắn, khi anh ngồi đằng sau khách sạn vào buổi tối thì chưa bị chụp lần nào, người trong thành nhỏ vào buổi tối không nhiều lắm, cho dù có người thấy quen mắt cũng sẽ không thật sự hướng ảnh đế trên người liên tưởng.
Cơn mưa trút xuống ào ào, không gian vốn không rộng nay lại bị mây đen làm cho chật chội thêm.
Giải Biệt Đinh đã quen với sự buồn đau trong lòng, trên mặt không hiện cảm xúc, chỉ cầm ô đen yên lặng đứng trong cơn mưa to, liếc nhìn lại, dường như thế giới cô tịch đến mức chỉ có một mình anh.

Hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống làm vũng nước bắn lên, nhưng không thể khiến cho bước chân Giải Biệt Đinh cử động, cho tới khi anh nhận được cuộc gọi từ Mộc Nam Sơn.
“Ba.”
“Dương Dương ở bên cạnh con không? Sao nó không nhận điện thoại?”
Giải Biệt Đinh hơi giật mình: “Em ấy không ạ.”
Ngữ điệu Mộc Nam Sơn hơi trầm xuống: “Đêm như này rồi còn chạy đi đâu phá phách?”
Giải Biệt Đinh phủ nhận: “Không phá ạ, em ấy rất ngoan.”
Mộc Nam Sơn hừ lạnh: “Con đừng có nói tốt cho nó, nếu hai con đã kết hôn thì phải sống cho tốt, nó không nghe lời thì con phải quản, nếu cứ không chịu về nhà như vậy thì sẽ có ngày tan đấy.”
“Giữa vợ chồng……” Mộc Nam Sơn dừng một chút, “Hai con đều là nam, không thể có con thì cái tâm phải luôn bên nhau, nếu không thì kết hôn có ý nghĩa gì?”
Giải Biệt Đinh trả lời: “Con hiểu.”
Khi nói chuyện thì điện thoại lại vang lên một tiếng, là tin nhắn Diêu Diên gửi tới: Tiểu Giải à, Dương Dương đang làm gì vậy? Sao gọi điện thì mẹ thấy thằng bé tắt máy?
Giải Biệt Đinh ngẩn ra, anh ngước mắt nhìn cửa sổ đen ngòm kia theo bản năng, rèm không có dấu hiệu bị người đụng tới, bay nhẹ theo cơn gió thổi.
“Oành ——”
Sấm sét nổ vang, tia chớp trắng bạc loé sáng bên ngọn núi, trên không trung trắng bệch, sau đó thì càng u ám hơn.
Giải Biệt Đinh bước dồn dập vào khách sạn, gõ cửa phòng Mộc Dương mà không ai đáp lại.
Đầu ngón tay anh run rẩy gọi điện thoại cho tiếp tân, biết được rằng Mộc Dương chưa trở về.
Quán bar à?
Không, Mộc Dương có thể không nhận cuộc gọi từ anh, nhưng tuyệt đối sẽ không không tắt máy khi Nam Sơn cùng Diêu Diên gọi tới.
Giải Biệt Đinh hầu như không hề do dự chút nào mà tới cục cảnh sát.

Tìm người ở một nơi xa lạ, tất nhiên là cảnh sát sẽ đáng tin cậy hơn mình.
Dưới tình huống bình thường, trường hợp mất liên lạc mấy giờ như này rất khó hiểu, nhưng tình huống hôm nay lại đặc thù, cảnh sát nhíu mày nói: “Đêm nay mưa to lớn như vậy thì rất có thể sẽ xuất hiện đất đá trôi……”
Đầu ngón tay Giải Biệt Đinh tê rần.
“Anh ấy cũng là người bên ngoài à?”

Giọng Giải Biệt Đinh hơi khàn: “Đúng vậy.”
“Hay là chạy lên núi……” Cảnh sát lập tức gọi người theo dõi, tuy rằng chỉ là một huyện thành nhỏ nhưng có thể giám sát được khắp nơi, cho người ta thêm cảm giác an toàn.
Khi báo nguy thì phải đăng ký thân phận, cảnh sát nhận ra Giải Biệt Đinh lúc tháo khẩu trang xuống, tuy rằng tò mò vì sao ảnh đế lại xuất hiện ở một nơi nhỏ bé như này, thậm chí còn báo cảnh sát tìm người, nhưng cũng thức thời không hỏi.
“Ngài đừng lo lắng quá, biết đâu anh ấy đang ăn cơm ở đâu đó?”
“Em ấy ăn cơm tối rồi.”
Cảnh sát do dự: “Thế thì những nơi như quán bar KTV thì sao? Liệu có phải đi chơi cùng bạn bè không?”
Tuy rằng cảm thấy không khả thi lắm, nhưng Giải Biệt Đinh không định ngồi chờ chết, anh để lại phương thức liên hệ rồi vội vàng rời đi, đi tới quán bar duy nhất của huyện thành.
Quán bar đêm nay rất ít khách, sự xuất hiện của Giải Biệt Đinh đã tạo sự chú ý cho rất nhiều người, nhưng vì ánh sáng trong quán bar khá tối nên không ai nhận ra anh.
Ánh mắt đảo qua một lượt, không có bóng hình mà Giải Biệt Đinh tìm kiếm.
Anh đi tới trước mặt phục vụ, mở ảnh Mộc Dương trong điện thoại: “Anh từng gặp người này chưa?”
Diện mạo Mộc Dương xuất chúng, một khi nhìn qua là có thể nhớ rõ, phục vụ của quán bar khẽ lắc đầu: “Mấy ngày trước anh ấy có tới, đêm nay thì không.”
Không nên để em ấy về khách sạn một mình, nên cứng rắn hơn, vâng theo ý tưởng bản năng khi đó, khoá cửa lại, nhốt lại……
Giải Biệt Đinh đè lên ngực, câu cảm ơn cũng chưa kịp nói đã lần nữa vội vàng bước vào trong mưa, sau lưng ướt đẫm.
Nhất định là bên Diêu Diên cùng Kiều Viện đã xảy ra chuyện gì đó, Giải Biệt Đinh không có phương thức liên hệ với Kiều Viện, chỉ có thể đến tìm hiểu tình huống ở tiệm nail mà ngày đó anh tới lấy balo.
Bởi vì mưa to nên tiệm nail đã chuẩn bị đóng cửa, Tiểu Lộ vừa kéo cửa cuốn xuống thì nghe thấy phía sau truyền đến một giọng nam hơi khàn: “Chào cô, Kiều Viện còn ở đây không?”
Cô ngẩn người: “Hôm nay Kiều Viện nghỉ…… Ngài có việc gấp à? Tôi giúp ngài gọi điện cho cô ấy nhé?”
“Cảm ơn.”
*
Dưới núi đá chật hẹp, Mộc Dương cuộn người một cách chật vật.
Cậu bị chấn động tới mức run lên bởi tiếng nổ ầm ầm.

Trên đỉnh đầu đất đá trôi xuống mãnh liệt.

Phía trước là phần cao nhất của sườn dốc, lý trí nói cho cậu là nên chạy tới bên kia, đất đá của sườn núi trên đỉnh đầu có khả năng bị xói lở…… Nhưng thân thể lại cứ cứng đờ không thể cử động.
Cậu chết lặng nhìn vào khoảng lặng ở phía trước, trên tứ chi trải rộng vết thương nhỏ, hai mắt vô thần.
Cứ như vậy đi……
Cậu không cần phải sống một lần nữa, cũng không có ai cần cậu.
Vào buổi tối khi nhìn thấy Diêu Diên thì ý nghĩ đầu tiên của cậu đó là chạy, Mộc Dương chạy vội theo bản năng, trong lòng chỉ còn kinh hoàng và sợ hãi.

Cậu cho rằng mình đã không để bụng, đã có thể bình tĩnh đối mặt…… Nhưng vào giờ khắc này, lòng cậu vẫn tràn ngập tuyệt vọng.
Tại sao……
Rõ ràng buổi sáng còn gửi tin nhắn cho cậu, nói đi du lịch ở tây đảo nên không về, chụp cho cậu vài bức hình, muốn chờ tới Giải Biệt Đinh rảnh thì cả nhà cùng đi lần sau……
Sao vừa nói lời dịu dàng mà đảo mắt đã có thể xuất hiện ở đây……
Cũng vào thời khắc nhìn thấy Diêu Diên đó, Mộc Dương mới hiểu rằng, hoá ra bọ họ đã tìm được con gái từ trước.
Nhưng kiếp trước Diêu Diên cùng Mộc Nam Sơn vẫn giấu chân tướng suốt hai năm, cuối cùng mới bị bại lộ một cách bất đắc dĩ.
Chắc là rất đau khổ nhỉ?
Mộc Dương hiểu rằng, nỗi đau khổ của bọn họ so với mình cũng phải nhiều gấp trăm lần.
Cậu nhắm hai mắt, không muốn nghĩ về bắt cứ điều gì.
Vốn là cậu không nên tới, không nên trở thành sự tồn tại dư thừa…… Không ai cần cậu.
Lặng yên không một tiếng động mà bị vùi lấp trong lớp đất đá trôi, có lẽ những người khác cũng sẽ được giải phóng.
Diêu Diên cùng Mộc Nam Sơn không cần phải khổ tâm giấu cậu thêm hai năm, Giải Biệt Đinh cũng sẽ không bị trói buộc trong cuộc hôn nhân cưỡng cầu này.
Không biết qua bao lâu, mười phút…… Nửa giờ, có lẽ là lâu hơn nữa, tiếng nổ trên đỉnh đầu đã kết thúc, nhưng đất đá trên sườn núi lại không sập xuống như một kì tích.
“Dương Dương ——”
“Mộc Dương!”
“Mộc Dương, nghe thấy không!?”
Cậu nghe được rất nhiều thanh âm, rồi lại giống như chưa nghe được gì.
Tứ chi đã đau nhức đến mức chết lặng, cả người không còn tri giác giống như cái xác không hồn.
“Mộc Dương ——”
Bỗng nhiên, cậu nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, mí mắt nhẹ nhàng rung động, mặt không biểu cảm mà nghe tiếng gọi ầm ĩ càng ngày càng gần, càng ngày càng rõ ràng.
Những tiếng bước chân hỗn loạn cũng càng ngày càng gần, thậm chí có giẫm lên đỉnh đầu thì Mộc Dương vẫn không cử động, mặc kệ ý thức rơi vào hôn mê.
Cho tới khi giọng nói sợ hãi của một người khác xuất hiện: “Thầy Giải!”
“Mau mau! Gọi xe cứu thương!”
“Sao lại thế này!?”
“Không biết, hình như lúc thầy Giải tới đã không thoải mái rồi, sắc mặt rất tệ……”
Mộc Dương bỗng chốc mở hai mắt, khó khăn cử động hai chân đã chết lặng, cơn bủn rủn càn quét toàn thân trong nháy mắt.
Giải Biệt Đinh…….

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN