Cậu thanh niên tên là Đào Điển, 20 tuổi, là sinh viên năm hai. Từ nhỏ cậu nhóc đã đặt biệt thu hút ma quỷ, hồi mới ba tuổi cậu còn thường xuyên xuất hồn không rõ nguyên nhân. Cũng bởi vì bệnh tật đầy người, nên người nhà của cậu còn gọi hồn thành thạo hơn cả những đạo sĩ chuyên nghiệp. Nhưng khi Đào Điển càng ngày càng lớn, tình hình của cậu càng nghiêm trọng hơn, tính mạng của cậu nhiều lần rơi vào tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, suýt nữa hồn đã không về được.
Sau đó người nhà của cậu đã chi rất nhiều tiền mới mời được một vị đại sư lợi hại, và dùng một loại pháp khí chuyên dụng có thể trấn áp hồn phách, để giảm bớt trường hợp gặp quỷ xuất hồn như thế này. Nhưng ngay cả như vậy, cậu ấy vẫn thường xuyên gặp phải những chuyện kỳ quái. Tuy nhiên dù đã gặp rất nhiều chuyện, mà tâm lý của cậu nhóc vẫn yếu ớt như trước, động một xíu là bị dọa nhảy dựng lên.
Đào Điển cũng tình cờ phát hiện máu mình có năng lực khắc chế những âm kia, nhưng cũng chẳng giúp ích được gì nhiều, bởi vì nếu hồn cậu lìa khỏi xác thì cậu ấy căn bản chẳng thể lấy máu diệt quỷ được.
Nhiều năm trôi qua, cậu ấy cũng rất mệt mỏi với cái thể chất rắc rối của mình. Tuy nhiên, cũng vì thể trạng đặc biệt nên Đào Điển sẽ thường xuyên đi dạo trên một số diễn đàn kể chuyện gặp quỷ, để tìm thử xem có giải pháp hoặc cách cải thiện nào hay không. Sau này, cậu nhóc thuận lợi vào được một số diễn đàn nội bộ trong giới, biết được App Huyền Môn này, còn nhìn thấy tổ chức đạo sĩ trên đó. Cậu cho rằng nếu đã có thể thành lập một công đoàn, ắt hẳn bên trong sẽ có rất nhiều kỳ nhân dị sĩ, thế là cậu liền đến đây hỏi thử xem mình có còn cứu được nữa không.
Và tiếp theo đó là một màn dọa người gà bay chó sủa, đen thôi đỏ quên đi.
Nghe cậu nhóc vừa khóc sướt mướt vừa trình bày, chị lễ tân – người hiểu sai mục đích người ta đến công đoàn – hơi ngượng ngùng, khẽ ho nhẹ, rồi dỗ dành an ủi: “Thể chất của em là bẩm sinh, không thể thay đổi. Tuy nhiên ngoài việc trấn áp bằng pháp khí, còn có biện pháp khác.”
Đào Điển lau nước mắt. Đứng khóc lóc giữa một nhóm con gái thật sự cũng có chút xấu hổ, nhưng cậu nhóc không kìm được. Bây giờ, nỗi sợ cũng đã qua, tốt xấu gì cũng có thể nói chuyện bình thường, cậu nghe vậy liền hỏi: “Có biện pháp gì ạ?”
Hai mắt chị lễ tân sáng rực như đèn pha: “Làm đạo sĩ nha! Nếu em học được những kỹ năng của đạo sĩ, thì khi gặp ma quỷ, chính chúng sẽ phải sợ em chứ không phải em sợ chúng!”
Vốn Đào Điển đang dao động, nhưng vừa nghĩ tới chuyện có thể mình sẽ phải đi bắt quỷ, cậu nhóc đột nhiên không dám nữa.
Thấy nhóc ấy do dự, chị lễ tân trực tiếp đẩy Ôn Nhiên ra: “Em nhìn xem, hai người đều gần bằng tuổi nhau đó! Cậu ấy làm được thì em cũng vậy! Em phải tin vào chính mình. Hơn nữa máu của em đặc biệt biết bao, nếu lỡ em gặp phải tình huống nguy hiểm khó giải quyết, rạch vào lòng bàn tay một phát thì quỷ cũng không địch nổi em, ngại gì không thử nha!”
Lúc này Đào Điển mới chú ý tới một Ôn Nhiên xanh tươi trong muôn ngàn hoa. Thấy cậu trông còn trẻ hơn cả mình, cậu nhóc không nhịn được hỏi: “Cậu cũng thường xuyên gặp ma quỷ sao?”
Ôn Nhiên gật đầu, đúng là cậu gặp rất thường xuyên.
Đào Điển đắn đo một lúc, lại hỏi Ôn Nhiên: “Cậu học làm đạo sĩ có ổn không?”
Trong phút chốc, ánh mắt của mấy chị gái đạo sĩ ở đây đều hướng về phía Ôn Nhiên, khiến cậu đành phải nói: “Cũng, cũng học rất ổn.”
Hỏi chuyện xong, Đào Điển lại dao động lần nữa. Chị lễ tân lập tức chớp lấy thời cơ phải bắt được Đào Điển, dẫn cậu nhóc đi tìm hiểu đôi chút về đạo sĩ cũng như các loại phúc lợi khi gia nhập công đoàn.
Nhìn bóng lưng của hai người họ, Ôn Nhiên lại nhìn vào chị Nguyệt, người duy nhất cậu quen mặt trong đám đông: “Các chị hay dụ dỗ trẻ em như vậy sao?”
Chị Nguyệt cười thỏ thẻ: “Nào gọi là dụ dỗ trẻ em. Với thể chất này, để cho em ấy học một vài năng lực tự vệ không phải sẽ tốt hơn sao? Hầy, em không biết là từ sau khi nhà nước bài trừ mê tín dị đoan, thế đạo càng ngày càng hỗn loạn, rất nhiều truyền thừa đều bị đứt gãy một cách đáng tiếc. Bây giờ cũng chẳng còn nhiều đạo sĩ tài giỏi đủ sức chống đỡ, cho nên có thêm nhiều người trẻ vào ‘thay máu mới’ thì càng tốt. Hôm nay em đến để gia nhập vào công đoàn hả? Tới đây tới đây tới đây, đi theo chị, chị sẽ dẫn em đi đăng ký.”
Ôn Nhiên vừa đi theo chị Nguyệt lên lầu, vừa tò mò hỏi: “Càng ngày càng loạn nghĩa là sao chị? Có nhiều âm hồn mất kiểm soát quấy nhiễu lắm sao?”
Chị Nguyệt gật đầu: “Không phải sao? Dân số bên trên đang tăng vọt, thì những vong hồn bên dưới tự nhiên cũng tăng theo. Quan trọng là, trong một hai trăm năm gần đây, mọi người đã tiếp nhận quá nhiều sự việc mới, dần dần cũng không còn tin vào những tập tục cổ xưa hay những điều mê tín này nữa. Trước đây mọi người sẽ thường đi bái thần bái Thành Hoàng, nhưng hiện giờ, em nhìn xem hiện tại còn bao nhiêu miếu Thành Hoàng có thể trụ vững không ngã? Chứ đừng nói đến mấy ngôi thần miếu nhỏ ngoài kia. Mọi người đã không còn tin vào những điều này nữa, mà thần linh vốn tồn tại dựa vào tín ngưỡng, một khi không còn tín ngưỡng thì nhóm thần linh ấy tự nhiên cũng sẽ biến mất theo. Điều này khiến cho một số âm thiếu đi người quản lý áp chế chúng, nên ỷ vào có một chút năng lực là muốn làm gì thì làm.”
Thực ra, Ôn Nhiên cũng cảm thấy có điều gì đó rất kỳ lạ. Lúc trước cậu đã từng nói, những sự kiện thần quái như vậy ba năm không khai trương, khai trương một lần ăn ba năm, là vì ở thế giới cũ của cậu, điều mà cậu làm nhiều nhất chỉ là theo giúp đỡ cha nuôi cầu phúc trong các pháp sự, hoặc một vài gia đình có tang, nếu không thì cũng là dời mộ phần hoặc xem phong thủy nhà cửa. Nhưng từ khi cậu đến đây còn chưa đầy một năm, mà đã trải qua mấy vụ linh dị lấy mạng người, tỷ lệ này thật sự quá cao.
Bây giờ, nghe chị Nguyệt nói, cậu cảm thấy khá hợp lý.
Có lẽ chị Nguyệt cũng xem cậu như người một nhà, nên không còn giả vờ làm một chị HR ưu tú nữa, cô ấy vừa tìm sổ đăng ký cho cậu, vừa nói: “Dù sao thì vài năm trước đúng là còn tốt lắm, rất nhiều đạo sĩ có năng lực có thể chống đỡ nổi. Nhưng khi các thế hệ trước dần già đi, từ từ đi về cõi tiên, những người ở thế hệ sau này lại không còn mấy ai có khả năng đứng ra lãnh đạo, vì vậy phạm vi quản lý ngày càng thu hẹp. Tuy nhiên, mọi thứ đều có số mệnh của nó, dù là được này hay mất kia. Tóm lại, không thể nào không còn một con đường sống nào khác, chỉ là phải xem lúc nào con đường ấy xuất hiện.”
Ôn Nhiên nở nụ cười: “Bây giờ cũng chưa hẳn đã là ngõ cụt.”
Chị Nguyệt thở dài, cô cảm thấy Ôn Nhiên còn trẻ, mặc dù cậu rất có năng lực, nhưng có lẽ vẫn chưa hiểu sâu về các vấn đề trong nội bộ. Chỉ những người quản lý thông tin nhân sự nội bộ như bọn họ mới hiểu rõ khó khăn thiếu hụt đạo sĩ hiện nay.
Ôn Nhiên điền thông tin xong, lại tò mò hỏi thêm: “Chủ tịch công đoàn là ai ạ? Dẫu sao em cũng gia nhập công đoàn rồi, nên cũng muốn biết đại boss nhà mình là ai ạ.”
Chị Nguyệt nói: “Chủ tịch của chúng ta là truyền nhân chính thống của phái Linh Bảo, họ Cát tên Nghi Bình.”
Ôn Nhiên khó hiểu: “Đạo phái chính thống? Tại sao lại thành lập công đoàn?”
Chị Nguyệt kể: “Chuyện này, phải nói đến trận gió tanh mưa máu năm đó. Tóm lại là, Đạo phái chính thống xem thường người tu đạo tự do, thậm chí còn muốn thống nhất giang hồ, thâu tóm hết các phái Đạo giáo khác để tạo nên một bộ luật quản lý, có sự truyền thừa thống nhất, cũng có khuôn mẫu tồn tại, còn xem tất cả những người không đồng ý là tà ma ngoại đạo. Kiểu thống nhất này tất sẽ có người đồng ý, cũng có người phản đối. Chủ tịch công đoàn của chúng ta năm đó chính là người phản đối, thậm chí còn rời bỏ Đạo phái, lập ra một nhóm gồm những người bạn cùng chung chí hướng. Sau đó họ bắt đầu thu nhận những người bị ép buộc không còn đường sống bởi cái được gọi là chính phái kia, dần dần hình thành nên công hội ngày nay. Về sau, trong thời kỳ loạn lạc, chủ tịch của chúng ta lại vì chính nghĩa không chút do dự gia nhập dưới lá cờ tổ quốc. Mặc dù hiện giờ cũng đang được quản lý tương tự, nhưng so với cái danh môn chính phái kia, mặt hạn chế này lại chả to tát gì. Chỉ cần chúng ta không vi phạm pháp luật xã hội, không làm chuyện gây hại cho mọi người, thì công đoàn cũng sẽ không quan tâm việc chúng ta dùng danh nghĩa đạo sĩ làm gì. Đương nhiên là nếu có một số người quá tham lam danh lợi, cũng sẽ phải chịu sự trừng phạt từ cả hai phía nhà nước và công đoàn.”
Ôn Nhiên có chút ngạc nhiên: “Trong thời kỳ loạn lạc? Vậy, cho em hỏi là năm nay chủ tịch của chúng ta đã thọ bao nhiêu tuổi rồi ạ?”
Chị Nguyệt mím môi cười: “Chị không biết cụ thể là bao nhiêu, chắc cũng cỡ 120 hay 130 tuổi gì đó. Cho nên nếu không có việc gì to tát, chủ tịch sẽ không xuất hiện. Nếu có chuyện lớn gì cần chủ tịch ra tay, có lẽ cũng là lúc Huyền Môn sắp nguội lạnh. Bây giờ trong hội ngoài phó hội trưởng và đường chủ các phương phụ trách chủ trì ra, thì một nửa quyền lực thuộc về nhà nước.”
Chị Nguyệt nói thêm, sợ Ôn Nhiên cảm thấy có gánh nặng, vừa mỉm cười vừa vỗ vỗ cậu: “Em yên tâm đi, bây giờ đã không còn lộn xộn như trước nữa. Cái môn phái tự xưng là chính thống lúc trước, em thấy đó bây giờ có còn lại bao nhiêu người đâu. Môn hạ của người nổi tiếng trong đạo giáo như Trương đại sư còn muốn vắng tanh. Hơn nữa hiện giờ công hội cũng không còn đấu đá căng thẳng với các môn phái khác nữa, mọi người còn thường xuyên hợp tác với nhau. Người tài trong Huyền Môn của chúng ta sắp suy tàn rồi, thật sự không chịu nổi nội chiến được nữa.”
Ôn Nhiên khá tin vào những lời này, nhìn app của công hội làm thì biết, người nhận nhiệm vụ phần lớn chẳng phải là đạo sĩ của công hội, không những thế cậu thấy số lượng hòa thượng cũng tương đối ít.
Nghe cậu hỏi vậy, chị Nguyệt lại cười thành tiếng: “Phật giáo có thận trọng riêng của Phật giáo. Hơn nữa Phật giáo được người dân tín ngưỡng hơn Đạo giáo, vì vậy họ không cần phải chạy đôn chạy đáo tìm việc như bên đạo sĩ chúng ta. Bọn họ chỉ cần ở trong chùa, nếu như có yêu cầu thỉnh tới cửa thì bọn họ mới làm. Cũng chẳng còn cách nào khác, ai bảo số người giả danh đạo sĩ đi lừa gạt là nhiều nhất chứ.”
Chị Nguyệt nhanh chóng làm xong thủ tục đăng ký cho Ôn Nhiên và ghi lại số thẻ ngân hàng của cậu: “Em gia nhập rất đúng lúc, hai ngày nữa chính là ngày phát lương của công ty chúng ta, em cũng sẽ được nhận. Tiền lương cơ bản mỗi người là 2.600 tệ, cộng với 1 năm bảo hiểm và một quỹ nhà ở, cái này chắc em biết rồi nhỉ? Ngoài ra chúng ta được hưởng hết tất cả các phúc lợi xã hội nên có, phần còn lại sẽ được trả theo đơn hàng em hoàn thành. Khi em nhận nhiệm vụ trong app công đoàn, thì công đoàn chỉ nhận 10% chi phí, còn lại đều là của em.”
Thấy Ôn Nhiên còn nhỏ quá, cô sợ có nhiều chuyện cậu sẽ không hiểu, nên dặn dò thêm: “Em bước vào nghề này thì chắc cũng biết những quy định cơ bản trong nghề rồi đúng không? Không phải cứ kiếm được bao nhiêu là tiêu hết bấy nhiêu, em phải trả lại một phần cho xã hội nữa.”
Ôn Nhiên mỉm cười: “Em biết rồi, cảm ơn chị Nguyệt đã nhắc nhở.”
Sau khi xong xuôi hết tất cả, chị Nguyệt lại thêm Ôn Nhiên vào nhóm chat nội bộ của công đoàn. Tất cả các đạo sĩ trong công đoàn đều ở trong này, thỉnh thoảng sẽ thông báo một số tin tức trong nhóm. Ôn Nhiên nhìn sơ qua một lượt, ngoại trừ nhân viên quản lý, toàn bộ người trong nhóm không tới 1000 người. Nói cách khác, nếu như tất cả các đạo sĩ gia nhập đều ở trong này, vậy thì công đoàn không có tới 1000 đạo sĩ.
Nhìn số người trong nhóm chat, Ôn Nhiên xem như đã hiểu được ý nghĩa trực quan của câu ‘người tài suy tàn’ mà chị Nguyệt từng nói.
Cậu vừa gia nhập nhóm chat không bao lâu, lại có một người mới khác được thêm vào, nickname là ‘Âm hồn lui tán’. Không cần nghĩ cũng biết chắc chắn đây là cậu nhóc mít ướt Đào Điển vừa rồi. Đào Điển vừa vào nhóm liền gửi một biểu tượng cảm xúc xin chào. Chỉ là đã gửi được một lúc lâu mà không có ai trả lời lại. Ôn Nhiên chắc rằng nhóm này khá vắng lặng, nên tiện tay trả lời cậu bạn, tránh để cậu ấy cảm thấy xấu hổ khi lẻ loi một mình.
Kết quả, thật bất ngờ, cái nhóm cậu tưởng là vắng vẻ hóa ra ban đêm lại vô cùng náo nhiệt. Chỉ là chủ đề tán gẫu trong nhóm khác xa so với những gì cậu tưởng tượng.
Hồ ly ba đuôi:【 Hôm nay lại là một ngày tui muốn vẽ bùa nguyền rủa tên X!】
Đại tư tế ăn dưa:【Cần tìm phòng, gồm một phòng ngủ, một phòng khách hoặc là một phòng nhỏ khác, giá thuê dưới 2000 tệ một tháng, xin inbox riêng!】
Tôi là đứa nhỏ đáng yêu của bạn:【Tên mập X thì tính là gì? Bà mới tới làm trợ lý họa sĩ có một ngày, mà cứ vài phút là muốn vẽ bùa nguyền rủa quài nha!】
Hồ ly ba đuôi:【Bộ mọi người chưa từng trải nghiệm cảm giác tuyệt vọng khi phải sửa một đồ án không dưới trăm lần hả?】
Ngồi xổm chờ người tới cứu:【Hẻm Cửu Ti, có ác quỷ đang quậy. Có vị đồng nghiệp nào ở gần có thể ra tay giúp đỡ hay không? Thù lao chia đều! Inbox riêng để tôi gửi vị trí chính xác cho nha!】
Chồn đất ăn dưa:【Ai có mã giảm giá đặt đồ ăn không, cho xin với!】
Nhà ấm trồng hoa cô lạnh*:【À, hôm nay có hai thành viên mới nha! Tui nghe chị Bội Bội nói cả hai đều là hai cậu nhóc đẹp trai đó.】
(Cô lạnh: cô lương, lạnh lẽo)
Nói chung, những lúc có một đạo sĩ mới vào nhóm, mọi người cũng không dám tùy ý trêu chọc, lỡ như chọc phải một ông già cổ hủ thì sao. Sau khi biết đó là mấy cậu trai trẻ, mọi người liền muốn tag tên mấy cậu nhóc ra làm quen đôi chút.
Rõ ràng Đào Điển chính là kiểu em trai mềm mại đáng yêu nhỏ nhắn, mặt búng ra sữa, vừa bị mấy người đạo sĩ online không rõ nam hay nữ hỏi một chút là lập tức khai sạch hết vốn liếng. May mà mọi người rất biết chừng mực, không hỏi mấy thứ không nên hỏi.
Ôn Nhiên thấy mọi người trong nhóm đang trò chuyện sôi nổi, cũng chào một tiếng, sau đó ngồi một bên ‘seen’ tin nhắn. Dù sao cậu cũng không rõ tính tình lẫn bản tính của bất kỳ ai trong này, trong tình huống như vậy, tốt hơn hết là cậu nên giữ một khoảng cách nhất định.
Tuy nhiên, sau khi ngồi ‘seen’ cậu mới phát hiện, hầu hết các đạo sĩ trong công đoàn đều có các công việc hợp pháp khác. Có người thiết kế đồ án quảng cáo, có người là trợ lý người nổi tiếng, thậm chí còn có cả thợ trang điểm, thợ quay phim và cả giáo sư đại học. Ai mà ngờ được, vị giáo sư bình thường trông chững chạc đàng hoàng của mình, đêm hôm khuya khoắt thay quần áo rồi đi bắt quỷ chứ?
Ôn Nhiên cũng không quen biết với nhiều đạo sĩ khác, lúc trước cậu chỉ liên lạc với một vài người lớn tuổi mà thôi. Trước khi vào nhóm, cậu chưa từng nghĩ hóa ra còn có thể làm đạo sĩ part time, những thứ này khiến cậu cảm thấy khá mới mẻ.
Tiếp tục theo dõi, cậu còn phát hiện dường như có nhiều đạo sĩ trong nhóm có vẻ khá khó khăn. Nếu không phàn nàn về vấn đề tiền này kia tăng nhưng lương không tăng, thì cũng là phun tào* chủ nhà trọ lại tăng tiền thuê phòng. Hoặc là than phiền về nhiệm vụ mình mới vất vả giải quyết được cách đây không lâu vậy mà chỉ được từng này tiền, còn mất 2 lá bùa, lỗ nặng thế này thế kia.
(Phun tào/thổ tào: hành vi lập luận phản bác từ một lỗ hổng lập luận, ngữ nghĩa của người bị phản bác; thường mang ý nghĩa trêu chọc)
Xen lẫn trong các cuộc trò chuyện không quan trọng này cũng có rất nhiều người chia sẻ về những chuyện họ gặp phải trong công việc. Trong đó, người mang nickname ‘tôi là đứa nhỏ đáng yêu của bạn’ phàn nàn nhiều nhất, mọi người cũng xuýt xoa chuyện của cô ấy nhiều nhất, bởi vì cô ấy là trợ lý của người nổi tiếng. Mặc dù cô cũng không nói rõ là mình làm cho ngôi sao nào, nhưng tin đồn trong làng giải trí ai mà không hứng thú chứ, kể cả đạo sĩ cũng vậy.
Tôi là đứa nhỏ đáng yêu của bạn:【Cái này thật sự không phải là tin đồn đâu, người tên Dụ Ân Na vừa nhận được giải thưởng Nữ thần gần đây hình như bị trúng tà. Tiếc là nghệ sĩ của tui chỉ ở tuyến 18, căn bản không tiếp xúc gì, bằng không tui còn muốn tới gần nhìn thử. Nếu như ở cùng một tuyến, biết đâu tui có thể giải quyết chuyện, vậy thì ước chừng phần thù lao kia cũng đủ để tui ăn ở không suốt mấy năm.】
Chị đây là nhất tỷ*:【Em cũng biết việc này nè! Chị của em làm việc trong studio của Dụ Ân Na nè. Nghe nói người đại diện của cô ấy phải đến chùa Linh Giác để tìm đại sư, nhưng mà em không biết có tìm được hay không nữa.】
(Nhất tỷ: ví dụ Nhất tỷ trong đại hoa đán, Nhất tỷ TVB)
Hồ ly ba đuôi:【Chùa Linh Giác hả? Nghe nói các nhà sư trong chùa Linh Giác lấy giá cao lắm, mỗi lần ra sân ít nhất cũng phải 5, 6 chữ số.】
Tôi là đứa nhỏ đáng yêu của bạn:【Chuyện trong ngành giải trí loạn lắm. Khoảng thời gian trước, lúc tui còn ở trong một nhóm, tình cờ nghe được vài tin đồn trong phòng trang điểm. Hình như có một Thiên Vương* nào đó nuôi kumanthong, mấy năm nay bị phản phệ, ngoài sự nghiệp tụt dốc không phanh ra, thì cả người hắn già đi hơn mười mấy tuổi. Chậc, tui còn chưa dám nuôi kumanthong* đây này.】
(Thiên Vương: ví dụ sao nam Thiên Vương Hồng Kông)
(Kumanthong: tên gọi chung của các bức tượng làm bằng đồng, gốm, gỗ, nhựa, đất…, có hình dạng là một đứa bé với một khuôn mặt đang mỉm cười. Kumanthong có nghĩa là Quỷ Linh Nhi, Cậu bé vàng. Bức tượng này chính là nơi ẩn náu cho linh hồn của các đứa bé đã chết. Từ đứa trẻ chưa được chào đời, đã sinh ra cho tới trẻ 8 tuổi)
Kumanthong
Ôn Nhiên thấy bọn họ chuyển chủ đề từ chuyện nuôi kumanthong đến các tin đồn trong tầng lớp người nổi tiếng mãi không dứt, liền không xem nữa. Khoảng 2 ngày sau, khi cậu trở lại Kỳ gia vào ngày cuối tuần, kết quả lúc ăn sáng, cậu lại nhìn thấy dòng tin tức mới nói về việc một nữ nghệ sĩ vừa tự tử.
Tự bản thân ngành giải trí vẫn luôn được mọi người quan tâm, nhất là trong những năm gần đây có rất nhiều vụ tự tử do trầm cảm. Mặc dù mỗi khi có người tự sát vì trầm cảm, sẽ có rất nhiều fan hô hào kêu gọi ngừng việc bạo lực mạng lại, nhưng những anh hùng bàn phím này vẫn chưa từng thuyên giảm việc bạo lực mạng. Người tự sát lần này là một tiểu hoa, mấy hôm trước còn tham gia một buổi lễ trao giải với nụ cười tươi rạng rỡ trên môi, kết quả chưa đầy hai ngày mà người đã không còn.
Sau khi tin tức về nữ diễn viên tự sát nổ ra, nháy mắt đã chiếm hết tất cả các tiêu đề trên các trang mạng lớn. Ôn Nhiên nhìn thấy tin tức được đẩy lên trang đầu, tự nhiên cũng ấn xem thử, nhưng khi vừa nhìn thấy hình của người nổi tiếng đó, cậu chợt cảm thấy có chút quen mắt.
Cậu vốn đâu phải người ở thế giới này, cho dù cậu bắt đầu theo dõi người nổi tiếng từ ngày đó cho tới bây giờ, thì cũng chưa chắc bản thân sẽ nhận ra được hết. Cậu cẩn thận suy nghĩ, tại sao trông người này lại khá quen mắt, sau đó mới nhớ ra, người nổi tiếng vừa mới tự tử này không phải là Dụ Ân Na, người được nhóm chat đạo sĩ bàn tán sôi nổi vào hai hôm trước, nói hình như cô ấy bị quỷ ám hay sao.
Nhan Triết, chàng trai khó khăn lắm mới có thể về nhà ngủ lại một đêm, vừa ăn sáng xong sẽ lập tức chạy về lại đoàn làm phim, bất ngờ trượt tay, chiếc thìa va chạm với chén đĩa phát ra âm thành giòn tan khiến bà cụ Kỳ giật mình: “Sao thế con? Tối qua ngủ không ngon sao?”
Nhan Triết vội vàng cầm khăn lau miệng: “Đoàn làm phim của con xảy ra chút chuyện, con cần phải trở về đó ngay.”
Bà cụ Kỳ đau lòng nói: “Vội vàng như vậy, không thể ăn xong bữa sáng rồi mới đi sao?”
Nhan Triết vội vàng bước tới, ôm lấy bà cụ: “Bộ phim này của con cũng sắp đóng máy rồi, qua vài hôm nữa nó kết thúc là con có thể trở về nghỉ ngơi thật tốt rồi. Đến lúc đó con sẽ có nhiều thời gian, rất rất nhiều thời gian để ở bên cạnh bà ngoại mà. Con đi trước nha, anh hai anh dâu, gặp lại sau!”
Ôn Nhiên vẫy tay với Nhan Triết, nhìn anh ấy vội vàng rời đi như lửa đốt đến mông, sau đó lại tiếp tục cúi đầu xem tin tức.
Kỳ Vân Kính ngồi ngay bên cạnh Ôn Nhiên, đột nhiên lên tiếng: “Cô ấy là nữ chính trong bộ phim của Nhan Triết.”
Ôn Nhiên nhìn Kỳ Vân Kính với vẻ nghi ngờ, cậu có hơi không hiểu anh đang nói về cái gì. Thấy Kỳ Vân Kính lia mắt về phía điện thoại của mình, cậu mới kịp phản ứng, lập tức ngạc nhiên: “Không phải chứ? Vậy bộ phim này mà em họ của anh đóng cũng gặp quá nhiều tai họa và khó khăn rồi.”
Giai đoạn đầu thì bị quỷ quậy cho một trận, còn giờ thì nữ chính tự tử. Vừa rồi còn nghe Nhan Triết nói bộ phim vẫn chưa quay xong. Vậy, dù nữ chính tự sát rồi, nhưng chắc không đến mức phải quay lại đâu nhỉ.
Ôn Nhiên dùng tay khều Kỳ Vân Kính, nói nhỏ với anh: “Sau này nếu Nhan Triết muốn quay phim hay nhận kịch bản, nên để tôi giúp anh ấy tính toán một chút, anh thấy sao? Tuy chúng ta chỉ là người nhà tạm thời, nhưng tôi nhất định sẽ tính giá ưu đãi cho anh.”
Kỳ Vân Kính thản nhiên đáp: “Vậy thì cậu đi mà nói cho em ấy, nói với tôi làm gì.”
Ôn Nhiên bật cười: “Nói như vậy là coi như anh ngầm cho phép rồi hả?”
Bà cụ Kỳ ngồi ở bên cạnh vừa mỉm cười vừa nhìn hai người họ kề tai nói nhỏ. Vì lớn tuổi rồi nên thính giác của bà cũng không còn tốt, cho dù lũ trẻ không rù rì vào tai nhau thì cũng chưa chắc bà có thể nghe thấy. Nhưng thấy hai đứa ở bên nhau chưa được bao lâu, lại thân mật đến mức thì thầm với nhau, cháu trai của bà còn nghiêng người, cúi đầu lắng tai nghe, bà cụ Kỳ cười vui đến híp cả mắt. Đoạn tình cảm này không phải đang được bồi dưỡng lên từng ngày hay sao.
──── ∘°❉°∘ ────
Ôn Nhiên mang một đống đồ ăn trở về trường học, liền thấy ba thằng bạn đang ôm nhau gào khóc đòi ăn trong ký túc xá nhìn lại mình với đôi mắt xanh lè, cố gắng kiềm chế không nhào lên người cậu.
Ôn Nhiên mở nắp hộp cơm còn đang nóng hổi ra, trong hộp là một phần thịt kho tàu đầy ắp thơm lừng, từng miếng thịt đang run rẩy như một tiểu yêu tinh quyến rũ, khiến ba anh chàng trí thức kia suýt nữa đã không chống cự lại nổi.
Hạ – không nhịn nổi nữa – Vũ lập tức nói: “Ôn Nhiên, cậu đủ chưa? Cậu cũng biết rõ chúng tớ sắp lên ống kính mà! Có thể đồng cam cộng khổ một chút được không vậy?”
Ôn Nhiên kéo ghế ra, gắp một phát: “Không thể, cậu có ăn không? Thịt mỡ ăn một ngày cũng đâu có béo, sợ gì chứ.”
Cuối cùng, cả ba người cũng không cưỡng lại nổi sự cám dỗ của đồ ăn ngon, kiên quyết chỉ ăn một miếng thịt, nếm vị được rồi, tuyệt đối không thể tham ăn, lại vừa ăn vừa nói: “Ngày mai sẽ là buổi ra mắt Người Dẫn Chương Trình Truyền Hình Mới. Lúc đầu việc tuyên truyền diễn ra rất tốt, nhưng có lẽ trong tuần này chưa chắc sẽ được lên hot search.”
Ôn Nhiên nói: “Là Dụ Ân Na đúng không? Sáng nay tớ có thấy trên tin tức. Trong cái nghề này có rất nhiều áp lực, đằng sau vẻ hào nhoáng đó thật sự có rất nhiều nỗi buồn không tên. Sau này các cậu cũng cần phải chống lại áp lực đó.”
Hạ Vũ tự hào nói: “Đến ma quỷ tớ còn không sợ, áp lực thì đã là gì? Tương lai giông tố muốn nhào từ hướng nào tới cũng được!”
Dương Hi đá lên lưng cậu ta một cái: “Nói thì hay lắm, tới đó lại làm không được.”
Ba đứa bạn này vẫn có định lực cơ bản, nói ăn một miếng thì chỉ ăn đúng một miếng. Ôn Nhiên múc cho mỗi người một bát canh, rồi xử hết phần cơm còn lại cùng hộp thịt kho tàu ngọt mà ít dầu mỡ này rồi húp cạn nước canh.
Ba đứa trơ mắt ngồi nhìn cái người vừa mới từ nhà lên trường lại ăn uống nhiều tới vậy. Quan trọng là ăn mà không béo, không quan tâm nó là gà rán hay nước ngọt, cậu cứ ăn uống thả ga, chỉ thiếu mỗi ngày ba bữa tiệc nướng BBQ nhỏ, nói coi có đáng giận không cơ chứ. Bọn họ rất nghi ngờ, Ôn Nhiên tự dưng thay đổi ý định và chạy đi học mấy cái Văn Hóa Dân Gian gì đó, nhất định là do cậu ham ăn đến mất kiểm soát!
Ăn uống no nê xong, Ôn Nhiên mới liếc nhìn đồng hồ và thời khóa biểu. Sau khi chắc rằng tiết học kia có thể cúp được, cậu cầm điện thoại lên định xin dự thính trong một lớp Văn Học Dân Gian, thì bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Nhan Triết.
Vừa ấn nút trả lời cuộc gọi, mặc dù Nhan Triết ở đầu dây bên kia thoạt nghe có vẻ bình tĩnh, nhưng lại có chút bất an xen lẫn trong giọng nói: “Ôn Nhiên, gần đây anh có rảnh không? Có thể tới đoàn làm phim xem giúp em được không?”
Ôn Nhiên mặt đầy chấm hỏi: “Sao nữa vậy? Lại bị quỷ ám hả?”
Ở bên này, hình như Nhan Triết đang đi sang chỗ khác, nhỏ giọng nói: “Nữ nghệ sĩ vừa tự tử trên báo sáng nay, là nữ chính trong bộ phim em đang đóng.”
Ôn Nhiên ‘ừ’ nói: “Tôi biết, anh họ của anh có kể cho tôi nghe hồi sáng rồi.”
Nhan Triết nói tiếp: “Cô ấy tự tử ngay trong khách sạn của đoàn làm phim, xét về tình về lý em đều phải tới xem thử. Nhưng khi đến gần phòng riêng của cô ấy, lá bùa anh cho em bắt đầu nóng lên. Sau đó, em mới biết được một chuyện từ phía người đại diện. Trước khi Dụ Ân Na tự sát, cô ấy đã từng gọi điện cầu cứu với người đại diện của mình, nói, nói rằng có người muốn lột da của mình.”
[Đôi lời của editor: Bởi vì Nhan Triết đã coi Ôn Nhiên như người nhà, thân thiết và tin tưởng cậu, nên mình sẽ đổi xưng hô thành anh – em, Nhan Triết em – Ôn Nhiên anh dâu. Một phần khác cũng là vì Kỳ gia rất coi trọng vai vế, gọi như vậy mới phải phép.]