Sau Khi Cường Đoạt Nam Phụ, Khí Vận Ta Siêu Tốt - Chương 14: Chương 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
123


Sau Khi Cường Đoạt Nam Phụ, Khí Vận Ta Siêu Tốt


Chương 14: Chương 14


Canh phu tuần tra ban đêm đi ngang qua, tiếng “cốc cốc” của chiếc mõ vang vọng.

Bây giờ đã qua giờ Tuất, đêm cũng về khuya.

Khương Tuế Ngọc đang nằm bò trên mặt bàn ngủ một cách ngon lành, đột nhiên chép chép miệng, hình như là mơ thấy đồ ăn ngon gì đó.
Thôi Mạch Chu mặc một thân thường phục, võ nghệ cao cường, linh hoạt tránh thoát từng nhóm binh lính tuần tra đêm rồi bước vào một ngôi nhà rộng có tận ba lối vào.

Hắn nhẹ nhàng vượt qua những bức tường vây xung quanh, vừa tiếp đất đã thấy ánh sáng mờ nhạt của chiếc đèn lồng từ xa đang đến gần.

Hóa ra người đang tới gần lại là người hầu chuyên chịu trách nhiệm tiếp ứng cho hắn.
Người hầu cung kính nói: “Thôi lang quân, trang chủ đợi đã lâu, thỉnh đi bên này.” Nói xong hắn ta liền làm tư thế mời.
Sau khi đi qua một khu rừng nhỏ hoa cỏ sum sê, cây trúc dài cao vút.

Thôi Mạch Chu được người hầu dẫn tới một đình nghỉ chân, bên trên bảng hiệu viết ba chữ “đình Bán Nguyệt”, hắn sửa sang lại vạt áo hơi loạn của mình.
Đình Bán Nguyệt được xây dựng ở trên một cái sườn dốc.

Khi trăng trên cao, chiếu ánh sáng xuống, lúc đó mái đình có hơi giống như được bao phủ bởi một màn sương trắng.

Cách đó không xa chính là hòn non bộ gồ ghề được bao quanh bởi dòng nước chảy, âm thanh róc rách của nước hòa cùng tiếng đàn du dương khi có khi không tạo thành một khung cảnh vô cùng thanh tịnh.
Nếu hỏi trong số bạn bè mà Thôi Mạch Chu quen biết, ai là người sỏi chuyện hưởng thụ nhất thì không ai có thể so được với trang chủ của Ức Hiền sơn trang, Tằng Huyền.

Phủ đệ xa hoa lộng lẫy này cùng lắm cũng chỉ là nơi để hắn ta tránh nóng tạm thời mà thôi.
Tằng Huyền là người yêu thích ngộ đạo tu thân, buổi tối thường đến đình Bán Nguyệt để ngồi thiền, hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt.

Thỉnh thoảng cũng sẽ đốt hương đánh đàn, rất có thú vui của ẩn sĩ an nhàn, tự do tự tại.
Đương nhiên, tiền đề là phải ngó lơ đi tiếng đàn chói tai của hắn ta.

Chờ Tằng Huyền say mê đàn xong một khúc, người hầu dường như đã quen với chuyện này, cung kính nói: “Trang chủ, khách quý ngài chờ đã tới rồi.”
Rốt cuộc Tằng Huyền cũng chịu đại phát từ bi mà đưa mắt nhìn Thôi Mạch Chu, sau khi nhìn đám cây cỏ nát trên chiếc giày của hắn, hắn ta lại trưng ra cái dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn như cũ: “Thật là kỳ lạ, lúc trước từng là tiểu nhi tử của Thừa tướng vậy mà lại học leo tường.

Leo tường là việc chỉ có tiểu nhân mới làm.”

Thôi Mạch Chu cũng không tức giận, mỉa mai nói: “Ta là do nghèo túng mà thôi, còn tài cầm nghệ của ngươi lại chẳng có nửa phần tiến bộ, vẫn khó nghe như vậy.”
Cho nên chỉ cần là những nơi Tằng Huyền đặt chân đến đều sẽ không có chim chóc làm phiền hắn ta.
Đã từng nghe quá nhiều lời mỉa mai kiểu này rồi nên Tằng Huyền cũng đã luyện luôn được một lớp da mặt dày, thản nhiên đối mặt mà đề nghị: “Lâu rồi không gặp, công phu mồm mép của ngươi đúng là tăng lên không ít.

Ngươi xem, đêm nay có trăng sáng, cảnh đẹp lại thơ mộng như này, chi bằng ngồi đây cùng ta uống mấy chén?”
Thôi Mạch Chu hiển nhiên không muốn cùng người bạn cũ này ôn lại chuyện xưa, lịch sự nói: “Hôm nay ta có chuyện quan trọng hơn, lần tới sẽ cùng ngươi uống rượu thỏa thích một phen.

Có phải là ngươi nói gã kia đang làm việc ở một tửu lâu tại Kỳ Châu?”
Tằng Huyền bất đắc dĩ lắc đầu, nghiêm túc nói: “Đó cũng không phải là một tửu lâu đơn giản.

Hầu như toàn bộ quan lớn quý nhân của thành Kỳ Châu đều thường xuyên đến nơi đó, có thể đoán bối cảnh của tửu lâu đó là vô cùng phức tạp.”
“Dù cho là đầm rồng hang hổ, ta vẫn muốn đi.” Ánh mắt Thôi Mạch Chu trầm tĩnh, như một hồ nước sâu không đáy.
Trong khách đi3m, Khương Tuế Ngọc vốn dĩ đang ngủ ngon lành, chợt nghe thấy một tiếng hét đầy hoảng loạn, nàng bừng tỉnh thức dậy, vội vàng chạy đến mép giường.
Cả người nữ tử đang bị thương đột nhiên co rút rồi run rẩy, miệng vẫn luôn lẩm bẩm: “Đừng giết ta, ta không muốn chết.

Cứu mạng!”
Trong mộng cảnh, thấy được mấy gã đàn ông mặc trang phục cẩm y vệ liên tục áp sát nàng ấy, rồi cởi hết quần áo của nàng ấy ra, sau đó đem nàng ấy treo lên bằng một chiếc khăn lụa trắng.

Đầu tiên là dùng roi quất, sau lại dùng sáp đèn cầy nhỏ từng giọt vào vết thương trên làn da của nàng ấy, làm đủ thứ chuyện kinh khủng khiến người ta không thể chịu đựng nổi.
Sau khi vũ nhục nàng ấy xong, bọn họ vẫn cảm thấy không thỏa mãn.

Nhìn thân thể nàng ấy đầy vết thương, hơi thở thì thoi thóp, những người đó cũng không cứu nàng ấy mà chỉ đơn giản là dùng chiếu cuốn lại, để chuẩn bị ném ra bãi tha ma.
Khương Tuế Ngọc cố gắng đánh thức nàng ấy dậy: “Mau tỉnh đi! Hiện tại cô nương không có việc gì hết, tất cả mọi việc trong mộng đều là giả thôi.”
Nữ tử đột nhiên mở mắt, nhìn thấy được nàng, vẻ mặt lập tức lộ ra vẻ hoảng sợ không yên.

Liều mạng mà nhảy xuống giường, rõ ràng đây là sợ hãi nàng sẽ hại nàng ấy.
Khương Tuế Ngọc liền trấn an: “Đừng sợ, ta sẽ không làm hại cô nương đâu.”
Một lúc lâu sau, lý trí của nàng ấy mới quay trở lại, hỏi nàng rằng: “Ngươi là ai, vì sao ta lại ở chỗ này?”
Khương Tuế Ngọc thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi giải thích chuyện đã cứu nàng ấy ra sao.
Nữ tử vốn là một người có ân tất báo, nghe xong lời nàng nói liền định xốc chăn lên, chuẩn bị xuống giường hành lễ bái tạ.

Nhưng nàng ấy lập tức bị Khương Tuế Ngọc ngăn cản: “Khoan đã, lỡ như ảnh hưởng đến miệng vết thương thì chẳng phải là lãng phí tiền thuốc hay sao?”

Nữ tử ngượng ngùng, cảm kích nói: “Đa tạ ân nhân ra tay cứu giúp.”
“Không sao.

Thực ra người mà cô nương cần phải cảm tạ chính là lang quân nhà ta, ngài mới là người thanh toán tiền thuốc.” Khương Tuế Ngọc cười nói.
Sau khi dò hỏi một lúc, hóa ra vị nữ tử này tên là Đỗ Nhược, kiếm sống bằng nghề hát rong hiến nghệ ở Hàn Ẩn lâu.

Hôm qua cũng như mọi ngày, sau khi hát xong một tiểu khúc, nàng ấy thu thập đồ đạc rồi chuẩn bị trở về nhà.

Nhưng sau đó không biết sao đột nhiên lại xuất hiện mấy tên khách nồng nặc mùi rượu, một hai ép nàng ấy phải uống rượu.

Thấy nàng ấy cứ từ chối thì cậy mạnh mà cưỡng ép, lôi nàng ấy vào một gian phòng.

Sau đó xảy ra một số chuyện khiến nàng ấy vô cùng đau đớn, thống khổ không thể chịu đựng được, đến nỗi nàng ấy còn ước mình sẽ không bao giờ nhớ lại những chuyện kinh khủng đó một lần nào nữa.

[Keng, tiến độ nhiệm vụ đạt một phần hai, điều tra Hàn Ẩn lâu.]
Khương Tuế Ngọc nghe xong cảnh ngộ của nàng ấy thì thấy vô cùng đồng cảm.

Từ đầu tới cuối nàng đều mím chặt môi, nhìn thấy Đỗ Nhược lại sắp lạc vào nỗi kinh hoàng một lần nữa thì ngay lập tức an ủi nàng ấy mà không cần suy nghĩ nhiều, rồi lại khuyên nàng ấy nghỉ ngơi cho tốt.
Chiếc đèn hoa được thổi tắt, Đỗ Nhược cũng đã chìm vào giấc ngủ.

Khương Tuế Ngọc lúc đó dù sao cũng không ngủ được, vì vậy nhìn ánh trăng sáng ngoài trời, muốn ra ngoài hành lang hít thở không khí một chút.
Rón rén mở cửa để ra ngoài, lại đúng lúc gặp được Thôi Mạch Chu từ bên ngoài trở về.

Thôi Mạch Chu không chút hoảng loạn, đã nghĩ sẵn lý do trong đầu, đang muốn giải thích: “Ta…”
“Khoan đã.” Khương Tuế Ngọc nói xong thì tiến đến gần vạt áo hắn mà hít lấy hít để.
Mùi hương thơm mát đặc biệt trên người nàng quanh quẩn ở chóp mũi của Thôi Mạch Chu, khiến thân thể Thôi Mạch Chu vô thức căng chặt rồi lùi về phía sau.

Trái tim không tự chủ được mà đập nhanh hơn, thực sự sợ nàng sẽ phát hiện ra điều gì đó.
Một lát sau, chỉ thấy được vẻ mặt kinh ngạc của Khương Tuế Ngọc, nàng lên án: “Được đó, lang quân ăn vụng gà quay mà không gọi ta, quá là không tốt rồi!”

Trái tim hắn đang treo lơ lửng rốt cuộc cũng rơi xuống.

Thôi Mạch Chu khôi phục sự thong dong, nghĩ lại mùi gà quay hẳn là bị nhiễm ở chỗ Tằng Huyền lúc hắn ta ăn đồ ăn và uống rượu.

“Cái mũi này của ngươi còn thính hơn cả chó.

Muộn rồi, ngày mai ta sẽ mời ngươi ăn một bữa gà quay được không?”
Khương Tuế Ngọc tươi cười hớn hở mà đáp ứng, sau khi nhìn thấy hắn về phòng thì vẻ mặt trong phút chốc liền thay đổi.

Nàng mắng thầm trong lòng: Mũi ngươi mới là mũi chó, hừ!
Có điều, từ trên người hắn nàng ngửi thấy được một mùi hương tam thần nhàn nhạt.

Hương tam thần là từ trầm hương, đinh hương, bạch đàn hương cùng rất nhiều hương liệu khác, dựa theo thiên thời thuận thế chế tác mà thành, là hương mà người tu đạo cầu trường sinh đương thời thích nhất.
Khách điếm tuy hỗn tạp nhiều loại người nhưng người có thể mua nổi loại hương quý báu này thì có rất ít.

Cho nên, Khương Tuế Ngọc đã suy đoán ngay được rằng có lẽ hắn đã đi ra ngoài một chuyến.
Tò mò thì sẽ hại thân, đạo lý này Khương Tuế Ngọc vô cùng hiểu rõ, nhìn thấu nhưng không nói toạc ra mới là quy tắc chung để bảo toàn được tính mạng.
Ngày tiếp theo, Thôi Mạch Chu muốn ra ngoài thăm bằng hữu.

Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Đỗ Nhược, Khương Tuế Ngọc cảm thấy có thể nhân cơ hội này đi điều tra Hàn Ẩn lâu xem rốt cuộc là có cái gì.
Hàn Ẩn Lâu này khác hẳn so với các tửu lâu huyên náo, ồn ào bình thường khác.

Nó nguy nga, đứng vững trên đoạn đường vô cùng ít người qua lại, thi thoảng chỉ có một hai chiếc xe ngựa khiêm tốn dừng lại trước cửa.

Bên trong cũng như các tửu lâu khác bày biện đơn giản, cổ kính tao nhã, nhìn không giống với nơi các quan lớn quý nhân sẽ thường tới, ngược lại càng như là nơi mà những người viết văn hay đến hơn.
Khương Tuế Ngọc quan sát bốn phía, lại âm thầm đánh giá trong chốc lát, vẫn không tìm được điểm gì khả nghi.
Đúng lúc nàng nản lòng định hồi phủ lại phát hiện một việc tốt ngoài ý muốn.

Trong hậu viện vắng vẻ của tửu lâu, hai người ăn mặc như là khách nhân ở đây xuyên qua tiền viện, sau đó lại biến mất ở trước một bức tường.
Thấy bốn phía không người, Khương Tuế Ngọc lại gần tìm tòi bức tường một lần nhưng lại không phát hiện được bất cứ cái gì.

Nghe được tiếng bước chân sắp sửa tới gần, Khương Tuế Ngọc lập tức hoảng sợ, vội vàng tìm chỗ trốn.
Không cẩn thận lòng bàn chân nàng giẫm phải một khối nhỏ nhô lên, sau đó bức tường trước mặt chầm chậm lộ ra một chiếc cửa đá.
Vẻ mặt nàng cứng lại, lập tức đi vào bên trong, cửa đá cũng tự động khép lại, biến trở lại thành một bức tường bình thường không có gì khác lạ.
Sau cửa đá quả thật là một thế giới khác, tòa nhà nguy nga lộng lẫy, huy hoàng, rường cột chạm trổ.

Nếu không phải chính mắt nhìn thấy, Khương Tuế Ngọc nhất định sẽ không tin.

“Ngươi là ai, hình như ta chưa bao giờ nhìn thấy ngươi?” Một người ăn mặc trang điểm như vũ nữ cảnh giác mà nhìn nàng.
Khương Tuế Ngọc đang nghĩ cách trả lời thì nàng ta bỗng nhiên xoay người chạy, mở miệng muốn kêu người tới.

Khương Tuế Ngọc hết cách, đành lấy một con dao đánh ngất xỉu nàng ta rồi kéo tới một chỗ kín đáo mà giấu đi.
Thật xin lỗi cô nương, Khương Tuế Ngọc thầm xin lỗi, sau đó thì lấy quần áo của nàng ta mà mặc vào.
Quản sự thấy nàng thì lập tức cho một tràng mắng mỏ: “Thược Dược, sao vẫn còn lề mề ở đây?”
Khương Tuế Ngọc liên tục xin lỗi, may mà nàng đang đeo mạng che mặt nên tạm thời cũng không có người nhận ra nàng.
Đi theo quản sự vào trong yến hội, Khương Tuế Ngọc mới ý thức được một vấn đề nghiêm trọng.

Vũ nữ thì phải biết múa, nhưng nàng thì cái gì cũng không biết.
[Ký chủ, chỉ cần năm điểm tích lũy là có thể đổi kĩ năng “Nhất vũ khuynh thành”, bảo đảm cô sẽ là người nổi bật nhất trong đoàn múa.]
Có thứ gì rẻ hơn không? Khương Tuế Ngọc yếu ớt hỏi.
[Đương nhiên là có, một điểm tích lũy là có thể đạt được kỹ năng “Bắt chước.”]
Vì thế ở trong yến hội, giữa hơn mười vũ nữ kiều diễm như nước, dáng điệu uyển chuyển, thì các khách mời lại bị thu hút bởi một loạt động tác cứng đờ mất tự nhiên của nàng, dường như chỉ là để góp đủ số.

Khương Tuế Ngọc phải cẩn thận lắm mới không giẫm phải váy của chính mình, ngoài ra còn phải chú ý để tránh vướng ngã người khác.
Quản sự nhìn nàng đang huơ tay loạn xạ thì cực kỳ buồn bực, âm thầm mắng: Tiểu nha đầu Thược Dược này thật là vô dụng.
Sau khi múa xong một bài, vốn dĩ đám vũ nữ đều phải lui xuống, nhưng ngồi ở chủ vị là trường sử La Ninh Đức lại đột nhiên nổi lên hứng thú muốn các nàng lưu lại bồi rượu.
Ở giữa nhóm vũ nữ, Khương Tuế Ngọc thoáng nhìn về phía trước thấy một người quen cũ, rõ ràng là sáng nay Thôi Mạch Chu nói đi thăm hỏi bằng hữu.
Thôi Mạch Chu được Tằng Huyền trợ giúp, bịa đặt một thân phận phú thương.

Lần này là có chính sự muốn làm nên hắn không hề hứng thú gì với nữ sắc, ngay cả bài múa cũng không xem kỹ, tùy tiện chọn một người ứng phó cho xong chuyện.
Thật trùng hợp là hắn lại chỉ trúng vào Khương Tuế Ngọc, mọi người đều khen phẩm vị của hắn không giống người thường.
Mà Khương Tuế Ngọc xem như nhìn thấu, đàn ông nói là đi thăm bằng hữu nhưng quay đầu thật ra lại là uống rượu hoa.
Quả là không thể tin lời đàn ông.
Tuy vậy cũng may là người quen nên Khương Tuế Ngọc cũng không quá xấu hổ.

Nhưng bên cạnh, các vũ nữ đều làm đúng chức trách mà mời rượu khách khứa, Khương Tuế Ngọc cũng chỉ có thể học theo mà làm, tránh cho người khác nhìn ra sơ hở.
“Lang quân, mời uống rượu.” Khương Tuế Ngọc giơ ly ngọc lên, dịu dàng nói.
Đáng tiếc Thôi Mạch Chu lại không hiểu phong tình, trực tiếp đón lấy ly ngọc: “Ta tự làm được.”
Sau đó hắn lại cảm thấy nữ tử trước mắt này có chút quen mắt, cho nên nhìn thêm hai lần nữa.
Khương Tuế Ngọc tưởng hắn đã nhận ra mình, chớp chớp mắt nhìn hắn.
Lại nghe Thôi Mạch Chu nghiêm mặt nói: “Cô nương xin tự trọng.”
“…”
Tự trọng cái đầu ngươi ý..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN