Ánh mắt yêu thương lại nể phục khiến Ngự Hàn cực kỳ hoang mang.
Y chau mày, cúi đầu nhìn bộ đồ mặc trên người, không có vấn đề gì, vẫn ngầu như trước.
Vậy vì sao những người này đều nhìn mình như vậy?
Ngự Hàn không khỏi nghi hoặc, lúc vừa vào văn phòng đã gọi Phó Nhàn tới: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Giám đốc Ngự, mấy năm nay vất vả cho cậu rồi.” Phó Nhàn vừa đi vào đã để lộ ánh mắt tiếc thương giống hệt những người ngoài kia: “Giám đốc Ngự, tôi ôm cậu một cái được không, thật ra trên thế giới này vẫn còn rất nhiều người quan tâm tới cậu.”
Ngự Hàn lạnh lùng: “Anh muốn chết à?”
“Khụ, không có gì.” Phó Nhàn lập tức ra dáng giải quyết việc công, lấy di động mở một bài báo đặt trước mặt y.
Ngự Hàn đọc xong, cuối cùng cũng hiểu.
Trong bữa tiệc của cụ Trần, y quen được một chủ biên tập tòa soạn báo nổi tiếng, đồng thời còn thêm Wechat của cô, bày tỏ hi vọng cô có thể viết một bài báo về việc ở bữa tiệc đăng lên.
Vì Lâm Vũ Thành đã không sợ chết, vậy y sẽ làm lớn chuyện hết sức, mở rộng dư luận cũng là một cách rất tốt.
Khống chế dư luận chẳng khác nào nắm lấy dây mệnh.
Vì thế sau khi thêm Wechat của vị chủ biên kia, Ngự Hàn đã kể lại mối quan hệ giữa y và Lâm Vũ Thành lẫn chuyện Lâm Vũ Thành muốn hãm hại y một lần.
Bọn họ trò chuyện mấy ngày, cũng không biết vì những chuyện Ngự Hàn gặp phải quá thê thảm hay không, cuối cùng cô nàng chủ biên rưng rưng nước mắt nói mình nhất định sẽ viết bài báo này thật hay.
Ngự Hàn chau mày, không ngờ chủ biên làm việc nhanh như vậy, hôm qua vừa đồng ý, hôm nay đã ra báo.
Xem ra là thức thâu đêm, đúng là vất vả.
Ngự Hàn cầm di động lên đọc kỹ bài báo.
Tài văn chương của chủ biên quả là đặc sắc, bài báo được cô viết như than thở khóc lóc, trích dẫn kinh điển, miêu tả sinh động một thiếu niên mười sáu tuổi được bố mẹ ruột nhà giàu tìm thấy, sau khi về đến nhà lại trải qua quãng thời gian nước sôi lửa bỏng làm cậu chủ đáng thương.
Dưới hành văn vô cùng đặc sắc của cô. cậu chủ không chỉ ba giờ sáng phải thức dậy giặt quần áo cho cả nhà mà còn phải bưng trà rót nước làm việc cho cậu chủ giả, thậm chí ngày ba bữa cũng phải tự chuẩn bị, bằng không sẽ bị bố mẹ ruột đánh mắng chê trách.
Trong hoàn cảnh ấy, cậu chủ thật vẫn kiên cường tự lập. Nhưng dù là vậy, cậu chủ giả vẫn sợ sẽ có ngày y cướp đi gia sản thuộc về gã, cho nên đi nói xấu y khắp nơi, cậu chủ thật sống trong ngôi nhà mất nhân tính kia một ngày dài bằng một năm, mãi tới khi gả cho bạch mã hoàng tử mới có được những ngày tháng yên ổn.
Nhưng cậu chủ giả lòng dạ độc ác vẫn không chịu tha cho cậu chủ thật đáng thương, trong một bữa tiệc cực kỳ thịnh soạn, gã đã thông đồng với kẻ thù của bạch mã hoàng tử để hãm hại cậu chủ thật, nếu không phải cậu chủ thật thông minh ứng biến, chỉ e khó lòng trốn thoát.
Chẳng qua cuối cùng chính nghĩa rồi cũng sẽ gieo xuống thế gian, lưới pháp luật lồng lộng khó thoát, thiếu gia giả tự nhận quả báo, lâm vào lao lý.
Cả bài báo khiến người đọc không khỏi rung động, mãi mà không bình tĩnh nổi.
Ngự Hàn sau khi đọc xong: “…”
Y nhớ y đâu có nói vậy với chủ biên?
Ngự Hàn nhớ lại, lúc ấy y chỉ nói mấy câu trên Wechat: “Tôi là cậu chủ phế vật nhà họ Lâm, nhưng tôi không phải phế vật thật, chỉ đang che giấu năng lực mà thôi. Mặc dù tôi ở trong hang sói nhà họ Lâm, ngày nào cũng bị cậu chủ giả và bố mẹ ruột ức hiếp, nhưng trước giờ tôi không quên bản ngã, cố gắng vươn lên, sau khi bị hại vẫn có thể cười nhẹ nhàng như gió. Trải qua ngàn buồm, quay về vẫn là thiếu niên.”
Y vốn chỉ nói như vậy, còn có thể hiểu thành thế ư?
Mặc dù hơi bất công, nhưng đại để là vẫn chung suy nghĩ, cho nên Ngự Hàn hít sâu, tiếp tục nhìn xuống.
Dù trong bài báo sử dụng các cách gọi khác nhau, nhưng thân phận cậu chủ giả của Lâm Vũ Thành và chuyện gã làm ở bữa tiệc đã sớm lan ra sôi sùng sục, không cần mất công cũng có thể hiểu đang nói về chuyện nhà họ Lâm.
Phía cuối bài báo còn đăng tải kèm một video, là đoạn video quay lúc Lâm Vũ Thành muốn thu lại vẻ chật vật của Ngự Hàn, được Ngự Hàn gửi lại vào di động của mình rồi gửi qua cho chủ biên xem như tài liệu.
Bởi vì hình ảnh quá rối, cho nên đã cắt bỏ hình ảnh, chỉ dùng âm thanh.
Mà trong đoạn ghi âm mấy chục giây, bọn họ nghe thấy một thanh niên quật cường nói: “Trời đất bất nhân, coi vạn vật như chó rơm!”
Giọng thanh niên trong veo lại sáng suốt, mang theo câu nói xuyên thấu lòng người, bất kể ai nghe rồi đều sẽ khó quên.
Đám dân mạng lập tức nghe ra đây là giọng của cậu chủ thật, càng thêm cảm động vì trái tim cứng cỏi, kiên định bất khuất của y.
Bài báo trở nên nóng hôi hổi, chỉ trong vòng hai tiếng ngắn ngủi đã leo lên top 10 hot search.
Bình luận bên dưới cũng rất đặc sắc:
[Cậu chủ thật đúng là thảm, rốt cuộc người nhà họ Lâm có tim không vậy!]
[Chết tiệt, tui khóc rồi, hi vọng về sau bạch mã hoàng tử đối xử với cậu chủ thật tốt hơn]
[Quỳ lạy cầu xin kỳ sau về nước mắt của cậu chủ giả sau song sắt!!]
[Không ngờ cậu chủ thật gặp phải nhiều trắc trở như vậy, may mà cuối cùng ác nhân có ác báo, loại người như cậu chủ giả nên xuống mười tám tầng Địa Ngục]
[Giới nhà giàu loạn thật đấy, hi vọng cậu chủ phải sống thật tốt ở nơi chúng ta không nhìn thấy!]
Ngự Hàn đóng bài báo, lại hít sâu một hơi.
Cuối cùng thì y đã biết vì sao người trong công ty đều nhìn y bằng ánh mắt trìu mến rồi.
Ngự Hàn ngẩng đầu, nhìn Phó Nhàn rưng rưng nước mắt: “Giám đốc Ngự, Ngự Đế thân binh bọn tôi vĩnh viễn sẽ đồng hành với cậu!
Nói xong còn giơ tay ra hiệu cố lên.
Ngự Hàn: “…”
Ngự Hàn: “Cút khỏi phòng tôi ngay.”
“Vâng.” Phó Nhàn cầm lấy di động của mình chạy biến.
Anh ta nghĩ, chắc chắn bây giờ giám đốc Ngự cần yên tĩnh ở một mình, anh ta tuyệt đối không thể làm phiền giám đốc Ngự.
Ngự Hàn mở Wechat gửi tin qua cho chủ biên: [Đây chính là viết hay mà cô nói?]
Chủ biên đáp lại rất nhanh: [Giám đốc Ngự đọc rồi à? Quả thật viết không được hay lắm]
Chủ biên: [Yên tâm đi, tôi không lấy tiền, tôi còn đang tiếc vì không viết thêm về bộ mặt ghê tởm của Lâm Vũ Thành đây!!]
Ngự Hàn: [Cảm ơn, tôi muốn thu tiền cô]
Trông Ngự Hàn oai phong lẫm liệt, uy vũ bất khuất ra sao, thế mà bài báo này lại làm hình tượng anh dũng của y mất sạch, điều này không nên chút nào.
Chẳng qua cũng may mục đích của y vẫn hoàn thành, bởi vì bài báo này quá đặc sắc, cho nên độ lan tỏa cũng rất rộng.
Khi mức độ bàn tán nhanh chóng vọt lên nhiệt độ cao, gần như ngay trong xế chiều hôm đó, nhà họ Lâm tuyên bố Lâm Vũ Thành không phải là con ruột nhà họ Lâm, cho nên chuyện Lâm Vũ Thành làm chỉ là hành vi cá nhân, không liên quan đến nhà họ Lâm.
Nhìn thấy bản công bố này, Ngự Hàn lập tức phì cười.
Y đoán không sai, quả thật người nhà họ Lâm vì để bảo vệ lợi ích cá nhân mà lựa chọn vứt bỏ Lâm Vũ Thành.
Âm mưu của Lâm Vũ Thành chưa đạt được, mặc dù có các tình tiết cực kỳ nghiêm trọng nhưng không bị giam lâu, dù cụ Trần hay Tạ Tư Hành tạo áp lực cũng không thể gây tổn thương nhiều đến gã.
Không bằng để Lâm Vũ Thành đi ra, tận mắt nhìn xem chiều gió của thế giới này thay đổi như thế nào.
Ngự Hàn muốn khiến gã thân bại danh liệt, bị nhà họ Lâm vứt bỏ, mất đi thân phận và địa vị che chở, bây giờ gã không còn gì cả.
Lâm Vũ Thành tự cho là mình đang mơ một giấc mộng đẹp, thật ra vẫn không đạt được gì, còn khiến bản thân mình mắc vào theo.
Cũng không biết sau khi Lâm Vũ Thành biết được tin này rồi, trong lòng sẽ có suy nghĩ như thế nào.
Chẳng qua tất cả những điều này đều không liên quan gì tới Ngự Hàn, bây giờ Lâm Vũ Thành đã không có bất cứ năng lực gì để y nhìn thẳng, mà dù như trước thì Ngự Hàn cũng không đặt gã vào mắt.
Y tiếp tục vùi đầu vào công việc, hoàn toàn không để ý đến chuyện bên ngoài.
Nhờ sự cố gắng của toàn công ty trong khoảng thời gian gần đây, hạng mục mới đã có bước tiến vượt bậc.
Việc thu hồi tất cả các con đường đã kết thúc, bây giờ điều cần phải làm là tìm kiếm phương án tạo nên một nhãn hiệu cấp cao hoàn mỹ và cải tạo trang trại rượu.
Muốn cải tạo trang trại rượu truyền thống thành nơi kết hợp tham quan, du lịch, trải nghiệm không những phải chi trả tiền tài mà còn cần thời gian và nhân lực.
Điều này vẫn khá dễ dàng, mỗi ngày Ngự Hàn đều cho người báo cáo tiến độ, cho nên nắm rất rõ vấn đề này.
Nhưng phương án hoàn hảo vẫn cần chút thời gian, dạo gần đây Ngự Hàn đều đang bận làm chuyện này, phương án cấp dưới đưa đến không hợp ý y lắm, bị đánh rớt rất nhiều, cho nên y quyết định tự hạ thấp địa vị suy nghĩ xem sao.
Ngự Hàn muốn làm gì thì chắc chắn phải đạt hiệu quả tốt nhất!
Ngự Hàn ngồi trong phòng làm việc suy nghĩ, chẳng mấy chốc thời gian đã trôi qua.
Y lâm vào trạng thái chết chìm trong công việc, trong mắt Phó Nhàn lại là vì che giấu chuyện đau buồn mà làm việc cật lực để phân tán sự chú ý.
Nhà họ Lâm chết tiệt, dám đối xử với giám đốc Ngự hoàn hảo không chút khuyết điểm của bọn họ như vậy, quả là tội không thể tha.
Nghĩ một lát, Phó Nhàn đi hỏi dò cách giúp tâm trạng giám đốc Ngự tốt lên trong nhóm chat “Ngự Đế xuất chinh”.
[Tâm trạng giám đốc Ngự không được tốt, mọi người có cách gì không?]
[Cái gì? Đứa nào dám chọc giám đốc Ngự nhà ta?]
[Chắc là bài báo kia ấy, haiz, không ngờ giám đốc Ngự ở nhà họ Lâm lại đáng thương như vậy]
[Có phải là do thư ký Phó nhắc tới nên giám đốc Ngự đau lòng không, ngày nào anh ta cũng lượn lờ trước mặt giám đốc cả]
[Suỵt, tôi cứ có cảm giác thư ký Phó cũng có mặt trong nhóm này đấy, mọi người đừng nhắc tới anh ta]
Phó Nhàn: “…”
[Thư ký Phó tận trung với giám đốc Ngự, sao có thể khiến giám đốc Ngự mất vui được, các người đừng đoán mò]
Phó Nhàn cắn răng gửi tin nhắn lên, lại hỏi: [Không có cách nào thật ]
[Không phải trong báo nói giám đốc Tạ là bạch mã hoàng tử à, liệu bạch mã hoàng tử có cách nào không?]
Đúng lúc bạch mã hoàng tử Tạ Tư Hành đọc được bài báo này.
Dạo này Tạ Tư Hành đang bận chạy dự án liên kết nước ngoài, gần như mỗi ngày đều bận, đã vài hôm rồi không đưa đón Ngự Hàn tới công ty.
Nhưng lái xe hắn điều đi cho Ngự Hàn rất chuyên nghiệp, ngày nào không đón được Ngự Hàn tuyệt đối sẽ không đi khiến Tạ Tư Hành rất yên tâm, cũng có thể thoải mái làm việc, không uổng một tháng hắn trả khoản lương năm con số.
Tạ Tư Hành bận việc, bình thường cũng không thích lên mạng, ban nãy Trịnh Tư Niên đưa bài báo cực hot này cho Tạ Tư Hành đọc, hắn mới biết đến chuyện này.
Ánh mắt hắn rơi vào dòng “Mãi tới khi gả cho bạch mã hoàng tử mới được sống những ngày tháng tốt đẹp”, lộ ra hàm ý sâu xa.
Bài báo này nửa thật nửa giả, thế nhưng văn phong khá ổn, Tạ Tư Hành còn nghe đi nghe lại đoạn ghi âm kia, thuận tay lưu về.
Trịnh Tư Niên tỏ ra áy náy: “Giám đốc Tạ, thì ra phu nhân gặp phải nhiều chuyện như vậy, trước đó tôi còn hiểu nhầm cậu ấy, đúng là không phải phép.”
Anh ta rất khó tưởng tượng ra dưới sự đối đãi khác biệt của nhà họ Lâm, rốt cuộc Ngự Hàn đã trải qua bao nhiêu năm cực khổ.
Bây giờ chân tướng đã rõ ràng, cậu chủ giả Lâm Vũ Thành cũng phải nhận trừng phạt thích đáng, nhưng những người đã từng có thành kiến với Ngự Hàn vẫn sống tốt khiến Trịnh Tư Niên cực kỳ hổ thẹn.
Anh ta nghĩ, chờ lần sau Ngự Hàn đến công ty, nhất định anh ta phải đích thân xin lỗi Ngự Hàn.
Tạ Tư Hành hoàn toàn không biết suy nghĩ của Trịnh Tư Niên, sau khi đọc xong bài báo kia, hắn gọi cho Phó Nhàn.
Phó Nhàn nói tâm trạng của Ngự Hàn không tốt, hỏi hắn có cách gì không.
Tạ Tư Hành chau mày, tâm trạng không tốt?
Người xuyên sách phách lối đến mức đấm bay răng người khác cũng có ngày tâm trạng không tốt?
Mặc dù Tạ Tư Hành không tưởng tượng nổi, nhưng hắn vẫn nói với Phó Nhàn: “Ừ, để tôi tìm cách.”
Cúp điện thoại, Tạ Tư Hành đọc lại bài báo kia một lần nữa.
Đọc hết rồi, hàng mày hắn giãn ra, thầm nghĩ nếu Phó Nhàn đã nói tâm trạng của Ngự Hàn không tốt, vậy hắn phải đi hỏi thăm tình hình xem sao.
Chắc hẳn người xuyên sách đến để cảm hóa hắn sẽ vui hơn khi nhận được điện thoại của hắn.
Tạ Tư Hành nghĩ vậy, tìm dãy số của Ngự Hàn, ấn nút gọi.
Sau vài tiếng tút, đầu bên kia điện thoại có tiếng nữ máy móc vang lên: “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy…”
Mặt Tạ Tư Hành tối sầm.
Hắn không tin nổi mình bị Ngự Hàn cho vào danh sách đen rồi??