Sau khi thầy Nghiêm nói xong cả lớp học im thin thít.
Chủ yếu là vì thầy Trịnh vẫn còn đang nghiêm mặt, ban nãy thầy ấy còn xảy ra “tranh chấp” với Bùi Lĩnh, đã vậy thêm tác phong thường ngày của thầy Nghiêm nữa, ai dám nói chuyện chứ.
Họ đều im lặng đợi nghe tiếp.
Lý Hữu Thanh mím môi, giơ tay hỏi: “Thưa thầy, có thể công bố thành tích của Bùi Lĩnh không ạ?”
Thầy Trịnh tiếp lời, nghiêm túc: “Thầy Nghiêm, đây là lần đầu công bố thành tích của lớp chọn, nếu đã như vậy thì cứ rèn luyện cho học sinh năng lực tiếp nhận, sau này đi thi đấu thì thành tích cũng được đọc thẳng ra.”
“Được thôi.” Thầy Nghiêm không có ý kiến gì: “Hạng nhất là Bùi Lĩnh, điểm tuyệt đối.”
Lớp học đang yên tĩnh đột nhiên thốt lên một tiếng “wow”, tất nhiên từ thứ hai đã bị mất tiếng luôn rồi.
Nhưng chỉ một tiếng cảm thán ngắn ngủi như phá tan bầu không khí của lớp học, họ bắt đầu nhỏ giọng bàn tán.
“Lại là Bùi Lĩnh.”
“Sao cậu ta ngầu dữ vậy trời.”
“Lớp 10 cũng chưa từng nghe nói qua, sao bây giờ tự nhiên nhảy ra thế.”
“Lợi hại vậy trời.”
Cho dù thầy Trịnh đang nghiêm mặt thì các bạn học sinh cũng không nhịn nổi phải thán phục trước số điểm tuyệt đối của Bùi Lĩnh, đương nhiên họ vẫn không dám lớn tiếng.
“Hạng 2 là Lý Hữu Thanh, 87 điểm.”
Điểm tuyệt đối là 100 điểm, Bùi Lĩnh đứng hạng nhất, điểm tuyệt đối.
Ban đầu Lý Hữu Thanh rất tự tin nhưng ai ngờ bản thân lại hạng hai.
Cậu ta nghĩ chắc hạng hai cũng không lệch điểm quá nhiều so với hạng Nhất, ai ngờ hạng hai chỉ có 87 điểm, thua hạng Nhất tận 13 điểm.
Tại sao lại như vậy chứ!
Còn không nổi 90 điểm nữa.
Lý Hữu Thanh rơi vào trạng thái nghi ngờ bản thân.
“…Hạng 17, Tô Hạ, 68 điểm.”
“Hạng 19, Lưu Mẫn, 59 điểm.”
…
Điểm số như bị rơi xuống một bậc vậy.
Mọi người nghe Bùi Lĩnh được 100 điểm, tuy lúc làm kiểm tra cảm thấy đề rất khó, nhưng bây giờ lại có người đạt điểm tuyệt đối khiến họ cảm thấy hơi mơ hồ, có lẽ điểm của họ cũng tương tự nhau, có thấp cũng không đến nỗi.
Nhưng bắt đầu từ hạng 2 – Lý Hữu Thanh, 87 điểm.
Điểm của hạng 5 như rơi xuống dưới đáy vậy, chỉ hơn 70 điểm.
Tổng cộng có 30 bạn học sinh, hạng 15 cũng chỉ được 69 điểm.
Những bạn phía sau đều không hợp lệ.
Những người có thể ngồi ở đây đều là những hạt giống được chọn ra từ cả nghìn bạn học sinh.
Người đứng hạng nhất từ dưới đếm lên, ở lớp của cậu ta cậu ta chẳng bao giờ rơi khỏi top 3, ai ngờ bây giờ lại thi rớt.
Thật là nhục nhã mà!
Một vài bạn trong lớp nghe điểm xong thì mặt đỏ bừng, cảm thấy rất xấu hổ, vẻ mặt rất khó chịu.
Ban nãy nghe Bùi Lĩnh được điểm tuyệt đối họ còn kinh ngạc, nhưng bây giờ chỉ để ý đến thành tích của bản thân mà thôi.
“Được rồi, đọc điểm xong rồi.” Thầy Nghiêm cũng không an ủi, nói thẳng: “Sau này lớp thi đua chủ yếu do thầy Trịnh dẫn dắt, thầy sẽ hỗ trợ thầy ấy.
Được rồi bây giờ thì bắt đầu học thôi.”
Tiết tự học buổi tối từ bảy giờ đến chín giờ ba mươi phút, hai tiếng rưỡi đồng hồ.
Đầu tiên là giảng đề, thầy Trịnh giảng rất nhanh, sẽ không hỏi cô cậu có hiểu hay không, cũng không dừng lại, chỉ ba mươi phút đã giảng xong, tiếp tục phát đề của lớp thi đua, tiếp tục làm đề thi.
Đầu giờ đã chậm trễ mười phút, cả tiết tự học buổi tối toàn bộ học sinh hoàn toàn không có thời gian để lơ đễnh, giống như ngồi trên một chiếc xe đua vậy, lúc nào đầu óc cũng phải tỉnh táo, đợi đến khi tiếng chuông reo hết thời gian làm bài thì mọi người đi lên nộp bài.
Lúc ra ngoài họ đều đồng loại than mệt.
“Trời ạ, hoàn toàn không có thời gian nghỉ ngơi luôn.”
“Đầu óc cứ hoạt động liên tục, mệt quá.”
“Đây đúng không phải là nơi dành cho người bình thường mà, nếu có đào thải thì chắc tôi sẽ là tốp đầu tiên bị đuổi ra mất.”
“Thầy Trịnh dữ thật đấy, tớ nghe không hiểu nhưng cũng không dám hỏi.”
“Tớ khuyên cậu không nên hỏi.
Mỗi lần lớp chúng tớ nghe giảng đề, nếu cậu không hiểu mà hỏi trên lớp thì sẽ bị bẽ mặt đấy.”
“A?!”
“Cũng không hẳn là bẽ mặt, kiểu như thầy Trịnh sẽ cảm thấy cậu không thông minh, làm chậm trễ thời gian của cả lớp, có thể đợi tan học rồi hãy hỏi.”
“Ai mà dám hỏi chứ.”
Người nói chuyện phía sau là học sinh lớp 11-1, vừa nhắc đến chuyện này liền có người hỏi: “Lưu Mẫn, sao Bùi Lĩnh của lớp các cậu giỏi thế?”
“Cậu ta còn được điểm tuyệt đối đó trời ạ.”
“Cậu ta còn dám giở chứng với thầy Trịnh cơ, chẳng lẽ cậu ta không sợ sao?”
Lưu Mẫn còn đang chán nản vì bị điểm kém, bơ phờ nói: “Cậu nghĩ chức đại diện môn Hóa của Bùi thần là từ đâu ra? Là do “tranh chấp” với thầy Nghiêm mới có đấy.”
“Ngầu!”
“Trước đây tôi còn không phục, bây giờ thì phục rồi, Bùi thần.”
Vài người đang vừa đi vừa nói chuyện, khi vừa rẽ sang thì một cái bóng đen cao to xuất hiện, dọa họ giật cả mình.
Đèn cảm ứng trong hành lang bật sáng lên, lúc này mọi người mới nhìn rõ được người nọ là ai – trùm trường Tần Trì Dã.
Họ vội im miệng không dám đi chọc giận hắn, không dám hỏi han gì, lần lượt rời đi.
Chỉ có bốn phòng học lớn trong tòa nhà tổng hợp mở, mấy chỗ khác đều tối đen và yên tĩnh, đèn hành lang đều là đèn cảm ứng, nhưng đôi khi mấy cái đèn đó chẳng nhạy tí nào.
Tòa nhà lớn và tòa nhà dạy học nối liền với nhau, cửa lớn bên dưới bị khóa nên mỗi khi học xong thì bắt buộc phải đi qua tòa nhà dạy học.
Đột nhiên gặp một cái bóng người như vậy ai cũng bị dọa chết khϊếp.
Thật là khủng bố mà.
Cũng không biết trùm trường đến đây làm gì nữa?
Bùi Lĩnh thu dọn tập sách, lúc ra khỏi phòng học thì trên hành lang đã không còn một bóng người.
Cả một hàng lang dài tối om, đèn cảm ứng ở giữa còn bị hư, có kêu nó cũng chẳng chịu sáng, tức chết mất.
“Cậu tưởng đang gọi người đấy à.” Tần Trì Dã dựa vào sau cửa phòng học lớn.
Bùi Lĩnh bị dọa một trận giật cả mình, hung dữ nói: “Tần Trì Dã cậu dọa tôi sợ muốn chết!!!”
“Từ chỗ này mà hét lên, cách cái đèn ở giữa tận bốn, năm mét, nó mà sáng được mới lạ đó.” Tần Trì Dã đút một tay vào túi quần, nhìn rất điềm tĩnh và ngạo mạn.
Bùi Lĩnh: “…Thì tôi thử kêu trước thôi.”
Tần Trì Dã nhìn Bùi Lĩnh, cảm thấy Bùi Lĩnh đang sợ mà còn cứng miệng nhìn cũng đáng yêu thật đó, cũng không vạch trần, nói: “Đi thôi.”
“Đến đây.” Bùi Lĩnh đeo cặp đi đến bên cạnh.
Đợi khi đi ngang chính giữa cậu lại kêu thêm một tiếng nữa, sau đó cười rất hả dạ, vênh vang đắc ý cãi nhau với Tần Trì Dã, nói: “Cái đèn ấy hư rồi, dù có cách xa bao nhiêu mét thì cũng thế thôi.”
Tần Trì Dã nhớ đến dáng vẻ ghi thù của Bùi Lĩnh, nén ý cười bên môi, vẫn chảnh chọe ra vẻ: “Cậu nói sao thì là vậy đi.”
“Cái gì mà tôi nói sao thì là vậy chứ, tôi nói Tần Trì Dã là tên ngốc thì Tần Trì Dã là tên ngốc sao?”
“Cậu-“
Bùi Lĩnh thấy Tần Trì Dã tức giận lập tức bật cười, giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Thôi được rồi mà, tôi sai.”
“Cám ơn cậu đến đón tôi, Tần Trì Dã, con đường này thật sự có chút đáng sợ.”
Chưa có ai dám nói trùm trường là đồ ngốc, Tần Trì Dã đang rất tức giận nhưng một giây sau lập tức dịu hết đi.
Hắn nhìn Bùi Lĩnh, đang định nói “ai đến đón cậu chứ”, nhưng hắn thật sự đến đón Bùi Lĩnh, nhưng biểu hiện như thế không biết vì sao có hơi ngượng ngùng nên đành giả vờ như rất tự nhiên: “Cứ như thế đi.”
Cứ như thế đi, cậu không nói gì nữa á?
Bùi Lĩnh suýt chết cười trong lòng, nhưng vẫn giả vờ nghiêm túc đáp lời, phải cho trùm trường mặt mũi mới được.
Thứ Sáu.
Buổi sáng học xong, chiều nay có họp phụ huynh nên phải quét dọn và lau bàn ghế.
Tần Trì Dã dọn sách cho Bùi Lĩnh trước, Bùi Lĩnh đi bên cạnh chỉ cần cầm chai nước, nói: “Tần Trì Dã, trưa nay tôi mời cậu ăn cơm, cậu muốn ăn gì nói đi.”
“Không cần.” Nói xong lại cảm thấy hình như giọng điệu không được tốt lắm, Tần Trì Dã nhìn Bùi Lĩnh nói: “Tính toán rõ ràng vậy sao.”
“Mọi người đều là bạn bè cả mà.”
Bùi Lĩnh: …
Cậu mà không thêm câu cuối-
Cậu mà không nói thêm câu cuối thì chúng ta khỏi làm bạn luôn.
Bùi Lĩnh nghiến răng nói: “Không phải tôi tính kĩ, chỉ là tôi muốn –” cố ý kéo dài giọng không nói.
Tần Trì Dã vừa bỏ sách xuống, thuận miệng hỏi: “Muốn làm gì?”
“Muốn hẹn hò với cậu.” Bùi Lĩnh cười hì hì.
Tần Trì Dã trượt tay suýt nữa ngã xuống, một tay níu lấy bàn của Bùi Lĩnh: “Cái, cái gì cơ?”
“Không phải đi ăn cơm chung là hẹn hò sao?” Vẻ mặt Bùi Lĩnh đầy vô tội: “Gọi luôn mấy người Trương Gia Kỳ, Chu Hiện nữa, càng đông càng vui mà.”
“Mọi người đều là bạn bè với nhau.”
Tần Trì Dã đang định nói kêu hai người họ làm gì thì lại nghe Bùi Lĩnh nói câu cuối cùng.
Mọi người đều là bạn bè với nhau, sao nghe câu này cứ như có giấu dao, cứ như có ảo giác có dao sau lưng vậy.
Tần Trì Dã nhíu mày nhìn Bùi Lĩnh, Bùi Lĩnh vô tội ngoan ngoãn nói: “Sao nào? Cậu có đi hay không?”
“…Đi.” Tần Trì Dã trả lời có phần bực dọc.
Buổi trưa ba người đến tiệm mì kéo gần trước học.
–
Biệt thự Khoa Hải Hoa Viên của nhà họ Bùi.
“Mami mami, con muốn mặc vest, con muốn đeo nơ nhỏ.”
Tiểu Bồi Tiền rất có chủ kiến của riêng mình, nhóc đã đợi rất lâu rất lâu, cuối cùng cũng đến ngày được đi gặp anh hai, còn được đến trường của anh hai, gặp giáo viên của anh hai, tối qua gọi điện thoại với bà ngoại, cậu còn hỏi bà họp phụ huynh thế nào nữa.
Nghe bà nói phải nghe thầy nói chuyện thì Tiểu Bồi Tiền khẽ gật đầu.
Mấy cái này thì nhóc biết, nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ, không được để anh trai mất mặt.
Phải mặc đồ chín chắn một chút.
Tiểu Bồi Tiền gật đầu, dì xinh đẹp bên nhà họ Chu nói nhóc mặc đồ vest nhìn rất trưởng thành đẹp trai.
Không được để anh trai mất mặt!
Lý Văn Lệ cũng đang thay quần áo như đang đi đánh trận vậy.
Bà thử mặc bộ màu đỏ lần trước đi tiệc bên nhà họ Chu do Bùi Lĩnh chọn, nhìn cũng khá ổn, nhưng khi soi gương thì lại nghĩ có phải hơi khoa trương không nhỉ rồi lại bận bịu chọn bộ khác.
Nghe tiếng con trai nói chuyện, bà lớn tiếng nói: “Lão Bùi, anh trông chừng Bồi Tiền đi, em còn đang bận đây này.”
Bùi Hồng Hào lại chẳng hề bận rộn trong việc lựa chọn quần áo.
Mấy dịp quan trọng như đi hội nghị hợp tác kinh doanh, hội nghị kinh tế các kiểu thì ông đã sớm chọn trước quần áo rồi nên khi ra ngoài chỉ cần thay là xong chứ chẳng cần suy nghĩ nhiều.
“Được, để anh đi coi chừng thằng bé.”
Bùi Hồng Hào ẵm Tiểu Bồi Tiền bằng một tay: “Sao vậy con?”
“Babi, con không muốn mặc cái này, con muốn mặc vest cơ.” Sáng sớm hôm nay miệng Tiểu Bồi Tiền cứ như bôi mật ngọt, cứ nhõng nhẽo mãi thôi.
Bùi Hồng Hào biết thằng nhóc này thông minh, không cho người lớn cái cớ nào để không dẫn mình đi họp phụ huynh cùng, ông cười haha nói: “Được rồi để papa tìm cho con.”
Bên cạnh chính là phòng của Tiểu Bồi Tiền, hai cha con vào phòng thay đồ, mấy kiểu đồ vest này bình thường rất ít khi mặc, đều treo phía trên, Bùi Hồng Hào lấy xuống nói: “Cha thay cho con nhé?”
“Cám ơn babi.” Tiểu Bồi Tiền ngoan ngoãn nghe lời.
Hai cha con hợp tác mặc đồ cho Tiểu Bồi Tiền xong thì Bùi Hồng Hào đeo nơ cho con trai.
Lý Văn Lệ cũng thay đồ xong.
Bà mặc một bộ đồ màu đen – cũng là bộ Bùi Lĩnh chọn lần trước, có lẽ cũng khá ổn, phối thêm trang sức và một chiếc túi clutch, trang điểm nhẹ nhàng, bà vội nói: “Anh và Tiểu Bồi Tiền thay đồ xong chưa? Có đi hay không đây?”
“Có thể đi được rồi.”
Phải đến trường họp phụ huynh nên trưa nay nhà họ Bùi đều ăn trưa sớm một chút, bởi vì trên đường đến trường còn tốn rất nhiều thời gian.
Bùi Hồng Hào thay đồ rất nhanh, chỉ vừa thoáng đã xong.
Lý Văn Lệ mang giày xong đứng ở cửa đợi, thấy con trai cứ sờ sờ cái nơ: “Sao thế con?”
Tiểu Bồi Tiền lắc đầu không nói gì.
Đợi ba người lên xe xong, xe từ từ lái khỏi cổng nhà.
Tiểu Bồi Tiền đáng thương chỉ vào cái nơ của bản thân, nói: “Mami, Tiền Tiền thấy hơi chật.”
Lý Văn Lệ: …