Tại căn tin.
Chu Vận: “Cậu ấy đâu?”
Cao Kiến Hồng: “Đi ra ngoài rồi.”
Chu Vận: “Đi đâu?”
Cao Kiến Hồng: “Buổi lễ kết thúc đã lượn ngay, chắc là đi chơi rồi.”
Chu Vận bĩu môi, bưng khay ăn ngồi cạnh Cao Kiến Hồng.
“Sao cậu lại bỗng thay đổi ý định?” Cao Kiến Hồng hỏi.
Chu Vận đáp: “Không có gì, tự nhiên muốn tham gia vậy thôi.”
Cao Kiến Hồng nói: “Nếu tham gia thì phải cố gắng giành được giải, sau khi về bọn mình gặp giáo sư Lâm bàn nội dung cụ thể. Mà nhóm chúng ta còn cần một người nữa mới được.”
“Phải tìm thêm người nữa à…” Chu Vận hơi bất an. Lúc vô tình ngước mắt, vừa hay chạm phải ánh mắt của Cao Kiến Hồng, cả hai đều biết trong đầu đối phương đang nghĩ gì.
Tìm ai bây giờ? Có tìm ai cũng không bằng thủ khoa Lý cả. Quả thật cậu ấy chơi phát nào trúng đích phát đó, tuyệt đối không trượt bao giờ.
“Gay rồi đây.” Cao Kiến Hồng cất lời trước, “Khi nãy về phòng mình đã hỏi cậu ấy, nhưng thấy chẳng có chút hi vọng nào, cậu ấy có khó chịu với chuyện này, dù sao hai bọn mình đột ngột đòi tham gia cuộc thi đã làm rối kế hoạch của hội thực tiễn.”
Chu Vận phồng má, tỏ vẻ đồng ý. Làm chung với đã nhau lâu nhưng dường như cô chưa từng gặp được ai đó có thể thuyết phục được Lý Tuân. Ngược lại khả năng thuyết phục người khác của cậu ấy rất mạnh.
“Cậu đi đi.”
“Hả?” Chu Vận ngẩng đầu.
Cao Kiến Hồng lại nói: “Cậu đi tìm cậu ấy nói chuyện thử xem, mình cảm thấy có lẽ vẫn còn một tia hi vọng.”
Chu Vận cười khan: “Cậu đề cao mình quá rồi đấy.”
Cao Kiến Hồng: “Cậu thử đi, chẳng lẽ cậu còn đối tượng lựa chọn nào tốt hơn sao?”
Cơm nước xong cô trở về phòng nghỉ ngơi. Bên ngoài trời đã tối mà Lý Tuân vẫn chưa về, Chu Vận nằm trên giường suy nghĩ một lát rồi gửi tin nhắn cho cậu.
“Cậu đang ở đâu?”
Đợi rất lâu không thấy hồi âm, Chu Vận bèn bấm gọi. Âm báo vang lên vài tiếng đã được một cô gái bắt máy, bên kia điện thoại vọng tiếng nhạc đinh tai nhức óc, vừa nghe đã biết là chốn sa đọa gì rồi.
Chu Vận gọi vài câu cũng không biết đối phương có nghe thấy hay không, cuối cùng cô hít sâu rồi hét thật lớn: “Alo? Có nghe thấy không vậy? Lý Tuân có ở đó không? Cái tên Quái Thú Lông Vàng ấy!”
Cô kia hoảng hốt, Chu Vận liên tục nói xin lỗi. Bên kia điện thoại vang lên tiếng sột soạt, hình như là tiếng đóng cửa, sau đó đột nhiên trở nên yên tĩnh.
“Tìm tôi làm gì?”
Chu Vận bị giọng nói rõ ràng này làm nghẹn lời, cô còn tưởng rằng cậu đã uống say bí tỉ rồi.
“Nói.”
Trực giác của phụ nữ nói cho cô biết, bây giờ mà nói ra lý do gọi điện thoại thật chắc chắn sẽ bị từ chối thẳng thừng: “… À, giáo sư bảo tôi báo với cậu mau về sớm đi, ngày mai còn có việc.”
“Biết rồi.”
Điện thoại cúp máy, Chu Vận nheo mắt nhanh chóng suy nghĩ. Rốt cuộc phải làm sao mới dỗ được thủ khoa Lý vui vẻ, kéo cậu vào nhóm đây? Đến nửa đêm, điện thoại di động rung lên, Cao Kiến Hồng nhắn tin báo cho cô biết Lý Tuân đã về rồi.
“Tôi qua phòng đàn anh một lát, cậu đi khuyên cậu ấy đi.”
Chu Vận đặt điện thoại di động xuống, vào nhà vệ sinh khởi động tay chân mất năm phút, sau đó chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rồi xuất phát.
Lý Tuân ở trên tầng cô, hôm nay cả tòa nhà đều là sinh viên đến từ mọi miền trong nước tới tham dự buổi lễ. Đêm đã khuya nhưng trong hành lang vẫn còn loáng thoáng tiếng nói chuyện. Khoa công nghệ thông tin quả thật là đại bản doanh của cú đêm.
Chu Vận đi đến phòng Lý Tuân, hít sâu vào rồi gõ cửa.
“Ai thế?”
“Lý Tuân, là tôi.”
Sau giây lát, Lý Tuân mở cửa ra: “Việc gì?”
Chu Vận giơ đồ trong tay lên.
“Khi nãy cậu uống nhiều không, đây là sữa chua tôi mới mua đấy.”
“Tôi không có uống rượu.”
Không sao cả, Chu Vận đổi thứ khác, lấy ra.
“Ăn khuya không, đồ ở quán này ngon lắm đấy.”
“Tôi ăn rồi.”
Cũng không sao! Chu Vận lại lấy một chiếc túi trong giỏ ra.
“Cậu có mang đủ quần áo để thay không?”
Lý Tuân im lặng giây lát, rồi ngoắc ngón tay: “Đưa cái giỏ đấy cho tôi.”
Chu Vận ngoan ngoãn nghe theo, đưa giỏ đồ cho cậu, vừa định cất lời thì Lý Tuân đã nói: “Được rồi, cô có thể về phòng mình rồi.”
Cửa đóng sầm lại. Chu Vận dở khóc dở mếu, túi đồ kia cô mới mua đấy. Người xưa thường nói “tiền mất tật mang” chính là tình huống này sao.
Ngày hôm sau, các giáo sư được ban tổ chức mời đến họp mặt, sinh viên trường cũng mở một cuộc giao lưu với các sinh viên tham dự buổi lễ, diễn ra vào lúc xế chiều.
Hiển nhiên Lý Tuân không thèm tham gia. Những anh chị năm Ba chủ trì cuộc giao lưu này, họ chuẩn bị rất đầy đủ. Trước tiên họ sao chép tất cả những chương trình đạt giải thưởng vào máy vi tính trong phòng thí nghiệm truyền thông đa phương tiện, còn làm mục lục tìm kiếm để các bạn sinh viên đến giao lưu thể nghiệm.
Chu Vận chẳng ngó đến ai, chỉ xem chương trình của Phương Chí Tịnh. Cậu ta xây dựng phần mềm cho phép chụp và lưu trữ hình ảnh dựa trên những thay đổi của màn hình. không nhìn ra hàm lệnh chính trên máy tính,. Chu Vận chỉ có thể dựa vào thao tác, tính thành thục và độ lưu loát để phán đoán chất lượng hàm lệnh.
Phải nói rằng, giải nhất và giải nhì vẫn có chút chênh lệch. Lòng Chu Vận nhẹ nhõm. Tưởng tượng đến cuộc thi chính thức giữa năm sẽ kéo dài khoảng chênh lệch này ra thêm.
Lý Tuân ơi là Lý Tuân! Chu Vận lại đau đầu suy nghĩ. Không bao lâu có người vỗ vỗ Chu Vận từ phía sau, quay đầu lại chợt thấy một cô gái xinh đẹp.
Cô ta cười ngọt ngào, chào hỏi Chu Vận: “Chào cậu.”
Cô là ai? Chu Vận lịch sự gật đầu: “Chào cậu.”
“Tôi là Từ Lê Na, là sinh viên trường này.” Tính tình cô ta khá cởi mở, “Tôi đã xem dự án của nhóm cậu, thật sự rất tuyệt, xứng đáng giành được giải nhất, vô cùng hoàn mỹ.”
Chu Vận: “… Cảm ơn.”
Từ Lê Na đến gần, Chu Vận ngửi thấy hương hoa quả thoang thoảng.
“Tôi cũng là sinh viên năm nhất giống các cậu.” Cô ta nhỏ giọng, “Có rất ít sinh viên năm nhất ở đây, chỉ mấy người chúng ta thôi, động vật quý hiếm đấy.”
“Quả thật là rất ít.”
Cuộc giao lưu diễn ra khá lâu, lúc kết thúc Từ Lê Na gửi lời mời đến Chu Vận và Cao Kiến Hồng.
“Cùng nhau đi chơi nhé, ngày mai bọn cậu phải về rồi.”
Chu Vận và Cao Kiến Hồng liếc nhìn nhau, đúng lúc Quan Vinh, người chủ trì cuộc giao lưu cũng đến đây.
“Đi thôi, bọn anh mời đấy.”
Chu Vận vốn tưởng rằng ban tổ chức buổi giao lưu mời tất cả sinh viên tham dự đến căn tin ăn uống một bữa, không ngờ chỉ mời có mười mấy người, và đều là những người đạt giải cao. Họ chỉ ăn qua loa, sau đó cùng nhau đến KTV.
Quan Vinh thuê một phòng cực lớn, Từ Lê Na nói cho Chu Vận biết, giáo sư hướng dẫn của họ chủ chi vụ này, tạo cơ hội cho nhóm học trò yêu quý kết giao với nhân tài xuất sắc.
“Chi mạnh tay nhỉ.” Cao Kiến Hồng ở phía sau cười nói với Chu Vận.
Chu Vận cũng cười: “Ông chủ của bọn mình cũng hào phóng thế mà.”
Chỉ là tính tình hơi khó ưa một chút.
Cao Kiến Hồng cầm hai chai bia, xung quanh ngồi đầy người, đa số là con trai, tất cả đều khá phóng khoáng. Mới vài hớp bia đã trò chuyện rôm rả, không khí vô cùng náo nhiệt.
Tửu lượng của Chu Vận khá kém, Từ Lê Na gọi hai ly cocktail màu nhạt, uống vào cũng không nồng. Kết quả Chu Vận cứ thế khinh thường, cô đang khát nên uống liền hai ly, sau đó là bắt đầu choáng váng đầu óc.
Hình như bên cạnh có người đang tâng bốc Phương Chí Tịnh, môi Chu Vận bĩu xuống đến tận cằm.
Từ Lê Na sáp đến bên cạnh Chu Vận nhỏ giọng: “Phương Chí Tịnh cũng năm nhất, chương trình của họ cũng khá nhưng tôi cảm thấy của bọn cậu tốt hơn.”
Coi như cô tinh mắt.
Từ Lê Na: “Nhóm anh Quan Vinh từng mở trình của bọn cậu ra xem, hàm lệnh viết rất rành mạch, logic rõ ràng, tài năng của trưởng nhóm bọn cậu quá cừ.”
Chu Vận rất muốn cười, nhưng lại cảm thấy giờ mà cười thì tự cao quá, cô không thể học thói hư của Lý Tuân được. Trả lời thế nào mới có vẻ khiêm tốn và không giả tạo đây? Chu Vận mơ màng nghĩ ngợi, cuối cùng thốt ra hai chữ: “Đúng vậy.”
Cao Kiến Hồng cười to.
Từ Lê Na lại nói: “Đúng vậy, nhưng tính tình cậu ta không tốt cho lắm, hôm trao giải tôi có đến bắt chuyện thử, nhưng thấy cậu ta rất khinh người.”
Thôi đi, cô thì chịu được bao nhiêu.
Chu Vận chỉ mình rồi chỉ Cao Kiến Hồng bên cạnh, ra vẻ như người từng trải: “Nếu nói bị cậu ta khinh thường á, hai chúng tôi đây mới gọi là dày dặn kinh nghiệm, là lão tiền bối trong việc này ấy.”
Cao Kiến Hồng cười xòa uống bia, Chu Vận nói tiếp: “Thế nhưng phải công nhận bọn tôi rất tài.”
Từ Lê Na: “Là sao?”
Chu Vận: “Bởi vì bọn tôi chẳng những biết lập trình mà còn phối hợp được nhịp điệu của cậu ta nữa.”
Từ Lê Na hào hứng hỏi: “Nhịp điệu cậu ta thế nào?”
Chu Vận đưa một ngón tay ra: “Tôi là số một.”
Cao Kiến Hồng cười đến run rẩy, sau đó chợt im bặt, ho khan hai tiếng rồi nghiêm túc ngồi lại vị trí của mình. Từ Lê Na cũng nín cười, mím môi nhìn Chu Vận. Chỉ có Chu Vận vẫn liến thoắng như chỗ không người.
“Nếu cậu không thích ứng được thì cậu ta sẽ khiến cậu tức chết. Nhưng một khi cậu có thể thích ứng được tính cách của cậu ta vậy cậu ta liền trở thành số một.” Chu Vận uống cocktail, mắt sáng như đèn pha, lấp la lấp lánh, “Cậu biết không, cậu ta rất nổi tiếng ở trường tôi, mọi người thường gọi cậu ta là ‘Thánh Trẩu’ đấy.”
Cuối cùng Cao Kiến Hồng không nhịn được nữa, phun bia ra.
Chu Vận còn định nói tiếp thì cổ áo bỗng kéo căng về phía sau, cứ thế bị xách lên.
Cao Kiến Hồng nói: “Này, nhẹ tay một chút.”
Từ Lê Na nhìn người đằng sau Chu Vận: “Sao giờ cậu mới đến, đã báo với cậu lâu rồi mà. Mau ngồi xuống đi, muốn ăn gì không?”
Lý Tuân chẳng buồn ngó ngàng đến ai, lập tức lôi Chu Vận ra khỏi phòng.
“Ơ!” Từ Lê Na bật dậy định đi theo ra ngoài liền bị Cao Kiến Hồng kéo lại, “Ông chủ bọn tôi đang dạy dỗ nhân viên, cậu đợi chút đi.”
Trong hành lang, Chu Vận bị đẩy đến vách tường, lưng dán vào bức tường lát gạch lạnh lẽo. Dưới ánh đèn ngũ sắc, cô thấy vẻ mặt bất thiện của Lý Tuân.
“Cô thật đúng là vừa uống rượu liền nổi điên nhỉ.” Lý Tuân nhai kẹo cao su, giọng nói trầm thấp.
Chu Vận nhìn thẳng vào cậu: “Lý Tuân.”
Lý Tuân cau mày.
Chu Vận nhỏ giọng nói: “Tham gia cuộc thi với bọn tôi đi.”
Lý Tuân im lặng.
“Đối với cậu mà nói việc này chỉ đơn giản như làm bữa ăn sáng thôi mà.” Chu Vận chà hai ngón tay vào nhau, “Cậu chỉ cần chú tâm chút xíu thôi đã nắm chắc phần thắng trong tay rồi.”
Lý Tuân: “Tại sao tôi phải lãng phí thời gian đi làm bữa sáng?”
Chu Vận không nghĩ ra lý do, bèn thay đổi chiến thuật: “Cậu biết không, mới vừa nãy trong phòng có người xem thường cậu, còn…”
“Chu Vận.” Lý Tuân ngắt lời cô, “Trông tôi giống thằng ngốc lắm hả?”
“Phương diện nào?”
Lý Tuân sa sầm mặt, Chu Vận vội nói: “Không ngốc.”
Có lẽ cảm thấy nói chuyện với người say là việc lãng phí thời gian, Lý Tuân vừa dợm bước, Chu Vận đã vươn tay ra theo phản xạ: “Đừng đi mà…”
Lý Tuân mở phanh áo khoác, bên trong mặc chiếc áo T-shirt vải cotton, cậu chưa kịp quay người thì cổ áo đã bị Chu Vận kéo lấy.
Chu Vận uống khá nhiều, tay không vững, vừa tóm vào đã kéo cổ áo rộng ra, chiếc áo thời thượng trong nháy mắt trở thành áo cổ lỗ.
Lý Tuân giận dữ: “Cô buông tay cho tôi.”
Chu Vận cũng không thèm quan tâm, gào lên: “Tham gia cuộc thi với bọn tôi đi!”
Khách qua lại trong hành lang đều nhìn về phía này, Lý Tuân khẽ mắng một câu rồi hất cô ra. Kết quả Chu Vận say rượu chếnh choáng, trượt chân ngã dúi mặt xuống đất. Nhưng dù như vậy cô vẫn không buông tay.
Cho nên mọi người không hề bất ngờ nghe thấy một tiếng “soạt”.
Lúc này không chỉ là áo cổ lỗ nữa, ngay cả ngực Lý Tuân cũng bị lộ hàng rồi.
Chu Vận á khẩu. Lý Tuân nghẹn lời. Người đi đường trố mắt.
Lần này Chu Vận thật sự bị ném văng vào tường. Tuy mặt mũi Lý Tuân không trắng cho lắm nhưng cũng chưa bao giờ đen đến mức này.
“Chu Vận.” Lý Tuân cách cô rất gần, gần đến mức Chu Vận gần như nghe thấy tiếng nghiến răng ken két của cậu, “Nếu cô là con trai thì tôi đã đánh cô rồi kìa.”
Có lẽ Chu Vận cũng biết mình đã làm sai, không dám nói gì nữa.
Lý Tuân nhìn dáng vẻ cô cúi đầu lặng thinh, cậu yên lặng ba giây mới khẽ nói: “Tại sao cô lại muốn thắng cuộc thi đó, trông cô không giống như rất hứng thú với nó.”
Chu Vận vẫn trầm mặc. Lý Tuân đợi một hồi không có đáp án liền quay người bỏ đi.
“Ơ!” Đúng lúc Cao Kiến Hồng đi ra khỏi phòng, gọi với theo bóng lưng Lý Tuân, “Cùng tham gia đi.”
Lý Tuân không quay đầu lại, chỉ cho cậu ta câu trả lời đơn giản nhất: “Không.”