Sau sự cố của Tống Minh Minh trên diễn đàn trường Anh Hoa vừa qua, có giáo viên đề nghị nên đăng ký bằng tên thật và mã số học sinh để ai đăng bài sẽ biết được danh tính.
Đương nhiên điều này đã đám học sinh phản đối mạnh mẽ, thậm chí còn gửi thư đến hộp thư của hiệu trưởng.
Kết quả cuối cùng vẫn là gửi nặc danh.
Sở dĩ diễn đàn trường có lượng truy cập tốt, học sinh thoải mái lên tiếng là bởi vì ẩn danh.
Một số bài viết ở mục [Hốc cây] là của học sinh muốn trút bớt một phần áp lực từ học tập, cuộc sống, các mối quan hệ gia đình, cũng có cả chuyện tình cảm, cả tình yêu lẫn tình bạn hoặc phàn nàn về thầy cô.
Hiệu trưởng Đào cho rằng chỉ cần điều kiện tiên quyết là không vi phạm pháp luật thì nên cho học sinh có chỗ nói chuyện.
Đừng bỏ ăn vì mắc nghẹn mà làm mất đi thú vui phát biểu của học sinh.
Nhưng đồng thời phải tăng cường quản lý, ngăn chặn những lời vu khống, không để những trường hợp đồn thổi ác ý về giáo viên và học sinh lại tái diễn.
Vì vậy hiện tại giáo viên quản lý diễn đàn còn có một công việc khác đó là kiểm tra các bài viết trên diễn đàn.
Mỗi ngày giáo viên phải đọc các bài viết, nếu phát hiện bài viết có dấu hiệu xúc phạm, đả kích thì phải nhanh chóng đưa ra cảnh cáo.
Nếu còn vi phạm, tài khoản đó sẽ bị cấm đăng và xóa bài viết.
Ngày 15 tháng 10.
Trên diễn đàn có một bài viết mới.
Giáo viên kiểm tra nhìn thoáng qua một chút cảm thấy tiêu đề của bài đăng này rất thú vị.
Tiêu đề bài viết là Tiểu Hoa và Tiểu Thảo, nhìn qua bài viết cảm thấy hẳn là tốn không ít công sức.
[Dãy núi “Tần Lĩnh” cao chót vót.
Bởi vì số phận, một lớp, một bàn, một ly nước.
Em là sự tồn tại mà anh ngưỡng cầu, nhớ tới em không thể không mỉm cười.
Song cường tuyệt phối (xem thêm)–
Giáo viên bấm vào xem
Đầu trang còn có cài đặt trang, là một tấm ảnh chibi hai người.
Một cô bé tóc ngắn có đôi mắt to long lanh và đôi tai mèo trên đầu.
Bên cạnh cô bé là một cậu bé chibi cao hơn, hai người mặc đồng phục thể thao.
“À, hóa ra là bài viết của cặp đôi.” Tuy rằng đây là lần đầu tiên giáo viên tuần tra thấy nhưng trước đó cũng đã có một số bài viết thổ lộ tình cảm.
Tất cả mọi người là học sinh cấp Ba, đến cái tuổi này thích một người là chuyện rất bình thường.
Bình thường thì bài viết sẽ khá đơn giản nhưng bài viết này không những vẽ mà còn có ám hiệu.
Vị giáo viên kia thật sự không hiểu được, thậm chí còn có lỗi chính tả.
[Thật ra anh đại rất đẹp trai, tui nghĩ có thể gọi là nam vương.
Biệt danh của anh đại quá đặc biệt sau này dễ bị phát hiện.]
[Gọi anh đại là nam vương vậy thần của chúng ta thì sao? Chẳng lẽ gọi là hoa khôi thật hả?]
[Đã nói là song cường rồi, đừng có đắp bùn lung tung]
[Vậy anh đại và học thần?]
Đắp bùn là sao? Giáo viên tuần tra không hiểu.
[Trời xanh mây trắng, bữa ăn dã ngoại, mấy cậu có thấy không, anh đại cho học thần một cái cánh gà]
[Lúc ra chơi, anh đại còn kéo cánh tay học thần.
Lúc đó tui suýt không nhịn được]
[Anh đại gần đầy rất là siêng năng, luôn luôn đi lấy nước nóng cho học thần]
[Học thần đáng yêu dễ sợ luôn, gục xuống bàn nói chuyện với anh đại giống như mèo con muốn được sờ đầu vậy đó]
Giáo viên tuần tra ném “đắp bùn” qua một bên, cảm thấy mình đã hiểu câu chuyện này.
Anh đại là con trai, những câu trả lời dưới bài viết hẳn là những người khác ghi chép lại câu chuyện của anh đại và học thần.
Chỉ là đến phiên học thần thì lại dùng “hắn” (*).
Không nghiêm túc, lại còn sai chính tả.
(*) Cô ấy/Anh ấy viết lần lượt là 她/他 nhưng đều đọc là / Tā/ nên trong bài dùng cậu ấy (他) giáo viên nghĩ là sai chính tả.
Câu trả lời trong bài viết còn khá lẻ tẻ giống như câu đố, không có câu nào vi phạm nội quy.
Giáo viên tuần tra bỏ qua.
Mấy đứa nhỏ tuổi này đúng là không biết nghĩ gì trong đầu, nói gì mà không hiểu được.
Bài viết mở ngày 15, chủ yếu là do Hoàng Đồng Huyên và các chị em cập nhật.
Dù sao các cô ấy cũng là “gần quan ban lộc”, anh đại và học thần lại còn học cùng lớp.
Mấy câu trả lời trong bài viết đều là của chị em lớp khác, tổng cộng có năm người nói chuyện được vài ngày rồi.
Có bạn học khác tò mò vào xem cũng không hiểu.
Không có cách nào khác, danh tiếng trùm trường đã quá nổi tiếng ở Anh Hoa, không ai dám công khai.
Xưng hô học thần vẫn có thể dùng được, dù sao lớp nào mà chẳng có học thần.
[Nóng hổi nóng hổi, anh đại muốn tham gia hội thao, học thần cũng tham gia]
[Một người chạy năm ngàn mét, một người nhảy cao]
[Tớ nghĩ vì học thần tham gia nên anh đại mới đăng kí]
[Nhưng rõ ràng anh đại nói trước rồi học thần mới báo mà–]
[Cũng đúng nhỉ] Hoàng Đồng Huyên bị thuyết phục trong một giây nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định.
[Vậy cậu nói xem, vì sao trước giờ anh đại chưa bao giờ tham gia nhưng lần này lại đăng ký? Vì sao?]
[Anh đại đúng là chỉ đặc biệt với mình học thần.
Trước đó đã có ai nhìn thấy anh đại đi lấy nước cho bạn học chưa?]
[Mỗi tuần còn chuyển bàn cho học thần nữa, ngọt chết tui]
[Đã hai bữa thứ Hai liên tiếp anh đại không đi học muộn rồi, ngược lại còn tới sớm (chỉ tương đối so với trước kia)]
[Cũng có lý, nói thế này đúng là mong hội thao mau mau diễn ra quá]
[Để tui giội một gáo nước lạnh, trước hội thao sẽ là họp phụ huynh vào thứ Sáu]
[…Vốn đang ngọt ngào, hiện tại giận chết tui rồi]
–
“Họp phụ huynh sao? Đương nhiên là papa có thời gian rồi.
Chiều thứ Sáu sao? Được được, nhất định cha sẽ đến đúng giờ, con cứ yên tâm.”
Buổi tối trên đường về nhà Bùi Hồng Hào nhận được điện thoại của con trai.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, ông gọi cho trợ lý Lý yêu cầu dời thời gian của chuyến công tác của hai ngày thứ Năm và thứ Sáu.
Sau khi giao việc xong thì ô tô cũng chạy đến nhà.
“Papa~”
Tiểu Bồi Tiền lon ton chạy về phía papa.
Bùi Hồng Hào dùng một tay nâng nhóc lên, ước lượng rồi nói: “Nặng trình trịch luôn, Tiền Tiền béo lên rồi.”
“Anh hai nói con là quả cân nhỏ, papa phải gọi con là quả cân nhỏ đi.” Tiểu Bồi Tiền sửa lời papa, muốn đuổi kịp anh hai.
Lý Văn Lệ vừa ra đây nghe thấy câu này thì thuận miệng nói: “Trước kia còn Tiềm Tiềm, bây giờ cả nhà đều gọi Tiểu Bồi Tiền, Tiền Tiền, đúng là kiếm tiền mà.”
Không nói thì Bùi Hồng Hào còn không chú ý đến chuyện này.
Bây giờ ông gọi tên con trai nhỏ, trong đầu tự động thay bằng chữ tiền.
“Chữ này tốt mà.
Quả cân nhỏ của chúng ta về sau sẽ vô cùng giàu có đúng không nào?” Bùi Hồng Hào hỏi.
Tiểu Bồi Tiền nghe thấy papa gọi mình là quả cân nhỏ thì rất vui vẻ, quơ quơ chân, gật đầu nói: “Đúng nha đúng nha.”
“Lúc này trên đường về, Tiểu Lĩnh gọi điện thoại cho anh nói thứ Sáu này họp phụ huynh.”
Lý Văn Lệ biết thứ Năm thứ Sáu này Bùi Hồng Hào phải đi công tác.
Tối hôm trước chồng còn hỏi bà có muốn đi cùng hay không.
Buổi tối thứ Sáu có một tiệc tối đấu giá, có một viên kim cương hồng đắt giá, Bùi Hồng Hào nói bà cùng đi, nếu nhìn thấy thích thì mua.
Lý Văn Lệ không yên lòng trong nhà, nói để mình suy nghĩ.
Nếu thực sự không được thì để Tiểu Bồi Tiền ở nhà mẹ bà hai ngày.
Vậy bây giờ có họp phụ huynh-
“Thứ Sáu để em đi cho.” Lý Văn Lệ nói rất tự nhiên nhưng thật ra có chút căng thẳng và chờ mong.
Trước kia chuyện tốn công mà không có kết quả này, đương nhiên Lý Văn Lệ sẽ không muốn làm.
Nhưng bây giờ đã không giống trước kia.
Lý Văn Lệ nói rất có lý, “Không phải anh phải đi công tác sao? Vậy để em đi cho, em đi họp phụ huynh cho Tiểu Lĩnh.”
“Anh dời lịch công tác rồi.” Bùi Hồng Hào nhìn vợ, nói: “Cùng nhau đi đi.
Từ hồi cấp Hai đến giờ, đây là lần đầu tiên nó gọi anh đi họp phụ huynh.”
Năm cấp Hai, Bùi Hồng Hào và Lý Văn Lệ kết hôn, Bùi Lĩnh bắt đầu thời kỳ phản nghịch.
Đầu năm cấp Hai, nhà trường tổ chức họp phụ huynh.
Mặc cho giáo viên nói thế nào, Bùi Lĩnh không báo tin chính là không báo tin.
Sau vài lần trăn trở, giáo viên gọi cho Bùi Hồng Hào.
Bùi Hồng Hào nghe xong, sau đó chủ động thêm số điện thoại của giáo viên chủ nhiệm, nói có vấn đề gì thì cứ âm thầm tìm mình.
Ngoài mặt ông cũng không hỏi qua Bùi Lĩnh vì sao không gọi ông đi họp phụ huynh.
Bùi Hồng Hào biết con mình bướng bình từ trong xương cốt, không dám nói thẳng sợ làm tổn thương thể diện và lòng tự trọng của con trai.
Sau đó ông chiều chuộng làm theo Bùi Lĩnh, cứ như vậy hai cha con cũng từ từ xuất hiện ngăn cách.
May mắn.
“Vậy anh đi rồi, thêm em nữa có phải nhiều quá không?” Lý Văn Lệ hỏi.
“Nhiều gì chứ.
Không đủ ghế thì em ngồi, anh đứng bên cạnh em.” Bùi Hồng Hào sảng khoái nói.
Tiểu Bồi Tiền trong ngực Bùi Hồng Hào lén nghe cha mẹ nói chuyện, con mắt lóe sáng giơ tay nhỏ phát biểu: “Papa, mama, con có thể đi họp phụ huynh cho anh hai không? Tiền Tiền cũng muốn đi nha!”
“Con còn nhỏ, đi làm gì.” Lý Văn Lệ cười.
Tiểu Bồi Tiền làm nũng, “Mẹ oi, ba oi~ Tiền Tiền cũng muốn đi mờ.”
Bùi Hồng Hào bật cười, nhìn con trai cân nhắc một hồi nói: “Đi hết, chúng ta cùng đi họp phụ huynh cho anh hai.”
–
Lúc này Bùi Lĩnh còn chưa biết phụ huynh nhà mình mang phần ăn “chuyến du lịch sang trọng cho gia đình” đến buổi họp phụ huynh.
Nhà ăn.
“Anh Dã, buổi tối chơi bóng không? Mấy ngày rồi không chơi.” Trương Gia Kỳ hỏi ý, chủ yếu là vì sáng bị ăn đập quá tàn nhẫn, “Tí nữa em về ký túc xá lấy bóng nhé?”
Tần Trì Dã còn chưa mở miệng, Bùi Lĩnh buông ly nước xuống.
Tần Trì Dã nhìn cậu, cảm giác Bùi Lĩnh muốn nói chuyện nên không nói nữa.
“Buổi tối mấy cậu muốn chơi bóng hả? Tôi còn nghĩ là chúng ta đi chơi game.”
Bạn học Tiểu Bùi là bạn học nói làm là làm, sấm rền gió cuốn.
Cậu đã nói để ban thưởng cho Trương Gia Kỳ gọi “Bùi thần” đầu tiên, nhất định sẽ làm Trương Gia Kỳ gọi anh dâu một cách sảng khoái!
Cậu đúng là khéo hiểu lòng người.
May mắn là để Bùi Lĩnh nói trước, Tần Trì Dã nghĩ.
Nếu không đồng ý đi chơi bóng rồi đổi ý chơi game thì mất hết mặt mũi.
“Vậy thì chơi game, cũng lâu rồi không chơi.” Tần Trì Dã lạnh lùng mở miệng.
Trương Gia Kỳ a một cái, Tần Trì Dã nhướng mày liếc qua, lạnh lùng hỏi: “Mày có ý kiến?”
“Không có, chơi game tốt mà.
Em thích chơi game.” Chỉ là Trương Gia Kỳ không thể hiểu nổi.
Không phải chứ, khuya hôm kia thấy tài khoản game của anh Dã vẫn còn online, cậu ta còn đang muốn hỏi sao chơi game mà không gọi mình, đang chuẩn bị nhắn tin cho anh Dã thì anh Dã lại thoát game.
Vậy mà bây giờ anh Dã lại nói mấy ngày rồi không có chơi?
Chẳng lẽ tối hôm kia anh Dã lên mạng chỉ nhìn chứ không chơi à?
Ba người cơm nước xong xuôi, quen đường quen nẻo đi đến quán net gần trường học.
Lần này Bùi Lĩnh không vội trả tiền, nhìn Tần Trì Dã lấy thẻ ra nói: “Mở phòng riêng.”
Sau khi mở phòng riêng, ba người lên tầng hai.
Cầu thang khá rộng nhưng vẫn không đủ cho ba người đi cùng.
Trương Gia Kỳ đi phía sau hai người, nghe thấy anh Dã nói: “Quán này tôi có thẻ kim cương.”
Phong cách này rất giống khi cậu ta theo đuổi con gái, khoe khoang đôi giày bóng rổ giới hạn của mình trước mặt người ta.
Tất nhiên cuối cùng cậu ta không theo đuổi thành công, cô gái kia không để ý cậu ta chút nào, còn đạp lên giày cậu ta nữa.
Trương Gia Kỳ nhớ chuyện này rất lâu, nhớ mãi không quên, bởi vì đó là đôi giày cậu ta vừa mới mua.
Dường như mọi người đều có cách theo đuổi giống nhau.
Anh Dã, cách này của anh không được rồi.
Khoe khoang thẻ kim cương thì có ích lợi gì? Anh Bùi mới không thèm cái này đâu.
Nhà người ta có tiền, còn hiếm một cái thẻ kim cương chắc?
“Tôi biết.
Lần trước cậu nói rồi cho nên tôi mới không trả tiền.” Bùi Lĩnh nhớ kỹ, nịnh nọt khen ngợi, “Có phải là có thẻ kim cương rồi, chúng ta chưa thành niên thì điều tra cũng không quá nghiêm khắc đúng không? Đúng là biện pháp tốt mà.”
Giọng Tần Trì Dã bắt đầu chảnh lên, nói: “Không liên quan gì tới thẻ.
Ông chủ quán này muốn gia nhập bang phái của tôi.”
“Oa!” Mắt mèo Bùi Lĩnh tròn xoe đầy hâm mộ, sợ hãi thán phục: “Thiên Trì Nhất Khoát đúng là lợi hại!”
Trương-đi-phía-sau-ăn-đầy-cơm-chó-Gia-Kỳ: …
Hình như cậu ta hơi hiểu rồi, chuyện ở đây không phải là giày bóng rổ hay là thẻ kim cương.
Mà là do người.
Anh dâu cố ý khen người ta.
Còn em gái kia, khả năng chỉ là không quen nhìn cậu ta ngu ngốc khen đôi giày của mình.
Cậu ta khổ quá mà.
Tác giả có lời muốn nói:
Trương Gia Kỳ: Tôi đã hiểu được tình yêu.