Nhưng Chu Từ Bạch đã nói như vậy, hẳn là cậu cảm thấy căn nhà kia rất tốt.
Thế là anh ôm lấy Chu Từ Bạch, đáp: “Được”.
“Nhưng Chu Từ Bạch này”. Cố Ký Thanh ấm giọng gọi một câu.
Chu Từ Bạch tưởng là anh định nói gì đó rất cảm động với cậu, “Hử?” một tiếng.
Cố Ký Thanh lại chậm rãi nói ra: “Vậy em định dẫn anh đi đâu ăn Tết đấy, cậu chủ nợ nhỏ ngây thơ?”
“…”
Lúc này Chu Từ Bạch mới nhớ ra, hôm nay là ba mươi Tết, là ngày lễ tất cả các gia đình đều chú trọng, kết quả cậu chỉ nói với Tô Việt Trạch vài câu nhờ cô bé chăm sóc Chúc Chúc, liền vội vàng chạy tới Nam Vụ, những thứ khác đều không kịp chuẩn bị.
Không có sủi cảo, không có cơm đoàn viên, không có pháo hoa, cũng không có tiết mục cuối năm, thậm chí hai người họ còn đang ở một nơi hoang vu không tìm được địa phương nào ra dáng để nghỉ.
Chu Từ Bạch một tay ôm Cố Ký Thanh, một tay vội vàng lấy điện thoại di động ra: “Anh chờ một chút, em tìm khách sạn trước đã”.
Nhưng khi mở app đặt phòng.
Đầy phòng, đầy phòng, đóng cửa.
Chu Từ Bạch: “…”
Cậu không thể để ngày đầu tiên ở bên nhau, Cố Ký Thanh đã phải theo cậu ra tiệm net bao trọn đêm, hơn nữa hôm nay còn là ngày cuối năm rồi.
Chắc chắn Cố Ký Thanh sẽ cảm thấy cậu không đáng tin.
Chu Từ Bạch nhanh chóng tìm kiếm trên điện thoại, muốn tìm ra một biện pháp tốt, nhưng tìm tới tìm lui cậu mới phát hiện ra mình căn bản không hề quen thuộc với Nam Vụ bên này, mà Nam Vụ lại là một thành phố du lịch. Mấy năm nay trong nước thịnh hành loại hình du lịch ăn Tết, hiện giờ là đêm khuya, căn bản cậu không thể tìm ra một căn phòng ra dáng.
Cậu không muốn để Cố Ký Thanh đi tới những khu nhà bẩn thỉu, giường chiếu bốc mùi cứng rắn trải qua ngày Tết, tuyệt đối không lãng mạn lại còn không có cảm giác nghi thức.
Cũng may mấy món đồ hồi tới Anaya lần trước cậu đều đã để sang chiếc xe này, mà nhiệt độ mùa đông ở Nam Vụ cũng chỉ vào khoảng 0 độ C, ấm áp hơn phương Bắc rất nhiều.
Nghĩ vậy, Chu Từ Bạch liền ôm con mèo xấu xa đang nằm sấp trên người mình chờ xem trò hay từ trên đùi xuống, đặt anh vào hàng ghế sau xe, sau đó xuống xe, lấy ra bộ đồ du lịch của mình, nhanh nhẹn dựng lên cái ổ nhỏ đơn giản ấm áp y chang lần trước.
Lại đem Cố Ký Thanh nhét vào trong ổ, đắp kín chăn lên người anh, nói một câu: “Anh ngoan ngoãn ở chỗ này chờ em”, sau đó lập tức trèo lên xe, nhanh chóng rời đi.
Chờ lúc cậu quay lại lần nữa, trong tay đã bê thêm một thùng giữ nhiệt thật to.
Mùi thơm nóng hổi lập tức tràn ngập không gian bé nhỏ, Cố Ký Thanh nhìn từng chiếc từng chiếc sủi cảo mập mạp trong thùng giữ nhiệt, nâng mi, chớp chớp mắt.
Chu Từ Bạch vội vàng gắp lên một chiếc, thổi thổi, cẩn thận đưa đến bên miệng anh.
Cố Ký Thanh há miệng ăn vào, nhai nhai.
Chu Từ Bạch hỏi: “Có ngon không?”
Cố Ký Thanh khẽ gật đầu: “Ngon”.
Nghe anh nói ngon, Chu Từ Bạch mới khẽ thở phào.
Cố Ký Thanh lại hỏi: “Lấy từ đâu ra thế?”
Chu Từ Bạch nói: “Vốn định đi vào khu biệt thự Tây Sơn mua một chút đồ ăn, nhưng họ lại bảo đêm giao thừa phòng bếp không còn nguyên liệu. Kết quả vợ và con gái của chú gác cổng hôm nay lên thăm ông ấy, mang rất nhiều sủi cảo theo, em mới bảo em có người muốn ăn nó, có thể bán cho em một bát một trăm tệ được không. Ông ấy lại bảo cuối năm ai lại lấy tiền, cho em cả thùng giữ nhiệt mang đi, đấy anh nhìn xem, trên thế giới này vẫn có rất nhiều người tốt”.
Chu Từ Bạch đúng là không lúc nào thôi miêu tả cho anh thế giới này tốt đẹp đến nhường nào.
Cố Ký Thanh nở nụ cười: “Nhưng đoán chừng Chu Tổng nhà chúng ta sẽ không lấy không của họ đâu”.
“Em thấy cô bé con đáng yêu quá nên vụng trộm cho cô bé một bao lì xì 500 tệ, đầu xuân sang cô bé có thể mua váy rồi”. Chu Từ Bạch vừa nói vừa nhặt một chiếc sủi cảo, đút vào miệng Cố Ký Thanh: “Vừa nãy là nhân thập cẩm, cái này hẳn là nhân ngô, anh ăn thử xem có thích hay không.”
“Thích”. Cố Ký Thanh là một người phương Nam, từ nhỏ đã không thích mấy món làm từ bột, vậy mà không hiểu tại sao món sủi cảo hôm nay lại ăn ngon đến vậy.
Mà anh mới nói thích, bằng mắt thường cũng trông thấy toàn bộ tâm tình của Chu Từ Bạch đã khá hẳn lên, cậu nhét hộp giữ nhiệt vào tay Cố Ký Thanh: “Anh ôm nó ủ ấm tay trước đi”.
Sau đó cậu đứng dậy, lái xe đến gần lều trại, mở cửa xe ra, sau đó lại chui về trong lều, hỏi Cố Ký Thanh: “Nghe thấy không?”
Cố Ký Thanh còn chưa hiểu chuyện gì, sau đó mới nghe thấy âm thanh của chương trình cuối năm quen thuộc.
Tín hiệu mạng trên núi không tốt, không thể xem chương trình cuối năm, thế mà Chu Từ Bạch lại nghĩ ra một chiêu phát sóng âm thanh từ trên xe xuống.
Mà khi giọng nói vui mừng hớn hở của người dẫn chương trình truyền tới, thật giống như bầu không khí năm mới đã ùa tới nơi này.
Cố Ký Thanh và Chu Từ Bạch tựa như đôi vợ chồng trẻ bình thường vừa ngồi ăn sủi cảo vừa xem chương trình cuối năm, không cần bày tỏ tình cảm một cách phô trương hoặc sang trọng, chỉ là một cuộc sống giản đơn ấm áp đầy khói lửa nhân gian.
Chu Từ Bạch chui vào trong chăn, không biết xấu hổ mà ghé mặt tới: “Bạn trai ơi, em ăn với”.
Cố Ký Thanh đút cho cậu một miếng, Chu Từ Bạch mặt dày mày dạn đòi thêm: “Nữa cơ”.
Cố Ký Thanh lại đút cho cậu thêm một miếng, Chu Từ Bạch nói: “Anh ăn nửa em ăn nửa”.
Cố Ký Thanh không nghe: “Không sạch sẽ”.
Chu Từ Bạch lại nghiêm túc nói: “Anh là bạn trai em mà, hôn cũng hôn rồi, làm gì mà không sạch sẽ. Bà em đã từng nói, sủi cảo mỗi người một nửa, ăn rồi sẽ chẳng chia tay”.
“Không thích”.
“Thử đi mà”.
“Không thích”.
“Thử một lần đi mà”.
“Không… Chu… ưm… Bạch”.
Lúc đầu Cố Ký Thanh định không để ý đến cậu, một mình ăn sủi cảo của mình, kết quả không kịp chuẩn bị Chu Từ Bạch đã nhào tới cắn một nửa cái, anh vừa phí sức nuốt xuống nửa miếng sủi cảo trong miệng, vừa giơ chân đạp Chu Từ Bạch.
Chu Từ Bạch không biết xấu hổ, cười nói: “Hóa ra nhân ngô trong sủi cảo là nhân ngọt”.
“Chu Từ Bạch!”
“Suỵt!”
Lời nói tức giận của Cố Ký Thanh chưa kịp nói hết, Chu Từ Bạch lại đột nhiên bảo: “Đếm ngược”.
“Hả?”
Cố Ký Thanh sững sờ chưa kịp hiểu ra.
Chu Từ Bạch đã bắt đầu đếm: “Năm, bốn, ba, hai, một”.
“Cố Ký Thanh, chúc mừng năm mới, em yêu anh”.
Khoảnh khắc lời nói vừa dứt, tiếng reo hò hoan hô lập tức phát ra từ trong đài phát thanh cùng pháo hoa bỗng nhiên nở rộ trên bầu trời đêm, long trọng đến mức khiến cho Cố Ký Thanh như lâm vào một khoảng không trống rỗng, tai ù đi.
Cái gì anh cũng không nghe thấy được nữa, chỉ ngơ ngác ôm một hộp sủi cảo thật to ngồi im tại chỗ, nhìn người trước mặt nhào lên, hôn lên môi mình.
Chỉ là một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, dịu dàng lại trịnh trọng.
Sau đó Chu Từ Bạch nhìn thẳng vào mắt anh, nói: “Mặc dù năm nay trôi qua quá đơn sơ, nhưng về sau năm nào em cũng sẽ ở bên cạnh anh. Em sẽ mau chóng trưởng thành, chững chạc hơn, giỏi giang hơn, cho anh một ngôi nhà tốt hơn nữa. Cho nên Cố Chỉ Chỉ, anh có đồng ý chờ em một chút, chờ em biến thành một người tốt hơn vì anh nhé?”
Đó là những lời Cố Ký Thanh từng nói với Chu Từ Bạch.
Khi đó anh muốn cho cậu một tình yêu tốt đẹp vẹn toàn.
Mà lúc này Chu Từ Bạch lại muốn cho anh một tình yêu hoàn mỹ kéo dài suốt cả cuộc đời.
Chu Từ Bạch đã chờ anh, anh cũng nguyện lòng chờ Chu Từ Bạch, thế là anh trả lại cho cậu một cái khẽ chạm môi: “Được, sau này năm mới nào chúng ta cũng sẽ cùng nhau trải qua, nhưng Chu Từ Bạch này, anh không cảm thấy năm nay đơn sơ chút nào, anh rất thích, đây chính là năm mới vui vẻ nhất trong mười lăm năm trôi qua, cũng là món quà năm mới tốt nhất anh được nhận”.
Chu Từ Bạch nhìn ánh mắt dịu dàng của anh, hơi giật mình, định được một tấc lại tiến một thước: “Vậy bạn trai ơi, anh có món quà năm mới nào cho em không đó?”
Cố Ký Thanh suy nghĩ một lát, nghiêm túc trả lời: “Không có”.
Sau đó anh đem hộp giữ nhiệt nhét vào tay Chu Từ Bạch, lười biếng ném lại một câu: “Ăn no rồi, buồn ngủ, đi ngủ đây, bạn trai này, ngủ ngon nhé”. Xong rồi tự mình quấn kín chăn mền, quay lưng lại chỗ Chu Từ Bạch, hai mắt nhắm nghiền, để lại nhan sắc say ngủ ngọt ngào tỏ rõ ‘ai nhẫn tâm quấy rầy người đó đúng là lòng dạ sắt đá’.
Chu Từ Bạch theo đuổi vợ ngàn dặm đường chỉ nhận được một hộp sủi cảo: “…”
Quả nhiên con mèo này đúng là một con mèo không có trái tim.
Chu Từ Bạch tức giận hôn Cố Ký Thanh một cái.
Nhưng tức thì tức, cậu vẫn không nỡ đánh thức Cố Ký Thanh dậy, hôn anh một cái xong, cậu nhanh chóng ăn nốt phần sủi cảo, thu dọn đồ đạc quanh mình, cuối cùng chui vào ôm Cố Ký Thanh ngủ thiếp đi.
Gần như chỉ mới đặt lưng xuống đã đi vào trong giấc mộng, hô hấp dần chậm lại.
Gần hai ngày một đêm không ngủ nghỉ đầy đủ, lại được ôm Cố Ký Thanh trong lòng, thế nên Chu Từ Bạch ngủ rất an tâm.
Mà Cố Ký Thanh thật sự không mấy buồn ngủ cuối cùng cũng xoay người lại.
Anh mượn ánh trăng bên ngoài lều, sờ sờ mấy sợi râu vừa nhú dưới cằm Chu Từ Bạch, nhớ tới những tia máu đỏ trong mắt cậu, khẽ thở dài. Thật là một cậu trai ngốc, rõ ràng là mệt mỏi như vậy mà vì muốn anh vui vẻ hơn, lại chẳng chịu nghỉ ngơi cho tốt.
Cậu cho rằng mình mới chỉ mười chín tuổi, sức lực cả đời sẽ không dùng không hết hả?
Chẳng qua Chu Từ Bạch cũng thực có rất nhiều sức lực, cho nên mới có thể liều mạng trao hết tình cảm của mình cho một người như anh.
Thế mà anh không có nổi một món quà ra dáng tặng cho người bạn trai tốt thế này, quả thực sẽ hơi quá đáng.
Cố Ký Thanh nghĩ nghĩ, hôn một cái lên mi tâm Chu Từ Bạch, sau đó ngồi dậy, định dịch chuyển tay cậu đi, kết quả lại đụng trúng người cậu, Chu Từ Bạch nắm chặt lấy tay anh, khàn giọng nói: “Chỉ Chỉ, ngoan, đừng động”.
Cố Ký Thanh nói: “Ừ, không động”.
Lúc này Chu Từ Bạch mới yên lặng ngủ thiếp đi.
Sao đến ngủ cũng dễ gạt thế này.
Cố Ký Thanh cười, đặt tay cậu vào trong tấm chăn, ra khỏi lều trại, vào trong xe. Anh mở vali hành lý, lấy ra một vài thứ, thu thập vào một cái balo, sau đó gửi tin nhắn cho Hạ Kiều rồi ngồi ôm Ipad ở ghế phụ lái.
Trước kia những bức tranh minh họa của anh luôn là những bức tranh nghệ thuật, phần lớn đều lạnh nhạt lại áp lực, có thẩm mỹ và phong cách, hay còn gọi là những bức tranh có giá trị.
Nhưng không biết tại cái gì, từ lần trước vẽ một bức cổ động cho Chu Từ Bạch xong, gần đây anh lại thấy loại truyện tranh đơn giản đáng yêu này cũng có thể dùng để tiêu khiển và bày tỏ cảm xúc không tồi.
Anh tiện tay phác họa vài nét, trên màn hình nhanh chóng xuất hiện bóng lưng một mèo một chó gắn bó nương tựa vào nhau.
Cún lớn mặc trên người một bộ quần áo nhìn thôi cũng đã biết là đồ đắt đỏ, Mèo nhỏ lại mặc một chiếc áo vest nhỏ đáng yêu. Chiếc áo vest nhỏ của Mèo bị lật ngược hai bên túi, rỗng tuếch, thậm chí còn có một miếng vá trong đó.
Trước mặt họ là pháo hoa nở rộ, đèn lồng đỏ cùng một hộp sủi cảo mập mạp.
Phía sau họ là hai chiếc đuôi quấn vòng lại bên nhau, tựa như một nút thắt Trung Quốc treo trong nhà ngày đầu năm.
Vẽ xong, Cố Ký Thanh cảm thấy rất hài lòng, thậm chí không cần chỉnh sửa, tiện tay đăng lên Weibo, dòng trạng thái đi kèm chỉ có ba chữ: [Người một nhà].
Bức tranh của anh được vẽ rất đơn giản tùy ý, mục đích là dùng thứ mình am hiểu nhất ghi lại những điều tốt đẹp hôm nay anh đã trải qua, để sau này có thể thuận tiện nhớ lại. Kết quả vừa mới đăng lên, chấm đỏ thông báo bình luận và chia sẻ không ngừng xuất hiện.
Anh không thích kinh doanh giống như Hạ Kiều, cho nên Weibo trước giờ không quá náo nhiệt.
Mức độ chia sẻ và bình luận này có chút khác thường.
Cố Ký Thanh làm mới một lần, phát hiện ra đám tranh Cún Mèo mà anh hay đăng dạo này có nhiều bình luận cùng chia sẻ hơn hẳn những bức tranh mang phong cách nghệ thuật hồi trước.
Quả nhiên, đa số con người bình thường bận rộn cho cuộc sống, thứ họ cần là những điều đáng yêu có thể chữa trị cho mình.
Cố Ký Thanh không cảm thấy bất bình vì những bức tranh minh họa nghệ thuật trước đó không có ai thưởng thức, anh chỉ đọc những bình luận hu hu ha ha bày tỏ đã được phong cách vẽ đáng yêu của anh chữa lành, không khỏi nở nụ cười.
Xem ra đúng là gần mực thì đen gần đèn thì rạng, gần Chu Từ Bạch thì người cũng biến thành đáng yêu.
Mà lúc này, tin nhắn của Hạ Kiều cũng vừa tới: [Cố Cố, tao mới đấu địa chủ cùng bố mẹ xong, giờ mới đọc được tin nhắn của mày. Tao vẫn còn liên hệ với mấy em trai em gái hội học sinh đấy, có chuyện gì vậy?]
Cố Ký Thanh trả lời: [Không có gì, chỉ là muốn hỏi xem nhóm các em ấy có còn giấu chìa khóa phòng múa dưới chậu hoa ở cửa nữa không].
[Tiểu Kiều không phải cầu nhỏ:?]
[Cố Miêu Miêu của Chu Đại Cẩu: Ngày mai tao muốn dẫn bạn trai tới đó bù đắp một thời yêu sớm].