Chu Từ Bạch ngẩng đầu, trông thấy đôi môi đỏ bừng ướt át của Cố Ký Thanh, sững sờ. Sau đó cậu nhanh chóng hiểu ra, sắc đỏ bên tai theo hơi nước nóng rẫy chảy xuôi xuống cả vùng cổ.
“…”
Mẹ kiếp!
Cố Ký Thanh coi cậu thành người thế nào vậy?!
Chu Từ Bạch nhanh chóng giải thích: “Tôi không có ý đó, tôi đến không phải vì muốn làm chuyện kia với anh, tôi chỉ nghĩ đến, không đúng, cũng không phải nghĩ đến, dù sao thì… thì… anh có muốn không?”
Chu Từ Bạch giải thích nửa ngày mới phát hiện ra mình giải thích không được, cuối cùng cậu chỉ có thể cúi đầu xuống, nắm chặt lọ thuốc trong tay, ngượng ngùng hỏi ra bốn chữ.
Cố Ký Thanh nghĩ ngợi, lựa chọn nói thật: “Thực ra hôm nay tôi hơi mệt rồi, còn buồn ngủ, chỉ muốn ngủ thôi”.
“Vậy thì không cần”.
Chu Từ Bạch ngẩng đầu, không hề do dự.
Nhận được câu trả lời ngoài dự đoán, Cố Ký Thanh nhìn xuống nơi rõ ràng không ổn của cậu, giống như đang im lặng chất vấn.
Chu Từ Bạch lùi bước, tránh ánh mắt của anh, vành tai còn vương màu hồng ngượng nghịu, nhưng không định che giấu đi ham muốn của chính mình: “Đúng là tôi muốn, nhưng tôi cảm thấy nếu anh không muốn thì anh nên nói mình không muốn”.
“Thế nhưng hôm nay tôi thấy cậu không vui”. Cố Ký Thanh thành thật nói rõ suy nghĩ của mình.
Chu Từ Bạch vội nói: “Nếu chính anh không muốn mà còn cố làm chuyện này, tôi mới không vui”.
Cậu nói xong, ngẩng đầu lên nhìn vào ánh mắt dịu dàng hỏi thăm của Cố Ký Thanh, cậu hiểu nhất định anh đang suy nghĩ cho cảm xúc của cậu, lại là cái thói quen xem nhẹ đi suy nghĩ của chính mình.
Đây có lẽ là thói quen quanh năm suốt tháng đã hình thành trong con người Cố Ký Thanh.
Nhưng đối với Chu Từ Bạch mà nói, đó là một thói quen xấu.
Cậu không hi vọng Cố Ký Thanh ở trước mặt cậu rồi mà còn làm chính mình chịu tổn thương.
Cho nên dù cậu đã gần như nghẹn đến muốn nổ, nhưng vẫn cố sức siết chặt lọ thuốc trong tay, nhìn Cố Ký Thanh, chân thành nói: “Điều thứ 1 và điều thứ 7 của thỏa thuận quy định, tất cả mọi chuyện anh làm trước mặt tôi đều phải do anh tự nguyện, đừng làm vì nghĩ tôi muốn anh làm, tối thiểu ở trước mặt tôi, anh hãy nghĩ kỹ xem chuyện anh thích làm là gì”.
Lúc cậu nói những lời này, giọng nói trầm thấp mạnh mẽ, mà đôi mắt nhìn thẳng vào Cố Ký Thanh, dưới ánh sáng đèn trong phòng tắm lại tỏ rõ sự chắc chắn chân thành.
Tựa như hai ngôi sao còn rất trẻ tuổi, có đầy đủ ánh sáng và nhiệt độ thiêu đốt toàn bộ một thiên hà hoang phế.
Cố Ký Thanh nghĩ, có lẽ đó là hai ngôi sao gần với anh nhất.
Cho nên anh cảm thấy anh có thể thử những lời cậu vừa nói một lần.
Vừa lúc này, Hạ Kiều đẩy cửa ban công, hô hào: “Cố Cố ơi, mày đã tắm xong chưa thế, nhanh ra chơi game với tụi này nào! Vừa vặn có bốn thiếu một! Mấy tên này toàn là một đám gà! Không thể nào kéo tao theo nổi!”
Cố Ký Thanh vừa định đáp lời, Chu Từ Bạch đã ngẩng đầu lên nhìn anh: “Không phải anh mệt rồi sao? Vừa nói là buồn ngủ muốn đi ngủ mà”.
Cố Ký Thanh nhìn ánh mắt chính nghĩa của cậu, hơi dừng lại.
Đồng ý yêu cầu của bạn bè đã thành bản năng, thậm chí trong đầu anh còn chưa từng nghĩ tới chuyện từ chối, cũng chưa kịp nghĩ đến chuyện hôm nay anh rất mệt.
Mà vài giây anh ngừng lại này, Chu Từ Bạch đã nghiêm mặt khoác áo choàng tắm lên người anh: “Tôi vừa mới nói với anh rồi, có phải anh không nghe lọt câu nào không?”
Giọng điệu lại có chút không vui và hờn tủi.
Nhưng Cố Ký Thanh định thử một lần nghe lời cậu thật: “Có nghe mà, chỉ là…”
Không đợi anh nói xong, Chu Từ Bạch đã lạnh giọng: “Tôi biết vì chuyện của mẹ anh nên từ nhỏ anh đã quen không từ chối người khác, thế nhưng trong thực tế, những người chỉ vì anh từ chối họ mà không thích anh toàn là những kẻ không có bao nhiêu tình cảm, một khi xung đột lợi ích xuất hiện, thứ tình cảm nhạt nhòa này lập tức biến mất. Còn những người chân chính thích anh, họ tuyệt đối sẽ không vì lời từ chối hợp lý của anh mà sinh ra cảm xúc không tốt, cho nên từ chối vốn là một sự sàng lọc và bảo vệ cho chính bản thân mình”.
Cố Ký Thanh: “.”
Có lý nhỉ.
“Nhưng…”
Giọng nói của Chu Từ Bạch lạnh hơn: “Nó là quyền lợi chính đáng của anh. Ví dụ như anh quy định một tuần một lần, một lần không quá hai giờ, chỉ cần anh không muốn, tôi mãi mãi không bao giờ ép buộc, cũng không bao giờ vì chuyện đó mà ghét anh, đây là nguyên tắc tôn trọng cơ bản lẫn nhau giữa người và người”.
Cố Ký Thanh “Ừ” một tiếng: “Nhưng…”
“Không có nhưng mà gì cả, tôi cảm thấy nhóm Hạ Kiều và Lộ Bình chắc chắn thật lòng thích anh, muốn làm bạn với anh, nếu như anh cũng muốn thật lòng làm bạn với họ thì hãy thử từ chối một lần xem sao”.
Chu Từ Bạch nói xong, nét mặt đối diện với Cố Ký Thanh vô cùng nghiêm túc, tựa như chỉ một giây nữa thôi cậu sẽ biến thành một kẻ cuồng kiểm soát không nghe lý lẽ từ ai.
Sau đó, Cố Ký Thanh nói: “Nhưng Hạ Kiều rất khó kéo, mà nếu cậu ấy mất sao thì có thể ôm tôi khóc cả đêm, còn phải ngủ cùng tôi nữa”.
“…”
“Kẻ cuồng kiềm soát” hao hết tâm tư chỉ muốn ngủ cùng một chỗ với Cố Ký Thanh bỗng nhiên sững ra, nét mặt hoang mang.
Cố Ký Thanh trông thấy phản ứng của cậu, khẽ cong cong khóe môi: “Không sao đâu, tôi theo họ đánh hai ván là được”.
“Không được”. Chu Từ Bạch nhanh chóng lấy lại tinh thần, xụ mặt phản đối: “Nói ngủ là phải ngủ, anh không được nuông chiều họ, không được nữa thì tôi theo họ lập team, dù sao thời gian trước cũng đã chăm chỉ tập luyện, mặc dù kỹ thuật còn hạn chế nhưng chắc là vẫn đủ để kéo họ”.
Cố Ký Thanh: “…”
Vậy cái thứ ánh sáng yếu ớt anh trông thấy trên giường của Chu Từ Bạch mỗi khi trời tối là tháng ngày khổ luyện Vương Giả Vinh Diệu của cậu đó sao.
Cố Ký Thanh đột nhiên cảm thấy phạm vi ảnh hưởng của tinh thần nghiên cứu chăm chỉ học hành mà sinh viên Thanh Đại mang trong mình còn rộng hơn tưởng tượng.
“Nhưng cậu luyện game để làm gì?”
Cố Ký Thanh không nhịn được, nhỏ giọng hỏi một câu.
Chu Từ Bạch: “…”
Đờ đẫn mấy giây, Chu Từ Bạch đỏ vành tai, tránh ánh mắt anh: “Không làm gì hết”.
Cố Ký Thanh lẳng lặng nhìn cậu.
Ý thức được mình qua loa không được, Chu Từ Bạch cúi đầu chấp nhận, nhanh chóng nói ra: “Bởi vì Quan Vũ của anh đẹp trai quá, tôi muốn chơi với anh nhưng không muốn cản chân, cho nên…”
Cho nên bắt đầu cần cù tập luyện.
Cố Ký Thanh nhớ ra một tháng trước hình như mình từng chơi game với Chu Từ Bạch, cậu chơi một con hồ ly nhỏ có chiếc đuôi hồng, sau đó được mình dùng Quan Vũ anh hùng cứu mỹ nhân chạy tới.
Khó trách lại nghiêm túc cần cù đến vậy.
Hóa ra mặt mũi của cậu trai cao một mét chín mạnh mẽ này không chấp nhận được.
Nghĩ tới hình ảnh Chu Từ Bạch mím môi, cau mày, co kín trong chăn, chăm chỉ luyện tập Vương Giả Vinh Diệu, Cố Ký Thanh mỉm cười: “Nhưng tôi cảm thấy cậu chơi Đát Kỷ đáng yêu lắm ấy”.
Chu Từ Bạch vội vàng đỏ mặt nói: “Anh không được cười! Thôi kệ, nói chung là anh đừng quan tâm nữa! Mau đi ngủ đi! Chuyện còn lại cứ để đó tôi lo!”
“Ừ, được”.
Cố Ký Thanh tưởng tượng ra dáng vẻ luyện tập cả tháng nay của Chu Từ Bạch, không đành lòng đả kích tích cực của cậu, ngồi xuôi xuống bên bồn tắm, lắc lắc chân, ngẩng đẩu nở nụ cười với Chu Từ Bạch.
Chu Từ Bạch nhìn vào đôi mắt của anh, hai tai vẫn đỏ bừng bừng, lấy điện thoại di động ra, gọi cho Lộ Bình, cố ép giọng nói của mình xuống: “Bọn mày làm gì bên ban công phòng Cố Ký Thanh thế?”
“Nướng đồ ấy, sao thế, ồn đến giấc ngủ của mày rồi à?”
Chu Từ Bạch: “Không, tao không sao, nhưng hôm nay thân thể Cố Ký Thanh không thoải mái lắm, hình như rất buồn ngủ, chiều nay đã nói muốn đi ngủ rồi, bọn mày đừng làm phiền anh ấy”.
Lời của cậu vừa dứt, bên kia điện thoại đã lo lắng nói to: “Ơ đệt! Cố Cố mệt mỏi?! Sao mày không nói sớm?! Này này Vương Quyền, đừng ăn nữa, nhanh thu dọn đồ đi, ai về nhà nấy, mẹ đứa nào đứa đó tìm! Đừng quấy rầy Cố Cố!”
“Vậy vụ chơi game thì tính thế nào?”
“Tới phòng khách hoặc là mở mic”.
“Ồ, được, nhưng Cố Cố không sao chứ?”
“Không biết, chắc là muốn đi ngủ thôi”.
Đầu bên kia truyền tới âm thanh cãi cọ của một đám người, rất nhanh tất cả đã chạy tới cửa phòng tắm: “Cố Cố! Ông không sao chứ? Nếu mệt thì nghỉ sớm đi nha, đồ ăn bọn này để trên bàn đó, đói thì mang vào lò vi sóng hâm nóng, có việc thì gọi chúng tôi! Chúng tôi đi trước đây, không quấy rầy ông nữa!”
“Đi mau đi mau”.
“Á, mày giẫm vào chân tao rồi”.
“Giẫm vào chân mày đấy thì sao, đến Uyển Nhi còn không bay nổi”. (một vị tướng VGVD)
“Ai bảo Uyển Nhi của tao không bay được?! Rõ ràng đã bay được hai lần đó nha! Ơ mà sao điện thoại của lão Tứ im thin thít rồi?”
“Nói nhảm, nó ở ngay cách vách đó”.
Một trận cãi vã dần xa, tiếng đóng cửa vang lên, sau đó là tiếng bước chân đi mất.
Điện thoại Cố Ký Thanh leng keng thông báo một đám tin nhắn quan tâm.
Không có lời oán trách nào, chỉ thật lòng thật dạ dặn dò và chúc ngủ ngon.
Trải nghiệm thế này Cố Ký Thanh chưa từng có bao giờ, hóa ra kết quả của lời tứ chối chẳng đến mức bết bát và phiền phức như anh nghĩ.
Mà điện thoại di động trong tay anh cũng nhanh chóng bị Chu Từ Bạch lấy mất, sau đó cả người bị cậu bế lên, một đường ôm tới giường, trùm chăn lên người: “Mệt thì ngủ thật ngon, đừng suy nghĩ nhiều”.
“Được”.
Cố Ký Thanh cảm thấy nếu mình đã quyết định nghe lời Chu Từ Bạch thử một lần, thì tốt nhất nên thử từ đầu tới cuối.
Mà dường như anh đã hình thành thói quen được cậu chăm lo, tự nhiên chấp nhận Chu Từ Bạch bế mình lên, cũng tự nhiên để cậu ôm đặt xuống.
Chỉ có điều sau khi Chu Từ Bạch giảng một đống đạo lý lớn như thế mà phản ứng vẫn chưa tiêu tan, hẳn là rất muốn.
Cố Ký Thanh hỏi: “Thế nhưng cậu phải làm thế nào?”
Gương mặt của Chu Từ Bạch đỏ lên, vụng về kéo chăn lên đắp cho anh: “Tôi theo đám người bọn họ đánh hai trận, dù sao mấy tài liệu tôi đọc ấy, cái nào cũng nói bản thân phải có tự tin của riêng mình, chắc chắn tôi sẽ không kém hơn họ được đâu”.
Xem ra trong lúc học tập Chu Từ Bạch đã tìm hiểu không ít tài liệu.
Vậy nên mặc dù cún lớn có thể lực khỏe thật, làm cho anh khó chịu nổi, nhưng thực sự rất đáng yêu, cũng rất đáng tin.
Thế là sau khi cảm nhận được Chu Từ Bạch cũng chui vào chăn rồi, Cố Ký Thanh liền nhắm mắt lại, nghiêng người sang, tự động dán vào nguồn nhiệt ấm áp, nói: “Ngủ ngon”.
Chu Từ Bạch hít sâu một hơi, mặc Cố Ký Thanh ôm lấy mình, khiến mình không thể nào mềm xuống được, nhưng vẫn cắn răng cố nhịn, mở trò chơi lên.
Mà Cố Ký Thanh hoàn toàn không hay biết chuyện này, chỉ là trong lúc mơ mơ màng màng tỉnh giấc nghe thấy âm thanh nhỏ xíu từ trò chơi, anh khẽ hỏi một câu: “Thắng không?”
Giọng nói đáp lại trầm thấp ổn định: “Ừ, thắng”.
Vậy thì tốt.
Không thì Hạ Kiều lại làm ầm ĩ.
Quả nhiên Chu Từ Bạch mãi mãi đáng tin.
Cố Ký Thanh dựa theo bản năng, cọ cọ trong lồng ngực Chu Từ Bạch, đang lúc chuẩn bị ngủ tiếp, điện thoại đặt bên đầu giường bỗng reo vang.
Anh dụi mắt hai cái vào cánh tay Chu Từ Bạch, đuổi cơn buồn ngủ đi, lúc này mới lười nhác xoay người, cầm điện thoại di động trên đầu giường xuống.
Trên điện thoại hiển thị cái tên ‘Anh Lục’, cơ thể Cố Ký Thanh dừng trong thoáng chốc.
Chu Từ Bạch phát hiện ra, quay đầu, thấp giọng hỏi: “Ai thế?”
Cố Ký Thanh nói: “Bạn cùng phòng hồi trước”.
Sau đó anh nhấn nhận điện thoại.
Đầu bên kia điện thoại nhanh chóng truyền tới âm thanh ra vẻ rất thân mật: “Alo, Cố Cố hả, đã ngủ chưa?”
Cố Ký Thanh không muốn trả lời câu hỏi ai cũng biết rõ này, chỉ khàn giọng “Ừ” một tiếng.
Đối phương vội vàng nói: “Xin lỗi cậu nha, Cố Cố, tôi không quấy rầy cậu chứ? Tại vì chuyện hơi gấp nên phải gọi, cậu đã xem bài tập cuối kỳ trong nhóm chưa?”
“Chưa thấy”.
“À, vậy cậu nhớ xem qua một chút, lão Tạ yêu cầu trước mùng 8 phải giao mô hình lên, lớp chúng ta chỉ có tôi, cậu và Hạ Sưởng Chi từng làm mô hình thi đấu kiểu này thôi, chắc chắn hiệu suất sẽ nhanh hơn hẳn, cậu ấy muốn nhờ tôi hỏi xem cậu có muốn tham gia cùng chúng tôi không?”
Giọng nói của anh ta không nhỏ, Chu Từ Bạch lại rất gần Cố Ký Thanh.
Ba chữ “Hạ Sưởng Chi” mới nói ra, ngón tay trên màn hình Chu Từ Bạch đã dừng lại.
Cố Ký Thanh phát hiện ra tâm trạng cậu không tốt, biết cậu không thích Hạ Sưởng Chi, nhưng giọng nói người bên kia tha thiết thân mật khó mà từ chối nổi, còn anh trước giờ chưa từng am hiểu cách từ chối lời mời kiểu này.
Nhưng đôi mắt Chu Từ Bạch tựa như hai vì sao.
Hơn nữa còn là hai ngôi sao xinh đẹp nhất.
Thế là Cố Ký Thanh im lặng một hồi, cuối cùng nói ra ba chữ: “Tôi không muốn”.
Người bên kia điện thoại và Chu Từ Bạch đều đồng thời dừng lại mọi hành động.
Có lẽ đây là lần đầu tiên đưa ra yêu cầu lại bị Cố Ký Thanh từ chối thẳng như vậy, đối phương ngẩn người hỏi: “Tại sao?”
“Bởi vì tôi không thích”.
Có lẽ là vì đang ngủ mơ mơ màng màng lại bị gọi dậy, giọng nói của Cố Ký Thanh nhiều thêm một phần ngây thơ của trẻ nhỏ mới bị gọi rời giường.
Mà năm chữ vô cùng đơn giản như vậy, phối hợp với dịu dàng anh vẫn thường có, làm người ta không biết cãi lại thế nào.
Đây chính là Cố Ký Thanh.
Cố Ký Thanh sẽ thẳng thắn từ chối như vậy sao?!
Thậm chí còn không tìm lý do uyển chuyển hơn chút?!
Đầu bên kia hoàn toàn sững sờ, giống như không thể nào tin.
Khóe môi Chu Từ Bạch tràn ra một tiếng cười rất trầm.
Hạ Sưởng Chi ngồi bên anh Lục cách nơi hai người họ đi du lịch mấy trăm cây số, nghe được hoàn chỉnh cuộc đối thoại cùng tiếng cười mập mờ, cả người lạnh lẽo như đóng băng.
Hắn ta há miệng ra muốn nói gì đó.
Nhưng Cố Ký Thanh còn chả thèm nói nhiều thêm một câu tạm biệt, lập tức cúp máy, lười biếng xoay người, kiếm một tư thế thoải mái nhất chui vào ngực Chu Từ Bạch, từ từ nhắm hai mắt, nói khẽ: “Chu Từ Bạch”.
“Hả?”
“Điều số 1 ấy, có thể đổi thành hai lần không?”
Một câu nhẹ nhàng lại làm cho Quan Vũ trong tay Chu Từ Bạch nhào thẳng vào trụ thứ hai của phe địch.
Cổ họng cậu nghẹn lại, được yêu thương mà lo sợ đến mức ngón tay động không nổi: “Vì sao?”
Cố Ký Thanh vùi mặt vào cổ cậu: “Vì tôi thích, còn nữa hôm nay tôi nợ cậu, lần sau bổ sung cho cậu nhé, coi như phần thưởng của điều 6”.
Chuyện gì thích thì cứ làm, không thích thì đừng làm nữa.
Hóa ra chẳng hề phiền phức như trong tưởng tượng.
Mặc dù đó chỉ là một chút chuyện rất nhỏ rất nhỏ thôi, nhưng anh đã đồng ý với Chu Từ Bạch, vậy thì anh sẽ thử một lần.
Anh nói xong rồi, vòng tay ôm lấy Chu Từ Bạch yên ổn chìm vào giấc ngủ.
Còn lại mình Chu Từ Bạch ngơ ngác giơ điện thoại di động đã xám xịt màn hình, nghe tiếng đồng đội rít hào oán giận sững sờ tại chỗ.
Chờ rất lâu sau hiểu được chuyện gì đã xảy ra, cậu bắt đầu vui vẻ lăn lộn trên giường, lăn được một nửa mới nhớ có thể mình sẽ làm Cố Ký Thanh tỉnh giấc.
Cậu lập tức dừng lại, cố đè con hươu nhảy nhót trong lồng ngực mình, cẩn thận thu chân mình lại, chui vào ổ chăn, ôm Cố Ký Thanh, đỏ vành tai, len lén hôn lên khóe môi anh một nụ hôn ngây ngô thấp thỏm.
Cố Ký Thanh không muốn cùng nhóm với Hạ Sưởng Chi.
Cố Ký Thanh lại thích ngủ với cậu.
Chín bỏ làm mười thì có khác gì Cố Ký Thanh không thích Hạ Sưởng Chi, Cố Ký Thanh thích cậu đâu.
Cố Ký Thanh thích cậu.
Đúng, Cố Ký Thanh thích cậu.
Hơn nữa còn muốn thưởng cho cậu cơ.
Chu Từ Bạch càng nghĩ càng vui vẻ, nhịn không được lại mổ nhẹ xuống môi Cố Ký Thanh một cái.
Sau đó nhớ tới câu tôi thích kia của anh, lại nhịn không được vui vẻ mổ thêm cái nữa.
Xoay người, nhắm mắt, lại nhớ đến câu nói kia, lại nhịn không được mổ thêm một cái.
Thế là đêm hôm đó, Cố Ký Thanh mơ thấy mình biến thành một gốc cây không thể động đậy, một con chim gõ kiến có đôi cánh dài đến kỳ lạ ôm lấy anh, cộc cộc cộc mổ suốt một đêm.
Anh nhất định phải tìm Chu Từ Bạch nhờ cậu đuổi con chim kỳ quái này đi.
Cố Ký Thanh ở trong giấc mơ, mơ mơ mơ màng màng nghĩ như vậy, sau đó lại bị chim gõ kiến mổ thêm một lần, anh tức giận vươn cành cây ngăn cản con chim kia lại.
Mà bên dưới gối đầu của chim gõ kiến cánh dài, giao diện điện thoại đột ngột dừng lại ở một diễn đàn chuyện đêm muộn: [Không muốn bạn trai không vui? Mãnh 1 Mouth Follow Me!]
Chu Từ Bạch muốn trở một người bạn trai tương lai đủ tiêu chuẩn, tuyệt đối không thể để phần thưởng của Cố Ký Thanh thất vọng.