“Anh, anh dâu?!!!”
Trương Gia Kỳ nói lắp, “Không tốt lắm đâu?” Rồi lén lút nhìn sang anh Dã chờ anh Dã chỉ điểm.
Rốt cuộc gọi hay không gọi đây? Sáng nay cậu ta mới lỡ miệng, anh Dã còn cho cậu ta mấy đấm.
Vẻ mặt Tần Trì Dã bình tĩnh không nhìn ra được chút cảm xúc nào nhưng mà bắt được ánh mắt của Trương Gia Kỳ, nhìn qua.
?
Trương Gia Kỳ không nắm bắt được tín hiệu, sao cảm giác ánh mắt anh Dã có chút uy hϊếp, còn có chút xấu hổ??? Không thể nào.
Anh Dã là đại lão gia, cậu ta còn chưa thấy qua anh Dã xấu hổ đâu.
“Chơi trò chơi thôi mà.
Thiên Trì Nhất Khoát là ông xã của tôi, cậu gọi hắn là đại ca, chẳng lẽ không phải nên gọi tôi là anh dâu à? Cậu có hiểu trò chơi nhập vai không thế?” Bùi Lĩnh nói một cách hùng hồn, quay đầu nói cùng một giọng với Tần Trì Dã, “Tần Trì Dã, chính cậu nói đi, có phải không?”
“Trong game tôi gọi cậu là ông xa có phải là vui hơn nhiều không?”
Tần Trì Dã trừng mắt nhìn Trương Gia Kỳ, Trương Gia Kỳ giấu mặt đằng sau máy tính, không nhìn không thấy.
“Có phải cậu không thích như vậy không?” Bùi Lĩnh thấy Tần Trì Dã trừng Trương Gia Kỳ, không để ý tới mình, có hơi tủi thân mở miệng, “Vậy thôi, về sau tôi không gọi nữa.”
Tần Trì Dã sốt ruột phủ nhận “Không có”.
Vừa mở miệng hắn phát hiện giọng nói của mình có chút khàn khàn, sau khi hắng giọng lại khôi phục lạnh nhạt nói, “Không có, tôi thấy chơi game như vậy khá vui, cậu muốn gọi như thế nào thì gọi.”
Bùi Lĩnh lập tức như nhận được thánh chỉ, cao hứng hất mặt nói với Trương Gia Kỳ đối diện, “Có nghe thấy không? Gọi tôi là anh dâu, nhanh lên nhanh lên.”
Chu Hiện, người đang sợ hãi ngồi sau màn hình máy tính từ đầu đến cuối từ !!! đến giờ vẫn còn mờ mịt.
Gọi anh dâu là kiểu thủ đoạn mới gì vậy?
“Trương Gia Kỳ, lằng nhà lằng nhằng cái gì.” Tần Trì Dã hung dữ.
“…” Trương Gia Kỳ chết lặng, “Anh dâu.”
Bùi Lĩnh gật đầu, “Được được được, chào tiểu đệ.” Rồi lại vui vẻ nói với Tần Trì Dã, “Vẫn là chơi vui ghê.
Online đánh phó bản đi, ca ca!”
“Lên ngựa đi, mang cậu đi đánh phó bản mới ra.” Tuy vẻ mặt Tần Trì Dã bình tĩnh nhưng giọng nói lại lộ ra mấy phần chảnh chọe, “Phó bản này còn chưa có ai qua được.”
“Ồ, khó như vậy sao?” Bùi Lĩnh kích động, xoay người lên ngựa, nói: “Vậy nhất định phải thử, tôi thích nhất là thử thách độ khó.”
Trương Gia Kỳ đang chết lặng nghe được đi phó bản mới lập tức cao hứng.
Quản anh dâu là cái khỉ gì, dù sao cũng không phải dùng trên người cậu ta.
Trương Gia Kỳ đắc ý thả ngự kiếm ra, nhìn Chu Hiện còn đang đóng băng tại chỗ, dùng lực tát cậu ta một cái, “Mau online, ngu người cái gì đấy.”
“Tao, mày, anh-thôi quên đi, lên ngay lên ngay.” Chu Hiện phát hiện ba người khác đều rất bình thường, chỉ có mình cậu ta như thằng ngu.
Lẽ nào gọi anh dâu là chuyện bình thường đứng đắn à?
Tổ đội bốn người đi phó bản.
Kênh thế giới điên cuồng bình luận.
[Tại Sườn Núi Tình Nhân Thiên Trì Nhất Khoát lấy một chọi cả bang Cá Mập]
[Thay quần áo!! Thiên Trì đại đại thế là lại thay quần áo rồi!!!]
Một câu này hàng loạt người bình luận.
Toàn trò chơi đều biết Thiên Trì Nhất Khoát thay quần áo.
[Bang Cá Mập còn tưởng gặp phải hàng nhái cho nên muốn cướp bóc, sau đó bị đập một trận]
[Tôi có quay màn hình, mọi người có thể xem ở diễn đàn trò chơi, chỉ một chữ “sướng”]
[Bang Cá Mập chặn đường cướp bóc nhưng không ngờ lại gặp chính chủ, răng cá mập sắp rụng hết rồi]
[Thiên Trì Nhất Khoát không hổ danh đã từng là cao thủ khu Nhất.
Mặc dù lâu lâu không chơi bị rớt hạng nhưng kỹ thuật vẫn trâu bò như trước]
Người chơi nam nhớ những màn kỹ thuật trâu bò của Thiên Trì Nhất Khoát.
Sự chú ý của người chơi nữ đổ đồn vào việc thay quần áo và Sườn Núi Tình Nhân.
[Đã từng là một đại thần cao lãnh vô tình vậy mà còn biết đổi đồ tình nhân.
Đổi thành tôi trước kia có nghe cũng sẽ không tin]
[Trước kia tôi hoài nghi Thiên Trì Nhất Khoát là NPC, không có giới tính, không biết yêu ai]
[Bây giờ không chỉ đổi đồ tình nhân, cho người cưỡi Thiên Mã, lại còn đi hẹn hò ở Sườn Núi Tình Nhân]
[Tôi vào diễn đàn xem đoạn ghi màn hình đó, xem xong chỉ muốn nói rằng, có phải đàn ông chỉ yêu những em gái nhu nhược kiểu thế không?]
[Cô em gái kia mở miệng nói chuyện trà xanh không chịu nổi, cũng không biết Thiên Trì thích ở điểm nào]
[Lại còn tên đôi nữa]
Bắt đầu có mùi giấm.
Chu Hiện nhìn toàn kênh sợ tới mức xém nữa từ trên lưng hạc cắm mặt xuống đất.
Cậu ta đành bấm một cái thao tác để cho hạc tự bay.
Cậu ta lén lén lút lút nhìn anh Tần và Bùi Lĩnh đối diện, thấy hai người không có chú ý, kéo kéo vạt áo của Trương Gia Kỳ ngồi bên cạnh.
“Người anh em.”
Trương Gia Kỳ liếc một cái, chỉ vào mic.
Rõ ràng cậu ra trải nghiệm nhiều, có kinh nghiệm hơn Chu Hiện.
Chu Hiện tháo tai nghe xuống, che mic, nhỏ giọng nói: “Mày có thấy không? Anh Tần còn chở Bùi Lĩnh đi Sườn Núi Tình Nhân nữa.”
“Không chỉ đi địa điểm cho tình lữ, còn mặc đồ tình nhân, lại còn cưỡi chung Thiên Mã.” Trương Gia Kỳ lặp lại xong, vỗ vỗ bả vai Chu Hiện, “Bình tĩnh đi, này thì có gì chứ.
Đây không phải chỉ là thao tác nhỏ thôi à, mày để ý thế?”
Chu Hiện: ???
Những chuyện này chẳng lẽ không thích hợp sao? Không nên để ý sao?
Chu Hiện không có được đáp án càng thêm mê mang hoài nghi cuộc đời.
Cậu ta mang tai nghe lên, mở mic lên.
Trong tai nghe là giọng Trương Gia Kỳ vui sướng thậm chí có hơi chân chó: “Anh dâu, lão đại, chúng ta bắt đầu từ đâu đây? Ra tay từ chỗ nào?”
“???” Chu Hiện chần chừ một lúc, lấy hết dũng khí đánh liều gia nhập đội ngũ, “Anh dâu?”
Bùi Lĩnh: …
Nghe ra được cậu rất nỗ lực hòa hợp với tập thể nha.
Đáng khen.
Phó bản mới khó đến mức biếи ŧɦái.
Bốn người khiêu chiến hai lần đều thất bại, lần cuối chỉ còn kém một, hai giây.
Bùi Lĩnh nghiến răng, nói: “Chỉ chút nữa thôi mà.”
“Bốn người chúng ta quá ít.
Nếu là năm người hoặc sáu người tuyệt đối không thành vấn đề.” Trương Gia Kỳ nói.
Chu Hiện có ý phản đối, “Không quan trọng bao nhiêu người.
Phó bản này chỉ giới hạn có ít nhất bốn người có nghĩa là bốn người vẫn qua được.
Chơi game, đặc biệt là theo nhóm tùy thuộc vào sự ăn ý.
Tao với anh dâu lần đầu tiên chơi, có thể còn chưa phối hợp được.”
“Chơi nữa không?” Tần Trì Dã không thèm quản hai thằng đối diện, hơi hơi lắc cổ tay, nét mặt lạnh lùng nghiêm tuc, “Lần này nhất định sẽ được.”
Bùi Lĩnh cũng duỗi lưng một cái, nói: “Có muốn lên diễn đàn nhìn người khác chơi như thế nào không?”
“…” Tần Trì Dã không lên tiếng, chỉ là mặt hơi đen.
Trương Gia Kỳ xem xét, lập tức lanh lợi nói: “Để em đi cho.
Mấy phó bản mới đều có bí kíp qua cửa.”
“Phó bản này chưa ai qua được.” Tần Trì Dã nói lạnh băng.
Chưa ai qua chẳng khác gì nói không có bí kíp.
Bùi Lĩnh làm nũng nói: “Nhìn một chút cũng được mà.”
Tần Trì Dã hơi ngừng lại, “Để tôi xem.” Khóe mắt hắn nhìn thấy Bùi Lĩnh xoay người, tiến ghế lại gần hắn, một tay chống lên tay ghế máy tính.
Hô hấp Tần Trì Dã cứng lại sau đó thả lỏng lại nghe Bùi Lĩnh nhỏ giọng nói: “Vừa nãy cậu giận tôi à?”
“Không có.” Tần Trì Dã dời mắt không nhìn Bùi Lĩnh nữa.
Bùi Lĩnh không tin hừ hừ mấy tiếng, Tần Trì Dã nhịn không được nói: “Nếu cậu không tin, tôi có thể cùng cậu vượt phó bản.
Một lần cuối cùng, nếu còn không qua-“
“Không qua thì sao?” Bùi Lĩnh cười, “Cậu muốn đánh cược gì với tôi? Làm cổ động viên bóng rổ như lần trước được không?”
Tần Trì Dã cũng không muốn cá cược với Bùi Lĩnh.
Chỉ là hắn đã nói mang Bùi Lĩnh đi đánh phó bản, kết quả lại thua hai lần, có vẻ như hắn vô cùng gà.
Bùi Lĩnh còn không tin hắn lần thứ ba có thể qua cửa-
Liệu mấy bí kíp trên diễn đàn kia có thể lợi hại hơn hắn sao?
“Tôi thật sự có thể mà.” Tần Trì Dã nhấn mạnh.
Bùi Lĩnh: “Không phải tôi không tin cậu.” Bùi Lĩnh cố tình móc cánh tay của Tần Trì Dã, giọng nói như vừa đùa vừa làm nũng nói, “Thiên Trì Nhất Khoát là ông xã của tôi mà, có thể không lợi hại sao!”
Lâu thật lâu Tần Trì Dã không nói nên lời, lòng không phục vì mới bị nghi ngỡ kỹ năng cũng biến mất, hiện đầu óc hắn làm gì có tâm tư đi giận mấy cái này.
Cả người hắn nóng lên, giọng nói cũng tự giác trở nên mềm nhũn mà đến hắn cũng không phát hiện ra, nói: “Nghe cậu vậy, nhìn diễn đàn.”
Hắn cũng di chuyển vị trí của mình sang một bên để Bùi Lĩnh có thể nhìn vào màn hình của mình.
Còn Trương Gia Kỳ ở phía đối diện: …Lúc nãy còn muốn ăn khuya, bây giờ không muốn nữa, bụng no lắm rồi.
Anh Dã cũng quá là dễ bị dụ rồi.
So với trước kia lúc Bùi Lĩnh nói một câu kỹ thuật bóng rổ của cậu gà quá, khuôn mặt của anh Dã đen thui thùi lùi giống như có thể sẵn sàng bụp nhau lúc nào.
Còn bây giờ thì-
Thôi quên đi.
Thủ đoạn của anh dâu cao tay như vậy, tuy ngày đầu đã biết nhưng thật ra đã khắc sâu vào xương tủy từ lâu.
Trương Gia Kỳ không dám quên.
Mộng Tiên Kiếm có diễn đàn riêng, khá phổ biến.
Bí kíp làm sao qua phó bản, làm sao mở rương được nhiều đồ nhất, ti tỉ thứ đều có hết trên đây.
Tần Trì Dã vừa mới mở diễn đàn ra, bài viết thảo luận nóng nổi nhất hiện tại được thêm sao thêm lửa thêm nhất chính là…
[Nóng hổi! Hôm nay Thiên Trì Nhất Khoát mang vợ yêu đến Sườn Núi Tình Nhân đánh bang Cá Mập một trận tơi bời!]
Tần Trì Dã nhìn thấy tiêu đề của diễn đàn, con ngươi lập tức co rút lại, cảm giác được Bùi Lĩnh nghiêng người dò xét, “Gì vậy? Sao cậu-“
“Không sao!” Động tác tay của Tần Trì Dã nhanh chóng tắt giao diện.
Sườn Núi Tình Nhân là cái gì?
Không phải là ruộng thuốc sao?
Hắn không có lừa Bùi Lĩnh, thật đó.
“Sao cậu lại tắt? Tôi còn chưa nhìn được mà.” Giọng nói của Bùi Lĩnh vừa vô tội vừa thêm vài phần chất vấn dữ dằn.
Thực tế: trường học kiểm tra sức khỏe thị lực 10/10, đã nhìn hết rồi.
Thì ra ruộng thuốc gọi là Sườn Núi Tình Nhân.
Cậu giả vờ như không biết.
Lần sau có thể hẹn Tần Trì Dã dẫn cậu đi hái thuốc tiếp, hi hi hi, để xem Tần Trì Dã có dám đi hay không!
Tần Trì Dã nhanh chóng bình tĩnh lại, không dám nhìn Bùi Lĩnh, ù ù cạc cạc chột dạ nói: “Chỉ một ít tin tức nhảm nhí thôi.”
Tin tức nhảm nhỉ về chúng ta.
Ừ.
Trong lòng Bùi Lĩnh tỏ ra hiểu ra, vẻ mặt tin tưởng gật đầu.
Cuối cùng, bốn người bọn họ cũng không có chơi lại, chủ yếu vì đã chơi hai lần rồi tay Bùi Lĩnh có hơi đau, cũng có chút đói.
Thật ra thời gian cũng không còn sớm nữa, cậu không thích qua đêm chơi game.
“Tôi mời mọi người ăn khuya.” Bùi Lĩnh đứng lên duỗi lưng, phát ra âm thanh thoải mái.
Tần Trì Dã nhìn nhiều thêm một chút, cảm thấy Bùi Lĩnh vừa nãy giống như một con mèo ra ngoài kiếm ăn.
Vừa lười biếng lại đáng yêu.
“Vậy em không khách khí, cảm ơn anh dậu.” Trương Gia Kỳ vô cùng hưng phấn quen miệng nói luôn.
Bùi Lĩnh quay đầu, nói một cách nghiêm túc: “Chơi trò chơi xong rồi, còn gọi tôi là anh dâu gì nữa? Cậu có hỏi qua đại ca Tần Trì Dã của cậu chưa? Muốn trong hiện thực cũng-“
“Hả?” Trương Gia Kỳ từ đắc ý đến sững sờ, anh dâu trở mặt nhanh vậy à? Cậu ta cảm nhận được một cỗ hơi thở chết chóc đang đến gần, lén lút ngẩng đầu nhìn qua.
Quả nhiên ánh mắt anh Dã lạnh lẽo đang nhìn chằm chằm cậu ta.
Trương Gia Kỳ lập tức đổi giọng: “Bùi thần, à không anh Bùi, em sai rồi.”
Vì sao người bị thương đều là cậu ta vậy?
“Không sao, tôi là người rất là độ lượng.” Bùi Lĩnh cười tủm tỉm, “Đi thôi.” Rồi dẫn đầu đi ra ngoài.
Mọi thứ cứ diễn ra một cách tự nhiên.
Điều này khiên Chu Hiện cảm thấy suy nghĩ của Bùi Lĩnh rất đúng đắn không có gì sai, lại còn leo lẻo với Trương Gia Kỳ: “Mày đó, đã nói trò chơi là trò chơi, hiện thực là hiện thực.
Ngoài đời mày gọi vậy đương nhiên Bùi Lĩnh không vui rồi.”
“Mày câm miệng đi.” Trương Gia Kỳ nghiến răng, trẻ con miệng còn hôi sữa mà cũng muốn lên mặt ông đây?
Không thấy anh Dã đen mặt rồi kia à.
Chắc chắn anh Dã cũng muốn trong hiện thực gọi như vậy.
Nhưng mà chính anh Dã có biết hay không?
Tần Trì Dã rất khó chịu, nhưng không biết khó chịu ở đâu.
Chắc là vì Trương Gia Kỳ với Chu Hiện vừa chơi gà lại còn nói nhiều, phiền chết được
Tác giả có lời muốn nói:
Tần Trì Dã: Vì sao không thể gọi ngoài đời–