Nói và làm luôn là hai việc khác nhau, nhất là khi phải đối mặt với ánh mắt nóng rực của anh, Yến Tinh Nghi như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.
Nhưng anh không thúc giục, tư thế ngồi rất tao nhã, ung dung chờ đợi.
Yến Tinh Nghi chậm rãi tiến lại gần, ngón tay lướt qua lồng ngực anh rồi ôm lấy cổ của người đàn ông, ngày càng gần, Chu Nham vẫn nhìn cô như vậy.
Yến Tinh Nghi không có kinh nghiệm yêu đương, cũng chưa từng làm chuyện như vậy nên cảm thấy khá lo lắng.
Chu Nham nhíu mày nhìn hàng lông mi cứ chớp chớp liên tục của cô, trông thấy cô đến gần gò má của mình, anh bình thản cất lời: “Hôn ở đây không tính.”
Yến Tinh Nghi dừng lại một chút, giận dỗi liếc nhìn anh. Chu Nham khẽ cười, lười biếng chỉ vào môi của mình: “Chỗ này.”
“…”
Nụ hôn này rất quan trọng với Chu Nham, đương nhiên không thể làm qua loa. Anh muốn ghi nhớ khoảnh khắc này mãi mãi, cũng như muốn Yến Tinh Nghi luôn nhớ về nó.
Thậm chí anh còn giơ tay lên, vòng qua eo cô, dùng đầu ngón tay gõ gõ vào mặt đồng hồ: “Được hôn mười giây.”
Yến Tinh Nghi vùi đầu trong ngực anh, mở miệng làm nũng: “Vụ yêu đương này, em nói dối đấy.”
Chu Nham không những giận mà còn cười: “Không được chơi xấu.”
Là nói thật hay nói dối, anh có thể đoán ra được, rõ ràng cô gái nhỏ nhà mình đang xấu hổ. Tâm trạng của Chu Nham rất tốt, anh cười cười xoa đầu cô: “Thẳng người lên, hôn lần nữa.”
“Chu Nham, sao anh hư hỏng thế.”
Chu Nham nhướng mày.
Hửm?
Có lẽ cô chưa từng nhìn thấy dáng vẻ hư hỏng thật sự của anh.
Chu Nham không ngại cho cô cảm nhận một chút.
Nếu cô không đủ can đảm.
Vậy thì anh sẽ tiến tới trước.
Chu Nham nâng khuôn mặt của cô gái lên, im lặng nhìn cô vài giây rồi cúi đầu hôn lên đôi môi mà anh mong ước đã nhiều năm, mềm mại hơn anh tưởng rất nhiều. Anh không dám dùng sức, sợ làm Yến Tinh Nghi đau.
Cô lo lắng đến nỗi khép chặt miệng, Chu Nham dùng đầu lưỡi mở môi của cô ra, len lỏi qua khe hở, chạm phải đầu lưỡi ở bên trong của cô.
Đã qua mười giây rồi, nhưng Chu Nham ôm lấy cô ngày càng chặt, vòng eo bị siết chặt nên hơi đau, đôi môi bị anh hôn lấy cũng hơi nhói. Bầu không khí bức bách, hô hấp không thông, Chu Nham cứ như biết cô cảm thấy không thoải mái, bèn dùng tay vỗ về phía sau lưng, dùng cách này để giúp cô thả lỏng, đồng thời tiếp tục tấn công.
Khoảng chừng ba phút sau, lúc đầu óc của Yến Tinh Nghi trở nên quay cuồng vì bị hôn, cuối cùng Chu Nham cũng buông cô ra. Cô cảm thấy môi mình như sưng lên cả rồi.
Chu Nham rủ mắt, hôn lên khóe môi của cô, ngón tay mơn trớn ở bên trên, ánh mắt dịu dàng chết người khiến dòng cảm xúc của cô hỗn loạn cả lên. Anh cất giọng khàn khàn: “Đây mới gọi là hư, hiểu không.”
Yến Tinh Nghi: “…”
Anh thật sự nói gì làm nấy.
Chu Nham vòng tay ôm lấy cô, mỉm cười ngồi thẳng lại rồi cầm lấy điện thoại vừa mới đặt xuống lên, nói với Dương Lâm ở đầu dây bên kia: “Trở về.”
Giọng nói của Dương Lâm vô cùng cứng nhắc: “Vâng.”
Yến Tinh Nghi hóa đá, ngây người như khúc gỗ, nhìn anh tắt điện thoại.
“… Nãy giờ vẫn luôn kết nối điện thoại sao?”
Trái lại Chu Nham rất bình tĩnh: “Ừ.”
Yến Tinh Nghi: “…”
Vậy là anh với cô hôn nhau lâu như vậy, Dương Lâm nghe thấy mọi âm thanh rồi sao?
Chu Nham bị chọc cười vì dáng vẻ này của cô, anh vuốt chóp mũi của Yến Tinh Nghi, vui vẻ nói nhỏ bên tai cô: “Đủ hư hỏng không?”
“…”
Sao từ trước đến giờ cô không nhận ra Chu Nham lại biến thái như thế chứ?”
“Sao lại trưng ra vẻ mặt như vậy?” Lúc tâm trạng tốt thì anh sẽ nói nhiều hơn một chút, nhưng giờ phút này Yến Tinh Nghi lại không muốn cất lời. Cô thật sự muốn chạy trốn đến chỗ không người, sao mà đối mặt với Dương Lâm được nữa đây?
“Anh đã đồng ý không được để người khác biết mối quan hệ của chúng ta rồi.”
Thật ra đây là điều mà Chu Nham đắn đo, anh không biết tại sao Yến Tinh Nghi lại đưa ra yêu cầu này, có lẽ vì cô không thích anh, chỉ muốn trải nghiệm cảm giác yêu đương nên mới tìm anh vui đùa một chút. Nhưng Chu Nham biết chừa đường lui cho bản thân, dù người khác không biết nhưng Dương Lâm biết, ít nhất còn có một người có thể chứng minh rằng anh từng có được cô.
“Xin lỗi, không có người thứ hai.” Giọng nói của anh rất nghiêm túc.
“Nếu có, em nhất định sẽ chia tay anh.” Bởi vì không đặt trong lòng nên mới có thể dễ dàng nói ra lời chia tay như vậy. Chu Nham không hiểu nổi, ánh mắt của cô sâu thẳm khó đoán, nhưng anh vẫn gật đầu, đồng ý với cô. Còn làm sao được nữa, chỉ cần có thể ôm cô, hôn cô, lén giữ cô cho riêng mình mà không cần kiêng dè như bây giờ, dù không có hy vọng thì anh vẫn bằng lòng.
Dương Lâm lên xe, anh ấy thấy hơi xấu hổ, khởi động xe thì luống cuống tay chân cả lên. Lái xe chưa được bao lâu thì suýt chút nữa tông vào cái cây, Chu Nham giữ người của Yến Tinh Nghi, nghiêm khắc liếc nhìn anh ấy: “Lái xe như thế à?”
“Xin lỗi thưa anh.” Hai tay anh ấy hơi run, khi nãy nghe thấy âm thanh rõ ràng như vậy, hai người này đã chính thức yêu nhau nhưng không công khai mối quan hệ của mình. Bây giờ chỉ có anh ấy biết, nói cách khác, nếu có người thứ hai biết, chắc chắn anh ấy sẽ không còn đường sống nào nữa.
Sau khi hít thở sâu mấy lần, Dương Lâm mới có thể bình tĩnh lái xe trở lại, hướng đi về là nhà của Chu Nham. Yến Tinh Nghi cảm thấy không đúng lắm, bèn nhíu mày nói: “Sao lại đến chỗ anh?”
Chu Nham từ từ nhắm hai mắt nghỉ ngơi, ngón tay thon dài nắm lấy tay cô, giọng nói lười nhác: “Không thì đến chỗ của em?”
Thật ra đi đâu không quan trọng, ngoại trừ nhà họ Yến, chỗ dung thân nào của cô không phải nhà Chu Nham mua cho chứ?
Thế nhưng đêm nay cô có chuyện quan trọng muốn nói với Chu Nham.
“Đến nhà của em.”
Chu Nham không mở mắt, “Ừ” một tiếng, Dương Lâm lập tức đổi hướng.
Lúc về đến nhà trời bắt đầu mưa, Chu Nham đi ra ngoài nhìn xem rồi tự mình mở cửa: “Ở yên đó đừng nhúc nhích.”
Chu Nham có chìa khóa cửa nhà cô, anh dầm mưa đi vào nhà để mở cửa lấy ô rồi mới quay lại đón cô ra. Anh đứng bên ngoài cửa xe, đưa ô cho cô: “Cầm lấy.”
Cô không nghĩ gì nhiều, cầm lấy cán ô.
Chu Nham khom lưng vào bên trong xe, cẩn thận ôm cô ra, Yến Tinh Nghi kinh ngạc đến nỗi quên phản ứng lại.
Chu Nham lãnh đạm nói: “Giữ ô chặt vào, đừng để ướt.”
Yến Tinh Nghi vươn tay ôm lấy anh, tay kia giữ ô thật chặt nhưng sau lưng người đàn ông vẫn bị ướt.
Chu Nham không mảy may quan tâm, anh ôm cô vào nhà, Yến Tinh Nghi nhỏ giọng nói: “Thật ra em tự đi được.”
“Trên mặt đất có nước.”
Cô tươi cười ngọt ngào: “Có nước thì có sao đâu? Cũng không phải không đi được.”
Chu Nham nghiêm túc trả lời: “Bạn gái của anh rất quý giá.”
Cô ngẩn người.
Quý giá đến nỗi không thể dính chút mưa? Không được giẫm chân lên mặt đất đầy nước do mưa rơi xối xả?
Cô cười cười, đúng là rất quý giá, thì ra Chu Nham yêu theo cách như vậy. Điều này khiến cô bắt đầu tò mò về sau này, cô không nghĩ ngợi gì, bèn hỏi: “Làm vợ anh thì sao?”
Lúc hỏi xong cô mới nhận ra, câu này có phải có ý ám chỉ quá không nhỉ?
Quả nhiên Chu Nham dừng lại nhìn cô.
Yến Tinh Nghi hơi ngượng ngùng, nhìn sang chỗ khác.
Chu Nham tiếp tục đi về phía trước: “Làm vợ của anh đâu chỉ quý giá, dù em muốn hái sao hái trăng anh cũng liều mạng mang về cho em.”
Yến Tinh Nghi không dám nhìn anh: “Em đâu nói muốn làm vợ anh.”
Chu Nham không quan tâm câu phản bác của cô, anh biết rõ vợ tương lai của mình là ai hơn ai hết, người ở trong lòng mình lúc này, chỉ có thể là cô, không thể là ai khác.
Chu Nham ôm cô vào phòng, nhẹ nhàng đặt cô xuống ghế sô pha. Anh gấp ô giúp cô, cởi giày thay chô cô, sau đó đi vào phòng bếp.
Yến Tinh Nghi đứng dậy muốn đi theo, Chu Nham quay đầu lại nói: “Ngồi yên.”
“Anh làm gì vậy?”
Anh bưng ly sữa còn nóng đặt trên bàn rồi ngồi bên cạnh cô, sau đó lại kéo cô vào trong lòng mình. Yến Tinh Nghi không thích ứng kịp sự thân mật này, cơ thể hơi cứng nhắc, cô ho khan để che giấu tâm trạng, đứng lên khỏi vòng tay của anh rồi ngồi vào chỗ bàn đối diện.
Đôi mắt Chu Nham hơi trầm xuống.
“Em muốn bàn bạc với anh.” Vẻ mặt của cô rất nghiêm túc.
Chu Nham: “Ừ.”
“Về chuyện yêu đương của chúng ta, em cần phải nói rõ vài thứ.”
“Em nói đi.”
“Thứ nhất, ngoại trừ Dương Lâm ra, không thể để ai khác biết mối quan hệ của chúng ta, dù là anh trai Yến Phi Bạch của em cũng không được.”
Chu Nham trầm mặc nhìn cô, một lúc lâu sao mới đáp… “Ừ.”
“Thứ hai, trước mặt người ngoài, anh vẫn là anh trai của em, không được có bất kỳ hành vi thân mật nào.”
Lần này Chu Nham rút ra một điếu thuốc, mặt mày ủ rũ: “Ừ.”
“Thứ ba, ôm và hôn môi phải hạn chế, chỉ có ba lần, sau ba lần đó, chúng ta phải giữ khoảng cách.”
Chu Nham nghịch cái bật lửa, giọng nói không hề vui vẻ chút nào: “Lý do.”
“Không có lý do gì cả.”
Đương nhiên, thật ra cô có lý do.
Cô không muốn Chu Nham khó chịu nên mới hẹn hò với anh, nhưng không thể để người khác biết mối quan hệ của bọn họ, bởi vì nếu mọi người biết thì Du Ngưng cũng biết. Bà ta là người phụ nữ điên, đến lúc đó không biết bà ta sẽ làm chuyện gì bất lợi cho Chu Nham. Còn việc chỉ có thể thân mật ba lần, đây là cách để cô kiềm chế bàn thân mình, nhắc nhở chính bản thân không được lún quá sâu vào cái hố này.
“Nếu như anh đồng ý thì quan hệ người yêu của chúng ta chính thức có hiệu lực.”
Kiểu nói chuyện cứ như đang bàn việc làm ăn khiến Chu Nham hơi khó chịu: “Anh tưởng lúc nãy em đã nói điều kiện ở trong xe rồi.”
Yến Tinh Nghi nghịch ngợm cười nói: “Anh trai, con gái rất dễ thay đổi.”
Chu Nham kẹp điếu thuốc lá ra sau tai, anh đứng dậy đi đến trước bàn, lướt qua đó rồi nâng cằm cô lên, nhìn thẳng vào mắt cô nói: “Điều thứ ba, anh không đồng ý.”
“Vậy thì chúng ta sẽ không…”
Không hề báo trước, anh dùng miệng chặn lời cô lại, mạnh mẽ cắn cô một cái. Yến Tinh Nghi thấy hơi đau, hàng lông mày xinh đẹp khẽ nhíu lại, Chu Nham lùi về sau giáo huấn cô: “Nói tiếp đi, bây giờ anh có nhiều thời gian.”
“Chu Nham!”
“Ừ.”
“Anh làm em đau.”
Chu Nham dùng đầu lưỡi liếm vào nơi cô bị cắn: “Đau càng tốt, để cho em nhớ rõ, người đàn ông vừa cắn em là ai.” Ngoài miệng thì anh hung dữ như vậy nhưng trong lòng vẫn thấy đau, bèn thổi thổi cho cô, rồi lại hôn Yến Tinh Nghi một cái, vỗ về dỗ dành.
Yến Tinh Nghi phát hiện tối nay cô bị anh hôn nhiều quá rồi, đã hơn ba lần.
“Anh không thể hôn tiếp nữa rồi.”
Chu Nham đi vòng qua bàn, bế cô ngồi lên trên bàn, ôm chặt lấy vòng eo của cô rồi nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn thật sâu.
Một loạt hành động rất nhanh chóng, Yến Tinh Nghi vốn không có đủ thời gian phản ứng lại.
Sự thật chứng minh, anh chẳng những muốn hôn mà còn muốn hôn thật sâu nữa, dùng hơi nóng mãnh liệt nhất khiến cô khó lòng chống cự được.
Yến Tinh Nghi lùi về sau muốn chạy trốn, nhưng Chu Nham giữ gáy cô lại, anh ra sức hôn, rất kịch liệt, tiếng hít thở nặng nề dồn dập khiến mặt Yến Tinh Nghi đỏ lên, cô cảm thấy anh như muốn ăn tươi mình luôn vậy.
Nụ hôn của anh chuyển từ môi sang gò má, rồi từ gương mặt đến lỗ tai, giọng nói khàn khàn kích thích trái tim của Yến Tinh Nghi: “Bây giờ, anh cho em nói lại lần nữa.”
Một loạt nụ hôn vừa rồi của anh là để uy hiếp cô, nếu cô dám đưa ra điều kiện gì mà mỗi tháng chỉ có thể ôm hôn không quá ba lần thì bây giờ anh sẽ càng quá đáng với cô hơn.
Yến Tinh Nghi sờ vào đôi môi tê dại của mình, khóc không ra nước mắt: “Tùy anh cả được chưa.”
Chu Nham bỗng thấp giọng cười cười, Yến Tinh Nghi chẳng hiểu tại sao anh lại cười.
“Anh cười cái gì?”
“Anh cười vì,” Trong ánh măt của Chu Nham tràn ngập vui vẻ, anh vén vài sợi tóc rơi loạn bên tai cô. Lần này Chu Nham chỉ nhẹ nhàng hôn lên trán Yến Tinh Nghi, giọng nói cứ như vừa trút hết gánh nặng: “Em là của anh.”