Thật ra Chu Nham rất ích kỷ, dù biết Yến Tinh Nghi không thương mình, biết cô chỉ muốn chơi đùa một chút, anh vẫn muốn chiều theo ý của cô, không sao cả, chỉ cần cô vẫn còn ở bên là tốt rồi.
Yến Tinh Nghi quay mặt đi chỗ khác, né tránh ánh mắt của anh.
Cô chưa từng thấy Chu Nham như vậy, bá đạo, cũng vô cùng dịu dàng, ánh mắt đong đầy yêu thương, cứ như cô muốn gì anh đều bằng lòng tặng cho.
“Sao lại là em?” Nhưng cô vẫn không hiểu điều này, rõ ràng bên cạnh anh có vô vàn phụ nữ ưu tú, sao hết lần này đến lần khác đều chọn cô chứ?
Nhiều năm trôi qua như vậy, cô chưa từng khiến anh yên lòng, có lẽ sau này cô vẫn sẽ mang đến cho anh nhiều phiền phức hơn nữa.
“Chỉ có thể là em.”
Đáp án này khiến Yến Tinh Nghi sững người.
Cô từng được người khác kiên định lựa chọn như vậy sao? Hình như không có.
Thời niên thiếu, bố mẹ bỏ rơi cô vì quyền thế, anh trai ruột rời bỏ cô vì muốn được tự do, Khương Lễ thì rời đi không nói một lời, từ trước đến nay, chẳng một ai ở bên cạnh cô thật lâu, nhưng Chu Nham lại làm được.
Yến Tinh Nghi bỗng thấy hối hận vì bằng lòng yêu đương với anh, một Chu Nham tốt như vậy, hà tất phải hủy hoại anh?
Cô suy nghĩ quá chú tâm nên không nhận ra Chu Nham vẫn đang nhìn mình.
Cô nghiêm mặt, khẽ cúi đầu, vì phải nhảy múa quanh năm nên vóc dáng của cô rất hoàn hảo, cái cổ thon dài ưu nhã, làn da trắng nõn nà như được ngâm mình trong sữa trân châu, cô ngồi ở đằng kia, xinh đẹp y hệt bức tượng điêu khắc khiến người ta phải cảm thán.
Từ trước đến giờ, Chu Nham biết Yến Tinh Nghi rất đẹp, không ai rõ điều này hơn anh. Anh tận mắt chứng kiến sự xinh đẹp này thay đổi từ ngây ngô sang trưởng thành, ngày càng in sâu vào ấn tượng của anh.
Chu Nham bỗng thấp giọng: “Tinh Nghi, nhìn anh.”
Cô dừng lại một chút, rồi chậm rãi đưa mắt nhìn người đàn ông.
“Anh nhớ anh từng nói với em một câu.”
Yến Tinh Nghi hơi ngờ vực.
Chu Nham vuốt đôi môi của cô một chút, tựa bên cạnh chiếc bàn, hờ hững xoa vành tai của cô: “Anh nói rồi, em là bảo vật vô giá của anh.”
Làn da trắng nõn của Yến Tinh Nghi đỏ ửng cả lên.
“Vậy nên, em không phiền phức.”
Yến Tinh Nghi kinh ngạc vì sự nhạy bén của Chu Nham, có đôi khi cô cảm thấy mình không thể giấu anh bất kỳ tâm sự gì, anh luôn hiểu rõ cô hơn chính bản thân cô.
“…. Cảm ơn.”
Trừ điều này ra, dường như cô không biết nói gì khác nữa.
Chu Nham kéo cô vào trong lòng: “Em vĩnh viễn không cần phải nói anh từ này với anh.”
Yến Tinh Nghi lặng lẽ cụp mắt.
“Anh phải đến công ty rồi, tối sẽ về với em.”
“Tối nay anh qua đây sao?”
“Ừ, anh đến đây.”
“Em không đồng ý.”
Tâm trạng của Chu Nham không tệ, anh cúi đầu cười khẽ: “Được, anh ở cách vách chỗ em.”
Anh phải đi nhưng chẳng nỡ, Chu Nham nhìn cô, giọng nói khàn khàn: “Hôn một cái?”
“Hôm nay anh hôn nhiều lắm rồi.”
Chu Nham không cho cô từ chối, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi cô.
“Không đủ.”
Yến Tinh Nghi vẫn không quen với việc thân mật như vậy, cô đẩy anh ra xa. Chu Nham cũng không bắt ép nữa, dù sao cô cũng cần thời gian thích ứng.
“Tiễn anh ra ngoài.”
“Ừ.”
Sau khi đưa anh ra ngoài cửa, Chu Nham ôm lấy eo cô, nói: “Chờ anh về nhé?”
Yến Tinh Nghi chưa từng thấy Chu Nham dài dòng như vậy, cô hơi bất lực nói: “Hôm nay anh làm sao vậy?”
Chu Nham cười không nói gì, bàn tay nhẹ nhàng vuốt eo cô. Yến Tinh Nghi có thể cảm nhận được nhiệt độ của tay anh, ngước mắt trông thấy yết hầu anh khẽ động đậy.
Người đàn ông thấp giọng gọi: “Yến Tinh Nghi.”
“Hả?”
“Em nói xem anh bị làm sao vậy?”
“Sao em biết được?”
Chu Nham khẽ cong môi: “Em là bạn gái của anh.”
“Vậy thì sao?”
Anh cúi người, nhìn thấy lỗ tai hơi phiếm hồng của cô, anh dịu dàng hôn lên đó. Cả người Yến Tinh Nghi run lên, cô nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông: “Vậy nên, sao anh không vui cho được?”
Thì ra, đây là chuyện rất đáng vui mừng.
Ánh mắt của Yến Tinh Nghi cũng rất vui vẻ: “Nhưng bây giờ anh phải đến công ty rồi, ông chủ Chu của em.”
Chậc, bây giờ lại bắt đầu quản người ta rồi.
Chu Nham vui vẻ không thôi, anh ôm lấy vòng eo nhỏ của cô rồi cứ thế đi đến chỗ đậu xe, vẫn quyến luyến không thôi, Chu Nham ôm cô ngày càng chặt hơn.
Yến Tinh Nghi biết Dương ở trên xe, cô bảo anh đứng đắn một chút nhưng hết lần này đến lần khác Chu Nham đều không nghiêm túc nổi, anh cúi đầu ngửi mùi thơm trên cổ cô: “Hay là em đến công ty cùng anh đi?”
Yến Tinh Nghi: “…”
Sao cô lại không biết Chu Nham yêu vào sẽ dính người thế nhỉ.
“Chi bằng anh đeo em trên lưng quần luôn đi.”
Anh nghiêm túc suy nghĩ: “Cũng ổn.”
Yến Tinh Nghi: “…”
Cô mở cửa xe rồi đẩy người vào, Dương Lâm liếc nhìn kính chiếu hậu. Anh ấy phát hiện đó giờ mình chưa từng thấy Chu tổng có dáng vẻ dịu dàng như vậy, dù bị Yến Tinh Nghi dùng sức đẩy mạnh vào trong xe nhưng Chu Nham vẫn rất vui, đôi môi khẽ cong lên, trong mắt chỉ toàn vui vẻ cùng cưng chiều.
Anh ngồi ngay ngắn rồi nhìn cô gái bên ngoài cửa sổ: “Ngoan ngoãn ở nhà, anh muốn lúc về sẽ gặp được em ngay.”
Yến Tinh Nghi đáp ừ.
Chu Nham nhìn cô, không bảo Dương Lâm lái xe đi. Dương Lâm đâm lao phải theo lao, không biết nên làm thế nào, Yến Tinh Nghi ra hiệu bằng mắt cho anh ấy. Dương Lâm thở dài một hơi, công ty đã gọi rất nhiều cuộc điện thoại thúc giục, bảo Chu tổng đừng chậm trễ, chắc là có chuyện quan trọng gì đó. Nhưng mà với Chu tổng, việc quan trọng chỉ có thể là cô Yến mà thôi.
Sau khi rời khỏi nhà Yến Tinh Nghi một đoạn, Dương Lâm báo cáo công việc theo thường lệ, Chu Nham chợt cắt ngang: “Tôi nhớ gần đây có một buổi đấu giá.”
Dương Lâm suýt chút nữa không theo kịp mạch suy nghĩ của ông chủ, anh ấy sửng sốt một chút rồi trả lời: “… Vâng.”
“Có phải có viên kim cương gì đó không? Tên là…”
Dương Lâm nhanh chóng nói: “Ước hẹn lãng mạn.”
“Mua đi.”
“Vâng.”
Không cần hỏi, nhất định là mua cho cô Yến.
Dương Lâm định tiếp tục nói chuyện công việc, muốn nói tiếp báo cáo khi nãy nhưng Chu Nham lại lãnh đạm cất giọng: “Chuyện công việc tôi rõ rồi, để tôi nghĩ một chút, con gái còn thích gì nữa?”
Anh tặng cô quà nhiều năm như vậy nhưng bỗng nhiên không nghĩ ra nên tặng cái gì mới mẻ. Anh không muốn Yến Tinh Nghi phải chịu tủi thân khi ở bên cạnh mình, lúc làm “Em gái” anh đối xử tốt với cô, vậy thì khi làm bạn gái, anh đương nhiên phải đối tốt gấp trăm nghìn lần.
Dương Lâm thật chẳng hiểu nổi cách hẹn hò của những người có tiền, càng không biết bọn họ muốn quà gì, nhưng nếu ông chủ đã phân phó thì anh ấy phải vắt óc suy nghĩ, nghĩ tới nghĩ lui cũng chẳng có ý tưởng hay ho gì: “Thưa anh, tôi cảm thấy tiểu thư không phải cô gái bình thường, anh hiểu rõ cô ấy nhất, chắc sẽ biết cô ấy muốn thứ gì nhất.
Muốn thứ gì nhất?
Lúc nhỏ Yến Tinh Nghi muốn có một gia đình nhỏ bình thường nhất, nhưng những thứ này, Chu Nham không thể cho cô.
Vậy trừ cái đó ra, cô muốn gì nhất nhỉ?
…
Cuộc sống của Yến Tinh Nghi quả thật rất đơn giản, cô không có bạn bè gì, người quan tâm cô nhất trong cuộc đời này chính là Chu Nham. Lúc Chu Nham không ở bên, cô hay bầu bạn với nhảy múa, dường như chỉ có lúc múa theo điệu nhạc, cô mới có thể quên đi phiền não của bản thân.
Nhưng một cuộc điện thoại đã hoàn toàn khiến cô hỗn loạn.
Cái tên cuộc gọi đến trên màn hình khiến cô sửng sốt một hồi lâu, mãi đến khi kết thúc đổ chuông, Yến Tinh Nghi mới phản ứng lại.
Không lâu sau, điện thoại lại đổ chuông tiếp, Yến Tinh Nghi ấn nút bắt máy.
“Tinh Nghi.”
Trong điện thoại, một giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Yến Tinh Nghi không trả lời, người đàn ông cũng không thúc giục.
Thật ra anh ta biết dù có nhẫn nại với cô cỡ nào cũng không sánh được Chu Nham.
“Sao anh lại biết số điện thoại của em?”
Đối phương im lặng, khoảng nửa phút sau.
Anh ta nói: “Anh ở ngoài cửa nhà em.”
Yến Tinh Nghi không đáp lại, cô nhìn chằm chằm cành cây lay động kịch liệt trong làn gió bên ngoài cửa sổ, có đôi khi cô cảm thấy, cô rất giống cành cây này, cứ lung lay theo chiều gió, phải cảm ơn Chu Nham đã thương yêu cô, bằng không, bây giờ cô không biết mình đang sống một cuộc đời ra sao nữa.
Cô đặt điện thoại di động xuống rồi đi xuống lầu.
Mở cửa, cô nhìn thấy người đàn ông ở bên ngoài.
Anh ta rất cao, đưa lưng về phía cô, lúc nghe thấy tiếng cửa mở, anh ta bình thản xoay người lại.
Anh ta có khuôn mặt rất ưa nhìn, mắt hai mí hơi nhỏ, đuôi mắt khá dài, đeo một cặp kính gọng bạc, trên mặt không có biểu cảm gì. Lúc nhìn thấy Yến Tinh Nghi, ánh mắt lạnh như băng dịu đi rất nhiều.
Đã lâu không gặp, Yến Phi Bạch.
Anh trai ruột của cô.
Không giống với sự thờ ơ lúc nghe điện thoại, cô nở nụ cười vô cùng dịu dàng ôn tồn, thân mật khoác cánh tay của anh ta: “Anh cả, sao anh lại đến đây?”
“Tới thăm em một chút.”
“Vào nhà rồi nói.”
Yến Phi Bạch nhìn cô khoác lấy cánh tay của mình rồi nhìn sang đôi mắt cười của cô, trong lòng cảm thấy hơi chua xót. Nếu như Đường Vãn không nhắc nhở thì anh ta căn bản sẽ không nhận ra mình đang mất đi điều gì.
“Đây là nhà Chu Nham mua cho em sao?”
“Ừ, đẹp không?” Cô tỏ vẻ khoe khoang, nói.
Anh ta ngồi xuống, cô thì ngồi bên cạnh đó.
“Nhưng anh đã mua nhà ở Thanh Viễn cho em rồi, sao em không dùng?”
“Chỗ này gần trụ sở vũ đoàn hơn.”
“Nếu em thấy xa thì anh có thể mua gần trụ sở vũ đoàn cho em. Hơn nữa, anh cũng có thể xây nơi tập múa cho em.”
“Không cần phiền vậy, em sống ở đây rất tốt.”
Yến Phi Bạch dò xét cô: “Tinh Nghi, em đang xa lánh anh sao?”
“Không có.” Nụ cười của cô rất hoàn mỹ không chê vào đâu được, nhưng trong lòng Yến Phi Bạch vẫn thấy rất buồn, đã lâu rồi anh ta không cảm thấy như vậy.
Yến Tinh Nghi là người thân mà anh ta coi trọng nhất, đứa em gái duy nhất, đương nhiên anh ta yêu thương cô. Nhưng nhiều năm trôi qua rồi, anh ta thực sự chẳng quan tâm gì đến cô, anh ta luôn nghĩ cô rất hiểu chuyện, không cần mình phải quan tâm. Bây giờ nhìn lại cô, Yến Phi Bạch mới biết mình đã làm sai điều gì.
Suy nghĩ kỹ một chút, lúc anh ta đưa Du Ngưng đi vào hai năm trước, cô đã không đúng lắm, nhưng vẫn miễn cưỡng vui cười với anh ta.
Yến Phi Bạch còn nhớ rõ đến tận bây giờ một câu mà Yến Tinh Nghi từng nói với mình.
…. “Anh trai, chúng ta không có nhà.”
Bố mẹ đều không cần họ nữa, làm gì còn nhà chứ?
Yến Phi Bạch từng hứa sẽ cho cô một gia đình, nhưng anh ta không làm được.
Người làm anh như anh ta, thật sự không xứng với vị trí này, không sánh được với Chu Nham dù chỉ một chút. Chẳng trách, cô từng thân mật gọi anh ta là “Anh trai” nhưng nay lại đổi thành “Anh cả”, Yến Phi Bạch như nếm phải trái đắng vậy.
“Lần anh qua đây để đón em về Vân Xuyên, chị dâu rất nhớ em, trước đây đã từng ở cùng nhau một khoảng thời gian rồi, em không muốn về thăm một chút sao?”
Anh ta dừng lại một chút, nghiêm túc bổ sung: “Tinh Nghi, về sống cùng với anh đi.”
Thật ra Yến Tinh Nghi đã từng rất muốn sống cùng anh ta, khoảng hai năm trước lúc rời khỏi Vân Xuyên, một giây trước khi lên máy bay, cô cũng mong chờ Yến Phi Bạch có thể nói ra những lời thế này, nhưng từ đầu đến cuối không hề có.
Thời gian trôi qua đã lâu, bây giờ cô không cần nữa.
Nụ cười của Yến Tinh Nghi vẫn không thay đổi: “Cảm ơn, bây giờ em sống rất tốt. Em rất nhớ quãng thời gian sống cùng Vãn Vãn khi trước, khi nào rảnh em sẽ về thăm chị ấy.”
“Hai năm trước em cũng nói như vậy.”
Yến Tinh Nghi cười cười không nói lời nào.
“Em thật sự hận anh sao?” Yến Phi Bạch hỏi.
Yến Tinh Nghi lắc đầu. Hận không có, nhưng có trách.
“Chu Nham có đối xử tốt với em không?”
“Anh ấy rất tốt.”
“Em tin cậu ta, không tin anh, phải không?”
Yến Tinh Nghi không thể trả lời câu hỏi này.
Yến Phi Bạch cũng không phải kiểu người muốn hỏi đến cùng, anh ta đến đây vì hai chuyện quan trọng, đầu tiên là muốn cô sống cùng mình, hai là nói cho cô biết…
“Du Ngưng trốn rồi.”