“Người anh em, được lắm.”
Trương Gia Kỳ giơ ngón tay cái lên, mặt mũi tràn đầy bội phục nói: “Tôi còn tưởng cậu phải ôn tập để lấy được hạng nhất, còn không dám làm phiền cậu đây.” Đã hẹn là cuối tuần chơi game, sau đó lớp phó mới thông báo sau khi Quốc khánh sẽ là thi tháng.
“Đã hẹn rồi mà, không sao.” Thái độ Bùi Lĩnh vô cùng thoải mái.
Trương Gia Kỳ đang nịnh nót.
Tần Trì Dã nhìn hai người bọn họ nói chuyện, vô thức liếc nhìn xuống gầm bàn, quả nhiên, chân của bạn cùng bàn của hắn lại đang đung đưa.
Hôm nay tan học Bùi Hồng Hào không không tới đón Bùi Lĩnh.
Đêm qua ông gọi điện thoại cho Bùi Lĩnh nói hôm nay phải đi Kinh Đô và Ma Đô (*), mãi đến Quốc khánh mới trở về.
Có thể là sợ Bùi Lĩnh tức giận, trong điện thoại Bùi Hồng Hào hứa hẹn nói Quốc khánh được mấy ngày nghỉ, Tiểu Lĩnh muốn đi nơi nào thì đi nơi đó, cả gia đình cùng nhau đi du lịch.
(*) Kinh Đô: Bắc Kinh, Ma Đô: Thượng Hải.
Thường thì mấy tác giả hạn chế đưa địa danh thật vào truyện nên mình cũng giữ nguyên nhé.
Cậu cũng không phải là học sinh tiểu học, sao lại vì người nhà không đến đón tan học mà tức giận được.
Qua điện thoại Bùi Lĩnh nói không giận, còn căn dặn cha cậu uống ít rượu thôi, chú ý giữ gìn sức khỏe.
Bùi Hồng Hào cảm động không thôi.
Ngay sau khi kết thúc cuộc gọi, ông đăng ngay một dòng trạng thái phong cách người già khoe con trai trong vòng bạn bè.
Bình An Phú Quý: [Chuẩn bị đi công tác, Tiểu Lĩnh vừa dặn tôi chú ý sức khỏe không được uống nhiều rượu.
Đứa nhỏ này từ nhỏ đã biết quan tâm cha nó rồi.]
Bùi Lĩnh nhìn dòng trạng thái này, nét mặt vô cùng bất đắc dĩ, khóe miệng khẽ cong lên, sau đó bấm “thích” một cái cho cha mình.
Sếp Bùi “Bình An Phú Quý” đăng dòng trạng thái xong những người khác đương nhiên phải vào khen.
Trợ lý Lý cũng “thích” trong tích tắc, chưa kể đến những đối tác kinh doanh khác.
Chu Ngôn lễ đương nhiên cũng nhìn thấy, không chỉ “thích” mà còn bình luận trêu chọc: [Đã biết lão Bùi ông có đứa con trai hiếu thuận rồi.]
Bình luận xong, Chu Ngôn Lễ quay đầu trào phúng với phu nhân Chu, nói: “Bùi Hồng Hào đúng là đồ nhà quê, lúc nào cũng khoe mình có cậu con trai ưu tú.
Lần trước anh mời ông ta uống trà nói chuyện hợp tác, chỉ cần anh nhắc đến Tần Trì Dã là lập tức đổi đề tài sang Anh Hoa, nói chuyện Bùi Lĩnh được điểm tối đã, rồi kể Bùi Lĩnh học hành ưu tú như thế nào, quan tâm em trai ra sao.
Nếu không phải anh cứng rắn đổi chủ đề, ngày hôm đó đừng nói là chuyện làm ăn, chắc phải nghe ông ta khen con trai cả ngày mất.”
“Lúc sau anh cũng không dám nhắc Trì Dã nữa.
Lão Bùi này đúng là cuồng con trai, trước kia sao lại không nhìn ra chứ.”
Phu nhân Chu ôm con trai mới một tuổi, nói: “Tiểu Lĩnh cũng không tệ lắm.
Lần trước anh cũng thấy rồi, đứa nhỏ kia mới mười bảy mười tám, có thể nhẫn nại chơi cùng Tiềm Tiềm con của Văn Lệ, không có chút nào khó chịu, là đứa nhỏ ngoan ngoãn.”
“Đúng là không tệ.” Chu Ngôn Lễ liếc mắt nhìn người vợ xinh đẹp trẻ tuổi của mình, hiểu rõ ý ngầm trong lời nói của vợ là đang nói xấu Chu Thần với ông, đều là con vợ trước, đều làm anh mà một trời một vực.
Nhưng cũng không phải không có đạo lý.
“Tiểu Thần là có chút cô độc.” Chu Ngôn Lễ đương nhiên hy vọng gia đình hòa thuận.
Tính cách nhà giàu mới nổi của Bùi Hồng Hào quả thật Chu Ngôn Lễ nhìn không quen nhưng xử lí các mối quan hệ trong nhà lại là cao thủ.
Cửa trường học Anh Hoa.
“Mẹ ơi, một hồi nữa anh hai mới ra, mẹ đừng có gấp nha.” Tiểu Bồi Tiền ngồi sau ô tô, bép múp míp vỗ cánh tay mẹ mình, an ủi nói.
Lý Văn Lệ trợn mắt trừng một cái, “Mẹ không có vội.
Mẹ có gì mà vội, không phải người vội là con à?”
Tiểu Bồi Tiền ở nhà ôm đùi bà làm nũng nói muốn đi đón anh hai tan học, nếu không anh hai quên đường về nhà.
Ông trời ơi, con có quên chứ anh của mới không quên đâu.
Lý Văn Lệ không còn cách nào với Tiểu Bồi Tiền nhà mình, đành phải đi với con trai đến trường đón người.
Thật ra đây là lần đầu tiên bà tới đón Bùi Lĩnh tan học.
Lúc ngồi trên xe Lý Văn Lệ có chút thấp thỏm.
Trước đây lúc có mặt Bùi Hồng Hào, bà với Bùi Lĩnh sẽ giả vờ hòa hợp để giữ thể diện, ồn ào qua lại rất khó nhìn.
Bây giờ Bùi Hồng Hào đi công tác, bà với Tiểu Bồi Tiền chưa chào đã đến, Lý Văn Lệ có chút sợ hãi.
Không giữ mặt mũi cho bà cũng không sao, chuyện này cũng không quan trọng.
Bà chỉ sợ Bùi Lĩnh không giữ mặt mũi cho Tiểu Bồi Tiền.
Lý Văn Lệ sợ là sợ cái này.
“Mẹ ơi, tan học rồi.” Tiểu Bồi Tiền dùng tay cào cào vào cửa kính ô tô, mở to mắt nhìn phía trước.
Nhìn thấy nhiều người xuất hiện ở cổng trường giống như nhà trẻ của nhóc lúc tan học, Tiểu Bồi Tiền tiếp thu tín hiệu, hưng phấn vỗ tay, quay đầu làm nũng: “Mẹ ơi~, con có thể xuống dưới chờ anh hai không?”
Lý Văn Lệ: …Đừng tưởng con làm nũng là mẹ có thể mềm lòng.
“Nhiều người lắm, một hồi nữa người lạ bắt cóc con bây giờ.”
“Đi mà mẹ ~~”
Tiểu Bồi Tiền giơ tay lên, “Tiềm Tiềm rất thông minh mà, mẹ ơi ~~”
“…Thôi được rồi.” Lý Văn Lệ mở cửa xe ra, để con trai đi xuống, “Con đứng ở đó đi, không được chạy lung tung, nếu không mẹ kéo con lên lại đấy.” Rồi hạ cửa kính xe xuống.
Trong lòng Lý Văn Lệ vẫn lo lắng, để bác tài đi xuống nhìn một chút.
Về phần bà không xuống xe, không báo trước đã tới đón Bùi Lĩnh tan học đã đủ rồi.
Nếu gặp được bạn cùng lớp với Bùi Lĩnh, bà còn không biết giới thiệu thế nào.
Vì để tránh chuyện này xảy ra, Lý Văn Lệ quyết định ngồi trên xe.
Bùi Lĩnh đi một chuyến về ký túc xá, đeo cặp xách và cầm theo túi đồ dơ.
Hứa Văn Hàn cũng như thế.
Hai người đi cùng nhau ra cổng trường.
Bùi Lĩnh biết Hứa Văn Hàn không thích nói chuyện xã giao nên cũng không chủ động nói chuyện phiếm, kết quả Hứa Văn Hàn lại hỏi trước: “Cậu về rồi có phải đi học thêm không?”
“Không có.”
Hứa Văn Hàn: “Tôi còn có lớp học thêm cho nên thứ Sáu tan học phải đi sớm, không ở trường học.”
Bùi Lĩnh gật đầu, suy nghĩ một chút nói: “Tôi ở trường cũng không làm gì, về nhà thì tốt hơn, có thể chơi một chút.” Cũng có thể học tập.
“Cưa cưa ~…”
Tiểu Bồi Tiền nhìn thấy anh trai đi ra, cao hứng nhảy cao tại chỗ, phất phất tay, nói từ nào ngọng từ nấy.
Bùi Lĩnh biết hôm nay cha mình không tới, còn tưởng chỉ có mình bác tài không ngờ Tiểu Bồi Tiền cũng đến đây.
“Sao em lại tới đây? Đi với ai?” Bùi Lĩnh nhìn sau lưng Tiềm Tiềm, thấy bác tài đứng cách đó không xa.
Tiểu Bồi Tiền tiến lên muốn cầm túi sách cho anh trai.
Bùi Lĩnh cũng buông tay, dù sao cặp cũng không nặng.
Cậu nói với Hứa Văn Hàn: “Em trai của tôi, Bùi Tiềm.”
“Em chào anh.” Tiểu Bồi Tiền ôm cặp sách của anh trai, ngoan ngoãn chào hỏi, lại vui vẻ nói: “Em đi với mẹ.
Mẹ ở trên xe.”
Hứa Văn Hàn không có “hội chứng ám ảnh xã hội” với trẻ con, giọng nói vẫn rất ấm áp nói chào em.
Bùi Lĩnh định chào tạm biệt với Hứa Văn Hàn rồi rút lui.
Chuyện này cậu tuyệt đối không khách sáo, Hứa Văn Hàn không quen ứng xử thì cảm thấy khó chịu.
Ai mà biết được Lý Văn Lệ vốn đang ngồi yên trên xe lại bước xuống, nhiệt tình chào hỏi: “Tiểu Lĩnh, là bạn học của con à? Chào cháu.”
“…” Bùi Lĩnh quay đầu, giới thiệu với Hứa Văn Hàn: “Dì của tôi.”
Hứa Văn Hàn: “Chào dì ạ, cháu là Hứa Văn Hàn.”
“Chào cháu, chào cháu.” Lý Văn Lệ nhìn thấy bên cạnh Bùi Lĩnh có bạn học, nếu bà đang ở đây mà không xuống chào hỏi thì sẽ không đàng hoàng lắm, dù sao thì bà cũng là trưởng bối.
Bùi Lĩnh: “Không phải cậu muốn đi học thêm à.
Tạm biệt, đi đi kẻo trễ.”
Hứa Văn Hàn thở phào nhẹ nhõm, trước khi đi còn nói: “Chào dì ạ, có dịp lại gặp ạ.”
“Ừ chào cháu nhé, có dịp lại gặp.” Lý Văn Lệ cười phất tay.
Lên trên xe, Lý Văn Lệ có chút mất mát.
Bà ngẫm lại bản thân, có phải vừa nãy mình không nên xuống xe không, bầu không khí vừa rồi thật xấu hổ.
“Hứa Văn Hàn có hội chứng ám ảnh xã hội, không thích khách sáo với người lạ.” Bùi Lĩnh ngồi ở hàng sau giải thích.
Lý Văn Lệ lập tức vui vẻ, “Đúng nhỉ, đúng nhỉ, dì thấy đứa nhỏ kia điềm đạm nho nhã cũng đoán được sơ sơ.” Rồi lại không nhịn được nói, “Cha con đi công tác, trong nhà chỉ có ba chúng ta.
Mấy hôm trước dì đã hứa là cuối tuần này cho Tiểu Bồi Tiền về nhà bà ngoại, con có muốn đi cùng không? Ở ngoại thành nông thôn, không xa…”
Cuối cùng Bùi Lĩnh cũng biết tính tình phổi bò (*) và lạc quan của Tiểu Bồi Tiền là giống ai rồi.
(*) Phổi bò: nhẹ dạ, thiếu suy nghĩ trước khi nói hay làm.
Còn Lý Văn Lệ phía trước thì đang có chút hối hận.
Bà là người cứ hễ xúc động là sẽ moi hết tim phổi ra đền đáp.
Vừa rồi Bùi Lĩnh chừa cho bà một con đường lui giống như dẫn dắt vậy.
bây giờ bà nói xong thì thấy hối hận, có phải bà chủ động quá nhiệt tình rồi không?
Dù sao cũng là mẹ kế, trước kia quan hệ cũng không quen thuộc lắm, có phải là nên chậm lại không?
“Có thể ạ.” Bùi Lĩnh cảm nhận được mẹ kế thấp thỏm, một lời đồng ý.
Tiểu Bồi Tiền vui vẻ reo hò, “Tốt quá, anh hai đi nhà bà ngoài với mình rồi ~~”
Sự thấp thỏm của Lý Văn Lệ lại biến thành đắc ý, liên tục nói tốt.
–
Buổi tối Bùi Lĩnh và Trương Gia Kỳ hẹn nhau chơi Mộng Tiên Kiếm, Tần Trì Dã cũng chơi.
Ba người mở mic, Trương Gia Kỳ hỏi: “Tôi mới quen được một vú em, có muốn thêm không? Là con gái, nói chuyện vô cùng ngọt ngào.”
“Không.” Tần Trì Dã lạnh lùng từ chối.
Bùi Lĩnh đồng thời: “Thêm thêm thêm.”
Trương Gia Kỳ: …
“Tôi nghe ai đây?”
Bùi Lĩnh: “Cậu thêm đi.
Tôi muốn đánh chiến sĩ, bơm máu cho hai người không đủ đâu.” Cậu chơi nhân vật này có thể vừa làm chiến sĩ vừa làm vú em nhưng ba người cùng một đội, Trương Gia Kỳ là công kích pháp thuật, Tần Trì Dã là công kích vật lý, đoàn đội không có vú em, cậu chỉ có thể chơi vú em, đánh đoàn đội không phải vô cùng thoải mái.
Tần Trì Dã muốn nói cậu giống như chuyên môn bơm máu cho tôi nhưng lại không nói gì.
“Được, vậy để tôi thêm.” Trương Gia Kỳ thấy anh Dã không phản đối lập tức thêm em gái vào đội ngũ.
ID của em gái là Tiên Tiên LU, chơi nhân vật vú em tiên nhân, hình tượng phiêu dật thanh thuần, tiên khí bay bay.
Vừa mới vào, em gái đã dập đầu căng thẳng nói lắp, “Có, có thật là anh trai Thiên Trì Nhất Khoát không? A a a a nhìn thấy người thật rồi? Hu hu hu hu, em khẩn trương quá, không biết nói gì bây giờ…””
Trong lúc Tiên Tiên LU đang còn ở chế độ nịnh nọt, Bùi Lĩnh sợ tốn thời gian, nhấn phím nhảy ra trước mặt em gái.
Em gái: “?” Ù ù cạc cạc nhìn người chơi nhân vật nữ trong đội ngũ.
Bùi Lĩnh: “Nhìn ID của tôi đi.”
Em gái: “Thiên Trì Nhất Khoát bà-” xã.
???!!!!
Truyền thuyết hóa ra là sự thật.
“Cậu, cậu đang nói giọng nam hả? Thật hay giả, hay dùng máy biến âm?” Em gái lắp bắp.
Bùi Lĩnh: “Là nam.
Đi được chưa?”
“Được, được.” Tiên Tiên LU ỉu xỉu nói, có cảm giác theo đuổi lão đại nhưng lại bị chính cung nhảy ra thị uy.
Một đội bốn người, thú cưỡi của Tiên Tiên LU là một linh thú tròn tròn trông giống như gấu trúc nhưng không phải gấu trúc, dù sao thì cũng rất đáng yêu.
Lúc Tiên Tiên LU nhảy lên, trang phục trên người cũng có hiệu ứng đặc biệt màu xanh lấp la lấp lánh, nhìn vô cùng xinh đẹp.
Như một nàng tiên rừng.
Bùi Lĩnh hiện đang ở trạng thái chiến sĩ.
Nhân vật của cậu mặc một bộ đồ chiến đấu bằng vảy rồng màu đỏ đen bó sát.
Thành thật mà nói thì bộ đồ này không xấu, nhìn vô cùng sắc bén.
Trên đầu còn có hai cái sừng rồng, trên người có hoa văn rồng nhìn qua vô cùng hung bạo.
Cậu nhìn lại linh thú của em gái rồi nhìn lại bản thân.
“Chồng ơi, em gái khác đều có quần áo xinh đẹp, vì sao em không có?”
“Người ta cũng muốn đồ đẹp cơ!”
Trương Gia Kỳ trượt chân rơi khỏi kiếm.
Không phải chứ, Bùi Lĩnh cậu có hai nhân cách à? Sao cứ vào trò chơi thì lại không ngừng nói lời cợt nhả? Trương Gia Kỳ ngự kiếm rơi từ trên trời xuống, thanh máu giảm xuống một ô.
Cậu ta bò dậy từ trên mặt đất, ngồi yên trở lại, tự thêm máu cho mình, lén lút nhìn anh Dã.
Đừng bảo là tức giận không chơi nữa nhé?
Tiên Tiên LU cũng đang nhìn trò hay.
Truyền thuyết nói Thiên Trì Nhất Khoát rất lạnh lùng và kiêu ngạo, không thèm để ý đến ai.
Những người tới cửa trực tiếp tỏ tình ăn vạ đều bị đồ sát lột sạch đồ, đánh cho kẻ đó ôm bóng ma tâm lý nhìn Thiên Trì Nhất Khoát phải đi đường-
“Ba lô của cậu, bấm nhận đi.” Một lúc sau, giọng nói của Tần Trì Dã lạnh lùng vang lên.
Tiên Tiên LU và Trương Gia Kỳ: …!!!
Tác giả có lời muốn nói:
Bùi Lĩnh: Hôn một cái ~