Chuyện Xưa Ở Đào Gia Thôn - Chương 90: 90: Nam Giả Nữ Trang
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
13


Chuyện Xưa Ở Đào Gia Thôn


Chương 90: 90: Nam Giả Nữ Trang


Tam Bảo say.
Tam Bảo say rượu chỉ cười ngây ngô chứ không có động tác nào bất lương.
Chờ đến khi Tứ Bảo phát hiện ra thì Tam Bảo đã bị hắn ‘đánh’ cho búi tóc tán loạn, tay chân dang ra nằm trên giường.

Tứ Bảo thấy thế thì ngượng ngùng cười cười, sau đó hắn nói phát hiện của mình cho Nữu Nữu nghe.

Nữu Nữu tiến đến nhéo nhéo mũi, véo véo tai Tam Bảo mà tên kia chỉ cười như tên ngốc, tùy ý mặc nàng dày xéo.
Vì thế ‘ngày lành’ của Tam Bảo tới rồi.
Nữu Nữu dọn hộp trang điểm của mình tới, lại để Tứ Bảo dựng Tam Bảo ngồi thẳng dậy.

Lúc này nàng nghiêm trang thả búi tóc của tên kia ra, lấy lược học Lưu thị chải cho hắn hai búi tóc hai bên.

Sau khi búi được hai búi tóc bên cao bên thấp, to nhỏ khác nhau cho Tam Bảo thì Tứ Bảo đã cười đến nội thương.

Thấy tên kia bị xấu mặt nên trong lòng Tứ Bảo cực kỳ vui vẻ!
Nữu Nữu vẫn nghiêm trang lấy ra hoa lụa màu hồng phấn mà mình quý trọng cắm lên cho Tam Bảo, sau đó nhìn nhìn và cực kỳ vừa lòng nói: “Tứ ca, huynh xem tam ca thế này có đẹp không?”
Tứ Bảo để Tam Bảo ngồi dựa vào đầu giường, sau lưng lót chăn sau đó đứng đối diện cẩn thận nhìn.

Thôi được rồi, Tứ Bảo thừa nhận nếu không phải biết anh hắn là nam thì hắn khẳng định sẽ tưởng nhầm đây là tiểu cô nương.
Gương mặt tên kia đỏ hồng (vì say), mắt to như giận như không và nụ cười ngây ngô chất phác, búi tóc hỗn độn mang theo cảm giác đẹp đẽ độc đáo.

Quả là tiểu mỹ nhân mà!

Tứ Bảo ngắm xong thì khen: “Ừ! Đẹp, chẳng qua vẫn kém tiểu tiên nữ Nữu Nữu một chút!”
Nữu Nữu cười híp hết cả mắt, “Tứ ca, cứ để Tam ca ngủ trong chốc lát đi!”
Tứ Bảo gật đầu sau đó giúp Tam Bảo cởi áo bông rồi nhét hắn vào ổ chăn.

Nữu Nữu cười tủm tỉm và nhìn chằm chằm Tứ Bảo nói: “Tứ ca, huynh cũng nói là đẹp vậy không bằng để muội cũng trang điểm cho huynh nhé? Để muội chọn cho huynh hoa lụa thật đẹp, cái này đi, màu vàng huynh thấy sao?”
Tứ Bảo nhảy dựng lên, cả người lao ra khỏi phòng chỉ để lại một câu “Ta đi nhà xí” rồi đào tẩu.
Nữu Nữu không có ai chơi cùng nên đành phải chơi đống tượng đất nho nhỏ.
Lý thị làm xong cơm canh cho con dâu đang ở cữ mới bắt đầu chuẩn bị cơm tối cho người nhà.

Dù sao cơm ở cữ cũng không dễ làm, rất nhiều kiêng kị, rất nhiều thứ không được ăn.

May mà Lý thị và Lưu thị đều là người từng trải nên mới không cảm thấy phiền toái.
Chờ đến giờ cơm chiều cả nhà đã ngồi vào bàn Lý thị mới phát hiện thiếu một người.
“Tam Bảo đâu, sao không thấy hắn?” Lý thị hỏi.
Tứ Bảo đáp: “Bà nội, tam ca vẫn đang ngủ trong phòng!”
“Đi gọi hắn dậy đi, giờ nào rồi còn ngủ!” Lý thị nói.
Tứ Bảo nhanh chóng chạy về phòng lắc Tam Bảo lúc này vẫn đang ngủ sau đó còn ghé sát vào tai hắn rống lên: “Tam Bảo, dậy ăn cơm! Còn ngủ nữa à!”
Tam Bảo ngủ gần hai canh giờ nên rượu cũng đã tan, chẳng qua đột nhiên bị rống một tiếng thế là hắn mơ màng cảm thấy tức giận.

Tứ Bảo thì ném lại một câu “Mau dậy mặc quần áo rồi đi ăn cơm, chỉ còn mỗi huynh thôi đó!” sau đó hắn chạy ra khỏi cửa.
Tam Bảo không nhớ rõ vì sao mình lại ngủ trên giường của Tứ Bảo nên hắn cứ thế mặc áo vào rồi đi tới nhà chính.

Sau đó hắn thấy mọi người kinh ngạc nhìn mình rồi tất cả đều phá ra cười.

Tam Bảo bị cười thì chẳng hiểu gì, hơn nữa trong lòng hắn vẫn đang bực vì bị đánh thức nên hắn cũng lười nói chuyện, chỉ ngồi vào chỗ mình và bưng cơm lên ăn.
Lý thị cười nói: “Ai u, cháu ngoan của bà, bây trang điểm giống tiểu cô nương thế này đúng là xinh đẹp nhé!”
Lưu thị vừa cười vừa trừng mắt nhìn Nữu Nữu một cái, không cần nghĩ nàng cũng biết đây là chuyện tốt Nữu Nữu làm.

Nữu Nữu thì cười ha hả sau đó nháy mắt với mẹ mình.
Tam Bảo tức giận ăn cơm, hắn có tật xấu cứ bị đánh thức lúc đang ngủ ngon là cáu vì thế hắn khó chịu, ai nói gì cũng ngại phiền.
Lý thị thấy Tam Bảo chỉ đen mặt vùi đầu ăn cơm thì nhớ tới tật xấu của hắn nên cũng nén cười nói: “Đều ăn cơm đi!”
Trường Phú nhìn con trai mấy cái, vừa tức vừa buồn cười, một thằng nhóc lại đi trang điểm như con gái thì còn ra thể thống gì.

Nhưng thấy Nữu Nữu không ngừng nháy mắt với mình nên hắn cũng chỉ đành thở dài: Hai cái đứa này không hiểu giống ai!
Đào Tam gia nhìn Tam Bảo vài cái nhưng không nói gì mà chỉ ung dung ăn cơm.
Tam Bảo ăn xong thì cục tức cũng vơi, hắn lập tức khôi phục bản tính thường ngày và quay ra hỏi Lý thị: “Bà nội, vừa rồi mọi người cười cái gì đó?”
Lý thị đã hết buồn cười vì thế chỉ bình thản nói: “Không có gì!”
Tam Bảo đương nhiên không tin vì thế hắn hỏi Đào Tam gia: “Ông nội có biết không?”
Đào Tam gia cầm lấy tẩu thuốc gõ gõ vào đầu mình nói: “Nghĩ thử xem!”
Tam Bảo là đứa thông minh, hắn lập tức sờ đầu.
Giời ơi, tim hắn tan nát!
Hai bên hai búi tóc là thế nào đây? Từ từ, còn cắm hoa nữa, hắn giựt xuống thì thấy màu hồng phấn.
Tam Bảo nghiến răng nghiến lợi gào: “Nữu Nữu!”
Nữu Nữu thì cười hì hì, mắt to vô tội không ngừng chớp chớp.
Đào Tam gia đứng lên nói với hai đứa con trai: “Đi thôi, chơi mấy ván cờ đi!”
Lý thị cũng thu dọn chén bát và cùng Lưu thị tới nhà bếp, chỉ để lại Tam Bảo, Tứ Bảo và Nữu Nữu mắt to trừng mắt nhỏ.

Tam Bảo nóng nảy gào lên: “Ông nội, bà nội mau nghe cháu nói.

Cháu thật sự không biết chuyện này là thế nào! Cháu không tự nguyện, Nữu Nữu, muội mau nói rõ xem nào, nhất định phải trả lại trong sạch cho tam ca!”
Nữu Nữu cười nói: “Nếu huynh không đồng ý thì muội làm sao mà chải đầu cho huynh thành như thế được?!”
Tứ Bảo cũng phụ họa: “Đúng vậy, đúng vậy, tam ca, là hynh muốn giả thành tiểu cô nương cơ mà.

Nếu huynh không đồng ý thì sao bọn đệ có gan này!”
Bên kia Đào Tam gia đã dọn xong bàn cờ, Lý thị và Lưu thị cũng tới sân sau vì thế dù Tam Bảo oan hơn Đậu Nga nhưng cũng không biết kêu ai.

Mắt hắn phóng phi tiêu sau đó hung hăng nói: “Hai đứa bây chờ đó cho ta!”
Nữu Nữu cười “Ha hả!”, Tứ Bảo cười “Hì hì!” còn Tam bảo thì tức “Hừ hừ!”
Hắn giật hai búi tóc xuống sau đó tịch thu luôn hai cái hoa lụa của Nữu Nữu.

Mãi tới tiệc đầy tháng tiểu muội muội mà hắn vẫn còn tức! Đối mặt với việc Tứ Bảo và Nữu Nữu chủ động làm hòa hắn vẫn hếch mũi lên không thèm nhìn, bộ dạng giống như thù này thiên hoang địa lão.
Tiệc đầy tháng hôm nay có mấy người cháu nhà mẹ đẻ của Lý thị tới, còn có người nhà mẹ đẻ của Lưu thị và Trương thị cũng tới đưa lễ.

Vài nhà thân thiết trong thôn cũng tới, vợ Vương Thuận mang theo mấy đứa nhỏ tới thăm.

Lý thị bảo Đào Tam gia ghi nhớ lại các khoản lễ về sau còn tiện trả lễ cho người ta.
Đại Bảo và Nhị Bảo cũng đã trở lại vì thế Lý thị và Lưu thị thu xếp làm mấy bàn đồ ăn phong phú để đãi mọi người.

Sau khi tiệc tan từng người về nhà, lúc này đã là 20 tháng chạp nên mọi nhà đều bận rộn, Lý thị cũng không giữ người mà tiễn bọn họ đi.
Lý thị giữ vợ con Vương Thuận ở lại một đêm, ngày hôm nay bọn họ cùng Đại Bảo và Nhị Bảo về trấn trên.

Trước khi đi Lý thị đưa cho vợ Vương Thuận chút thịt khô, lạp xưởng và đậu phụ khô, cộng thêm một con gà trống, cây đậu đũa, và củ cải muối nhà mình làm.

Vợ Vương Thuận cứ cảm ơn mãi, Lý thị cũng cảm ơn nhà họ đã mất công tới đưa lễ.

Hai người cảm ơn qua lại một phen mới đường ai nấy đi.
Đứa con gái bảo bối của Trương thị cũng đã có tên.

Theo tục lệ thì sẽ lấy nhũ danh trước, chờ đứa nhỏ được 1,2 tuổi sẽ lấy đại danh nhưng Trương thị lo lắng Đào Tam gia sẽ lấy cho con gái nàng một cái tên dở ẹc thế là vội thúc giục Trường Quý sớm quyết định đại danh luôn.
Cuối cùng đứa nhỏ được đặt tên mang họ Đào tên Ngọc, nhũ danh gọi là Ngọc Nhi.

Trương thị cực kỳ vừa lòng với cái tên này, nàng hy vọng con gái mình lớn lên sẽ giống bích ngọc, xinh đẹp rạng rỡ!
Nhưng Nữu Nữu lại buồn bực.

Lý do là Ngọc Nhi nghe hay biết bao nhiêu.

Đào Ngọc Nhi, ô ô ô! So với Đào Tử của nàng thì dễ nghe hơn bao nhiêu lần.

Đại ca không ở nhà nên Nữu Nữu tìm kiếm an ủi nhìn về phía tam ca lại thấy hắn cười nói: “Tên của tiểu muội muội thật là hay, cái tên Đào Tử căn bản không thể so được, nhị thẩm, là ai đặt tên này thế?”
Trương thị tươi cười blah blah nói, Tam Bảo rốt cuộc báo được thù thì trong lòng thực vui vẻ.

Hắn thấy Nữu Nữu mang bộ dạng không đội trời chung thì càng khoái, ai biết Đào Tam gia ở bên cạnh lại hung hăng ho hai tiếng.

Trong lòng hắn thầm kêu không xong, hắn quên mất ông nội còn ở bên cạnh.

(Truyện này của trang Rừng Hổ Phách) Quả nhiên, mấy ngày sau Đào Tam gia vừa thấy Tam Bảo đã thổi râu trừng mắt, một bộ thù này đến thiên hoang địa lão.

Tam Bảo lấy lòng tung khăn trắng đầu hàng Đào Tam gia và Nữu Nữu nhưng hiệu quả cực nhỏ, liên tục bị bơ.
Gần đây Tứ Bảo cực kỳ vui, nguyên nhân không cần nói cũng biết..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN