Tới ngày 6 tháng 10, Lý thị ăn cơm sáng xong là mang theo con trai và con dâu tới nhà Đại Tần thị hỗ trợ.
Trong viện nhà họ đã là cảnh tượng náo nhiệt vui mừng, vợ Trường Võ là Triệu thị cũng tới hỗ trợ.
Đại Tần thị vội vàng tiến lên cảm tạ sau đó kéo các nàng tới ngồi xuống một cái bàn vuông trong sân.
Bà ta nhanh chóng dặn con gái lớn: “Đào Mai, mau mang cơm lên cho tam thẩm và mấy ca ca tẩu tẩu đi.”
Đào Mai đáp một tiếng và vội đi về phía hậu viện.
Lý thị lập tức giữ nàng ta lại và nói: “Đào Mai, chỉ mang cho vợ Trường Võ thôi, nhà chúng ta ăn cơm rồi mới tới.”
Triệu thị cũng vội vàng lắc đầu nói với Đào Mai: “Ta cũng ăn cơm sáng mới đến, không cần phiền toái đâu.”
Đại Tần thị nói: “Sao lại ăn sáng rồi, chúng ta mời mọi người tới hỗ trợ thì đã chuẩn bị đầy đủ đồ ăn, mọi người lại khách khí như thế khiến mặt già của ta cũng xấu hổ.”
Lý thị tự đeo tạp dề mình mang tới và nói: “Ta cũng không lải nhải với ngươi nữa, mọi người cũng đã tới, mau phân công đi!”
Đại Tần thị cười nói: “Tẩu gấp cái gì, ta còn có chuyện muốn nói, làm phiền mọi người tới hỗ trợ thì già trẻ trong nhà mọi người sẽ không có ai lo.
Mấy ngày nay mọi người gọi cả người nhà tới cùng nhau ăn đi!”
Lý thị và Triệu thị đều lắc đầu, cuối cùng vẫn là Lý thị nói: “Lão nhân còn ở nhà cơ mà, vừa lúc ông ấy có thể làm cơm cho bọn nhỏ, để bọn họ tới thêm phiền cho nhà các ngươi.”
Triệu thị cũng nói: “Nhà cháu còn có Đào Hoa, không phải cháu thổi phồng đâu nhưng Đào Hoa nhà cháu làm việc nhà rất giỏi, hơn nữa Trường Võ cũng ở nhà nên sẽ không để Nhị Trụ và Tiểu Trụ đói bụng.
Ngũ thẩm cứ yên tâm đi! Ý tốt của thẩm cháu xin nhận!”
Đại Tần thị kiên trì ý kiến của mình, Lý thị và Triệu thị cũng không nhường nhịn, cuối cùng Trương thị cười nói: “Ngũ thẩm, việc còn chưa làm thì nàng dâu vào cửa ăn cái gì đây?”
Đại Tần thị nghĩ thầm: Đến giờ cơm đưa chút đồ ăn cho hai nhà là được.
Sau khi nghĩ thông suốt bà ta bắt đầu cười tủm tỉm và phân công mọi người.
Hậu viện có một cái sàng lớn chất đầy rau dưa, có củ cải trắng, củ cải đỏ, rau hẹ, cải trắng, giá đỗ, măng tây, hành, gừng, tỏi.
Bên cạnh cái sàng là một đống thùng gỗ trong đó có hai thùng ngâm đậu nành, hai thùng ngâm gạo nếp, nửa thùng đậu xanh.
Lý thị vớt đậu nành và gạo nếp lên nhìn và nói: “Đều được rồi này, hôm nay là có thể mang đi xay!”
“Phải, đậu nành và đậu xanh đã ngâm một ngày một đêm, gạo nếp thì không vội dùng nên sáng nay mới ngâm.
Tam tẩu, hai thùng đậu nành là đủ để làm đậu phụ rồi đúng không?” Đại Tần thị nói.
“Đủ rồi, đậu xanh thì ngươi ngâm hơi nhiều.” Lý thị nói.
“Làm thịt nhồi đậu xanh ăn ngon vì thế ta muốn làm nhiều chút!” Đại Tần thị cười nói, “Ta thích nhất cái món ấy.”
“Thịt chưng với gạo đâu? Đã rang gạo chưa, gia vị đủ hết rồi phải không?” Lý thị hỏi tiếp.
“Đều đầy đủ hết rồi, chỉ chờ mọi người tới là rang gạo, còn phải đi mượn cối đá nhà tẩu để dùng một chút.” Đại Tần thị nói xong lập tức gọi với ra tiền viện: “Trường Chính, Trường Chính!”
Trường Chính vui vẻ hớn hở chạy tới hậu viện lại bị mấy cô mấy bà trêu ghẹo đỏ hết cả mặt.
Đại Tần thị chỉ vào thùng đậu nành nói: “Con mang đậu này đi xay đi, nương và Tam thẩm đều chờ làm đậu phụ đó!”
Trường Chính nói: “Đồ tể Trịnh đang chuẩn bị giết heo, con còn phải hỗ trợ phía trước.”
“Giết heo máu me, con đi làm gì.
Mau đi mài đậu nành đi, nơi ấy có Trường Phú, Trường Quý với anh con là đủ rồi.” Đại Tần thị nói xong lập tức đưa đòn gánh qua cho hắn.
Trường Chính đón lấy và gánh hai thùng đậu đi.
Lý thị hỏi Đại Tần thị: “Sao đầu bếp Triệu vẫn chưa tới? Không phải hắn nói sáng ngày mùng 6 là tới à?”
“Thì hẹn sáng mùng 6 rồi đó nhưng hôm qua hắn bảo trong nhà có chút việc nên đổi thành trưa nay mới tới.” Đại Tần thị nói.
Lý thị gật đầu, mọi người cũng lấy tạp dề mang theo cùng dao phay và bắt đầu bận việc.
Hậu viện có cái bếp lớn xây bằng đá cùng hai cái nồi to đi mượn.
Con gái thứ hai và thứ ba của Đại Tần thị là Đào Liễu và Đào Hạnh đang ngồi nhóm lửa đun hai nồi nước sôi lớn để cạo lông lợn.
Bên ngoài nhà Đào Ngũ gia có một mảnh đất trống lớn, trên đó có hai cái ghế dài, cách đó không xa có một cây đại thụ và một con heo béo ú đang bị trói để dưới tàng cây.
Con heo này còn chưa biết mình chẳng sống được bao lâu nên vẫn vui sướng dùng mõm ủi bùn đất dưới tàng cây, một lát thì ị, một lát thì tiểu, rất nhanh đã dày xéo chỗ ấy không ra hình dạng gì.
Trong thôn có rất nhiều trẻ con tụ tập vây quanh bốn phía để xem, giết heo là tiết mục tụi nó ngóng trông nhất.
Tam Bảo cũng mang theo Tứ Bảo và Nữu Nữu tới, mấy đứa đứng trên một tảng đá cách đó không xa và hưng phấn chỉ chỉ trỏ trỏ con heo béo.
Nha Nha và Đản Đản cũng đi tới, Tiểu Trụ cũng chen qua thế là tảng đá chật cứng, mấy đứa nhỏ không thể không ôm lấy nhau mới đứng được.
Nữu Nữu vui vẻ kéo tay Nha Nha ngọt ngào gọi: “Nha Nha tỷ tỷ!”
Nha Nha cũng ngọt ngào trả lời: “Nữu Nữu muội muội!”
Mấy cô gái nhỏ cực kỳ thân thiết, còn Tam Bảo, Tứ Bảo, Đản Đản và Tiểu Trụ cũng ôm nhau và nhìn có vẻ cũng ….
ừm, thân thiết.
“Đản Đản, có tin ta đá ngươi xuống không, véo đau thế!” Tam Bảo cáu kỉnh quát.
“Ngươi dẫm lên ngón chân của ta thì ta mới véo ngươi chứ!” Đản Đản tủi thân phản bác.
“Tiểu Trụ, ngươi vểnh mông cao thế để làm gì? Muốn đánh rắm à?” Tam Bảo nóng nảy hỏi.
“Hê hê, sao ngươi biết? Đã đánh rắm!” Tiểu Trụ ngượng ngùng nói.
“AHHHHH! Thối muốn chết, mông ngươi đúng lúc quay về phía này!” Tứ Bảo lập tức bịt mũi.
Bốn thằng nhóc đang cãi nhau hăng say thì đồ tể Trịnh đã mang theo dụng cụ mổ heo và cái sọt đi tới.
Đứa nhỏ nào nhát gan lập tức bị dọa lùi đến chỗ xa hơn, có đứa thậm chí còn trèo lên cây nhìn.
Chỉ thấy đồ tể Trịnh có màu da ngăm đen, vóc dáng cao lớn vạm vỡ, bởi vì hàng năm đều mổ heo nên trên người mang theo sát khí khó giấu.
Trường Phú, Trường Quý và Trường Phương đi theo ông ta hỗ trợ.
Đồ tể Trịnh lấy ra hai cái dây thừng dính đầy dầu mỡ bẩn bẩn ném qua một bên, sau đó đi về phía con heo béo.
Động vật cực kỳ nhạy bén với sát khí trên người đồ tể Trịnh, nó sợ quá trốn ra phía sau cái cây.
Nhưng chỉ thấy đồ tể đi lên thuần thục vươn một tay nắm một cái tai của nó, một tay khác nắm đuôi, eo dùng sức một cái đã quật con heo ngã nằm ra đất.
Con heo kia dùng sức giãy giụa nhưng đồ tể quá khỏe, vừa cúi người đè lên vừa ra hiệu cho mấy người Trường Phú lấy dây thừng trói chân con heo lại.
Bốn người nâng con heo tới đặt trên băng ghế sau đó Trường Phú, Trường Quý và Trường Phương giữ chặt con heo trong lúc đồ tể xoay người đi lấy dao nhọn.
Con heo kia kêu thảm thiết, tiếng càng lúc càng lớn, Nữu Nữu vội che lỗ tai lại run run nói: “Sợ quá, sợ quá!”
Nha Nha cao hơn Nữu Nữu một cái đầu thế là lập tức ôm Nữu Nữu vào lòng và an ủi: “Nữu Nữu không sợ, có tỷ tỷ đây rồi.”
Tam Bảo và mấy đứa kia cũng che trước người Nữu Nữu.
Bên kia đồ tể đã sớm giơ tay chém xuống, chuẩn xác thọc vào cổ con heo.
Tiếng kêu của nó ngày càng nhỏ, cuối cùng chết ngắc, máu được hứng vào hai cái chậu to.
Thùng gỗ lớn chuyên để làm lông heo đã đổ đầy nước sôi vì thế đồ tể thuần thục làm các bước tiếp theo.
Đợi Trường Chính mang đậu nành đã mài xong bỏ vào bếp thì Lý thị và Lưu thị lập tức vội vàng làm đậu phụ.
Đối với hai người thì việc này không khó, bởi vì hàng năm bọn họ đều làm đậu phụ khô và đậu phụ hun để ăn tết nên đã sớm thuần thục.
Thịt heo được chia xong và bê vào, Đại Tần thị lấy thịt đưa cho Triệu thị nhờ băm làm nhân, lại lấy thịt ba chỉ đưa cho Trương thị để thái miếng.
Đào Mai thì ngồi xổm trước bếp dùng gậy sắt nung đỏ cạo lông cho đầu heo và móng heo.
Các nữ nhân đều đảm đang, bận việc nhưng vẫn nói nói cười cười, chỉ loáng cái đã tới trưa.
Vì có đồ tể Trịnh, lại thêm đầu bếp Triệu sắp tới cùng một đám người hỗ trợ, thịt heo cũng đã làm xong, nguyên liệu đầy đủ nên bữa cơm trưa nay của nhà Đào Ngũ gia cực kỳ phong phú.
Đầu bếp Triệu cũng là người giữ chữ tín, vừa tới trưa hắn đã bước vào sân nhà Đào Ngũ gia.
Chủ nhà vội vàng ra đón, lại mời hắn vào uống trà.
Chia xong thịt heo đồ tể Trịnh cũng được mời vào nghỉ ngơi.
Đại Tần thị mang theo Đào Liễu và Đào Hạnh vội vàng làm cơm trưa trong bếp.
Gan và thận heo tươi được dùng để xào, lại xào dạ dày với tỏi, ruột già rửa sạch hầm một nồi to với cải trắng, lại thêm măng tây với thịt băm, cải trắng bóp dấm, rau trộn với cà rốt thái sợi và cơm gạo lứt.
Đại Tần thị sai con dâu là tiểu Tần thị đi mời người nhà Triệu thị và Lý thị tới cùng ăn cơm trưa nhưng đều bị từ chối.
Vì thế bà ấy đành phải múc mỗi món một ít và bỏ vào hai bát to rồi tự mình đưa tới hai nhà kia.
Cả chủ cả khách và người hỗ trợ vừa đủ hai bàn, Đào Ngũ gia lại rót rượu cao lương khoản đãi mọi người.
Sau khi ăn xong đồ tể Trịnh thu tiền mổ heo rồi rời đi, lúc này tới lượt đầu bếp Triệu bận việc..