Người dịch: Hạ Hạ bốn mắt
Vui lòng mang truyện đi nhớ mang nguồn.
Ngoài cửa sổ xe, vầng hào quang màu sắc do đèn đường khúc xạ xuyên vào trong xe, làm thay đổi ánh sáng và bóng tối trên gương mặt Tần Yên.
Cô nhắm mắt, cái miệng nhỏ khẽ nhếch lên, khẽ cau mày vì cồn trong người.
Cơ thể có chút khó chịu.
Áo khoác đen khoác lên người cô, chiếc cổ cao ráo tinh xảo ẩn trong lớp áo lộ ra một vết đỏ mơ hồ.
Cận Nam Dã đang lái xe bên cạnh, thỉnh thoảng nhìn vào gương chiếu hậu.
Tay Tần Yên vẫn đang kéo vạt áo của hắn, vặn thật chặt làm cho vải nhăn nhúm.
Nhớ tới màn vừa rồi.
Một cô gái sau khi trêu chọc nam nhân xong, việc đầu tiên chính là ngượng ngùng.
Uống say rồi trêu chọc, còn biết ngượng ngùng.
Người đàn ông nhìn cô co rút thành một quả bóng, nhịn không được cười nhẹ, “Tần Yên, em có biết mình đang làm gì không?”
Tần Yên ngơ ngác nhìn hắn, “Em không biết.”
“Em không biết?” Hắn tức giận bật cười, “Khi tỉnh lại sẽ nhớ ra sao?
Cô gật đầu.
Cận Nam Dã mắt sâu hơn, “Em có chắc là có thể nhớ được không?”
Gật đầu.
Hắn ôm cô vào lòng, cúi đầu sát vào cổ cô, dùng sức hôn lên đó.
“Vậy? Sẽ nhớ chứ?”
Tần Yên che đi cái cổ bị hắn hôn, ánh mắt vẫn còn mơ hồ, “Cận Nam Dã, anh làm gì vậy?”
“Hôn em.”
Người đàn ông lại cúi đầu xuống, hôn sâu hơn vừa rồi, ở trên làn da cô mà mút thật mạnh để lại dấu tích.
Môi mỏng rời đi.
Tần Yên ôm chặt cổ cô, ánh mắt càng thêm không hiểu, “Tại sao trên người lại đau thế này?”
Cận Nam Dã đưa tay nhéo nhéo mặt cô, cảm thấy có chút bất lực.
Hắn đứng dậy xuống xe đóng cửa cho cô.
Thấy cô thò đầu ra, hắn dùng một tay đỡ đầu của cô rồi nhét cô lại chỗ ngồi.
“Ngoan.” Hắn nhẹ nhàng nói: “Anh đưa em về trường trước, ngày mai khi tỉnh lại, em hãy chủ động nói với anh muốn về nhà với anh, lúc đó anh sẽ đưa em về. “
Tần Yên chu môi “À” một tiếng.
Cận Nam Dã lên xe.
Một bàn tay vươn ra.
Những ngón tay trắng nõn nhéo nhẹ tay áo hắn, hoàn toàn vô thức mà kéo trái phải.
Sau đó, vặn thật mạnh.
Người đàn ông nhìn xuống, nhắc nhở nhẹ nhàng: “Áo sắp nhăn.”
Tần Yên khẽ mở mắt, vặn vẹo nơi khác.
Cận Nam Dã liếc nhìn xuống, vươn tay siết chặt bàn tay cô trong lòng bàn tay hắn, rồi siết lại vài lần.
Bị bóp có chút đau.
Tần Yên chu môi rút ra khỏi lòng bàn tay hắn, vừa thấy hắn vươn tay, nhanh chóng vỗ vào mu bàn tay hắn một cái.
Một tiếng “bốp” rất lớn.
Chiếc xe im bặt.
Cận Nam Dã bẻ lái, đậu xe vào lề đường.
Người đàn ông vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt của cô, trên môi nở nụ cười, “Khi say thì đánh mạnh như vậy sao? Hử? Còn dám đánh người sao?”
Tần Yên bị nhéo đến mức mặt mũi co quắp, ấm ức thốt ra lời.
“Anh đừng làm em đau.”
Hắn ngừng véo mặt cô, lướt những ngón tay thô ráp của mình xuống má cô, đi tới véo cằm cô.
Sau đó hắn cúi người, siết chặt cằm cô để kéo cô lại gần hơn.
Ngửa đầu hôn.
Tần Yên nhận ra điều gì đó, trong lúc căng thẳng hai tay vô tình chạm vào chiếc nhẫn trên tay.
Cả hai cùng lúc dừng lại.
Cô đưa tay, chạm vào chiếc nhẫn.
Cận Nam Dã cũng để cô chạm vào.
Một lúc sau, cô nói nhỏ: “Người ta nói rằng nếu một người đàn ông đeo nhẫn ở ngón giữa của bàn tay phải, có nghĩa là anh ta đang yêu …”
Lúc này rượu đã lên tới não, nhiều lời nói ra không cần suy nghĩ.
“Anh chưa có bạn gái à?”
Cận Nam Dã im lặng một lúc rồi dùng tay trái nắm lấy tay cô.
Nắm rất chặt.
Giữ nó trong lòng bàn tay của hắn.
Hắn thấp giọng nói: “Bây giờ thì có.”
–
Xe tấp vào cổng trường.
Cận Nam Dã cởi dây an toàn, sau đó cởi dây an toàn cho Tần Yên, cúi người ôm cô vào lòng.
Bị mắc bảng điều khiển xe ở giữa nên vị trí ôm này hơi khó chịu.
Cận Nam Dã không còn cách nào khác là phải cong lưng chịu đựng, sau khi ôm chặt lấy Tần Yên, hắn vùi mặt vào cổ cô.
Hô hấp ấm áp.
Từng chút từng chút phả lên da của cô.
Âm thanh thăng trầm của hắn văng vẳng bên tai: “Tần Yên, tối nay lời nói của anh, liệu ngày mai em còn nhớ?”
Tần Yên đầu óc choáng váng, chỉ có thể nghĩ gì nói cái đó: “Có.”
Đôi mắt của người đàn ông tối sầm lại, đôi môi mỏng ma sát vào làn da mỏng manh trên cổ cô, “Tần Tần.”
Khi ở chung với nhau, Cận Nam Dã hay gọi cô bằng “Tần Tần”.
“Lúc trước em đăng bài viết ‘Tâm hướng ở đâu’,….” Hắn áp vào tai cô, trầm giọng nói. (bài viết bả đăng khoe làm ở Nam Tấu, các bạn có thể xem lại ở chương 19 để hiểu).
“Là hướng về công ty, hay hướng về anh?”
Cô hơi ngứa môi anh, nhịn không được trả lời: “Về anh.”
Cận Nam Dã đuổi theo hỏi: “Chúng ta quay lại được không?”
Tần Yên thanh âm rất thấp: “Ừ.”
Hài lòng.
Cận Nam Dã buông cô ra, đưa tay lên chạm vào mái tóc của Tần Yên, sau đó lòng bàn tay hắn đi một đường xuống rồi áp vào má cô.
Hắn áp lên trán cô, dùng ngón tay thô ráp xoa xoa khóe mắt cô.
Lặp đi lặp lại.
Tốc độ của luồng không khí xung quanh trở nên chậm lại, ngay cả tiếng thở của hai người cũng trở nên rõ ràng hơn.
“Không hối hận?”
Tần Yên nhướng mắt, ánh mắt nhìn theo đường viền cổ áo, yết hầu, cằm đến môi mỏng.
Rồi nhìn lên mắt hắn.
Đôi mắt của Cận Nam Dã rất ưa nhìn, đúng là đôi mắt đào hoa chuẩn. Đồng tử của hắn rất đen, đôi mắt hơi híp lại khi không cười, lộ ra vẻ thờ ơ và xa lánh. Khi cười, đuôi mắt cụp lên, trìu mến và quyến rũ.
Lúc này, hắn nhìn xuống cô, ánh mắt như muốn hút cô vào.
Cận Nam Dã đang đợi câu trả lời của cô.
Tần Yên chậm rãi cúi người, hai tay ôm eo hắn, dụi đầu vào trong ngực hắn.
“Ừm.”
Cái ôm chặt hơn.
Người đàn ông ghé vào tai cô thì thầm với giọng dỗ dành, “Vậy thì chúng ta hãy quay về bên nhau.”
Tần Yên lại khoan thai ôm lấy hắn, nhẹ giọng nói: ” Anh không giận em sao? Hồi đó em từ chối lời cầu hôn của anh, em còn chia tay với anh…”
Muốn quay lại với nhau thì cái gai đã từng chia tay phải nhổ hết.
Nếu không, cái gai nằm giữa hai người, sớm muộn gì cũng trở thành vật cản cho họ.
Cận Nam Dã dừng lại sau khi nghe cô nói, hắn im lặng trong một lúc lâu.
Tần Yên chỉ dám nhìn đến xương quai xanh của hắn.
Hắn cười nhẹ.
Bầu không khí tù đọng dần dần được thả lỏng.
“Không phải vì lúc đó còn quá trẻ để kết hôn hay sao?” Yết hầu của Cận Nam Dã lên xuống.
“Không sao, anh có thể hiểu được.”
Đôi môi Tần Yên mấp máy.
Cô muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói ra.
Tay người đàn ông bịt chặt tai cô.
Đầu ngón tay nóng hổi.
Hắn nói: “Vậy thì cứ yêu đi. Nếu em muốn kết hôn, anh sẽ cầu hôn em lần nữa, được không?”
Mũi của Tần Yên cảm thấy chua xót sau khi nghe lời này.
“Cận Nam Dã, em…”
Cận Nam Dã buông cô ra, “Sau này nói sau.”
“Tối nay anh sẽ coi đó là thỏa thuận của em.” Hắn hôn lên vành tai cô, “Ngày mai anh sẽ chính thức hỏi lại em.”
“…”
Còn muốn hỏi chính thức lại một lần nữa.
Tần Yên không khỏi muốn cười.
Chuông điện thoại đột ngột vang lên, cô nhìn xuống.
Ôn Tâm.
Cận Nam Dã: “Nãy em ngủ quên, bạn em có gọi cho em, lúc đó anh bắt máy nói là sẽ đưa em về, với lại anh cũng nhờ họ coi em.”
Tần Yên ngẩng đầu nhìn hắn.
Người đàn ông siết chặt áo khoác trên người cô. “Về rồi thì nhớ tắm nước nóng, anh có đặt cho em canh giải rượu, một lát nữa sẽ đến, em uống xong rồi ngủ một giấc cho khỏe.”
Cô nghe hắn nói.
Đôi mắt hắn dừng lại trên đôi môi đang mím chặt của cô.
“Sao? Em có nghe không?”
Tần Yên hỏi ngược lại, “Bọn họ khi nào tới?”
“Sẽ sớm thôi.”
Cô đột nhiên vươn tay nắm lấy cổ hắn, hơi nâng toàn bộ thân trên lên.
Trên môi hắn, cô chạm nhẹ.
Đôi mắt của người đàn ông tối sầm lại, vừa định ấn lấy đầu cô để hôn sâu.
Liếc mắt nhìn thấy bạn cùng phòng đang đi ra.
Tần Yên cảm thấy trên mặt có chút nóng, vội vàng nói nhỏ: “Em đi đây.”
Nói xong cô quay người ra mở cửa.
Kết quả là cổ tay bị kéo từ phía sau.
“Tần Yên.”
Cô quay lại.
Đèn bên trong xe rất mờ, ánh mắt của người đàn ông như điểm xuyến ánh sao, cả bầu trời đêm đều ẩn hiện trong tầm mắt.
“Hãy nhớ những gì em đã nói tối nay.”
Những ngón tay hắn vuốt ve làn da mỏng manh trên cổ tay cô.
“Và những gì em đã làm với anh.”
Tần Yên nhìn hắn ngoan ngoãn gật đầu, “Em sẽ nhớ.”
Lực đạo trên tay dần buông lỏng.
Hắn đẩy cửa xe bên cạnh xuống, đi đến bên cạnh Tần Yên, dìu cô xuống xe.
Tưởng Y và Ôn Tâm đi đến, biểu tình trên mặt hai cô nàng có chút cao hứng.
Ánh mắt của họ đều ở trên áo vest của Tần Yên.
Và sau đó đến vết đỏ trên cổ cô.
Bát quái trong lòng là điều không thể giấu được.
Cận Nam Dã đỡ Tần Yên đi đến các bạn cùng phòng, “Tần Yên say rồi, tối nay phiền các em lo cho em ấy.”
Ở trước mặt bọn họ, vươn tay vào áo vest đang khoác cho Tần Yên, lấy ra một tấm thẻ.
“Các em có thể liên hệ với tôi qua số này.”
Ôn Tâm vội vàng cười nói: “Học trưởng đừng lo lắng, tụi em sẽ chăm sóc tốt Tần Yên.”
Cận Nam Dã liếc nhìn Ôn Tâm, gật đầu với cô ấy, “Cảm ơn em, xin lỗi vì đã làm phiền.”
Tần Yên bước vào trường với sự giúp đỡ của các bạn cùng phòng.
Khi cô quay lại, Cận Nam Dã vẫn đang dựa vào cửa nhìn cô.
Mãi cho đến khi cô hoàn toàn rời khỏi tầm mắt của người đàn ông, Tần Yên mới nói nhỏ với bạn cùng phòng: “Này, các cậu thoải mái đi, tớ nghĩ tớ không có say.”
“…”
Nói xong, cô rút tay lại và bước đi uyển chuyển, vững vàng trước mặt những người bạn cùng phòng.
Các bước không sai chút nào.
Cả hai đều choáng váng.
Ôn Tâm: “Ơ kìa! Rượu hết nhanh vậy sao! Bạn trai cũ của cậu …”
Cô đổi lời đầy ẩn ý: “Bạn trai cậu còn nói cậu rất say, phải cần hai người dìu đi.”
Tần Yên vẫn còn hơi say, sau khi đi đường thẳng, cô bắt đầu loạng choạng, giống như đường thẳng vừa rồi đã dùng hết sự tỉnh táo của cô.
Tưởng Y vội vàng tiến lên đỡ cô, “Này đừng có giỡn, dù gì cậu cũng là người uống rượu, tụi tớ phải chăm sóc cậu cho thật tốt, nếu không biết ăn nói sao với bạn trai cậu đây.”
Tưởng Y nghiêng người nói nhỏ với Ôn Tâm: ” Trời ạ, lần đầu tớ nhìn thấy bạn trai của cậu ấy, vẻ đẹp trai của anh ấy đủ gϊếŧ ba người”
Ôn Tâm điên cuồng gật đầu, “Đúng đúng! Bạn trai của cậu ấy đẹp trai có tiếng trong trường ý.”
“Đẹp trai như vậy, tớ còn không dám nhìn thẳng vào mắt anh ấy!”
“Ui ui ui tớ cũng vậy.”
Tần Yên bị hai người bọn họ vây quanh từ trái qua phải, bên tai là thanh âm ghen tị cao vút của hai người họ.
Ôn Tâm xoa xoa mặt cô, “Tiện thể, hai người định ở chung sao?”
Tần Yên: “Ai nói vậy?”
Ôn Tâm: “Không phải sao? Bạn trai của cậu vừa hỏi tớ liệu có thể nộp đơn xin trường—”
Cô nhấn mạnh từng từ một: “Rời, khỏi, ký, túc, xá.”