Sau Khi Mắc Bệnh Nan Y, Tên Rắc Rối Quay Sang Theo Đuổi Phật Hệ - Chương 41: 41: Cúp Điện
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
42


Sau Khi Mắc Bệnh Nan Y, Tên Rắc Rối Quay Sang Theo Đuổi Phật Hệ


Chương 41: 41: Cúp Điện


—— vấn đề hay, yêu đương chẳng phải là dắt tay ôm lên giường ( đầu chó) hay sao?
—— dạo này blogger hay đăng bài ghê ha ha ha, sao còn chưa ôm được vợ vậy?
—— không không, như này thì chắc phải phát triển đến yêu đương rồi?
—— kỳ quái ghê, chẳng phải blogger đã kết hôn cùng đối tượng rồi mà? Trước kết hôn thì không yêu chắc?
—— cũng có thể là cha mẹ ép duyên, thân cận liên hôn gì đó.

—— mang đầu chó nói một câu, cũng không thiếu người sau khi lên giường xong vì muốn đối phó với cha mẹ mà làm như này.

—— giới đó loạn thật……
—— đừng nói vớ vẩn nha các cô, việc yêu đương này cứ tuỳ tâm là được, để cậu ấy cảm nhận được là anh có để ý, nhưng cũng phải đúng mực, đừng làm cho đối phương cảm thấy mạo phạm.

—— thật ra tinh tuý của yêu đương là hẹn hò cùng với cảm giác mãnh liệt khi cẩn thận đụng chạm nhỉ?
—— giống như trên, nếu thời gian ở chung trước khi kết hôn của hai người rất ít thì đúng là cần ở chung nhiều hơn, hẹn hò lãng mạn có thể tình cảm giữa cặp đôi tăng lên nhanh chóng, cũng có thể lưu lại một vài ký ức tốt đẹp cho tương lai.

—— tôi cảm thấy đưa người mình yêu nhất đi làm chuyện mà hai người chưa từng trải nghiệm rất lãng mạn nha, khi mà hai người vừa dũng cảm vừa cẩn thận nắm tay nhau, là cái cảm giác cùng đi thăm dò không biết tương lai như nào.

—— lăn giường tính là lãng mạn không? ( đầu chó)
——…… Cút đi.

—— nói tóm lại, nếu một sinh hoạt bình đạm đơn điệu củi gạo mắm muối không có cảm tình làm cơ sở chống đỡ thì sẽ không chịu nổi một kích đâu.

—— blogger cố lên! Tôi đi trước, tôi sẽ chờ ở Weibo của thầy Giải……
—— chị em trên lầu cùng sở thích nha, gần đây ngày nào tôi cũng hóng, muốn biết xem lão Giải trộm thoát kiếp độc thân từ khi nào…
*
Tuy nói là hẹn hò hai tháng, nhưng cũng chỉ là sự giãy giụa cuối cùng của Mộc Dương mà thôi.

Hai tháng sau, chính là lúc cuộc phẫu thuật mà Giải Biệt Đinh an bài cho cậu diễn ra.

Sau khi nói ra những lời đó, cuộc sống của bọn họ cũng không có quá nhiều biến hóa, chẳng qua Giải Biệt Đinh sẽ cẩn thận làm theo yêu cầu của cậu, mỗi ngày tỉnh dậy thì sẽ hôn một cái, trước khi ngủ cũng vậy.

Không có việc gì thì sẽ nắm tay ôm chầm hôn sâu, khiến đối phương cảm nhận được cái gọi là thích.

Một ngày ba bữa đều phải ngồi cùng bàn, không thoải mái thì cũng phải nói cho đối phương biết.

Sự ôn tồn cùng yêu thương mà Mộc Dương nằm mơ cũng muốn hiện giờ đã có được mỗi ngày.

Cậu luôn cảm thấy mình nhận được quá dễ dàng, vì thế vừa muốn thân mật lại vừa lo sợ bất an.

Liên tiếp qua một tuần, cho đến buổi tối hôm nay, Mộc Dương nửa nghiêm túc nửa lừa Giải Biệt Đinh chạm vào mình, nói là thực hiện nghĩa vụ của bạn trai.

May mắn là gõ chữ chứ cậu không thể nói nổi câu xấu hổ như vậy.

Nhưng Giải Biệt Đin lại nhịn giỏi hơn cậu nhiều, rõ ràng cũng có phản ứng nhưng từ chối quá nhẹ nhàng, nói chân cậu không tốt, không thể làm chuyện đó được.

Vì thế hiện tại Mộc Dương giống như người câm rúc vào trong lồ||g ngực Giải Biệt Đinh, gắt gao nắm chặt khăn tắm trên eo anh, vừa được hầu hạ vừa giận dỗi.

“Em phải ngoan.

” Giải Biệt Đinh hôn lên chân tóc của Mộc Dương, trong mắt tối đi, “Hiện tại không thể.


Vậy anh tìm ai ngoan đi, cậu không muốn ngoan.

Ngoan thì phải ăn chay, nhịn không nổi.

Nhưng lời này cậu cũng chỉ dám nghĩ, nếu là kiếp trước Mộc Dương đã buột miệng thốt ra, nhưng hiện tại cậu cũng chỉ rúc vào lồ||g ngực Giải Biệt Đinh nửa ngày, sau đó cắn lên xương quai xanh của anh, chầm chậm mà nghiến răng.

Đã rất tốt rồi.

Ít nhất Giải Biệt Đinh không giống kiếp trước, bởi vì không thích cậu mới không chạm vào cậu.

Mỗi ngày ôm, hôn môi, kể cả chỉ dùng ngón tay hỗ trợ thì cũng đã rất thỏa mãn rồi.

Nhưng không hiểu sao một góc nào đó trong lòng vẫn trống trải, tựa như lông chim nhẹ nhàng bay giữa không trung, không yên ổn, khi ở một mình sẽ khiến tim đập nhanh.

Mộc Dương miên man suy nghĩ, thật sự cậu thay đổi rất nhiều.

Trước kia dù có như nào thì cậu vẫn tự tin, nhưng hiện tại thì với chuyện gì cũng lo được lo mất, thậm chí ngay cả chuyện sống lại cũng vậy.

Vốn dĩ đó là chuyện không khoa học, nếu như bỗng dưng ông trời không muốn cho cậu cơ hội lần này thì sao?
Nếu như vận mệnh đột nhiên muốn vui đùa cùng cậu, thật ra đây là giấc mộng của cậu sau khi chết, tỉnh mộng, hiện thực vẫn là hiện thực, hết thảy đều không thay đổi ——
Cậu đã chết, Giải Biệt Đinh vẫn không yêu cậu, Mộc Nam Sơn cùng Diêu Diên thương tâm thống khổ, Kiều Viện không nhận bọn họ.

Cuối cùng Mộc Nam Sơn cùng Diêu Diên thay người khác phí công nuôi dưỡng con hơn hai mươi năm, đến cả người dưỡng lão cũng chẳng có.

Nghĩ nhiều quá, vì thế đến cả việc ngủ Mộc Dương cũng thận trọng hơn, mãi vẫn không muốn nhắm mắt, phải qua thật lâu mới có thể thong thả chớp mắt.

Cậu nhìn thân trên trần trụi của Giải Biệt Đinh đang dọn dẹp, trên khung xương xinh đẹp phân bố cơ bắp rất tốt, trên tấm lưng trắng lạnh còn giữ lại vệt đỏ do cậu lưu lại khi khoái cảm quá mãnh liệt.

Hơi tiếc nuối.

Mộc Dương vẫn cảm thấy mình chẳng có cách nào để ngừng thích Giải Biệt Đinh, nhưng nhất định có thể buông Giải Biệt Đinh…… Nhưng hiện tại xem ra, có vẻ không phải vậy rồi.

Nếu giờ này khắc này cậu chết thì chắc hẳn là không thể nhắm mắt.

Vì thế cậu chỉ có thể cầu nguyện trong lòng, ông trời đừng bủn xỉn như vậy, ít nhất hãy để cậu hẹn hò nốt lần này.

Sống hay chết trên bàn phẫu thuật thì thuộc về ý trời.

“Làm sao vậy?”
Giải Biệt Đinh chạm lên khoé mắt đo đỏ của Mộc Dương.

“……”
Mộc Dương hít mũi, mũi cậu hồng lên, không biết là do sướng hay là hiện giờ đang khó chịu.

—— ban nãy anh không tôn trọng mong muốn của em.

Giải Biệt Đinh: “……”
Anh liếc nhìn cái chân bó thạch cao của Mộc Dương…… Rốt cuộc phải làm như nào mới không tổn thương đến chân mà cũng không làm lỏng thạch cao?
Mộc Dương nghẹn nửa ngày, đáng thương gõ một hàng chữ: Ba nụ hôn chúc ngủ ngon thì em sẽ tha thứ cho anh.

Giải Biệt Đinh không còn lời nào để nói.

Đầu tiên là anh hôn khoé môi của Mộc Dương, thật nhẹ cũng thật chậm rãi: “Chờ thân thể em tốt thì muốn thế nào cũng được.


Mộc Dương hơi giật mình, trong phút chốc vậy mà liên tưởng đến tương lai lâu dài theo lời Giải Biệt Đinh nói.

Thật ra cậu không nghĩ tới những chuyện sau phẫu thuật, dù sau trước đó cậu cũng đâu muốn phẫu thuật.

Giải Biệt Đinh nói thân thể tốt thì cậu muốn gì cũng được.

Nhưng cậu căn bản không muốn nhiều như vậy.

Tâm cậu quá nhỏ, nhỏ đến mức chỉ nghĩ nổi hiện tại.

Khi đến nụ hôn thứ hai thì Giải Biệt Đinh xâm chiếm vào trong một chút.

Mộc Dương theo bản năng mở môi ra, tuỳ ý Giải Biệt Đinh hôn.

Mấy ngày nay, nụ hôn Giải Biệt Đinh dành cho cậu đi theo hai chiều hướng cực đoan, hoặc là quá khó thở, hoặc là quá mức lưu luyến, ngứa đến mức cậu chỉ muốn trốn, nhưng mà có vẻ nơi nào cũng không an toàn, chỉ vô thức mà muốn bị hơi thở vị chanh bao vây lại, vì thế hãm sâu vào trận địa của quân địch, đến giãy giụa cũng không thể.

Nhưng Giải Biệt Đinh lại không phải kẻ địch…… Hãm thì hãm thôi.

Mộc Dương bị Giải Biệt Đinh hôn đến mức ý thức mơ hồ, cũng chỉ biết ngửa cổ ở lòng bản tay Giải Biệt Đinh, để anh tuỳ ý chiếm lấy.

“—— được không?”
Mộc Dương như mèo con mà hừ một tiếng, hoàn toàn không nghe rõ trước đó Giải Biệt Đinh nói gì, khi định buột miệng nói được theo bản năng thì cậu đột nhiên bừng tỉnh, cẩn thận quan sát sắc mặt Giải Biệt Đinh, đánh chữ hỏi: Anh vừa nói gì?
Trông Giải Biệt Đinh có vẻ chưa nhận ra, lặp lại một lần: “Có một chuyến du lịch bảy ngày của du thuyền trên biển, ở đó có rất nhiều hoạt động hay, anh muốn đưa em đi.


“……”
Mộc Dương ngẩn người, không rõ tại sao Giải Biệt Đinh đột nhiên nghĩ tới chuyện này.

Giải Biệt Đinh thở nhẹ một hơi, ngón tay hơi hơi nắm lại: “Là hẹn hò đó.


Tuy chậm nhưng Mộc Dương vẫn không tự chủ được cong khóe miệng, nở nụ cười trông khá kỳ quái.

Khi hẹn hò được nói ra từ trong lời của Giải Biệt Đinh thì luôn có chút chẳng ra gì cả.

Cậu vươn ngón út, chầm chậm mà chen vào lòng bàn tay Giải Biệt Đinh, nơi này có chút mồ hôi.

Hoá ra không phải là Giải Biệt Đinh không biết khẩn trương, chỉ là anh giấu quá tốt mà thôi.

Mộc Dương đột nhiên không còn thấp thỏm nữa, cậu gõ chữ nói: Muốn mười nụ hôn chúc ngủ ngon.

“……” Giải Biệt Đinh thong thả ung dung mà ôm Mộc Dương, nghiêng người hôn lên gương mặt cậu, “Hôn môi quá nhiều không tốt.


—— đánh…… Bác sĩ nói hôn môi có thể giảm béo.

Mấy chữ ‘đánh rắm!’ trước đó đã được gõ ra, nhưng giây tiếp theo Mộc Dương ngước mắt nhìn Giải Biệt Đinh, lại yên lặng xóa đi, chỉ để lại một câu sau.

“Gần đây em giảm tám cân, không thể giảm béo nữa.

” Giải Biệt Đinh xoa nhẹ lên tóc Mộc Dương, “Đừng nói bậy.


“……”
Rõ ràng đời trước cậu nói bậy Giải Biệt Đinh đều mặc kệ cậu, hiện tại anh làm sao vậy, bị hồn xuyên à?
Nhưng Mộc Dương vẫn thành công được hôn môi, tuy rằng không phải mười cái, nhưng đó là một nụ hôn rất dài, còn thoải mái hơn cả ngâm mình trong nước ấm, khi hô hấp đan xen thì cậu không cần nghĩ gì cả, không nghĩ nghĩ về cha mẹ, không cần nghĩ về tương lai, chỉ cần dụng tâm cảm thụ nhịp tim đập của Giải Biệt Đinh là được.

……
Nhưng chuyện ngoài ý muốn luôn tới bất ngờ không kịp đề phòng, ban đêm khi cậu tỉnh lại thì theo bản năng muốn ôm người bên cạnh, lại chỉ sờ vào khoảng trống.

Tất cả ngọn đèn dầu trong phòng đều tắt, chiếc đèn nhỏ cũng ảm đạm không ánh sáng, cái rèm tối màu đã ngăn cách hoàn toàn ánh trăng ngoài cửa sổ, cả người cậu đều bao phủ trong bóng tối, phảng phất như toàn thế giới đều rời khỏi cậu.

Trong không khí vang lên thanh âm vừa nhẹ vừa run, còn bị mất tiếng vì lâu lắm chưa nói chuyện: “Giải Biệt Đinh……”
Trong phòng tắm đột nhiên vang lên một tiếng “rầm”, như tiếng thứ gì bị đánh rơi trên mặt đất.

Mộc Dương nâng mí mắt đỏ bừng lên nhìn, một bóng người thong thả mà lại kiên định đi về phía cậu.

Hơi thở mang hương chanh quen thuộc bao vây lấy cậu, thanh âm vẫn luôn bình tĩnh trước sau như một: “Anh đây, làm sao vậy?”
Mộc Dương há miệng thở dốc, sau một lúc lâu cũng không nói lời nào, nhưng ngay sau đó đèn nhỏ trong phòng ngủ liền sáng lên, chiếu sáng lên khuôn mặt hơi tái nhợt của Giải Biệt Đinh.

Mộc Dương nhấp môi dưới, nhỏ giọng hỏi: “Ban nãy làm sao vậy?”
“Hẳn là cúp điện.


Không nhìn ra được gì trên khuôn mặt của Giải Biệt Đinh, nhưng tốc độ nói của anh thì chậm hơn so ngày thường một chút.

Vành mắt Mộc Dương còn hồng hồng, nhưng bỗng cậu ôm lấy Giải Biệt Đinh, giúp anh thuận khí.

Đột nhiên cậu nghĩ rằng, kiếp trước Giải Biệt Đinh vẫn luôn ngủ sớm dậy sớm, rất ít khi tham dự hoạt động ban đêm liệu có phải là vì sợ tối hay không?
Khi Mộc Dương còn nhỏ thì chưa trải qua chuyện gì không tốt, cậu không biết bóng ma thời niên thiếu có thể dừng trong đầu một người được bao lâu, nhưng Giải Biệt Đinh……
Ánh đèn ấm áp chiếu lên hai bóng dáng đang ôm nhau trên tường, như đang sưởi ấm lẫn nhau trong mùa đông giá lạnh, chỉ cần ôm là thấy an tâm.

Sắc mặt Giải Biệt Đinh tốt hơn rất nhiều, anh xoa gáy Mộc Dương, xúc cảm ở đây rất tốt.

“Em có thể nói chuyện khi nào?”
Lần này đến lượt sắc mặt Mộc Dương trắng bệch, tuy rằng thật sự Giải Biệt Đinh chỉ hỏi một chút.

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường vô trách nhiệm —
Fans: Yêu thương là phải hẹn vợ đi chơi!
Giải Biệt Đinh: Thuyết phục vợ đi chơi kiểu gì giờ…
Sau khi tự hỏi một tuần thì thầy Giải quyết định bán sắc, hôn vợ đến khi cậu ngơ ngẩn là được.

.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN