Cậu Ấy Đang Lén Lút Học Tập - Chương 2: Chương 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
71


Cậu Ấy Đang Lén Lút Học Tập


Chương 2: Chương 2


Tần Trì Dã đập Trương Gia Kỳ một phát.
Trương Gia Kỳ ôm đầu kêu la om tỏi hấp dẫn ánh mắt của cả lớp.

Bùi Lĩnh đang “ngủ” ở bàn trước cũng không thể tiếp tục ngủ nữa.Tiếng động lớn như vậy, giả bộ ngủ cũng không tốt lắm.
“Anh, lão đại, em đã nói là em nghe được chứ không phải em nói”
Bùi Lĩnh quay đầu, ánh mắt quạnh quẽ nhìn về hai con người cao to ngồi bàn sau.
“Câm miệng!” Tần Trì Dã ngắt lời Trương Gia Kỳ.
Trương Gia Kỳ ôm đầu, lúc này mới chú ý tới “người trong cuộc” bàn trước đã tỉnh ngủ đang nhìn hai người bọn họ.

Nghĩ đến tin đồn nghe được vừa nãy, tình cảnh lại càng xấu hổ, cánh tay Trương Gia Kỳ còn đau đây này.

Nếu không giải quyết được tình cảnh bây giờ, chắc chắn anh Dã sẽ tháo cánh tay của cậu mất! Thế là Trương Gia Kỳ cẩn thận từng ly từng tý thăm dò hỏi: “Bạn học Bùi, vừa rồi cậu nghe được cái gì à?”
“Ừ.” Ánh mắt Bùi Lĩnh lạnh lẽo giống như đùa giỡn, một chữ ừ làm cho hai con người ngốc nghếch phía sau có chút khẩn trương, đặc biệt là con ngươi của Trương Gia Kỳ lấp lóe sợ hãi.
Cho chừa!
Ai bảo dám nói xấu sau lưng người khác!
Ngược lại Tần Trì Dã khôi phục sự bình tĩnh, kéo ghế ngồi xuống.

Bùi Lĩnh nói xong mới nhàn nhàn bổ sung thêm, “Cậu nói tục đánh thức tôi.”
“Chỉ vậy thôi?” Trương Gia Kỳ la lên.
Bùi Lĩnh hỏi lại: “Nếu không thì cậu vừa mới nói gì?”
Báo động được giải trừ, Trương Gia Kỳ cười toe toét, “Không có gì không có gì.” Sau đó lại không khống chế được nói tiếp, “Mẹ nó mà là thô tục cái gì, có phải là nam-“.

Nhưng mà chưa đợi cậu ta nói xong, Tần Trì Dã bên cạnh đá một phát vào chân ghế Trương Gia Kỳ.

“Câm miệng.”
Lời nói là nói với Trương Gia Kỳ, giọng điệu cũng không tốt mang theo cảnh cáo nhưng từ đầu đến cuối nhìn Bùi Lĩnh ngồi phía trước.
Trương Gia Kỳ ngồi xuống, cuối cùng cũng phát hiện không khí không đúng lắm nhưng nói bậy cũng không dám nói, len lén nhìn bạn học Bùi rồi lại nhìn anh Dã.
Ơ hay, bạn học Tiểu Bùi này tay chân lèo khèo thế này mà dưới ánh mắt hung ác của anh Dã lại có thể hững hờ đáp trả, đây là đọc sách ngu luôn rồi? Vậy mà cũng không sợ.
Chẳng qua anh Dã cũng không thích bắt nạt mấy bạn học mọt sách thích đọc vẹt.
Dưới ánh mắt “dữ dằn” của Tần Trì Dã, Bùi Lĩnh lạnh lùng quay người lại, lại nằm xuống trên bàn tiếp tục ngủ.
Trương Gia Kỳ nhìn bạn học Tiểu Bùi quay người rồi lập tức tiến đến gần bên cạnh anh Dã.

Cậu ta còn chưa há miệng đã bị Tần Trì Dã ghét bỏ đẩy ra, “Đừng có lại gần tao.” Hắn hiểu rõ Trương Gia Kỳ muốn thả cái gì rắm, nói thẳng: “Không thể nào.”
Họ Bùi thích hắn?
Thích mà diss kỹ thuật bóng rổ của hắn ấy hả?
Kỹ thuật bóng rổ của hắn tốt như thế cơ mà.
Ăn ý giữa anh em với nhau vẫn phải có, Trương Gia Kỳ đã hiểu ý nghĩa trong lời nói của anh Dã nhưng mà sao lại không có khả năng.

Tin tức này cậu nghe được Chu Văn lớp 11-3.

Chu Văn ngồi cùng bàn năm lớp 10 với Bùi Lĩnh, nghe nói trước đó thỉnh thoảng Bùi Lĩnh lại đi đến sân bóng rổ lén lút nhìn anh Dã…
Nhưng Trương Gia Kỳ không dám cằn nhằn.

Cánh tay cậu còn đau đây này, nhìn mặt anh Dã thúi muốn chết.
A, đúng rồi, anh Dã là trai thẳng mà.
Tiếng chuông tan học vừa reo tiếng thứ nhất thì trong lớn đã xôn xao.

Giáo viên trên bục chỉ mới giảng được một nửa, còn chưa nói xong, Bùi Lĩnh cho là giáo viên sẽ nói: “Xin các em thêm hai phút nữa” thì giáo viên thả giáo án trên tay xuống, thẳng thừng nói tan lớp.
Tác phong trường học hoàn toàn khác với thế giới của cậu.
Giáo viên không dạy quá giờ!
“Lão đại, chơi game không?”

“Hay là chơi bóng?”
Trương Gia Kỳ ở phía sau vô cùng bức bối.

Hôm nay cậu muốn chơi trò chơi.

Hôm qua Trương Gia Kỳ mới mua một cái tài khoản mới có vật phẩm hiếm có cho nên hôm nay muốn đại sát tứ phương.

Chẳng qua anh Dã thích chơi bóng rổ hơn, hơn nữa giữa trưa chơi chưa đã
“Quán net.” Hôm nay Tần Trì Dã không có ý định đụng vào bóng rổ.
Bùi Lĩnh vừa vặn nghe được câu này, đeo cặp sách lên vai, cười một cái rồi đi ra ngoài.

Tần Trì Dã vừa vặn bắt được nụ cười đó, không khó để liên tưởng đến kỹ thuật bóng rổ bị chê lúc trưa, lập tức nổi giận, “Đậu má!”
“Anh Dã sao vậy?”
Người đã đi xa.
Tần Trì Dã: “Chơi bóng.”
Trương Gia Kỳ: ???
Không phải vừa mới nói nói đi quán net chơi game à? Sao lại thay đổi nhanh như vậy? Anh Dã có chuyện gì vậy!!!
“Còn nữa, họ Bùi kia, mày đi tra một chút.”
“Tra cái gì anh? Lão đại, cậu ta quả thật thầm mến anh-” Trương Gia Kỳ nói nhiều đã quen, lại quay về cái chủ đề vừa mới thảo luận lúc chiều.
Tần Trì Dã nghiến răng nghiến lợi, “Tra xem cậu ta biết chơi bóng không.”

Trước cửa trường học xe tới xe đi, học sinh Anh Hoa tự do lựa chọn trọ ở trường hoặc ở ngoại trú.
Bùi Lĩnh là học sinh ngoại trú.

Đứng ở cửa nhìn lướt qua một chút, cậu rất nhanh đã nhìn thấy biển số xe nhà mình – Hạ AA886.

Đúng là biển số đẹp, vừa nhìn đã hiểu ngay gia thế của Bùi Lĩnh giàu như thế nào.
Vừa giàu xổi lại vừa phô trương.
Bối cảnh gia đình của Bùi Lĩnh ở thế giới này không khác lắm so với thế giới gốc của cậu.

Ở hiện thực, cha cậu buôn bán làm ăn, chẳng qua ngụy trang thành thương gia có học chứ thực chất bên trong cũng là nhà giàu mới nổi.

Mẹ cậu là người làm nghệ thuật múa ballet.

Cha cậu làm giàu từ sớm, yêu từ cái nhìn đầu tiên với thiên nga trên sân khấu sau đó theo đuổi.

Kết hôn không quá hai năm, tinh thần không có cách nào đồng điệu cho nên hai người ly hôn trong hòa bình.
Trong tiểu thuyết Bùi Lĩnh cũng không kém nhiều.

Cha mẹ đã sớm ly dị, mỗi người đều có gia đình mới.
“Cậu chủ.”
Bác tài lượn quanh một vòng, mở của sau xe.
Bùi-bị-gọi-là-cậu-chủ-Lĩnh: …
Cái xưng hô vừa ngu ngốc vừa xấu hổ gì này là gì vậy trời.
Bùi Lĩnh nhanh chóng chui vào hàng ghế sau.
Biệt thự nhà họ Bùi có hơi xa trường học.

Sân vườn của biệt thự rất lớn, được chăm sóc vô cùng xinh đẹp, không có nhãn mác “kiểu dáng châu Âu KTV (*)” của nhà giàu mới nổi.

Xe tiến vào sân vườn, bác tài dừng lại muốn xuống xe mở cửa sau thì Bùi Lĩnh đã tự mở.
“Tiểu Lĩnh về rồi à.”

Mẹ kế trước mặt thì nhiệt tình bên trong thì khách khí của Bùi Lĩnh tên là Lý Văn Lệ, năm nay ba mươi hai tuổi.

Vẻ ngoài của Lý Văn Lệ mộc mạc.

Trước đó Lý Văn Lệ là điều dưỡng viên, bây giờ thì toàn chức làm phu nhân Bùi.

Cha Bùi Lĩnh Bùi Hồng Hào trước kia nói chuyện làm ăn uống nhiều rượu dẫn đến dạ dạy chảy máu.

Sau khi được đưa đến bệnh viện, ông được Lý Văn Lệ chiếu cố, về sau thì hai người kết hôn.
Khi đó Bùi Lĩnh vừa xong tiểu học, chuẩn bị lên cấp Hai.

Lúc đó cậu ta còn nhỏ, lại có họ hàng, bạn học, phim truyền hình “mẹ kế con chồng” ảnh hưởng, Bùi Lĩnh vô cùng bài xích không thích vị mẹ kế này.

Cậu ta đã từng náo loạn mấy lần.

Ban đầu cha ruột còn dỗ dành, về sau làm ăn lớn, bận bịu bay khắp thế giới, không để ý tâm trạng của Bùi Lĩnh nữa, trấn an con trai bằng cách cho tiền, muốn cái gì thì mua cái đó.
Cái này ngược lại vô cùng giống cha mẹ ở hiện thực của Bùi Lĩnh.
Mấy thứ gọi là vật chất, Bùi Lĩnh chưa bao giờ thiếu, mặc kệ là thế giới thật, hay là thế giới tiểu thuyết.
Trong tiểu thuyết, về sau Bùi Lĩnh “học ngoan”, mỗi lần cha cậu quay về, cậu sẽ diễn bộ dáng trà xanh với mẹ kế, đương nhiên mẹ kế Lý Văn Lệ cũng sẽ phối hợp diễn với cậu.

Bộ dáng này cũng không biết là hai người học hỏi lẫn nhau hay là kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ để lộ chất “trà” của mỗi người ra ngoài.
“Hôm nay đi học có mệt không? Đây, đưa cặp dì xách cho.” Lý Văn Lệ vươn tay muốn muốn lấy túi xách.
Bùi Lĩnh: “Cha con về rồi à?”
Mẹ kế bắt đầu diễn, bình thường cũng không có được đãi ngộ này.

Nếu là Bùi Lĩnh trong tiểu thuyết thì sẽ không cho, xông vào trong nhà, giả vờ giả vịt bắt đầu nói cặp xách thì có bao nhiêu nặng chứ, mẹ kế sẽ nói hai câu tự trách, hai người bắt đầu diễn…
…Việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi.
Mẹ kế thích cầm, cho mẹ cầm!
“Cảm ơn dì, cặp đúng là hơi nặng.” Bùi Lĩnh sảng khoái đưa cặp xách qua.
Đến phiên Lý Văn Lệ cảm thấy không bình thường.

Thằng nhóc này hôm nay lại có mánh khóe gì mới chăng?
Trong phòng khách, đèn thủy tinh treo cao, đá cẩm thạch trơn bóng có thể phản chiếu bóng người, TV đang chiếu phim hoạt hình.
Bùi Hồng Hào ngồi trên ghế sô pha.

Năm nay ông bốn mươi hai tuổi, vóc dáng anh tuấn, gìn giữ cũng không tệ, bằng không lúc tuổi còn trẻ cũng sẽ không theo đuổi được mẹ ruột Bùi Lĩnh.

Phải biết là mẹ ruột Bùi Lĩnh là trụ cột của vũ đoàn nước ngoài, trời sinh lãng mạn, văn nghệ, là tiên nữ không dính khói lửa nhân gian cho nên nếu chỉ dựa vào tiền mà theo đuổi thì căn bản không có khả năng.
Ông lười nhác dựa vào ghế sô pha, trong ngực đang ôm một nhóc béo – em kế Bùi Lĩnh, năm nay ba tuổi rưỡi, đang học mẫu giáo bé.
Bùi Hồng Hào thấy con trai lớn đi vào lập tức đặt con trai nhỏ sang một bên, nói: “Tiềm Tiềm tự chơi nhé.” Sau đó ngẩng đầu, có chút nhiệt tình với con trai lớn, “Hôm nay đi học thế nào? Lần này cha về có mua quà cho con, đều là đồ thanh niên nước ngoài yêu thích, để trong phòng con rồi.”
Giọng điệu nhiệt tình này có hơi lấy lòng.
Quan hệ cha con nhìn thì có vẻ nhiệt tình nhưng lại lộ ra chút xa lạ.
Bùi Lĩnh tập mãi thành quen.

Mặc kệ thế giới nào cũng đều như vậy, ai cũng cảm thấy bạc đãi cậu cho nên đền bù tiền bạc vật chất gấp bội.

Một năm không gặp được mấy lần, mỗi lần gặp mặt lại chẳng có lời nào để nói, một hỏi một đáp càng thêm kỳ lạ.
“Papa ơi ôm ôm.” Bùi Tiềm vươn tay muốn cha ôm.
Bùi Hồng Hào nhìn sắc mặt con trai lớn trước.

Bùi Lĩnh: ….
Cậu hiểu ý nghĩa của ánh mắt này.

Cha tiểu thuyết sợ cậu đau lòng, mẹ kế cha ruột em kế một nhà ba người đoàn viên vui vẻ, còn cậu lại giống như người ngoài.
“Tiềm Tiềm, mẹ chơi với con được không-“
“Được, để mẹ chơi với con đi.” Bùi Hồng Hào vỗ cánh tay béo múp míp của con trai nhỏ.
Bùi Tiềm bi ba bi bô làm nũng đi mà đi mà.

Bầu không khí cũng có chút kỳ lạ.

Cha ruột mẹ kế đều để ý đến tâm trạng của Bùi Lĩnh, càng như vậy càng khiến Bùi Lĩnh cảm thấy xấu hổ.
Đề này cậu biết, để cậu!
“Muốn chơi hả, để anh chơi với em.” Bùi Lĩnh giơ tay bóp bóp khuôn mặt của Bùi Tiềm.
Béo múp míp, cảm giác vô cùng tốt.

Thế là giữa bốn con mắt khϊếp sợ của Bùi Hồng Hào và Lý Văn Lệ, Bùi Lĩnh lại bóp thêm cái nữa, quay đầu nhìn hai người, “Con với em trai chơi một lúc, dì không ngại chứ?”
Lý Văn Lệ cười, “Không sao, con nói gì vậy.

Anh em mấy đứa cứ chơi đi.”
“Đúng đúng đúng, Tiềm Tiềm chơi với anh trai đi.” Bùi Hồng Hào lấy lại tình thần dặn dò con trai nhỏ ba tuổi rưỡi, chơi với anh trai, để ý tâm trạng của anh trai.
Bùi Lĩnh: …
Bùi Tiềm ba tuổi rưỡi bị bóp ngốc tại chỗ.

Con mắt cũng tròn vo, miệng có hơi mở ra, biểu diễn tại chỗ “vẻ mặt ăn cá voi (**)”.
Trong lúc bầu không khí cả nhà như đang mừng năm mới, Bùi Lĩnh ôm cục tạ em trai đi ra nhà sau.

Toàn bộ hành trình, Bùi Hồng Hào đưa mắt nhìn theo, không dám quấy nhiễu anh em ở chung.

Chờ cho không thấy người đây nữa, ông mới an ủi tự nhủ: “Anh còn tưởng không chờ được ngày này.

Không ngờ Tiểu Lĩnh lại ôm Tiềm Tiềm.”
Từ lúc Bùi Tiềm được sinh ra đến bây giờ, thái độ của Bùi Lĩnh chính là giả vờ như không thấy.
Trái tim Lý Văn Lệ lại không thoải mái như chồng minh.

Bùi Lĩnh không thích bà, không thích Tiềm Tiềm đều là chuyện ai cũng biết, sao hôm nay lại đổi tính? Đừng nói là đang ấp ủ âm mưu gì đó chứ?
Có chuyện bà không dám nói ra, đừng nhìn Bùi Hồng Hào đều yêu thương bà và Tiềm Tiềm như thế, nếu phải đem ra so sánh thì đương nhiên Bùi Lĩnh sẽ ở vị trí thứ nhất.
Không có gì bất ngờ.
Về phần Bùi Lĩnh có thể lén lút bắt nạt Bùi Tiềm hay không, Lý Văn Lệ do dự ba giây vẫn là tin Bùi Lĩnh.

Đứa nhỏ này mồm mép thích đùa giỡn nhưng không bao giờ làm ra chuyện gì quá đáng.
Trong nhà có một vườn hoa, có một chiếc xích đu đơn giản.
Bùi Lĩnh ôm được nửa đường, mệt không kịp thở đành để Tiểu Bồi Tiền xuống đất.
“Có thể tự đi không?”
“Có thể ạ.” Tiểu Bồi Tiền gật đầu, tròn mắt nhìn anh trai.
Bùi Lĩnh lại không nhịn được nhéo khuôn mặt của Tiểu Bồi Tiền.
Tiểu Bồi Tiền cười lộ ra răng sữa, vừa thẹn thùng lại lén lún cọ cọ cánh tay anh trai.

Thấy anh trai không chê, nhóc vô cùng vui vẻ đi theo anh trai, lạch bạch lạch bạch như con vịt nhỏ.
“…Còn rất đáng yêu.” Bùi Lĩnh xoa xoa đầu Tiểu Bồi Tiền, nói thầm, “Cái tên này, trưởng thành rồi muốn trách thì đi mà trách ba nhóc.”
Lúc Lý Văn Lệ mang thai Bùi Tiềm, Bùi Hồng Hào lo lắng tâm tình con trai lớn bất ổn, thường xuyên bày tỏ “con là quan trọng nhất”, “con là lớn nhất trong nhà”.

Đến khi Lý Văn Lệ sinh xong, Bùi Hồng Hào vô cùng vui vẻ, muốn cho hai anh em hòa thuận ôm con trai nhỏ đến trước mặt con trai lớn nói: “Tiểu Lĩnh, con nhìn em trai con đáng yêu chưa này.

Con nói xem đặt tên gì mới tốt đây.”
Khi đó Bùi Lĩnh đang học cấp Hai, là lúc đang phản nghịch, đặc biệt là có họ hàng khua môi múa mép nói mẹ kế mượn bụng để đi lên, giờ sinh được con trai rồi, Bùi Lĩnh không còn gì, tài sản gia đình sau này đều là của mẹ kế và em trai.
Làm cho Bùi Lĩnh thốt ra đáng yêu chỗ nào, cha thích như vậy thì gọi bồi tiền là được.
Sau đó quả thật đặt tên là Bùi Tiềm.
Quá là thất đức.
Tiểu Bồi Tiền còn chưa biết ý nghĩa tên của mình.

Trước kia có anh trai hay không có anh trai không có gì khác nhau.

Hôm nay anh trai chơi với nhóc, nhóc dính dính nhão nhão bên anh trai lại sợ anh trai không thích.
Đến nỗi, xích đu ngày thường thích nhất cũng để anh trai ngồi.
Bùi Lĩnh cũng ngồi lên, “Em đẩy anh đi.”
“Được nha anh hai!” Tiểu Bồi Tiền vô cùng vui vẻ nhận nhiệm vụ.
Xích đu là cho trẻ con chơi.

Bùi Lĩnh thì gầy, ngồi vậy cũng không thoải mái, hai chân không có chỗ để, co quắp lại thành một đống.

Cậu dùng chân lắc lư, còn nói với nhóc béo ở phía sau: “Đẩy đi.”
“Được nha được nha!”
“Anh hai ngồi xuống đi!”
“Anh hai em đầy đây!”
Chờ đến khi ăn cơm tối, mặt Bùi Tiềm hưng phấn đỏ bừng, lôi kéo tay mẹ vui vẻ nói, “Mẹ ơi hôm nay anh hai khen con đó.”
“Anh hai chơi với con vui lắm, rất vui vẻ nha.”
Bùi Hồng Hào thấy quan hệ hai anh em tốt lên còn vui hơn lúc ký được một cái hợp đồng lớn, “Hai đứa chơi gì đấy?”
“Chơi xích đu, anh hai khen con đẩy giỏi.” Tiểu Bồi Tiền tự hào ưỡn ngực, ý bảo, “Anh hai ngồi, con đẩy đẩy, con rất là giỏi nha!”
Bùi Hồng Hào cũng không cảm thấy có gì không đúng, thuận miệng khen ngợi, “Hai anh em đồng lòng, Tiềm Tiềm giỏi nhất.”
“Con không giỏi à?” Bùi Lĩnh ăn cơm thuận miệng nói một câu.
Bùi Hồng Hào sửng sốt.

Ông muốn khen ngợi con trai nhưng lại sợ khen xong Tiểu Lĩnh lại không vui, ngại kiểu ngây thơ con nít, cũng không thích so cậu với Tiềm Tiềm, trước kia cũng đã có chuyện này xảy ra.

Hiện tại nghe vậy, Bùi Hồng Hào lập tức vui vẻ đổi giọng: “Giỏi, Tiểu Lĩnh hôm nay cũng rất giỏi.

Hai đứa ai cũng giỏi.”
“…” Lý Văn Lệ xem từ đầu đến cuối không biết phải nói gì.
Bảo sao Bùi Lĩnh đột nhiên đổi tính, hóa ra là muốn mua chuộc con trai bà, đúng là cao tay.
“Mẹ ơi, con muốn ăn rau xanh xanh.” Tiểu Bồi Tiền dùng ngón tay mập mạp chỉ vào đĩa rau, cao hứng quơ quơ đôi chân.
Lý Văn Lệ: ? Con trai ghét nhất là ăn rau, sao hôm nay lại
“Anh hai ăn cái đó.” Tiểu Bồi Tiền khoa tay với mẹ, muốn ăn giống với anh trai.
Lý Văn Lệ: …
Bữa cơm tối ngoại trừ Lý Văn Lệ có hơi nghĩ nhiều, ăn không được bao nhiêu ra, những người khác ăn rất ngon, Bùi Hồng Hào thậm chí còn mở một bình rượu đế cất giấu kỹ bao lâu này, uống mấy ly.
“Cha, con muốn trọ ở trường.” Bùi Lĩnh nói.
Bùi Hồng Hào đặt ly rượu xuống, gấp gáp, “Sao vậy? Ở nhà không vui sao? Sao đột nhiên lại muốn trọ ở trường?”
“Không phải, nhà mình cách trường học xa quá, đi qua đi lại lãng phí thời gian.”
Bùi Hồng Hào nhẹ nhàng thở một hơi.

“Vậy thì dọn nhà.

Cách trường học của con cha nhớ có mấy căn cũng không tệ…”
“????” Bùi Lĩnh dứt khoát, “Không chuyển nhà.

Ở đây quen rồi, ngài đừng làm bậy.”
“Con muốn thi Thanh Bắc, trọ ở trường học tập có lợi hơn, cha đồng ý không?”
Bùi Hồng Hào đối với con trai chính là muốn gì được đó.

Mặc dù không muốn nhưng vẫn đồng ý: “Trọ thì trọ! Chẳng qua học ở đâu cũng được, sức khỏe con mới quan trọng nhất.

Đừng liều mạng quá, Thanh Bắc hay không không quan trọng.

Chúng ta vui vẻ học tập, vui vẻ là được.”
Bùi Lĩnh: …
Đúng là cha ruột.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Bồi Tiền: Mình đẩy đẩy cho anh hai rồi nè, vui vẻ~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN