Húc Họa phấn chấn ôm tiểu ác ma… tộc Ma khôi quá ít người tài, bỗng dưng nhặt được một cục vàng, ai lại không vui chứ?
Tiểu ác ma tựa đầu vào vai nàng, nửa tin nửa ngờ.
Nó vẫn chưa hoàn toàn tin lời Húc Họa nói, nhưng cũng không biết bắt bẻ chỗ nào, chuyện trùng hợp đến hoang đường, nhưng không phải hoàn toàn không có khả năng.
Tuy nó còn nhỏ tuổi, nhưng lại trải qua không ít chuyện trên đường hành tẩu giang hồ. Đi theo Nhiếp Hồng Thường, thứ khác không học được, nhưng mưu mẹo xấu nó lại nhận biết không ít, cho nên không dễ bị lừa như trẻ con cùng tuổi.
Nó hít hít mũi, giương mắt nhìn về phía Thiên Cù Tử, vô tình phát hiện Thiên Cù Tử cũng đang nhìn mình.
Nó hơi chột dạ, tránh né ánh mắt của Thiên Cù Tử, ngửi ngửi hương hoa quế quen thuộc trên người Húc Họa, rốt cuộc vẫn còn là trẻ con, nó chậm rãi chìm vào mộng đẹp. Thiên Cù Tử vẫn luôn lưu ý động tĩnh của nó, sợ nó đột nhiên tập kích Húc Họa, cho nên khi thấy nó ngủ, chàng không khỏi thở phào một hơi.
Trở lại Tiên tông Cửu Uyên, Si gần như không đợi ai sắp xếp, nhấc chân đi theo Húc Họa về chỗ nàng.
Thiên Cù Tử lập tức trầm giọng nói: “Si quân là khách từ xa đến, mời đến uyển cư dành cho khách nghỉ ngơi.” Cả Hề Vân Thanh cũng không nhịn được đưa mắt nhìn chàng, Húc Họa là Khôi thủ mà sư tôn sắp xếp cho ở ngoại môn, còn Si lại vào uyển cư dành cho khách, hình như không được thỏa đáng cho lắm.
Si cũng cảm thấy không ổn, nghiêm mặt nói: “Không cần, ta theo hầu phụng Khôi thủ là được.”
Hầu. Phụng!!!
Sắc mặt Thiên Cù Tử âm u như trời sắp mưa, “Si quân dường như không hiểu đạo lý khách tùy theo chủ.”
Si còn muốn nói nữa thì Húc Họa đã lên tiếng trước: “Trên người hắn vẫn đang mang trọng thương, xin Hề chưởng viện lưu ý chăm sóc hộ.”
Thiên Cù Tử quay đầu ra lệnh: “Vân Thanh, mời Y tu cho Si quân.”
Hề Vân Thanh có ngây thơ đến mức nào cũng nhìn ra thái độ của sư tôn nhà mình dành cho Si không được tốt cho lắm, liền lập tức thay đổi cái nhìn dành cho hắn… sư tôn đã cảm thấy không tốt thì nhất định không phải hạng lương thiện gì!
Thế là cô nàng gần như áp giải Si đến uyển cư dành cho khách.
Húc Họa nói: “Si tính tình thẳng thắn, không giỏi ăn nói, xin Hề chưởng viện đừng chấp.”
Thiên Cù Tử nói: “Trưởng tộc đối với tứ quân Ma khôi quả thật là bảo vệ chu toàn.” Húc Họa đương nhiên phát hiện ra thái độ hơi hằn học của chàng, nói: “Trụ cột của Cửu Uyên, đại nhân vật của Huyền môn như Hề chưởng viện, cần gì phải so đo với hắn chứ?”
Thiên Cù Tử đương nhiên biết mình như vậy hơi nhỏ nhen, nhưng hai chữ ‘hầu phụng’ kia cứ như ác khí ngăn trong lòng, làm chàng khó chịu vô cùng.
Húc Họa nói: “Lại nói, phòng ta chật chội, không tiện giữ đứa nhỏ này. Phải chăng Hề chưởng viện cũng nên điều chỉnh sắp xếp một chút?” Dẫu gì ngươi cũng làm cha người ta đấy!
Thiên Cù Tử ngập ngừng hồi lâu mới nói: “Khổ Trúc Lâm… có chỗ trống.”
Húc Họa hỏi lại: “Ý Hề chưởng viện là bảo ta chuyển vào Khổ Trúc Lâm?”
Thiên Cù Tử trầm ngâm, “Để đứa trẻ ở tạm trong Khổ Trúc Lâm, Khôi thủ có thể vào thăm bất cứ lúc nào.” Qua sự cố lần trước, Hề chưởng viện đương nhiên đã biết khôn khéo hơn.
Húc Họa cười khẩy, “Hề chưởng viện, thằng bé chính là do ta hoài thai mười tháng sinh ra, ta là mẹ ruột nó. Ngài rõ ràng muốn ngăn cách mẹ con chúng ta!”
Thiên Cù Tử giật mình, con ngươi Húc Họa hơi đảo, ra hiệu: nhóc con tỉnh rồi.
Cùng là hồ ly già đời, độ ăn ý đương nhiên khỏi bàn tới, Thiên Cù Tử lập tức cau mày, nói: “Nó cũng là xương là máu của ta, Họa Họa.”
Hai chữ ‘Họa Họa’ này làm Húc Họa nổi da gà đầy người… ngươi làm ơn chớ diễn thêm được không?! Nàng trợn mắt nhìn Thiên Cù Tử, song miệng chỉ có thể nói: “Đó chẳng qua chỉ là sự cố ngoài ý muốn. Thiên Cù Tử, thằng bé nhất định phải ở bên cạnh ta!”
Tiểu hồ ly tự cho là khôn khéo vẫn vờ ngủ, nhưng lỗ tai lại không tự chủ dỏng lên lắng nghe. Thiên Cù Tử nghe thấy nàng gọi thẳng đạo hiệu của mình, trong lòng như có một dòng điện yếu ớt lướt qua, run rẩy mà dễ chịu. Chàng đang muốn mở miệng, Thần Ma Chi Tức đang xem kịch bỗng thông minh đột xuất, lập tức hét ầm lên trong đầu chàng: “Cứ thoải mái tự biên tự vẽ tình tiết cốt truyện đi, Khôi thủ không có cách nào chối bỏ đâu!”
Thiên Cù Tử cụp mắt, từ tốn nói từng chữ một: “Ước hẹn thuở xưa, Thiên Cù Tử vẫn ghi nhớ trong lòng, giữ mình trong sạch mấy trăm năm qua chỉ vì chờ đợi Khôi thủ. Và tuy Họa Thành đã lập ra tứ quân, Khôi thủ cũng lập lời thề ngoại trừ Hề mỗ, tuyệt đối không gả cho ai khác. Hai chúng ta lưỡng tình tương duyệt, tại sao nàng lại nói là sự cố ngoài ý muốn?”
Húc Họa đau nhức dây thần kinh… Ngươi lại thêm thắt tình tiết! Mẹ nó ngươi lại tự biên tự diễn thêm! Ngươi không có đạo lữ liên quan méo gì tới ta?! Ta không gả cho tứ quân có con khỉ gió liên quan gì tới ngươi hả?!
Nàng hận không thể nhảy dựng lên đập chết Thiên Cù Tử, nhưng đối phương vẫn đứng đó dùng ánh mắt tình nồng thắm thiết nhìn nàng. Húc Họa xoa xoa thái dương, hỏi: “Thiên Cù Tử, nếu ta vẫn khăng khăng dẫn thằng bé đi thì sao?”
Trong lòng Thiên Cù Tử kết băng, song cũng nhanh chóng tan băng, chàng cụp mắt nhìn xuống đất, thật lâu sau mới nói: “Âm Dương viện giữ Khôi thủ ở ngoại môn, vốn cũng không phải là để giam cầm nàng. Nếu Khôi thủ phải đi, Hề mỗ đương nhiên không thể ép nàng ở lại. Chẳng qua tình hình của Họa Thành còn chưa rõ ràng, Ma tộc vẫn là mầm họa lớn, xin Khôi thủ chờ đến khi công lực hoàn toàn khôi phục rồi hãy suy nghĩ đến chuyện trở về Họa Thành.”
Có lời này của ngươi là tiện rồi. Nàng đưa tiểu ác ma ra, nói: “Trẻ con ầm vốn ĩ, e rằng sẽ quấy nhiễu thanh tĩnh của ngài, nếu không chịu được thì xin giao thằng bé lại cho ta.”
Thiên Cù Tử đón lấy thằng bé, hai người đều biết tâm tư của nhóc con này, không thể biểu hiện quá lạnh nhạt ở trước mặt nó, nó sẽ nghi ngờ mất, “Ban đêm… nàng lại tới đây chứ?”
Húc Họa thật sự muốn bay lên đá một cước vào bộ vị quan trọng của Thiên Cù Tử, nhưng liếc nhìn tiểu ác ma, nàng đành nặn ra một nụ cười, “Ừ.”
Một ngày cứ thế trôi qua.
Tiểu hồ ly được ôm trở về Khổ Trúc Lâm, Thiên Cù Tử sắp xếp cho nó một gian không xa phòng ngủ của mình lắm trong tịnh xá. Nhóc con khôn khéo vô cùng, sờ sờ bụng nói: “Cha, con đói bụng.”
Thiên Cù Tử cảm thấy không cần phải giấu giếm chuyện này, cho nên gọi người đưa ít thức ăn tới. Tiểu ác ma vừa ăn vừa nhìn ngó quanh. Bày biện trong Khổ Trúc Lâm không quá phức tạp, nhưng đã là chỗ ở của chưởng viện Âm Dương viện, nói thế nào cũng không thể bị mất khí thế.
Đồ đạc trong phòng, từ lớn đến nhỏ đều là do Khí tông tinh chế.
Thiên Cù Tử đương nhiên trông thấy ánh mắt của nó, lúc không có mặt Húc Họa, trí thông minh của Hề chưởng viện có thể nói là vô địch thủ đấy.
Chàng hỏi: “Mấy năm qua Nhiếp Hồng Thường đã dạy ngươi những gì?”
Chàng xưa nay luôn nghiêm khắc với đệ tử dưới trướng, nên bây giờ nói chuyện với tiểu ác ma cũng bất giác mang theo uy nghi của người làm sư trưởng. Tiểu ác ma không tự chủ ngoan ngoãn đáp: “Dùng linh khí đúc thể, mẹ nói…”
Thiên Cù Tử lập tức sửa lại: “Nhiếp Hồng Thường không phải là mẹ ngươi!”
Tiếc ác ma bị khiển trách, trong lòng hơi run lên, đành phải đổi cách nói: “Bà, bà ấy nói, con thiên tư bất phàm, chỉ cần cố gắng nửa năm, trước bảy tuổi sẽ có thể đúc thể thành công.”
Thiên Cù Tử nói: “Tuy ngươi là cốt nhục thân sinh của ta và Họa Họa…” Chẳng hiểu sao khi nói câu này, chàng thấy thỏa mãn khó tả, “Nhưng Huyền môn và Họa Thành đều có quy định riêng, về sau ngươi không thể tùy tiện gọi cha gọi mẹ, nhớ kỹ chưa?”
Về điểm này, tiểu ác ma cũng có biết được ít nhiều. Nhiếp Hồng Thường buôn bán không biết bao nhiêu Ma khôi, người Huyền môn mua Ma khôi về, sinh con ra đều dùng danh nghĩa sư đồ nhờ cha mẹ nuôi dưỡng cả.
Thật ra ở Huyền môn, bởi vì tuổi thọ quá dài, tình thân mờ nhạt vô cùng, trái lại tình nghĩa sư đồ lại khắng khít hơn nhiều.
Tiểu ác ma gật cái đầu nhỏ, “Lân nhi đã biết.”
Thiên Cù Tử hỏi: “Nhiếp Hồng Thường đặt tên ngươi là Nhiếp Lân?”
Tiểu ác ma khẽ gật đầu, Thiên Cù Tử trầm ngâm nói: “Lân giống trong nghịch lân, chẳng phải chữ hay ho gì, ngược lại còn là họa không phải phúc. Về sau tên ngươi đổi thành Hề Vân Kiểu.”
Tiểu ác ma cắn cắn đũa, nói: “Vâng.”
Chờ nó cơm nước xong xuôi, Thiên Cù Tử bắt đầu tra xét linh căn và tu vi công pháp trong cơ thể nó, tất nhiên lại chỉ điểm kỹ càng một phen. Chưởng viện Âm Dương viện đích thân dạy bảo, hiển nhiên rành mạch rõ ràng hơn Nhiếp Hồng Thường nhiều, tiểu ác ma cũng ngoan ngoãn lắng nghe.
Về phần Húc Họa, nàng lại bị Tịnh Vô Nê tóm lấy bắt đi dạy học. Theo ông ta, Húc Họa có thể sẽ đi bất cứ lúc nào, có thể học được thêm chút nào thì hay lúc đó. Húc Họa biết ban đêm sẽ lại tới Khổ Trúc Lâm, cho nên cũng không khách khí, tan lớp liền mang đồ để thay sau khi tắm chạy tới chỗ Thiên Cù Tử.
Tiểu ác ma vẫn chưa ích cốc, đang ở trong sân ăn cơm chiều sau khi luyện công cả ngày. Thiên Cù Tử ngồi trên ghế trúc dưới tàng cây, vừa trông chừng nó vừa đọc sách.
Húc Họa đi tới, cũng không chút khách khí, “Ta đi tắm trước.”
Thiên Cù Tử *ừ* một tiếng, dùng vẻ lạnh nhạt che giấu sự vui vẻ trong lòng. Húc Họa đi thẳng tới bể tắm, tiểu ác ma thấy vậy, liền tin tưởng về quan hệ giữa hai người hơn… hai hồ ly già đối với mấy chi tiết nhỏ này có thể nói là sử dụng vô cùng thuần thục.
Nó nhìn lướt qua Thiên Cù Tử, thấy chàng cầm sách trên tay, lại có vẻ không chú tâm lắm. Nó còn nhỏ tuổi, song lại hiểu được rất nhiều, lập tức hỏi: “Cha, cha muốn nhìn mẹ tắm rửa có đúng không?”
Thiên Cù Tử nào giờ đã từng nghe qua mấy lời lẽ thô bỉ trắng trợn đến vậy đâu, chàng rầy nó: “Tâm không trong sáng gì cả! Ngươi còn nhỏ tuổi, sao có thể nghĩ bậy nói xằng như vậy?!”
Tiểu ác ma chu miệng… nhưng chính cha cũng tâm thần bất định như vậy đó thôi… Đầu nghĩ vậy nhưng nó không dám nói tiếp nữa, cúi đầu tiếp tục ăn cơm. Quả nhiên cho đến khi Húc Họa tắm rửa xong ra tới, sách trên tay Thiên Cù Tử vẫn không lật được trang nào.
Húc Họa ngồi bên cạnh tiểu ác ma, thấy cơm tối của nó cũng rất phong phú… toàn là thịt, thật hợp khẩu vị của nàng nha! Thế là nàng cũng không khách khí, cầm đũa lên, “Nào, cho mẹ hưởng ké tí lợi nào.”
Tiểu ác ma toét miệng cười, “Hèn gì mặc dù con đã nói mình thích đồ ngọt, cha vẫn cho người đưa nhiều thịt tới như vậy.”
Húc Họa dừng đũa lại, nhìn Thiên Cù Tử đang ngồi trên ghế trúc. Thiên Cù Tử vẫn chuyên tâm đọc sách, không nhúc nhích. Thế là đũa trong tay Húc Họa liền gõ lên đầu tiểu ác ma, “Có ăn thì ăn đi, nói nhiều quá. Đúng rồi, nhóc tên gì?”
Tiểu ác ma liếc mắt về phía Thiên Cù Tử, “Cha nói về sau con tên là Hề Vân Kiểu.”
Lão thất phu, ngươi ra tay cũng nhanh thật! Sau này thằng nhóc về Họa Thành thì giải thích kiểu gì? Sao ngươi không khắc lên trán nó mấy chữ ‘con trai của Hề Huyền Chu’ luôn đi?
Nàng nói: “Nhóc nghe nhầm rồi, là Húc Vân Kiểu, về sau gọi ta là sư tôn.”
Tiểu ác ma cười cười không nói, hoàn toàn là dáng vẻ ‘ta đây biết hết mà không nói thôi’.
Cơm nước xong xuôi, Húc Họa kiểm tra công pháp của tiểu ác ma. Thằng nhóc này thông minh, học hỏi rất nhanh, không thẹn là căn cốt thượng giai, sáu bảy năm đúc thể đã tương đương với phàm nhân nhập đạo trăm năm.
Trong thư phòng của Thiên Cù Tử, Húc Họa tiện tay nhặt một cuộn da cừu lên, bắt đầu lên kế hoạch luyện công cho thằng bé. Liên Hành bên ngoài bỗng báo: “Chưởng viện, có tông chủ Giang Hà khí tông Hạ Chi Lan cầu kiến.”
Hạ Chi Lan… Thiên Cù Tử nhíu mày, hiện giờ lời đồn bên ngoài vẫn chưa tan, nếu chàng từ chối không gặp, e rằng sẽ càng tệ hơn. Cho nên chàng bảo: “Ta ra ngoài xem một chút.”
Húc Họa vẫn không ngẩng đầu lên, “Ừ.”
Tiểu ác ma lộ vẻ tò mò, “Con biết Hạ Chi Lan, đúng rồi đúng rồi, tất cả mọi người đều đồn rằng nàng ta với cha có một chân dây dưa.”
Húc Hỏa rối rắm, “Ngậm miệng, cái gì mà có một chân dây dưa chứ hả?”
Tiểu ác ma lại gần nhìn nàng, “Bọn họ nói rằng nàng ta biết dùng chân pháp Bồ Đề là do được cha truyền thụ. Và nếu không có cha ủng hộ, nàng ta đã sớm gả cho thiếu cung chủ Bốc Thiên cung rồi, làm gì có khả năng lên làm tông chủ Giang Hà khí tông gì đó.”
Húc Họa nói: “Đây không gọi là có một chân dây dưa, không được thô tục như vậy, đây là tai tiếng hoa đào, biết chưa?”
Tiểu ác ma tò mò nhìn nàng, “Mẹ không tức giận sao?”
Húc Họa vừa định trả lời, đột nhiên nhớ tới nội dung cốt truyện in trong đầu tiểu ác ma…theo lời bịa đặt của Thiên Cù Tử thì nàng chính là từ nhỏ đã chung tình với lão thất phu kia rồi. Nàng lập tức sửa lại lời muốn nói: “Vân Kiểu, cha con sở hữu tu vi cao cường, nhưng đã nhiều năm như vậy, tuyệt đối không có chuyện y luôn giữ mình trong sạch đâu. Y là chưởng viện, quyền cao chức trọng, oanh oanh yến yến bên người nhiều thành đàn là chuyện hiển nhiên. Tuy mẹ hiểu, nhưng lại không có nào chấp nhận. Cho nên mẹ và y, dẫu có tình ý thì cũng vô duyên. Sau khi công lực khôi phục, mẹ sẽ lập tức rời khỏi Âm Dương viện, con cũng phải theo mẹ trở về Họa Thành, hiểu chưa?”
Tiểu ác ma nghiêng đầu ngẫm nghĩ, sau đó phán: “Mẹ, mẹ đang ghen.” Giọng thản nhiên vô cùng.
Người nhìn chỗ nào mà thấy ta ghen hả?! Trưởng tộc Ma khôi đập đầu xuống bàn, ý chí sụp đổ *ầm ầm*, còn tiểu ác ma thì hùng hổ xông ra ngoài.
Trong sân, Hạ Chi Lan và Thiên Cù Tử ngồi đối diện nhau trên bàn đá, Hạ Chi Lan tự châm trà cho mình, “Được Hề chưởng viện giải vây, Chi Lan khắc sâu ơn nghĩa trong lòng. Chi Lan biết có làm gì cũng không đủ hồi báo, nhưng Chi Lan nguyện nghe theo sai khiến của chưởng viện…”
Hạ Chi Lan vừa nói tới đây, tiểu ác ma bỗng lao ra. Nàng sững sờ, chưa từng nghe nói trong Khổ Trúc Lâm còn có trẻ con đấy.
Tiểu ác ma đâu thèm quản nhiều, mới ra tới liền thất thanh kêu lên: “Chưởng viện ơi, không xong rồi, khách quý trong phòng thổ huyết ạ!”
Tại sao lại thổ huyết?! Thiên Cù Tử kinh hoảng đứng bật dậy, không đợi nhóc con nói thêm câu nào, người đã bay vào thư phòng như một cơn cuồng phong. Bấy giờ tiểu ác ma mới đánh giá Hạ Chi Lan từ trên xuống dưới, vẻ ngoài của nó xinh đẹp cực kỳ, nhưng miệng lưỡi lại độc địa không ai bằng, “Giẫm đạp lên thanh danh của Hề chưởng viện để thượng vị, máu của phụ thân ngươi khô chưa vậy?”
Mặt Hạ Chi Lan trắng bệch, nhưng nàng không thể đi, bây giờ mọi người vẫn còn phỏng đoán đủ điều, nếu nàng mới vừa vào Khổ Trúc Lâm đã vội vàng trở ra, đám người rảnh rỗi mà hay tin, không biết sẽ lại truyền ra loại đồn đại khó nghe nào nữa.
Trong thư phòng, Thiên Cù Tử vừa xông vào liền bốn mắt nhìn nhau với Húc Họa, nhưng chàng bất chấp mọi thứ, nóng lòng giơ tay nắm chặt cổ tay trắng muốt của Húc Họa thăm dò mạch tượng cho nàng, “Bị khó chịu chỗ nào?”
Húc Họa đương nhiên nghe được tiếng kêu thất thanh vừa rồi của tiểu ác ma, nhưng nhìn dáng vẻ hồn phi phách tán của Thiên Cù Tử, trong lòng nàng phức tạp khôn tả, “Ta không sao, nhóc con nói năng lung tung thôi.” Nàng nói khẽ, và không hiểu vì sao, lại đỏ mặt.
Bấy giờ Thiên Cù Tử mới nhớ ra… lời của tiểu ác ma sao có thể dễ dàng tin chứ? Đúng là quá quan tâm sẽ bị loạn, cơ trí cỡ nào cũng thua tình cảm. Chàng thả tay Húc Họa ra, mặc dù bị lừa song vẫn thở phào một hơi, “Trưởng tộc không có việc gì là tốt rồi.”
Húc Họa vẫn ngồi bên án, nói: “Vẫn nên ra xem một chút đi, nhóc con kia nhất định sẽ ức hiếp tiểu tình nhân của ngài cho mà xem.”
Thiên Cù Tử nhíu mày, “Nàng ta không phải… chỉ là…” Chàng do dự, rốt cuộc vẫn chỉ có thể nói: “Chỉ là có chút có khó xử, không tiện nói rõ.”
Húc Họa nói: “Đã là chuyện riêng của Hề chưởng viện, cần gì phải giải thích với ta?” Giọng nàng cực kỳ bình thản, không hề có vẻ gì là ghen tuông cả.
Thiên Cù Tử cụp mắt, “Ta… không muốn Khôi thủ hiểu lầm.”
Nét chữ khải đang soạn kế hoạch luyện công cho tiểu ác ma của Húc Họa bỗng dừng lại.
Thiên Cù Tử nói tiếp: “Chỉ với một mình Khôi thủ là ta không muốn bị hiểu lầm.”
Trong thư phòng chập chờn ánh nến, chàng chậm rãi đến gần, Húc Họa lại muốn thối lui.
Tiểu ác ma bên ngoài không biết đã đả kích Hạ Chi Lan tới đâu, nhưng nó lại trở về rồi, về tới cũng không vào phòng ngay mà nép vào một bên nhìn trộm qua khe cửa.
Nhưng bằng tu vi cỡ nó, che giấu tu vi kín kẽ được bao nhiêu chứ?
Húc Họa nói: “Ngoài viện còn có khách, Hề chưởng viện nên ra tiếp đãi người ta thì hơn.”
Thiên Cù Tử nắm chặt tay nàng, nói: “Khách có thể tự tới thì cũng có thể tự đi. Họa Họa, chúng ta… đã rất lâu không cùng giường chung gối. Bây giờ… con trai cũng tìm về được rồi, đêm nay… có thể không…” Giọng chàng vừa thấp vừa khàn khàn.
Húc Họa như bị sét đánh trúng đầu… mẹ nó, lão thất phu này lại tự biên tự diễn thêm!