Hai câu này của Chu Từ Bạch có ý gì?
Cậu ấy nói cậu ấy không hề không thích anh, mà đêm nay còn muốn ở lại trong phòng của anh nữa?
Thế nhưng không phải cậu ấy sợ người đồng tính sao?
Thấy vẻ mặt Cố Ký Thanh khó hiểu, Chu Từ Bạch mới nhớ ra những lời nói hung dữ trước kia của mình, cậu rũ mí mắt xuống, thấp giọng nói: “Ý của tôi là không phải tôi không thích anh. Lộ Bình Trần Kỷ Vương Quyền đều thích anh, cho nên anh vốn được rất nhiều người yêu thích. Anh đừng một mực tự chịu đựng, nhân nhượng trước mặt người khác để cầu toàn mọi chuyện như vậy”.
Mặc dù hai tai cậu đang đỏ, cũng không dám nhìn thẳng Cố Ký Thanh, cả người đều tỏa ra dáng vẻ tôi rất ngượng ngùng, nhưng lời nói của cậu lại chân thành mà chắc chắn, khiến người nghe khó lòng không bị cậu thuyết phục.
Cậu nói xong rồi, lại càng chột dạ mà rũ xuống hàng mi: “Hơn nữa tôi cảm thấy hình như mình cũng không sợ người đồng tính đến vậy, chỉ là có chút bóng ma tâm lý. Hiện giờ đã tốt hơn nhiều rồi, không thì đêm qua tôi đã chẳng…”
Những lời còn lại cậu ngại ngùng không dám nói tiếp, chỉ có thể chăm chăm bê bát xương sườn, đứng im tại chỗ, toàn bộ cơ thể từ trên xuống dưới ngập tràn sự mất tự nhiên cùng bối rối.
Thậm chí Cố Ký Thanh có thể xuyên thấu qua chiếc dép lê dùng một lần trong khách sạn trông thấy những ngón chân của cậu đang bấm chặt xuống mặt đất.
Anh đã hiểu ra được phần nào.
Có lẽ vì chuyện tối hôm qua nên Chu Từ Bạch phát hiện mình không quá sợ người đồng tính, dù sao người thực sự sợ chắc hẳn sẽ không một lần xong xuôi lại muốn thêm lần hai lần ba.
Thêm vào áy náy trước đó với anh, cậu ấy cảm thấy ở chung với anh vẫn ổn.
Sau đó hiểu được tình cảnh của anh trong nhà họ Cố, một người lớn lên trong gia đình hạnh phúc không thể chấp nhận đứng nhìn anh tủi thân, thế nên cậu ấy đã nói ra những lời kia.
“Cậu sợ ở một mình trong phòng hả?” Cố Ký Thanh không nhịn được, hỏi.
Chu Từ Bạch chỉ kiếm một cái cớ để Cố Ký Thanh ở lại: “…”
Cậu thẫn thờ vài giây ngắn ngủi, quay đầu, cứng cổ, bất đắc dĩ đáp: “Ừ”.
Cố Ký Thanh: “…”
Thật là sự trái ngược bất ngờ.
“Vậy anh còn đi nữa không?” Chu Từ Bạch không muốn tiếp tục đề tài này, chỉ hơi mím môi, sau đó nhỏ giọng nói: “Nếu anh không đi, còn một giờ nữa, tôi đón Giáng Sinh cùng anh nhé”.
Cố Ký Thanh không biết vì sao anh lại mơ hồ nghe được chút tủi thân và chờ mong trong lời của Chu Từ Bạch.
Tựa như một con cún lớn sợ ở một mình, đang cố gắng chứng minh với chủ nhân của nó rằng, nó vô cùng đáng yêu.
Cố Ký Thanh liên tưởng tới so sánh này, cúi đầu nở nụ cười.
Đúng lúc này, điện thoại của anh bừng sáng.
[Princess: Chỉ Chỉ à, nếu như cơ thể của con chưa thoải mái hẳn, không muốn tới thì nhớ phải nói thẳng với mẹ nhé. Mẹ sẽ giải thích cho bố và bà nội hộ con, anh con cũng sẽ nói đỡ hộ con nữa, đừng nên miễn cưỡng chính mình].
[Princess: Năm nay Chỉ Chỉ của chúng ta đã vất vả quá rồi, mẹ sẽ xin ông già Noel tặng quà cho con, con hãy để chính mình vui vẻ thêm một chút, được chứ?]
[Princess: Trông thấy con có một người bạn tốt như vậy, mẹ rất vui. Nếu lúc nào Tiểu Chu có thời gian, mẹ muốn mời thằng bé ăn một bữa cơm với mẹ con mình.]
Đầu ngón tay Cố Ký Thanh hơi sững lại.
Anh không nhớ lần gần nhất Doãn Lan nói với anh ‘đừng nên miễn cưỡng chính mình’ là lúc nào.
Mà Doãn Lan còn nói với anh, anh có một người bạn tốt.
Vậy là trong buổi chiều anh ngủ mê ngủ mệt, chắc hẳn bạn nhỏ tấm gương điển hình của đạo đức đã làm gì để được tặng thưởng đóa hoa hồng.
Cố Ký Thanh ngước mắt nhìn Chu Từ Bạch.
Nam sinh cao lớn đẹp trai kia đang bưng một bát xương sườn nóng hổi, rụt rè đứng im tại chỗ, không biết cậu đang nghĩ tới chuyện gì mà khóe môi mím rất chặt, hai tai đỏ bừng bừng, giống như đang căng thẳng chờ đợi một đáp án nào đó.
Giây phút ấy, Cố Ký Thanh đột nhiên nghĩ, sườn xào chua ngọt để lạnh ăn không ngon.
Mỗi lần anh bỏ Chúc Chúc ở lại nhà một mình nó cũng tủi thân rầu rĩ không vui.
Mà tối qua anh cũng rất mệt mỏi, rất mệt mỏi.
Cho nên thỉnh thoảng, chỉ thỉnh thoảng thôi, anh lười biếng một lần phải chăng cũng không là chuyện gì lớn.
Dù sao hôm nay, qua cuộc nói chuyện trên điện thoại, Cố Giác cũng thể hiện nỗi áy náy của mình, vậy thì hẳn gã sẽ không làm khó Doãn Lan.
Mà anh cũng không muốn khiến người trước mặt mình thất vọng.
Anh nhìn về phía Chu Từ Bạch, dịu dàng nói: “Vậy cậu muốn đón Giáng Sinh như thế nào?”
“Hả?” Chu Từ Bạch hơi ngơ ngác ngước mắt lên, giống như chưa kịp phản ứng lại.
Cố Ký Thanh ngửa đầu nghiêm túc nhìn cậu: “Tôi không muốn ra ngoài, còn lại một tiếng nữa, chúng ta nên làm gì đây?”
Cố Ký Thanh ngồi xếp bằng trên giường, chớp mắt nhìn Chu Từ Bạch, giống như hai người bạn nhỏ đang nghiêm túc thương lượng nên trải qua kỳ nghỉ lễ ra sao.
Chu Từ Bạch: “…”
Cậu vốn là một thẳng nam sắt thép, từ nhỏ tới lớn, trừ khi trong nhà tổ chức thì cậu không quá coi trọng những ngày lễ chỉ dùng để tẩy não con người nhằm thúc đẩy tiêu thụ. Hiện giờ bỗng nhiên bị hỏi, nhất thời cậu lâm vào tình trạng nghẽn mạng
Nhưng cũng chỉ tạm dừng một thời gian ngắn ngủi, cậu bỗng nhiên nghĩ ra, bỏ bát sườn xuống, tiện tay vớ lấy một chiếc áo khoác: “Anh chờ tôi một lát, tôi sẽ về ngay thôi”.
Nói xong, cậu nâng hai chiếc chân dài, chạy ra khỏi cửa phòng không thèm quay đầu.
Còn lại mình Cố Ký Thanh ngồi xếp bằng trên giường, trợn mắt trông, sau đó mới nghĩ tới một vấn đề.
Nếu Chu Từ Bạch không thể về ký túc xá, có phải anh nên đặt một phòng khác cho cậu hay không?
Không đợi anh nghĩ được đáp án, cửa phòng đã bị gõ vang.
Anh chậm rãi đứng dậy, đi chân đất, giẫm lên thảm, tới mở cửa.
Ngoài cửa không có ai, chỉ có một con người máy nho nhỏ của khách sạn, trên chiếc khay nó mang theo có một hộp quà, trên hộp quà có một tấm thiệp: [Quà của Chỉ Chỉ].
Cố Ký Thanh cầm lấy hộp quà, mở ra, bên trong có một đôi găng tay cashmere tinh xảo.
Không có nhãn hiệu, là đồ tự tay đan, kích thước vừa vặn với bàn tay của Cố Ký Thanh.
Từ khi anh bắt đầu có trí nhớ, lễ Giáng Sinh hàng năm Doãn Lan đều đan cho anh một đôi găng tay. Anh nhớ năm anh bị bệnh nặng, trong nhà không có tiền mua len sợi, Doãn Lan đã tháo chiếc áo len bà yêu thích nhất, làm cho anh một đôi găng tay nhỏ và một bộ quần áo mới.
Đó là tình yêu thương sớm nhất anh học được trong ký ức của mình, nó dạy anh phải hi sinh chính bản thân để trả giá cho người khác.
Anh không biết đây có phải tình yêu đúng đắn hay không, cũng không biết đây có phải cách yêu thương duy nhất hay không, nhưng thứ tình yêu anh học được chính là tình yêu như vậy.
Anh rũ mi, trân trọng cất kỹ đôi găng tay, sau đó móc ra một chiếc hộp nhỏ đẹp đẽ từ trong túi áo khoác, đặt lên trên khay, nhập số phòng của Doãn Lan, cuối cùng đóng cửa lại.
Anh nghĩ rằng, thế giới đã phát minh ra nghề nghiệp ông già Noel này, mà mỗi năm chỉ có một ngày được làm việc, có lẽ là để cho tình yêu thương của cha mẹ với con cái quanh năm mỏi mệt rồi, cuối cùng cũng có một ngày nghỉ ngơi ngắn ngủi.
Hôm nay anh chỉ nói ra lời từ chối với một yêu cầu nho nhỏ, thế nhưng lại cảm nhận được nhẹ nhõm ít khi có được.
Mà trong lúc mơ hồ, anh luôn cảm thấy dường như trong lòng có một thứ gì đó khiến anh an tâm.
Cố Ký Thanh tắt đèn, ngồi xếp bằng trên ghế sofa, mở TV lên, chọn bộ phim kinh dị anh muốn xem nhất, chậm rãi gặm nhấm bát sườn đặt trên bàn.
Thế là lúc Chu Từ Bạch khiêng một cái cây về mở cửa ra, thứ đón chào cậu là một nữ quỷ mở cái miệng to như chậu máu đang chuẩn bị trèo ra khỏi màn hình TV, dọa cho cậu sợ tới mức lập tức ngừng thở.
Cố Ký Thanh nghe thấy âm thanh, bình tĩnh quay người, nhìn thấy cậu trai khỏe mạnh cao tới một mét chín mươi ôm một cây thông Noel xanh xanh đỏ đỏ, đứng cứng đờ ở cửa.
Anh im lặng một lát, sau đó mới hỏi: “Cậu sợ à?”
“Không có”. Chu Từ Bạch nhanh chóng nghiêm mặt, lạnh lùng ngạo mạn bước nhanh vào trong phòng, đặt cây thông Noel vào một góc phòng khách, sau đó lại nghiêm trang treo mấy cái tất mới mua từ siêu thị lên.
Cạnh bên cậu là nữ quỷ đang có ý đồ ăn thịt một đứa trẻ.
Cảnh tượng trái ngược đến quỷ dị.
Cố Ký Thanh nhịn một lát, cuối cùng không nhịn được, hỏi: “Tôi có thể hỏi một chút, cây thông này đến từ chỗ nào không?”
Chu Từ Bạch nghe được âm thanh kinh dị truyền tới bên tai, cố gắng khống chế nét mặt mình không được thay đổi, “Hỏi mua của cửa hàng dưới tầng một”.
“Bao nhiêu tiền?”
“Năm ngàn.”
“.”
Cảm nhận được sự cạn lời của Cố Ký Thanh, Chu Từ Bạch vội vàng giải thích: “Mấy món đồ này đều là hàng không bán, còn có rất nhiều đồ trang trí bên trên. Ban đầu nhân viên nhất quyết không bán cho tôi, nhưng tôi cảm thấy hôm nay là ngày lễ, người khác đều có cây thông Noel, chỉ mình anh không có…”
Thì thật thiệt thòi.
Chu Từ Bạch càng giải thích càng cảm thấy mình giống một tên ngốc nhiều tiền, coi tiền như cỏ rác, dứt khoát ngậm miệng lại, bắt đầu vụng về buộc tất lên cây thông Noel.
Cố Ký Thanh khẽ cong môi.
Anh cảm thấy tâm trạng cả ngày hôm nay của anh rất tốt, đến nữ quỷ trong phim kinh dị đang chiếu anh cũng cảm thấy đáng yêu.
Anh khẽ nói: “Cảm ơn cậu”.
Sau đó Chu Từ Bạch lập tức càng luống cuống tay chân hơn, vừa không chú ý một cái đã kéo đứt luôn một chạc cây.
“Bặc” một tiếng vô cùng vang vọng trong tiếng thét gào của nữ quỷ.
Chu Từ Bạch cầm nhánh cây có trị giá ít nhất hai trăm tệ cứng đờ đứng im tại chỗ.
Đáy mắt Cố Ký Thanh ánh lên ý cười.
Anh ấn thoát khỏi bộ phim kinh dị, mở một bộ phim có khí chất ngây thơ hệt như Chu Từ Bạch, đứng dậy, nói: “Để tôi làm đi”.
“Không cần đâu, sắp xong rồi”. Chu Từ Bạch nhanh chóng buộc chiếc tất cuối cùng, “Anh tới chọn quà là được”.
Nói xong, cậu cảm thấy mình ấu trĩ không khác gì đám trẻ con mẫu giáo chơi trò chơi đồ hàng, xấu hổ đỏ tai.
Cố Ký Thanh lại rất chân thành ngắm nhìn cây thông Noel, hỏi: “Tôi chỉ được chọn một món quà thôi hả?”
“Không phải”. Chu Từ Bạch vội vàng nói, “Muốn chọn bao nhiêu cũng được”.
Dứt lời, cậu vội vàng đi tới bên bàn đốt nến thơm có mùi hoa cỏ nghe nói ngày lễ bắt buộc phải có.
Dù sao cậu làm tất cả những chuyện này vì muốn Cố Ký Thanh vui vẻ.
Những món quà kia đều có ý muốn nói cho Cố Ký Thanh biết, cậu không hề ghét anh, mà còn hi vọng anh ở lại.
Vì vậy, khi Cố Ký Thanh mở cái tất đầu tiên ra, bên trong nó có một tấm thiệp nhỏ, ghi: [Phiếu ăn sườn xào chua ngọt, thời gian sử dụng: trước khi tốt nghiệp đại học, cách sử dụng: chọn món qua Wechat.]
Chiếc tất thứ hai ghi: [Thiệp mời sinh nhật ngày 31 của Chu Từ Bạch, miễn quà tặng đi kèm].
Chiếc tất thứ ba ghi: [Vé vào cửa trận bóng rổ ngày 31 của Chu Từ Bạch, tặng kèm một cái kèn cổ vũ.]
Cố Ký Thanh nghĩ đến cảnh tượng Chu Từ Bạch mang theo gương mặt đẹp trai lạnh lùng của mình vừa không tình nguyện vừa chăm chú viết những chữ này xuống, không nhịn được, khẽ mỉm cười.
Anh biết, Chu Từ Bạch chỉ muốn anh cảm nhận được, cậu không hề ghét anh.
Thế nhưng sao lại có một cậu trai ngốc nghếch vụng về như vậy, lại đáng yêu đến thế.
Anh bắt đầu nhớ lại tại sao lần đầu gặp mặt anh lại nghĩ Chu Từ Bạch là một đóa hoa kiêu ngạo được nhỉ, trong lòng khó có khi sinh ra ý định trêu đùa.
“Chu Từ Bạch”. Cố Ký Thanh cầm tấm thiệp trong chiếc tất số 3 trên tay, nghiêng người sang.
Chu Từ Bạch mới đốt nến xong, tranh thủ cắm đóa hồng cuối cùng mình tranh giành được vào trong chai, nghe thấy anh gọi, ngẩng đầu lên: “Sao thế?”
Cố Ký Thanh đung đưa tấm thiệp trong tay, dịu dàng nói: ‘Cậu biết trận bóng rổ ngày 31, khoa của cậu sẽ so tài cùng khoa của tôi chứ?”
“…”
“Vậy cậu nghĩ hôm đó tôi nên cổ vũ cho ai đây?” Cố Ký Thanh nhìn cậu, bình tĩnh hững hờ hỏi.
Chu Từ Bạch nhận ra mình đã phạm phải một sai lầm ngu xuẩn, lập tức đỏ bừng hai tai, giơ tay định cướp lại tấm thiệp trong tay Cố Ký Thanh: “Cái này không tính, anh chọn cái khác đi”.
Cố Ký Thanh lại giống như đang cùng Chúc Chúc chơi đùa, giấu thiệp ra sau lưng: “Sao lại không tính?”
Chu Từ Bạch quả nhiên giống Chúc Chúc y như đúc, lập tức sốt ruột chui ra sau lưng anh.
Cố Ký Thanh giơ tay lên cao theo thói quen.
Kết quả anh quên mất Chu Chu trước mặt lớn hơn Chúc Chúc không biết bao nhiêu cỡ, anh giơ tay lên lại vừa vặn đặt tấm thiệp ngang tầm mắt của cậu.
Anh không định trả lại tấm thiệp này, vội vàng kéo nó về sau lưng để giấu.
Mà Chu Từ Bạch xấu hổ chỉ muốn cướp chứng cứ ngu ngốc của mình về, không quan tâm chuyện khác, lập tức nghiêng người giật lại.
Cố Ký Thanh bị cậu đụng chạm, mất thăng bằng ngã vào trong ghế sofa.
Chu Từ Bạch ngã xuống theo anh, một chân quỳ xuống ghế, một chân chống đất, tay trái vòng xuống sau lưng anh tìm kiếm.
Kết quả lại đụng trúng phần eo sợ ngứa nhất của Cố Ký Thanh, anh không khống chế nổi chính mình, cả vòng eo mềm nhũn trượt xuống.
Mắt thấy anh sắp lăn khỏi ghế, Chu Từ Bạch vội vàng kéo anh lại, nhưng cái chân quỳ trên ghế sofa của cậu bỗng trượt đi, ngã nhào thẳng vào người Cố Ký Thanh.
Thân thể mềm mại nằm ngay dưới người cậu, bị cậu bao bọc trọn vẹn, nhiệt độ cơ thể cùng mùi hương quen thuộc ùa tới, cộng thêm vết đỏ bên cổ áo, trong chớp mắt đã gợi lại ký ức tối qua của Chu Từ Bạch.
Cậu cảm thấy cơ thể mình đột nhiên nóng lên, luống cuống tay chân muốn cố gắng đứng dậy: “Xin lỗi, tôi không cố ý, tôi quên mất khoa mình sẽ tranh tài với khoa Tự Nhiên, cho nên…”
“Cho nên tôi sẽ cổ vũ cho cậu”.
Không đợi cậu đứng lên được tử tế, Cố Ký Thanh đã nhìn cậu, nghiêm túc lại dịu dàng nói cho cậu nghe kết luận của mình.
Chu Từ Bạch sững ra tại chỗ.
Cố Ký Thanh nằm dưới người cậu, nhìn thẳng vào mắt cậu, giọng nói dịu dàng mà chắc chắn: “Bởi vì trước giờ cậu luôn đứng bên cạnh tôi, cho nên lần này tôi cũng muốn đứng bên cạnh cậu”.
Anh không có lòng yêu mến và cảm giác vinh dự tập thể mãnh liệt.
Anh chỉ muốn cảm ơn từng chút từng chút lòng tốt dành cho mình, cho dù lòng tốt này có vẻ hơi vụng về ngốc nghếch.
Anh không thích nợ ơn người khác, cũng bởi vì anh không thích phụ lòng người ta.
Mà Chu Từ Bạch đang chống người đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Cố Ký Thanh, trông thấy dáng vẻ của anh lúc nói lời này, trái tim đập thình thịch không thôi.
Hình như cho tới tận bây giờ cậu chưa từng nhìn thấy Cố Ký Thanh giống như hiện tại, sự dịu dàng hoàn mỹ mà lại xa cách kia đã phai nhạt mấy phần, lại thoáng lộ ra dáng vẻ thoải mái mềm mại.
Đôi con ngươi đen nhánh ngây thơ quyến rũ phản chiếu ngọn nến nhấp nháy trên bàn, là màu sắc ấm áp trước giờ cậu chưa từng thấy, ngay cả ánh trăng trắng xóa lọt vào bên ngoài cửa sổ chiếu lên gương mặt anh cũng rút đi vẻ lạnh lẽo vốn có, chỉ để lại nốt ruồi son hấp dẫn tầm mắt Chu Từ Bạch.
Trong chớp mắt đó, Chu Từ Bạch bỗng nhiên rất muốn hôn xuống.
Có lẽ không chỉ một nụ hôn.
Lần đầu tiên thân thể cậu bị kích thích không phải vì hành động của Cố Ký Thanh, mà chỉ vẻn vẹn bởi một dáng vẻ khi anh cất lời, cậu đã sinh ra dục vọng.
Bộ phim tình yêu trên TV vừa lúc truyền đến âm thanh ôm hôn của hai nhân vật chính.
Bầu không khí im ắng bỗng trở nên mập mờ mà nóng bỏng.
Chu Từ Bạch nhận ra biến hóa cơ thể mình, ngón tay chống trên ghế sofa bắt đầu cuộn chặt, yết hầu không khống chế được nhấp nhô lên xuống hai lần, mấy lần cậu định nói lại thôi, không biết mở lời xin một nụ hôn thế nào cho phải.
Mà Cố Ký Thanh cũng cảm nhận được hormone mãnh liệt cùng dục vọng nóng bỏng của cậu trai trẻ tuổi đang bao phủ trước người mình.
Anh biết người trước mắt có thân thể khỏe mạnh nhất, tinh lực tràn trề nhất, cũng có nhu cầu dục vọng đơn thuần nhất.
Vừa lúc anh cũng cần một chút phóng túng và vận động kịch liệt để nhớ ra chính bản thân mình vẫn là một con người còn tươi trẻ.
Cho nên nếu anh không ghét cậu, cậu cũng không ghét anh, giữa hai người bọn họ không có vấn đề gì về luân lý hay đạo đức, anh cảm thấy mình không nên tự bóp chết dục vọng của chính mình.
Vì thế anh nhìn vành tai đỏ bừng của Chu Từ Bạch, lại nhìn yết hầu căng thẳng nhấp nhô của cậu, cùng gân xanh nổi đầy trên cổ, cũng cảm nhận được nơi khác thường ở vị trí hai người họ va chạm.
Anh đưa tay lên, ôm lấy cổ Chu Từ Bạch, hai chân nhẹ nhàng quấn lấy eo cậu, nâng đuôi mắt ửng đỏ, nhẹ giọng hỏi: “Chu Từ Bạch, cậu có muốn không?”