Hai Phần Thân Quen - Chương 77: Ngoại truyện 5: "Già rồi anh vẫn sẽ chăm sóc cho em."
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
135


Hai Phần Thân Quen


Chương 77: Ngoại truyện 5: "Già rồi anh vẫn sẽ chăm sóc cho em."


Edit: Sơ Ri

Beta: Linh Lăng

Lúc hai người đang làm ầm ĩ trong phòng, chương trình vẫn còn đang được phát sóng.

Thậm chí có rất nhiều vlogger đã nhanh chóng cắt những đoạn gây cười rồi lan truyền trên Weibo và các ứng dụng video khác.

Tổ chương trình cũng thừa biết phân cảnh của Nguyễn Vân Kiều có thể bùng nổ nên đã chuẩn bị sẵn hot search. Thoáng chốc, trên mạng tràn ngập nội dung chương trình “Mẹ là siêu nhân”.

[A Tự hài chết mất, cá của mẹ thằng bé cháy phừng phực, vậy mà thằng bé còn có thể khen cho được, hơn nữa sau đó lại đi kể lể với Lý Nghiên, cũng thật là quá xịn rồi.]

[Làm cách nào để không kết hôn mà vẫn có một đứa con như này vậy?]

[Chủ yếu là do cha mẹ thằng bé lấy bản thân làm gương, thấy thằng bé toàn là học từ Lý Nghiên không?]

[Có thể thấy được ở nhà Lý Nghiên cưng chiều Nguyễn Vân Kiều tới cỡ nào…]

[A Tự đẹp trai quá huhuhu, dì động lòng rồi bạn nhỏ ơi.]

[A Tự muốn dỗ bao nhiêu người nè? Chị có thể là một trong số đó không?]

[Với giá trị nhan sắc như kia, khi lớn chắc chắn là nghịch thiên lắm.]

[Có thể chiếu cảnh Lý Nghiên và Nguyễn Vân Kiều ở cạnh nhau nhiều một xíu không tổ chương trình ơi.]

……

Lúc “Mẹ là siêu nhân” chiếu xong tập hai, A Tự cũng nổi tiếng nhanh chóng, rất nhiều chương trình giải trí và lời mời làm phát ngôn kéo đến.

Nhưng Nguyễn Vân Kiều cho A Tự tham gia chương trình giải trí không phải vì kiếm tiền, cũng không có ý định để A Tự trở thành sao nhí, cho nên từ chối hết tất cả.

Về phần sau này A Tự lớn lên có muốn làm nghệ sĩ hay không thì đợi thằng bé lớn lên rồi tính.

Bởi vì để quay chương trình thực tế này cho nên Nguyễn Vân Kiều phải ở nhà một thời gian dài.

Điều này dẫn đến việc lúc cô phải đi làm, cô không nỡ rời xa hai cha con, sau đó lại ngẫm lại, Lý Nghiên phải làm việc không đi được, vậy thì cứ dứt khoát dẫn A Tự đến đoàn phim chơi vào dịp nghỉ hè vậy.

A Tự này cũng rất thích cuộc sống ở đoàn phim, bởi vì thằng bé có rất nhiều người để chơi cùng.

Hôm nay lúc Nguyễn Vân Kiều đang quay phim, Thỏ dẫn A Tự sang khu nghỉ ngơi bên cạnh, đọc sách cùng thằng bé.

Trong lúc nghỉ giải lao, Nguyễn Vân Kiều quay trở lại, bên cạnh là nam chính đối diễn với cô – Lôi Bằng Trạch, cậu ta là diễn viên 10X mới, gương mặt trắng trẻo mềm mại, vô cùng đẹp.

“Chị Vân Kiều, em mua cà phê cho chị nè.” Lôi Bằng Trạch nhận hai ly cà phê từ tay trợ lý, rồi đưa một ly sang cho cô.

Nguyễn Vân Kiều nói một tiếng cám ơn sau đó ngồi xuống ghế.

Lôi Bằng Trạch ngồi xuống cạnh cô: “Chị Vân Kiều, có phải đoạn vừa rồi chúng ta quay em làm không tốt không ạ, mãi mà em không tìm được cảm giác, phải làm sao đây?”

Nguyễn Vân Kiều có rất nhiều kiên nhẫn đối với hậu bối, người khác xin cô chỉ bảo cô còn trả lời, huống chi Lôi Bằng Trạch là nghệ sĩ mà phòng làm việc của cô ký kết, cô có nghĩa vụ phải dẫn dắt cậu ta.

Nhưng trong mắt A Tự lại không phải là ý đó, chủ yếu bởi vì thằng bé không thích anh trai này lắm, thằng bé cảm thấy anh trai này cứ dính chặt lấy mẹ, tuy cậu ta đối diễn với mẹ thằng bé nhiều nhất, nhưng không nhất thiết chuyện gì cũng phải đến hỏi mẹ thằng bé.

Bé A Tự nhìn Lôi Bằng Trạch rồi lắc đầu.

Chậc… Quả nhiên mẹ dễ thu hút con trai quá, chú Dương Án nói đâu có sai.

“A Tự, làm gì mà lắc đầu thế.” Thỏ nói.

Bé A Tự đặt sách xuống: “Dì Thỏ Thỏ ơi, con muốn gọi điện cho ba, được không ạ?”

“Ừ, con gọi đi.”

“Con sang kia gọi nhé ạ.”

Thỏ cười, nói: “Còn muốn nói chuyện riêng nữa cơ à?”

“Vâng!”

“Rồi rồi rồi, đi đi, đừng chạy xa nhé, để dì còn nhìn thấy con.”

“Vâng ạ.”

A Tự vội chạy sang một bên, dùng đồng hồ thông minh của mình gọi điện cho Lý Nghiên.

Phía bên khác, Lý Nghiên đang xử lý công việc trong văn phòng công ty, thấy con trai gọi điện đến, anh ngừng công việc trong tay lại để nhận điện thoại.

“Ba ơi.”

“Ừ, sao thế con.”

Bé A Tự nói: “Ba đang làm gì thế?”

“Ba đang đi làm, còn con.”

“Con đi quay phim với mẹ, đang ở phim trường ạ.”

“Ừ, bây giờ mẹ vẫn còn đang quay à?”

Bé A Tự ho nhẹ một tiếng, đột nhiên hạ giọng: “Không ạ, mẹ vừa được nghỉ ngơi, đang ở bên cạnh thảo luận kịch bản ạ. Nhưng mà á, người đang thảo luận với mẹ là một anh đẹp trai trong đoàn phim đó ạ.”

Lý Nghiên: “Hả?”

Bé A Tự: “Là anh trai hát giỏi nhảy giỏi đó ạ, ba có biết không? Ba, đừng trách con không nhắc ba đấy nhé, người ta đẹp trai lắm đó.”

Lý Nghiên bị cách nói chuyện như ông cụ non của thằng bé chọc cười: “Con muốn nói chuyện gì.”

“Con muốn nói chuyện gì mà ba không biết ạ, con muốn nói, nếu ba không bận thì đến thăm phim trường đi ạ.” Bé A Tự híp mắt, “Mẹ đẹp như thế, ba phải cảnh giác chứ!”

Phía bên kia, Nguyễn Vân Kiều nói chuyện với Lôi Bằng Trạch xong thì thấy A Tự đang nói nhỏ ở đằng xa, lúc cô đi qua thì A Tự cũng vừa cúp điện thoại.

“Con đang làm gì đó?”

Bé A Tự cười hì hì: “Không có gì ạ, con chỉ gọi điện cho ba thôi.”

“Thế à, nói gì vậy?”

“Thì… con kể chúng ta làm gì thôi, ba nói mấy ngày nữa ba đến thăm đấy ạ.”

Nguyễn Vân Kiều: “Thật không? Không phải gần đây ba bận lắm sao.”

“Cũng sắp xong rồi ạ, ba nói ba làm xong sẽ đến đây ngay ạ.”

Một khi Lý Nghiên mà bận thì rất khó có thời gian để đến thăm phim trường, cho nên Nguyễn Vân Kiều cũng không để tâm lời A Tự nói.

Nhưng không ngờ ba ngày sau, cô lại gặp được Lý Nghiên ở khách sạn mà đoàn phim ở.

Chuông cửa vang lên, cô vừa mở cửa ra thì thấy anh, anh đứng trước cửa, mắt mang theo ý cười đầy thản nhiên.

Nguyễn Vân Kiều vừa kinh ngạc vừa vui sướng, đè thấp giọng, nói: “Sao anh lại đến đây, sao không nói cho em biết một tiếng vậy.”

“Anh định ngày mai mới đến, nhưng công việc buổi chiều đã xử lý xong sớm nên đến đây thôi.” Lý Nghiên nhìn thoáng qua phía sau cô, “A Tự đang ngủ à?”

Bây giờ đã là chín giờ tối, Nguyễn Vân Kiều vừa mới diễn về thì ru A Tự ngủ.

Nguyễn Vân Kiều gật đầu: “Vừa mới ngủ.”

“Vậy không làm ồn đến thằng bé, chúng ta ra ngoài nói chuyện nhé.”

Nguyễn Vân Kiều ừm một cái rồi đóng cửa lại.

Sau đó cô dứt khoát ôm lấy Lý Nghiên. ừm 7 Cô chôn đầu vào lòng anh, hít một hơi thật sâu, cô rất thích mùi hương trên người Lý Nghiên, rất thơm mát… khiến cô cảm thấy thoải mái, cảm thấy yên tâm.

“Tối nay em ăn gì rồi?” Lý Nghiên cũng ôm lấy cô, nhẹ nhàng hỏi.

Nguyễn Vân Kiều: “Em ăn chút salad, còn anh.”

“Anh vẫn chưa ăn.”

Nguyễn Vân Kiều lập tức ngẩng đầu: “Em dẫn anh đi ăn chút gì đó nhé, em rành mấy món ngon ở đây lắm.”

Lý Nghiên: “Ừ.”

Nguyễn Vân Kiều: “Đợi em tí, để em gọi Thỏ đến trông A Tự.”

“Ừm.”

Hai người giao A Tự cho Thỏ xong thì nắm tay nhau đi đến thang máy, vào thang máy thì trùng hợp gặp phải Lôi Bằng Trạch cũng đang xuống lầu.”

“Chị Vân Kiều.” Lôi Bằng Trạch gật đầu chào, chào xong mới phát hiện người bên cạnh cô, “À, xin chào.”

Lý Nghiên gật đầu: “Xin chào.”

Lôi Bằng Trạch: “Anh Nghiên đến từ khi nào thế ạ.”

Lôi Bằng Trạch chưa bao giờ gặp qua Lý Nghiên ngoài đời, nhưng Lý Nghiên là chồng của bà chủ, lại còn nổi trên mạng như thế, sao cậu ta có thể không biết được chứ.

Lý Nghiên: “Tôi vừa đến.”

“Anh ở đây bao lâu thế ạ, ở đây thú vị lắm, anh Nghiên, nếu chị Vân Kiều không rảnh thì để em dẫn đường cho anh nhé.”

Nguyễn Vân Kiều nói: “Nếu tôi không rảnh thì cậu rảnh à, mấy cảnh diễn của cậu toàn diễn chung với tôi thôi.”

Lôi Bằng Trạch ngập ngừng: “Cũng đúng nhỉ, vậy anh Nghiên, diễn xong em dẫn anh đi dạo quanh đây nhé.”

Lý Nghiên mỉm cười: “Tôi ở đây khoảng hai ngày thôi, không làm ảnh hưởng đến mọi người quay phim.”

“Thế ạ…”

Lúc này thang máy cũng xuống đến nơi.

Nguyễn Vân Kiều nói: “Lý Nghiên vẫn chưa ăn cơm, tôi dẫn anh ấy đi ăn một bữa, tôi đi nhé.”

Lôi Bằng Trạch: “Bye bye, ngày mai gặp nhé chị Vân Kiều.”

“Ừ.”

Nguyễn Vân Kiều dẫn Lý Nghiên đến một phố ẩm thực gần khách sạn, ở đó có một tiệm mì mà cô thích ăn.

Cô gọi một phần mì cho Lý Nghiên xong thì gọi cho bản thân một phần hoành thánh nhỏ để ngồi ăn cùng anh.

“Người vừa rồi là Lôi Bằng Trạch à?”

Nguyễn Vân Kiều nói: “Ừ, không ngờ anh lại biết tên đó, trước kia anh đâu có nhớ mấy đứa nhóc này đâu.”

Lý Nghiên nói: “Đứa nhóc?”

Nguyễn Vân Kiều: “Cậu ta mới hai mươi mốt tuổi, trẻ thế không phải nhóc thì là gì.”

Khóe miệng Lý Nghiên hơi cong lên: “Vì đứa nhóc này mà đứa nhóc nhà chúng ta gọi điện thoại cho anh đó.”

Nguyễn Vân Kiều: “Ơ?”

Lý Nghiên nói: “A Tự nói cậu ta cứ bám lấy em, bảo anh đến thăm phim trường nhiều nhiều một chút.”

Nguyễn Vân Kiều không nuốt nổi miếng hoành thánh, suýt chút nữa là bị sặc rồi.

Lý Nghiên rút tờ khăn giấy đưa cô, “Ăn từ từ thôi.”

“Thằng nhóc con này, cảnh giác đến thế sao!” Nguyễn Vân Kiều sửng sốt, nói, “Vậy mà anh cũng nghe lọt tai, cho nên bây giờ mới đến thăm phim trường sao.”

Lý Nghiên: “Ừ, đúng vậy.”

Nguyễn Vân Kiều hơi trợn mắt.

Lý Nghiên thấy vẻ mặt này của cô cũng không trêu cô nữa: “Nói đùa đó, anh chỉ muốn đến đây thăm em thôi.”

“Cậu ta là nghệ sĩ mà phòng làm việc của em ký, em chỉ muốn dẫn dắt cậu ta trong phương diễn diễn xuất này nhiều một chút, cho nên bình thường cũng hay trao đổi nhiều với cậu ta, anh đừng nghĩ nhiều.”

Lý Nghiên nở nụ cười: “Anh biết, anh không nghĩ nhiều.”

Nguyễn Vân Kiều: “Thật không?”

“Thật.”

Nguyễn Vân Kiều lắc đầu, múc hoành thánh và miệng: “Chậc, không ngờ A Tự lại nghĩ nhiều như thế, xem ra sau khi trở về em phải giải thích với con một chút.”

Lý Nghiên cũng cảm thấy con trai mình hơi buồn cười: “Phải giải thích cho rõ, nếu không sau này thằng bé lại đến đoàn phim nhìn chằm chằm vào em đấy.”

“Em còn ước thằng bé ngày nào cũng ở đây kia kìa, tiếc là thời gian tới thằng bé lại phải đi học rồi.”

“Quay xong bộ này em có định nghỉ ngơi không.”

“Nghỉ chứ, em muốn nghỉ ngơi nửa năm để ngày ngày ở nhà với anh.”

Lý Nghiên có chút vui vẻ: “Ừ.”

Hai người ăn mì xong thì đột nhiên bên ngoài đổ một trận mưa to.

Mấy ngày tháng bảy, thành phố này phải thường xuyên đón nhận các trận mưa gió, sấm chớp, bọn họ không mang ô theo, chỉ đành ngồi trong tiệm, tạm thời không ra ngoài.

Không bao lâu sau đột nhiên chuông điện thoại vang lên, Nguyễn Vân Kiều lấy ra nhìn thì thấy là Thỏ gọi đến.

Thỏ nói, sét đánh nên A Tự tỉnh, lúc này đang hỏi cô đang ở đâu. Nguyễn Vân Kiều kéo tay Lý Nghiên đứng dậy, nói sẽ về ngay.

Mưa rất to, xem ra một lúc nữa không thể tạnh mưa rồi, Nguyễn Vân Kiều nhìn mấy vũng nước đọng lại trên mặt đất, cô nhíu mày.

Cô rất ghét đi ngoài đường lúc trời mưa, bởi vì như thế sẽ ướt giày, hôm nay cô còn mang một đôi giày trắng nữa, cứ đi như thế, lúc về phải vứt đôi này thôi.

“Anh đi mua ô nhé.” Thấy bên cạnh tiệm có một cửa hàng tiện lợi, Lý Nghiên nói.

Nguyễn Vân Kiều nói ừ rồi đứng ngay cửa đợi anh.

Một lát sau Lý Nghiên đã quay lại, Nguyễn Vân Kiều thấy trong tay anh chỉ có một chiếc ô, cô nói: “Mưa to lắm, chúng ta che chung một chiếc ô sẽ ướt đấy.”

Lý Nghiên không nói gì, anh mở ô ra rồi đặt lên tay cô, sau đó bước xuống một bậc thang, đứng trước mặt cô: “Em leo lên đi.”

Nguyễn Vân Kiều: “Anh cõng em à?”

Lý Nghiên quay đầu lại nhìn cô: “Không phải em không muốn đi sao, khách sạn không xa, anh cõng em về.”

Lòng Nguyễn Vân Kiều lập tức cảm thấy ngọt ngào: “Sao anh biết em không muốn đi.”

“Trên mặt em viết cả kìa.” Lý Nghiên cười khẽ, “Leo lên đi đại minh tinh.”

Nguyễn Vân Kiều cũng không khách sáo, lập tức bổ nhào lên lưng anh.”

Sau đó Lý Nghiên cứ thế cõng cô, từ từ đi về phía khách sạn.

Mưa rất to, nhưng ô mà anh mua cũng rất lớn, che như thế cả hai người đều không bị ướt.

Nguyễn Vân Kiều lắng nghe tiếng sấm và tiếng mưa rơi lộp bộp trên tán ô, cô tựa đầu lên vai anh, lòng cô cũng cảm thấy bình yên, “Lý Nghiên.”

“Ơi?”

“Lý Nghiên ~”

“Sao thế.”

“Không có gì, chỉ làm em cảm thấy anh tốt quá.”

Bước chân của Lý Nghiên hơi khựng lại một chút, “Sao đột nhiên lại sến thế?”

Nguyễn Vân Kiều nói: “Đâu có đâu, chỉ làm cảm thấy anh thật tốt thôi.”

Khóe miệng Lý Nghiên hơi nhếch lên.

Nguyễn Vân Kiều ôm chặt cổ anh: “Cho nên em sẽ không yêu ai khác đâu, bất luận là ai.”

“Vẫn còn nghĩ về chuyện đó à? Anh chỉ nói đùa thôi mà.”

“Em biết anh nói đùa, nhưng em vẫn muốn nói cho anh nghe.”

Mưa to, mặt đất đọng lại một lớp nước, Lý Nghiên bước trên đó tạo thành các lớp sóng trên mặt nước.

“Vì em yêu anh nhiều đến thế, nên về già, anh vẫn phải cõng em như vậy đấy nhé.” Nguyễn Vân Kiều nói.

Lý Nghiên: “Ừ, nhất định sẽ cõng em.”

“Nhưng nếu cõng không nổi thì sao?”

“Vậy anh sẽ đẩy cho em.”

“Hả?”

“Đẩy xe lăn cho em.”

Nguyễn Vân Kiều cười, áp mặt vào mặt anh: “Thật không.”

“Thật.” Lý Nghiên ấm áp nói, “Già rồi anh vẫn sẽ chăm sóc cho em.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN