Trục Lãng - Chương 5: Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
93


Trục Lãng


Chương 5: Chương 5


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tuỳ Ý cũng thấy hành động của mình có chút trẻ con, nhưng từ nhỏ đến lớn cậu tự phụ quen rồi, cũng không học được sâu sắc cách người lớn thể hiện sự nghĩ một đằng làm một nẻo, không giả vờ như chẳng thấy cái gì được.

Tướng mạo Ninh Lan thuộc kiểu đơn thuần, vô hại, có thể dễ dàng đạt được hảo cảm của người khác từ cái nhìn đầu tiên.

Cậu hiểu rõ dụng ý của Trương Phạn khi sắp xếp anh vào AOW, trước mắt trong nhóm đang thiếu hình tượng như vậy.

Tuy nhiên trong mấy ngày chung sống, tác phong hành sự của Ninh Lan không hợp với khuôn mặt của anh một tí nào.

Anh nợ nần, nói dối, còn tâng bốc, nịnh nọt các thành viên khác.

Thậm chí Tuỳ Ý hoài nghi, trước lúc Trương Phạn đưa anh vào nhóm còn chưa tìm hiểu rõ nội tình.

Buổi tối trước khi đăng tải tuyên truyền cá nhân của Tuỳ Ý, Trương Phạn gọi điện đến, bảo anh thông báo với các thành viên, buổi chiều thứ hai gặp mặt ở phòng họp.

Tuỳ Ý thuận miệng hỏi về lý lịch của Ninh Lan.

Trương Phạn cười mãi, nói nhặt được trên đường.

Tuỳ Ý cũng nửa thật, nửa giả hỏi: “Đã tiêm chưa?”
Trương Phạn ở đầu dây bên kia cười nửa ngày, đáp: “Nhiệm vụ này phải nhờ cậu rồi, tin rằng cậu có thể biến cậu ta từ hoang dã thành thuần dưỡng.”
Tuỳ Ý cúp máy, trở về phòng.

Ninh Lan đậy quyển sách “Nhạc lý cơ bản” lên mặt rồi ngủ gà ngủ gật.

Tiếng cửa phòng đóng khiến anh rùng mình, sách từ trên mặt trượt xuống.

Trên miệng còn ngặm bút, nước miếng từ khoé miệng chảy ra.

Tuỳ Ý thấy anh ngủ ngon như thế, cúi người lấy bút ra, gấp sách đặt bên gối, rồi leo lên giường mình.

Ngày kia, năm người ở kí túc xá đến sớm, ngồi xổm trước cửa phòng họp chưa mở ăn bữa sáng, trong tay là chiếc bánh nướng hoa quả.

Từ sáng sớm Vương Băng Dương đã xuống nhà mua cho các thành viên.

Cố Thần Khải tỏ rõ vẻ chịu đựng, ghét bỏ trên mặt, mím môi bỏ từng miếng hành thái ra ngoài.

Cao Minh huých Vương Băng Dương: “Tiểu Thần không ăn hành với rau thơm, em không biết à?”
Vương Băng Dương cười ngốc: “Chưa tỉnh ngủ nên quên mất, chỉ bảo ông chủ làm năm phần giống nhau thôi.”
Mặc dù Ninh Lan không phải người phương Bắc, nhưng hơn 18 tuổi anh đã sinh sống ở thủ đô, ăn quen mùi vị này rồi, một ngặm hai nhai giải quyết nhanh chóng, phồng má vỗ Vương Băng Dương: “Ngon lắm.

Lần sau anh mời mọi người ăn bánh cuộn tay*, còn cho thêm xúc xích.”
*bánh cuộn tay (tạm dịch): kiểu như thế này

Cố Thần Khải nhặt một miếng hành, tranh giành thiệt hơn nói: “Ngày mai em mời mọi người ăn sáng, dưới công ty có quán đồ ăn nhanh.”
Cao Minh và Vương Băng Dương tâng bốc vỗ tay.

Ninh Lan cũng cười tít mắt, trong lòng nghĩ đứa trẻ ngốc này không biết đùa.

Trương Phạn sát giờ mới đến, mọi người mở cửa vào chỗ ngồi.

Trương Phạn định phát biểu gì đó thì quét mắt một lượt thấy thiếu một người: “Phương Vũ đâu?”
Tuỳ Ý đáp: “Hôm qua đã thông báo, chắc sắp đến rồi.”
Lục Khiếu Khuyên ôm tay cười khúc khích: “Cậu ta đang đỗ xe, nhưng không đỗ được, có lẽ đang chật vật ở đấy rồi.”
Trương Phạn hỏi: “Cậu không thể giúp cậu ấy sao?”
Lục Khiếu Xuyên: “Vì sao em phải giúp cậu ta?”
Lục Khiếu Xuyên là công tử nhà giàu, so với Cố Thần Khải còn không biết che đậy cảm xúc, sự ghét bỏ đều bộc lộ hết qua lời nói.

Ninh Lan càng tò mò hơn về thành viên chưa gặp mặt này.

Từ bức ảnh được công bố tối qua, Phương Vũ rất xinh đẹp, chỉ cần nhìn một lần là không thể rời mắt, chắc phụ trách bộ mặt của nhóm.

Nếu nói Lục Khiếu Xuyên lưu manh với cả nam nữ này, đáng nhẽ phải thích Phương Vũ mới phải.

Lúc nãy cậu ta đến phòng họp, Trương Phạn vẫn chưa đến, quay ngoắt đi xuống phòng luyện tập tìm bạn gái chơi, lúc quay về tinh thần phơi phới, trên người lại cả đống mùi nước hoa tạp nham.

Đợi thêm 10 phút nữa, Phương Vũ mới gõ cửa phòng họp, nhỏ tiếng xin lỗi, sau đó ngồi cạnh Tuỳ Ý.

Trương Phạn không trách cậu ta.

Ninh Lan nghĩ chả ai nỡ trách người đẹp như thế này, thực sự là môi đỏ răng trắng, nhan sắc động người, nhẹ nhàng nhìn người khác một cái, ai cũng phải động lòng.

Mọi người đã đến đủ.

Trương Phạn thông báo ngày mai sẽ chụp ảnh tuyên truyền tập thể, ảnh của thành viên mới Ninh Lan cũng sẽ được chụp cùng.

Trước mắt, thành viên chưa công bố của AOW chỉ còn mình Ninh Lan.

Bên ngoài đều cho rằng Giải trí Tinh Quang đang giấu con át chủ, hơn nữa thay thế cho thành viên cũ Phùng Khâu, nên nhận được rất nhiều sự quan tâm.

Bọn họ nào biết rằng, nguyên nhân chậm chạp chưa công bố là còn chưa có nổi một cái ảnh chụp thành viên thứ bảy.

Ảnh nhóm sẽ làm ảnh bìa của album ra mắt, có nghĩa là thời gian quay MV chính thức không còn xa nữa.

Mọi người đều rất hưng phấn.

Trừ Lục – chỉ biết thả thính thì cái gì cũng không đặt trong mắt – Khiếu Xuyên cũng mặt mày hớn hở mời mọi người ăn trưa chúc mừng.

Trương Phạn bảo cậu ta tí nữa sẽ cùng tập nhảy với Ninh Lan, cậu ta ủ rũ ngay lập tức, nằm bò ra bàn lẩm bẩm.

Tan họp, Trương Phạn gọi Ninh Lan ra nói chuyện riêng, hỏi anh mấy ngày nay đã quen chưa, có khổ không.

Ninh Lan đáp đều rất tốt.

Ngày trước anh làm trong ngành phục vụ phải làm hai ca.

Một ngày làm việc hơn 12 tiếng là chuyện thường tình, tính ra việc tập nhảy luyện hát chỉ mất nửa sức mà thôi.

Trương Phạn bảo anh chăm chỉ học tập, nói rằng thời gian gấp rút, một tuần nữa là quay ngoại cảnh MV.

Ngày mai sẽ tập cho anh cách cảm nhận camera.

Sau đó, Trương Phạn lấy một phong bì từ trong túi ra: “Đây là lương hai tháng.

Công ty trả trước cho cậu.”
Ninh Lan ngây người: “Tôi mới đến một tuần mà.”
Trương Phạn cười: “Không sao, công ty chúng ta rất có tính người.

Người trẻ mới lập nghiệp đều khá khó khăn.

Trong khoảng thời gian này chúng tôi không giúp đỡ thì ai giúp đây? Quay về gửi tôi số thẻ, về sau trả lương qua thẻ.”
Ninh Lan gật đầu, có chút bối rối khi nhận sập tiền này: “Cảm ơn ạ…” Đi làm chưa được một tuần đã có lương, đây là chuyện lần đầu mới thấy.

“Không cần cảm ơn, là đội trưởng của cậu nói với tôi, bảo cậu hình như đang gặp khó khăn.

Tôi quản lý nhiều nghệ sĩ, khó tránh lơ là, không kịp quan tâm mọi người.

Về sau những việc như vậy cứ trực tiếp gọi cho tôi.

Công ty chúng ta không chỉ bồi dưỡng, cũng phải chăm sóc mọi người.

Suy cho cùng cũng là đứa trẻ mười mấy tuổi, ở nhà đều là bảo bối của cha mẹ.” Trương Phạn nói.

Ninh Lan nghĩ, vị quản lý Trương Phạn này chắc quên anh đã 23 tuổi rồi.

10 giờ sáng, bảy thành viên AOW lần đầu tiên tập trung ở phòng luyện tập.

Biên đạo Từ Nhuỵ sắp xếp đội hình cho cả nhóm.

Đội hình đi lại được định sẵn, đại đa số là người cao đứng giữa, người thấp hơn đứng hai bên.

Ngoài ra còn phải xem xét hiệu quả góc nhìn.

Người bình thường có thói quen nhìn từ giữa sang hai bên.

Nói dễ hiểu hơn là, càng đứng ở giữa thì càng thu hút ánh nhìn.

Tuỳ Ý có khuôn mặt được cả nam nữ đều thích, dáng người cũng cao, vị trí trung tâm không ai khác ngoài cậu.

Từ chính diện nhìn lại, bên phải cậu lần lượt là Phương Vũ, Vương Băng Dương, Cao Minh; bên trái lần lượt là Lục Khiếu Xuyên, Cố Thần Khải, Ninh Lan.

Lúc sắp chốt đội hình, Cao Minh giơ tay phát biểu nghi vấn, hỏi: “Cách sắp xếp này không được khoa học lắm nhỉ? Ninh Lan có nhan sắc tốt, không thua kém Vương Băng Dương và Cố Thần Khải, vì sao lại để cậu ấy ngoài cùng?”
Ninh Lan chớp mắt, má ơi, nằm không cũng trúng đạn ư?
Nhưng anh suy xét lại rất nhanh, Cao Minh là thành viên có kinh nghiệm sân khấu nhất trong nhóm, ắt hẳn không hài lòng với cách sắp xếp đội hình như vậy, cũng không thể nói thẳng rằng “Tôi muốn đứng ở giữa” được, bèn lấy anh – người đứng ở vị trí như cậu ta ra mượn cớ, nói bóng gió cách sắp xếp đội hình bất công.

Ninh Lan cũng biết vị trí bên ngoài không tốt.

Nhóm có bảy người, đứng hàng ngang cũng mất bốn, năm mét.

Nhiếp ảnh gia có kĩ thuật hơi kém, có khi bản thân bị vứt khỏi ống kính luôn.

Nếu cho anh lựa chọn, anh cũng muốn đứng giữa.

Nhưng anh cũng hiểu rõ sự ảnh hưởng của bản thân bây giờ, không có quyền lên tiếng.

Cao Minh đặt vấn đề lúc này, cho dù anh không có suy nghĩ ấy thì hiện giờ cũng có rồi.

Ninh Lan nghiêng đầu nhìn sang Cao Minh từ khe hở, trong lòng nghĩ thằng nhóc này không đáng yêu lắm.

Đội hình tất nhiên không có gì thay đổi.

Từ Nhuỵ lại sắp xếp đội hình đứng trên dưới.

Mấy người đứng ở giữa sẽ đứng ở sau.

Còn ba người Cao Minh, Cố Thần Khải và Ninh Lan đứng ở phía trước.

Lúc này, sắc mặt của Cao Minh mới hoà hoãn.

Đến giờ cơm trưa, Lục Khiếu Xuyên mời mọi người xuống nhà hàng Tứ Xuyên dưới tầng ăn.

Phương Vũ người đẹp, hành vi cử chỉ cũng nhã nhặn, ăn cá dưa chua* cũng phải nhúng qua nước sạch một lượt mới cho vào miệng.

Ninh Lan tò mò, hỏi cậu ta vì sao lại làm vậy.

Cậu ta mỉm cười đáp: “Tôi không ăn được cay, mặt sẽ nổi mụn.”
*cá dưa chua (tạm dịch) tìm baidu thì có rất nhiều kiểu, đại loại là như thế này

Lục Khiếu Xuyên “hừ” một tiếng rõ sắc, như thể chịu không nổi sự yểu điệu này, ăn được nửa thì bỏ đũa xuống mời mọi người từ từ ăn, sau đó thanh toán rồi đi trước.

Trước khi đi còn không quên tặng Ninh Lan nụ hôn gió, ánh mắt chan chứa tình cảm như đang nói: “Anh đây xong việc sẽ đến thương em.”
Các thành viên đều đã quen với việc này, cũng không để ý, tiếp tục ăn cơm.

Lục Khiếu Xuyên không đến học tiết thanh nhạc buổi chiều.

Cô giáo Triệu bảo Tuỳ Ý gọi điện cho cậu ta thì ba lần ngắt máy, hai lần không nghe.

Cô giáo suýt chút nữa đã bẻ gãy cái thước dạy học.

Hết giờ học, Ninh Lan thong dong thu dọn đồ đạc.

Thang máy xuống chậm rì rì nên anh dứt khoát chọn đi thang bộ xuống.

Thang bộ vừa tối mờ vừa yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng bước chân “bộp bộp” nặng nề của anh.

Anh vừa bước vừa lấy tấm ảnh được kẹp trong vở ra xem.

Đây là bức ảnh polaroid được Từ Nhuỵ chụp giúp lúc xếp đội hình vào buổi sáng, lấy làm kỉ niệm “À hú” thành đội, mỗi người một tấm, còn nói đùa có thể khoe khoang với gia đình.

Ninh Lan thấy mấy thành viên bên cạnh đều cầm điện thoại báo tin vui cho gia đình.

Anh đứng bên cạnh nhìn, có lẽ do thời gian huấn luyện ngắn, còn chưa cảm nhận được cảm giác hoan hỉ này.

Có điều, người người ai cũng có lòng hư vinh, anh cũng muốn cùng người khác chia sẻ.

Anh lấy điện thoại ra, ấn số điện thoại đã thuộc nằm lòng, tiếng “tút tút…” dài đằng đẵng vang lên, có người nhận rồi.

Gần nửa phút sau mới có người lên tiếng: “Alo, ai đấy?”
Ninh Lan hắng giọng: “Là cháu, Ninh Lan.”
Bên kia trầm lặng một lúc rồi đáp: “Ồ, Tiểu Lan à, sao lại đổi số điện thoại rồi?”
Ninh Lan thuận miệng đáp: “Điện thoại hỏng rồi, dứt khoát đổi cái mới luôn.

Thím lưu số mới của cháu vào đi.”
“Ô, được.”
“Tiểu Huyên khai giảng chưa ạ? Chuyển trường đã quen chưa ạ?”
“Rất ổn.”
Đối phương rõ ràng không có ý muốn tiếp chuyện với anh.

Từ lúc Ninh Lan bị bắt đến căn phòng dưới hầm kia, đã không còn liên lạc với người nhà, càng không dám quay về.

Bây giờ mỗi ngày đều đối diện với những gương mặt mới quen, cho dù người nhà không có ý tốt, anh cũng không nỡ cúp điện thoại.

Anh nói: “Vậy thì tốt.

Cháu đổi việc rồi, sau này có lẽ sẽ lên ti vi…”
“Ai da, nước sôi rồi.

Thím không nói với cháu nữa, cúp đây.”
Đối phương vội vàng tắt máy như đang trốn tránh ôn thần vậy.

Ninh Lan nghe âm thanh máy bận trong điện thoại, tự cười nhạo bản thân.

Anh chính là ôn thần, khắc chết bố ruột, làm liên luỵ mẹ đẻ, hại nhà chú thím vốn dĩ chả dư dả gì phải gánh thêm phiền toái.

Nếu không phải Tết anh đưa cho thím một khoản tiền, để bà cho Ninh Huyên học trường cấp 3 trên thành phố, thì có lẽ lúc thím nghe thấy giọng anh đã tắt thẳng máy rồi.

Lên ti vi rồi thì sao? Ai muốn nhìn thấy anh đây?
Ninh Lan không về thẳng kí túc xá, mà ngồi xe buýt qua 15 trạm, đến trước cổng một bệnh viện tư nhân phía nam, đi vào trước khi kết thúc giờ làm việc.

Một bệnh viện nhỏ không chính quy chỉ có một bác sĩ và một y tá.

Bác sĩ thấy anh mặc quần áo hơi bần hàn, mí mắt cũng chả nhấc lên, nói: “Tất cả dịch vụ đều phải hẹn trước, xem báo giá trên bàn đi.”
“Có dịch vụ nào có thể làm luôn ngày hôm nay không?” Ninh Lan hỏi.

Bác sĩ đẩy gọng kính, suýt nữa trở mặt: “Không có, tiêm nhỏ mặt cũng phải hẹn trước.”
Ninh Lan giơ tay chỉ vào chỗ dưới mắt trái: “Chỗ này thêm một nốt ruồi, cần bao nhiêu thời gian?”
Kim giờ chầm chậm bước qua số 10, Tuỳ Ý gấp sách lại, tắt đèn bàn, chuẩn bị lên giường ngủ.

Lúc cởi áo ngoài liếc sang chiếc giường trống, lấy điện thoại từ trong túi ra.

Mặc dù việc làm đội trưởng không phải ý của cậu, nhưng vào nhóm được hai tháng, tinh thần trách nhiệm được trau dồi từ nhỏ vô hình chung đã hướng dẫn cậu trở thành một người đội trưởng chuẩn mực.

Thành viên trong nhóm vô cớ không về kí túc xá, cậu đương nhiên phải quản.

Tìm được số điện thoại định ấn gọi thì bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa.

Tuỳ Ý nghe thấy có người thay giày đi vào.

Sau đó nghe thấy tiếng gõ cửa phòng bên cạnh.

Phòng cách âm không tốt, cậu nghe thấy cuộc đối thoại của Ninh Lan và Cao Minh, nói cái gì mà “trả tiền”, “mời ăn”.

Thằng nhóc này thật sự thích hứa mà không thích làm.

Cậu nghĩ, mới đến chưa được một tuần, dường như đã nợ tất cả mọi người một bữa ăn.

Tuỳ Ý cất điện thoại đi, cởi áo ngoài treo lên giá.

Tiếng trò chuyện bên phòng kia vừa dừng, cửa bên này đã được vặn mở.

Ninh Lan thấy phòng tối om bèn mở đèn trong điện thoại, chiếu đến Tuỳ Ý đang đứng ở bên kia, giật mình hít một ngụm khí.

“Ối dời ơi, đội trưởng cậu không nói tiếng nào, đứng đó doạ chết người à.” Ninh Lan vỗ ngực nói.

Tuỳ Ý từ nhỏ chưa từng rời khỏi thủ đô, không hiểu từ địa phương mà anh nói*.

*từ địa phương Ninh Lan nói ở đây là “ối dời ơi” đó.

Từ gốc: 我的个乖乖, mình tra baidu có nghĩa tương tự 我的天nên dịch như thế kia cho vui…!
“Đi đâu về đấy?” Tuỳ Ý hỏi.

Ninh Lan cũng cởi áo khoác ra, thấy giá treo kín rồi, quay sang tiện tay treo lên thành ghế: “Ra ngoài chơi tí…!Tôi treo áo khoác ở đây được không?”
Tuỳ Ý nhìn rồi đáp: “Ừ.” Giơ tay nắm cầu thang giường, nghĩ nghĩ rồi nói: “Về sau về sớm một chút, nếu không trước khi ra mắt lại bị người khác chụp thì không tốt.”
Ninh Lan ngây ra một hồi, đợi đến lúc anh nghĩ lại lần đầu tiên gặp mặt hơi gượng gạo của mình và Tuỳ Ý, cuối cùng cũng hiểu ra có lẽ từ lúc đấy, thằng nhóc này đã có ấn tượng xấu về mình rồi, chỉ sợ gây thêm phiền phức.

Ninh Lan rầu rĩ, vì sao đi đâu cũng không có ai chờ gặp anh vậy?
Anh ngoài cười trong không cười đáp: “Biết rồi, đội trưởng đại nhân.” Sau đó lấy quần áo được treo xuống, chuẩn bị ném về giường.

Vừa quay người, trong bóng tối nên không để ý dưới chân, không biết đụng phải cái gì, người mất trọng tâm ngã về phía trước.

Sự việc diễn ra rất nhanh, nhanh đến mức tay anh không kịp giơ ra.

Anh chấp nhận số mệnh, nhắm mắt lại.

Tuy nhiên sự đau đớn trong tưởng tượng không xuất hiện, có người nhanh chóng bắt lấy cánh tay anh, đỡ lấy.

“Cẩn thận chút.”
Giọng của Tuỳ Ý vang lên ở khoảng cách chưa bao giờ gần đến thế.

Ninh Lan ngẩng phắt đầu, đối diện thẳng ánh mắt của cậu.

Cho đến lúc Cố Thần Khải đang ngủ say nói mơ trở mình, hai người mới lúng túng tự lùi một bước.

Ninh Lan thấp giọng nói cảm ơn, sau đó ném điện thoại đang chiếu đèn lên giường, dùng cả chân cả tay bò lên, mò lót mới ở dưới gối.

Tuỳ Ý đã đứng thẳng dậy nhưng vẫn chưa về giường.

Ninh Lan cứ nghĩ phải nên nói gì đó, sờ nốt ruồi mới được thêm chưa bao lâu dưới mắt trái, nói: “Hôm nay chị Trương Phạn phát lương cho tôi rồi.

Cảm ơn cậu, ngày khác mời cậu ăn cơm.”
Tuỳ Ý đứng ngược sáng.

Ninh Lan không biết cậu đang nhìn về phía nào, nghe thấy cậu “Ừ” một tiếng rồi anh nhẹ chân nhẹ tay đi vào nhà tắm.

Tuỳ Ý trèo lên giường, nhắm mắt, nhìn thấy đều là đôi mắt long lanh dưới ánh đèn mờ đong đưa.

Ngũ quan của Ninh Lan nhìn thì không có gì xuất sắc nhưng kết hợp với nhau lại vừa đẹp.

Sống mũi anh vừa thẳng vừa cao, đôi môi căng mọng, vì thế có thể nói điểm thu hút ánh nhìn người khác là nửa dưới khuôn mặt.

Mà lúc nãy, ánh nhìn của cậu lại khoá chặt vào phần mũi trở lên của Ninh Lan, thậm chí lúc Ninh Lan quay người lại, cậu vẫn tiếp tục dõi theo, không muốn đôi mắt đen láy đó rời khỏi tầm nhìn của mình.

Rõ ràng tướng mạo đơn thuần, nhưng vừa nãy lại toát lên sự rạng rỡ mà mê hoặc.

Tuỳ Ý trở mình, đối mặt với bức tường trắng, nhìn chằm chằm hai, ba phút, một lần nữa nhắm mắt lại, cảm giác quen thuộc như đã từng gặp cuối cùng cũng tan biến một chút.

Hết chương 5..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN