Âm Thanh Của Em Là Thế Giới Của Anh
Chương 11
Kiều Thời cười “ha ha”: “Đều là cô nam quả nữ như nhau, sao tính chất lại có thể không giống chứ?”
“Hai đứa là ảnh hưởng hormone, anh với cô ấy không có kiểu đó.” Kiều Trạch ấn nút trên cửa thang máy, đi vào trước.
Kiều Thời cũng theo vào: “Vâng vâng vâng, có câu thế này, hormone quyết định vừa gặp đã yêu, dopamine* quyết định thiên trường địa cửu, còn tuyến trên thận ấy, quyết định có ra tay hay không.”
(*Chất hóa học dopamine trong não ở những người đang yêu cao hơn ở những người bình thường. Nó đóng vai trò chủ chốt đối với những trải nghiệm của chúng ta về sự vui thú và nỗi đau, liên quan đến khao khát, sự nghiện ngập, tình trạng “phởn phơ”, ham muốn và khoái lạc.)
“Đợi tuyến trên thận của anh phát huy tác dụng thì dopamine của anh nên hành động đi rồi.” Kiều Thời nghiêng đầu nhìn anh, “Nghe nói chất này trong não tiết ra chủ yếu chịu…”
Khẽ dừng, cô mỉm cười với anh: “Tình dục ở đại não.”
Vừa dứt lời thì gáy lập tức bị đánh.
“Tròng đầu chứa thứ quái quỷ gì đấy.”
Kiều Thời xoa gáy, vẫn còn cố chấp với sự tồn tại của Lộ Miểu.
“Anh à, cô gái đó làm gì thế?”
Kiều Trạch: “Diễn xiếc.”
Kiều Thời: “…”
“Thế thì có chỗ nào trùng với công việc của anh chứ?” Kiều Thời hỏi.
Kiều Thời: “Trông chó.”
“…” Kiều Thời phát hiện cô thật sự không có cách nào có thể moi được nửa câu từ miệng Kiều Trạch.
“Cô ấy có bạn trai chưa?”
Kiều Thời hỏi tiếp, hỏi xong lại thấy Kiều Trạch nhìn mình vẻ kì lạ: “Câu hỏi kiểu này không phải em nên hỏi cô ấy à?”
“Tốt xấu gì hai người cũng chung nhà mà.” Kiều Thời kéo tay anh, khẽ ngẩng đầu nhìn anh, “Anh à, cô ấy trông cũng xinh xắn dễ thương đó, tình cách nhìn cũng dịu dàng, gần nước lâu dài, anh thật không định xuống tay?”
“Không hề.”
Kiều Thời tò mò: “Tại sao? Dáng vẻ của cô ấy trông rất được người yêu mến mà.”
Kiều Trạch không nói, anh chưa từng nghĩ đến loại chuyện này, cô gái kia chỉ biết ngốc nghếch, đầu toàn rễ cây.
Kiều Thời biết anh sẽ không thốt ra câu gì, miệng anh đóng chặt như ếch vậy, cả nửa ngày cũng không cạy ra nổi, trò chuyện nhiều như thế, hiểu biết của cô về cô gái trong nhà anh chính là, một cô gái diễn xiếc trông chó của anh, mẹ nó chứ…
Quả thật Kiều Thời muốn điên rồi, lúc lên xe rời đi vẫn còn có chút tức giận.
Thẩm Ngộ trông thấy cô phồng má lại biết cô bị khuất phục ở chỗ anh trai mình rồi.
“Sao thế?” Thẩm Ngộ hỏi, đối với mỗi lần đấu một lần thua của cô đã sớm thành quen.
“Trong nhà anh em có con gái.”
Chân mày Thẩm Ngộ khẽ chau, nhìn cô qua gương chiếu hậu: “Trường hợp gì?”
“Em cũng muốn biết.” Kiều Thời giận dữ nhìn lại anh, “Nói bóng gió cả nửa ngày, anh có biết anh ấy trả lời em thế nào không?”
“Lộ Miểu.”
“Diễn xiếc.”
“Trông chó.”
Kiều Thời học ngữ khí của Kiều Trạch, quả thực vẫn còn tức, nhưng lại không nén được cười, con gái người ta yêu kiều là thế, vậy mà từ trong miệng của Kiều Trạch, thành ra không có chút hình tượng nào cả.
Thẩm Ngộ cũng không nhịn cười được, không phát biểu ý kiến.
Trong lòng Kiều Thời tò mò về Lộ Miểu, bèn hỏi Thẩm Ngộ: “Có thể nhỡ lão Lục điều tra thêm về cô gái này không?”
Lão Lục là Thẩm Kiều, mấy hôm trước vừa mới điều tra tình cảnh của Lộ Miểu cho Kiều Trạch xong, vừa nghe nói Kiều Thời cũng muốn điều tra Lộ Miểu, liền vui vẻ: “Hai anh em cô sao lại thế này chứ, ai ai cũng vội vàng tra xét một cô gái.”
Hôm sau lúc đưa tài liệu của Lộ Miểu cho Kiều Thời còn bổ sung thêm: “Cô ấy vốn là ở đội chó nghiệp vụ truy bắt ma túy, nhưng lại bị anh cô đá đi đấy.”
Kiều Thời kinh ngạc nhìn anh ta một cái, quả thật cô không biết chuyện này, nhưng xem hết tài liệu về Lộ Miểu, cảm thấy đây là một cô gái rất đáng thương, cuộc đời không thuận lợi cho lắm, không dễ dàng gì mới khổ tận cam lai, ai ngờ lại gặp phải anh cô, để cho anh cô đá một phát quay về điểm xuất phát.
“Anh tôi đúng là không có nhân tính.” Xem hết tài liệu, Kiều Thời thổn thức.
Thẩm Kiều cũng ngập tràn xúc động: “Đúng là không có nhân tính. Chỉnh con gái nhà người ta đến thế, bây giờ chỉ có thể ra quảng trường phía trước dắt chó diễn xiếc mà thôi.”
Kiều Thời: “…”
“Ở đâu thế?” Cô hỏi.
Tay Thẩm Kiều chỉ ra ngoài ban công: “Trước mặt trường tiểu học phụ thuộc An Trung đấy. Hôm qua tan ca tôi đi ra từ chỗ kia, còn trông thấy cô ấy.”
Để kiểm tra xem lời Thẩm Kiều nói là thật hay giả, sau bữa tối Kiều Thời cố tình sang bên kai tản bộ, cùng đi còn có Thẩm ngộ, dắt theo Tiểu Tiểu Kiều.
Tiểu Tiểu Kiều là con gái bọn họ, hơn một tuổi, mới bắt đầu tập đi và bì bõm “ê a”.
Dù sao cô nhóc vẫn còn nhỏ, vừa đến quảng trường liền dùng sức vùng vẫy bàn tay nhỏ, sải chân chạy về phía đông người.
Kiều Thời và Thẩm Ngộ đi theo cô nhóc, ở đó người vây quanh cũng phải đến ba lớp, giữa đám người, một cô gái trẻ tuổi đang điều khiển một con Labrador xoay bóng.
Kiều Thời nhận ra con chó kia, chính là chó trợ thính của anh trai cô, không ở nhà trông nhà cho anh, ngược lại để người “trông chó” mà anh nói dẫn ra đây mãi nghệ.
Lộ Miểu trong đám đông hóa trang thành gã hề, không nhìn rõ nét mặt, Kiều Thời không biết tình cảnh của cô ấy ra sao, nhưng nhìn cô điều khiển chú chó thông thạo thế kia, một người một chó phối hợp rất ăn ý.
Bây giờ mới hơn sau giờ, người đến xem đều là người già và trẻ nhỏ đi dạo, lác đác mấy em học sinh tiểu học, nên em gái nhỏ dù ngồi trong tối xem vẫn nổi bật rõ ràng.
Em gái nhỏ chỉ mới khoảng sáu bảy tuổi, có lẽ là học sinh ở trường trước mặt, mặc đồng phục của trường tiểu học phụ thuộc An Trung, màu trắng với váy đen ngắn, mỉm cười đáng yêu, trong đám đông có vẻ rất chói mắt. Ngũ quan em ấy rất thanh tú, nhưng vẻ mặt lại phảng phất chút cô đơn, trong hai mắt mang theo vẻ khát khao với chú chó, mỗi lần Lộ Bảo đến gần thì cô bé đều vươn tay ra định sờ nó, nhưng Lộ Bảo lại như không quen bị người lạ sờ, khi tay cô nhóc lại giơ về phía nó thì bỗng nó sủa to, cô nhóc thất kinh bước giật lùi mấy bước, đặt mông ngồi trên mặt đất, tay cũng chống lên trên, không biết có phải bị trầy da hay không, mà lập tức bật khóc.
Lộ Miểu vội vàng đi về phía em ấy, kéo cô bé đứng dậy, luôn miệng xin lỗi, lo lắng lật tay cô bé nhìn kĩ có bị thương hay không.
Trên khuỷu tay cô bé đã bị trầy.
Lộ Miểu sốt ruột chực khóc: “Em gái này, chị đưa em đến bệnh viện khám có được không?”
Em gái nhỏ sợ hãi lắc đầu: “Không cần đâu, cám ơn chị, em không sao.”
Nhưng Lộ Miểu vẫn không yên lòng, dáo dác nhìn quanh: “Bố mẹ em có đến đón em không? Hay để bố mẹ dẫn em đi xem sao nhé?”
Em gái nhỏ vẫn lắc đầu: “Bố em chưa đến, em không có mẹ.”
Động tác của Lộ Miểu chợt dừng, cầm lấy tay cô bé, hỏi em, “Nhà em ở chỗ nào? Chị đưa em về nhé?”
Cô bé lưỡng lự chỉ vào tiểu khu ở cách đó không xa, gật đầu.
Lộ Miểu đứng dậy thu dọn đồ đạc, rồi dắt theo Lộ Bảo tiễn cô bé về, người đến xem dần tản đi, cũng có người lo lắng, có lẽ lo cô là kẻ buôn người, nên cũng đi theo cô sang đường.
Kiều Thời đứng trong đám đông, nhìn Lộ Miểu dần dần đi xa, cảm thấy cô gái này thật tốt bụng.
Còn đang nghiềm ngẫm trong lòng, chợt cảm giác bên cạnh có bóng người.
Cô quay đầu lại nhìn theo bản năng, trông thấy Kiều Trạch chẳng biết chui ra từ khe nứt nào thì giật mình vô cùng, còn đang muốn mắng anh mấy câu, thì thấy anh nhìn theo hướng Lộ Miểu rời đi không dứt, trông có vẻ đang suy nghĩ.
Kiều Thời không lần mò được suy nghĩ của anh.
“Anh à, một cô gái tốt lại bị anh chỉnh thành thế, anh không sợ lương tâm bất an à?” Cô hỏi.
Kiều Trạch không nhanh không chậm nhìn cô một cái, rồi nhìn Thẩm Ngộ ở phía sau: “Với chỉ số IQ chút đó của nó, sao cậu có thể nhìn vừa mắt chứ?”
Kiều Thời: “…”
Thẩm Ngộ nén cười: “Củ cải cải trắng*, chuyện không có biện pháp.”
(*Củ cải hay là cải trắng thì đều có chỗ đáng để yêu, ý của Thẩm Ngộ là dù Kiều Trạch không thích cô thì anh vẫn thích.)
Kiều Trạch gật đầu đầy hiểu biết: “Cây cải trắng này nảy mầm không tốt*, vất vả rồi.”
(*Từ gốc là 拱白菜, ba chữ này dùng để chỉ về cảnh tượng “đũa lệch”, trai gái không xứng nhau theo vẻ bề ngoài.)
Sau đó dưới con mắt tóe lửa của Kiều Thời, vỗ vai an ủi cô, cằm chỉ hướng Lộ Miểu đi, cười nói: “Đường đi còn dài hơn so với em, nên đầu óc người ta cũng tốt hơn em cả trăm lần.”
“Lộ Miểu vẫn chỉ là bị anh đá đi thôi, nếu đổi lại là em, thì anh sẽ trực tiếp nhấn xuống hố rồi.”
Thản nhiên ném lại một câu, Kiều Trạch bước theo hướng Lộ Miểu đã đi.
–
Dọc đường Lộ Miểu đưa em gái nhỏ về nhà.
Nhà cô bé cách trường học không tính là xa, chỉ băng qua hai con đường, không mất đến nửa giờ đã đến, cô bé tên Châu Mân Mân, bố tên Châu Tuấn.
“Bình thường em đều tự mình đi về à?” Vừa quan sát môi trường xung quanh, Lộ Miểu vừa thuận miệng hỏi.
“Có khi bố đến đón em, có khi tự em về.”
Đi được một đoạn đường ngắn, cô bé đã không còn phòng bị với Lộ Miểu, thậm chí là hoàn toàn tin cậy, ngay cả tên và tin tức về bố mẹ cũng nói ra, bàn tay nhỏ cũng rất tự nhiên nắm lấy tay Lộ Miểu, cảm giác mềm mại trong lòng bàn tay khiến bước chân Lộ Miểu chậm lại.
Cô nghiêng đầu nhìn cô bé: “Vậy ông bà nội của em đâu?”
Cô bé lắc đầu: “Em không có ông bà nội.”
Lộ Miểu nhìn chăm chú cô bé một lúc, cuối cùng chỉ khẽ sờ đầu, rồi đưa cô bé về nhà.
Nhà cô nhóc ở tầng sáu, cô bé có đem theo chìa khóa, nhưng người hơi thaaso, lúc mở cửa còn phải cố hết sức kiễng đầu ngón chân.
“Để chị giúp em nào.” Cô mở cửa hộ cô bé.
Cửa vừa đẩy ra, trong phòng có một mùi nồng nặc, rất gắt mũi, Lộ Miểu bất giác che miệng hắt hơi ba cái.
Hình như cô nhóc đã sớm quen với mùi này, không thấy có gì không ổn, chỉ là vừa xoay người cởi cặp sách trên vai xuống, vừa gọi vào trong phòng: “Bố ơi?”
Rồi quay đầu lại đón Lộ Miểu: “Chị ơi, chị vào đi.”
Lộ Miểu dắt Lộ Bảo vào nhà.
Trong phòng khách truyền đến tiếng bước chân chậm chạp, kéo dép lê “xoạch xoạch”, trong ăn phòng u tối yên tĩnh lại càng trở nên rõ ràng hơn.
Lộ Miểu nhìn vào bên trong, công tắc kêu “bụp”, đèn bật lên, một người đàn ông cao lớn xuất hiện ở cửa trước phòng bếp giao với phòng khách.
Người đàn ông này nhìn rất cao, nhưng nếu so với Kiều Trạch vẫn còn thấp, còn lẽ không đến một mét tám, mặc áo sơ mi dài tay màu đen cùng với quần ống dài màu đen, thân hình thoạt hình gầy yếu, mặt cũng gầy, nhưng ngũ quan lại có vẻ tuấn tú, cả người nhìn như vừa mới ngủ dậy, ánh mắt còn hơi mơ màng, một tay xoa ấn đường, một tay đặt lên trên cống tắc ở vách tường.
Trong phòng ngoại trừ mùi khói tràn ngập, trên bàn với ghế cũng lộn xộn một đống, quần áo bừa bộn ném sang một bên, trên bàn trà bày đầy li tách bát đũa chưa rửa, còn cả mấy cái kéo ném lung tung và một cái đầu người tạo hình plastic, trên tường đối diện tủ tivi, treo một khung ảnh đen trắng, trong khung là một cô gái trẻ thanh thú, miệng mỉm cười, gương mặt toát lên vẻ dịu dàng.
Đó là một bức di ảnh.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!