Bắc Thành Có Tuyết - Chương 3: 3: Như Xa Lại Như Gần
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


Bắc Thành Có Tuyết


Chương 3: 3: Như Xa Lại Như Gần


Người đàn ông vừa dứt lời là Triệu Dã lập tức quay lại quan sát Chu Di.

Lúc này ánh mắt anh ta đột nhiên đứng đắn hơn rất nhiều, cười hỏi: “Yến Tây, người quen của cậu à?”
“Đương nhiên không quen bằng cậu.

Gặp mặt chưa đến mười phút, nhưng có thể nói là chẳng xa lạ chút nào.” Người đàn ông cười nhạt đáp.
Triệu Dã thầm chậc lưỡi xuýt xoa, sao lời này nghe cứ có ý bảo vệ kiểu gì ấy nhỉ?
Anh ta lập tức cười giả lả rồi quay người cầm chén nhỏ trên kệ xuống đưa cho Chu Di: “Con người tôi hay ba hoa chích chòe nên thích nói giỡn như vậy, cô Chu đừng để ý nhé.

Chén này là đồ giả do một học sinh của tôi bắt chước làm, nếu không ngại cô Chu cứ gọi ông Dumont đến cầm xem thử đi.”
Chu Di im lặng một hồi mới nhận lấy chén, sau đó quay đầu nói với Dumont rằng vừa rồi Triệu Dã chỉ nói đùa thôi, nhưng mà cái chén này cũng không phải đồ cổ thật nên sẽ không mang giá trị sưu tầm.
Dumont không những không ngại, mà còn vừa mừng vừa lo vì có được món đồ mình yêu thích.

Ông ta tự dùng tiếng Anh hỏi Triệu Dã, chén này bao nhiêu tiền?
Triệu Dã cười nói: “Free!” Rồi quay người vẫy tay gọi nhân viên của phòng làm việc tới.

Sau khi đóng gói trong hộp gỗ xong xuôi lại trịnh trọng đưa cho Dumont.
Dumont nói cảm ơn bằng cả ba thứ tiếng Trung, Anh, Pháp và ôm hộp gỗ tựa như món báu vật.
Thôi Giai Hàng đứng bên cạnh nói thầm một câu, người họ Triệu kia thật là biết đối nhân xử thế, tự tìm bậc thang bước xuống nhanh như gió, vừa tạo ân tình, vừa kiếm thể diện.
Chỉ là.

.

.
Anh ấy ngước mắt nhìn về phía sau bức bình phong, trông thấy một mảnh khói trà còn lượn lờ.

Người đàn ông ấy đang cầm một chiếc ấm nhỏ tự châm trà cho mình, ánh mắt không còn nhìn sang đây, như thể không hề đếm xỉa gì đến toàn bộ quá trình.
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, người đàn ông này có địa vị cao nhất trong số các bạn bè của Triệu Dã, chỉ một câu nói đã giúp Chu Di giải vây thành công.

Triệu Dã đã có gia thế lẫy lừng, người đàn ông này còn có địa vị như thế nào nữa đây?
Thôi Giai Hàng không dám suy nghĩ sâu xa hơn.
Chu Di cũng không rảnh để suy nghĩ thêm, gạt chuyện này sang một bên và tiếp tục dẫn Dumont đi tham quan bên trong phòng làm việc.

Triệu Dã rất tự hào về phòng bảo vật của mình, chủ động dẫn bọn họ đi tham quan, vừa đi vừa giới thiệu, Chu Di chỉ chú ý đến việc phiên dịch cho Dumont nghe, trái lại tiết kiệm được không ít thời gian.
Sau khi tham quan hết một vòng, Dumont đi dạo thoả thích mới thôi.
Thôi Giai Hàng đã sắp xếp trước nhà hàng dùng bữa trưa, đang gọi điện thoại bảo tài xế lái xe thương vụ đến.
Bọn họ đứng chờ ở ven đường, Chu Di cầm điện thoại kiểm tra các lịch trình được sắp xếp phía sau.

Ngay lúc này một nhân viên đi ra từ cửa phòng làm việc và gọi Chu Di lại.
Cô quay đầu, nhân viên kia nói: “Thầy Triệu còn có một phần quà muốn tặng cho ông Dumont, mời cô quay vào cầm giúp ạ.”
Chu Di gật đầu, nói rõ tình huống với Dumont, “Xin ngài chờ một chút, tôi sẽ quay lại ngay.”
Mãi đến khi đi vào phòng làm việc với nhân viên kia, Chu Di vẫn không thể hiểu được, nếu thật sự muốn tặng quà thì đưa ra là xong, nào có chuyện gọi người ta quay lại cầm chứ?
Về tới đại sảnh, bước chân cô bỗng khựng lại —— Triệu Dã không thấy đâu, mà chỉ có người đàn ông họ Đàm kia đang đứng một mình trước cửa sổ sát đất.
Chu Di cho rằng anh đã rời đi từ lâu rồi.
Nhân viên công tác đưa tới một chiếc túi giấy kraft, nói rằng bên trong có chứa một con dấu không có giá trị pháp lý do Triệu Dã khắc tặng cho bạn bè quốc tế.
Nói xong thì vội vàng rời đi.
Phòng làm việc trưng bày đồ nội thất cổ, nhưng lối bài trí lại theo phong cách hiện đại, trên tường sơn vôi trắng làm nổi bật bầu trời tuyết sáng ngời, sạch sẽ trong vắt ngoài cửa sổ.
Khi gió thổi qua, những chiếc bóng màu xám nhạt của cây cối bên ngoài phản chiếu lên bức tường rào màu trắng tinh có ngói xanh che chắn.
Rạng rỡ như tuyết, yên tĩnh mà trống trải, lắng nghe thời gian trôi lướt qua.
Chu Di do dự giữa việc có nên lên tiếng hay không, cho đến khi anh xoay người lại.
Người đàn ông nhìn Chu Di, cười nhạt, không cử động mà chỉ nói: “Tôi không quen nói chuyện với người khác ở khoảng cách xa như vậy.”
Ma xui quỷ khiến thế nào Chu Di lại đi về phía anh.
Những bước đi rất do dự, dường như để lộ sự xao xuyến từ tận đáy lòng, người đàn ông cười cười, mà lần này lại mang theo đôi chút ý đùa giỡn.
Đến gần mới thấy rõ trên tay anh đang kẹp một điếu thuốc.

Anh xoay người theo hướng tay còn lại và đối mặt với cô, “Tôi vẫn chưa tự giới thiệu đúng không?”
Chu Di không lên tiếng, trong lòng thầm nhủ đây cũng chẳng phải là vấn đề quan trọng gì.
“Đàm Yến Tây.” Anh lên tiếng.
Chu Di bỗng có hơi thất thần.
Người đàn ông ở trước mắt cô, làn da giống như được nhuộm một tầng men sứ trắng, mặt mày sắc sảo, sống mũi cao thẳng.

Đầu năm nay phổ biến cách gọi là “tướng xương” khi thảo luận về dáng người, Đàm Tây Yến chính là kiểu chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra nét đẹp xuất chúng từ trong xương cốt.
Nếu như không phải vì dáng mắt thiên về kiểu đào hoa, bề ngoài của anh có thể nói là tuyệt đỉnh vô cùng, thậm chí là vượt xa người thường.

Nhất là giữa bầu trời đầy tuyết hiện giờ, đôi đồng tử hổ phách trở nên nhạt màu hơn trước ánh sáng trong veo, giống như bị che mờ bởi một tầng sương mỏng.

Giọng nói cũng êm tai, âm điệu thâm trầm, mà âm sắc thì trong trẻo, mang lại cho người ta cảm giác như xa lại như gần.
Tựa như chính con người anh vậy.
Chỉ là màn tự giới thiệu của anh không rõ ràng lắm, Chu Di vẫn không biết rốt cuộc tên của anh là những chữ nào.
Cô không hỏi kỹ cũng không tự mình đoán được, nhưng vì chẳng muốn có bất kì quan hệ gì với anh nên chỉ gật đầu xem như câu trả lời.
Đàm Yến Tây nhìn cô hỏi: “Cô tên là Chu Di sao?”
“.

.

.

Ừm.”
“Là chữ gì vậy.”
Chu Di không trả lời, chỉ nói: “Anh Đàm và thầy Triệu diễn tiết mục kẻ xướng người hoạ* này là có chuyện gì cần tìm đến tôi à?”
*Nguyên văn là Song Hoàng: Một loại hình nghệ thuật dân gian có nguồn gốc từ Bắc Kinh – Trung Quốc, sẽ có một người ở phía trước biểu diễn động tác, còn người ở phía sau giấu mặt hát hoặc nói.
Lời Chu Di nói ra đều ẩn chứa gai góc, Đàm Yến Tây cười đáp: “Việc lần trước ở trên xe rất xin lỗi cô.”
Chu Di đã quên xừ mất chuyện anh bỏ tiền vào giày từ lâu rồi, bây giờ nghe anh nhắc lại thì vẫn có đôi chút khó xử, ngập ngừng một lúc mới nói một cách lơ đãng: “Không cần đâu.

Tiền anh đưa tôi đã cầm đi mua mấy ký hạt dẻ rang đường rồi, cũng coi như không lãng phí.”
“Vậy sao.” Vẻ mặt Đàm Yến Tây hiện lên nét đăm chiêu, “Còn bao lâu nữa cô mới kết thúc công việc?”
Biết anh còn có điều muốn nói nên Chu Di không tiếp lời, chờ anh nói tiếp.
Đàm Tây Yến nói: “Mời cô ăn cơm xem như chuộc lỗi.”
“Không cần, tôi tan tầm rất muộn.

Hôm nay anh Đàm ra tay hỗ trợ, coi như đã bù đắp được rồi.”
Cô nóng lòng muốn rời đi, mà anh dù rõ ràng đã nhận ra điều này nhưng lại chỉ cười cười, giữa họ bỗng chốc trở nên trầm lặng.
Hai người đứng không quá xa nhau, hơi thở nhè nhẹ sạch sẽ trên người anh toả ra xung quanh khiến Chu Di không cách nào tiếp tục tỏ ra vẻ bình tĩnh được nữa, thế rồi cô nhịn không được ngẩng đầu nhìn lên.
Thật ra thì ánh mắt của anh không hề nhìn chòng chọc vào người cô, song trong khoảnh khắc cô ngẩng đầu, anh bỗng nhiên quay lại.
Ánh mắt hai người giao nhau, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng từng hạt nước tuyết nhỏ giọt, khuấy động những chuyện cũ đã qua.
Chu Di nhanh chóng rời mắt đi.
Đàm Yến Tây lên tiếng lần nữa: “Mấy ngày trước tôi có ăn cơm cùng Mạnh Thiệu Tông, ông ta nhờ tôi giữ kín bí mật.

Là tôi đã hiểu lầm.

.

.”
“Hoá ra.

.

.” Chu Di nhíu mày, ngắt lời anh, “Trong tiêu chuẩn của anh Đàm thì phụ nữ được chia thành nhiều kiểu khác nhau nhỉ.

Nếu như là người phụ nữ dựa dẫm vào bạn bè anh để kiếm chác thì có thể tùy ý nhục nhã cũng không sao; nhưng nếu như là con gái của bạn bè thì phải trịnh trọng nói lời xin lỗi.

Có phải là như vậy không?”
Đàm Yến Tây hơi hơi nhíu mày lại.
Chu Di nói tiếp: “Tôi không muốn biến thành bất kì ai trong bộ tiêu chuẩn đó của anh Đàm.

Nếu như hôm nay nói xin lỗi là vì nể mặt Mạnh Thiệu Tông thì không cần đâu.”
Đàm Yến Tây mỉm cười cụp mắt nhìn cô, trong ánh mắt nhất thời mang thêm nhiều phần ẩn ý.
Thú vị đây, một cô gái xinh đẹp sống động, giọng nói trong trẻo tựa như chim hoàng oanh, âm điệu điềm tĩnh thế kia, nhưng lại nói ra những lời sắc sảo như có chứa đao thương.
Anh cười nói: “Tại sao không thể là vì bản thân tôi muốn xin lỗi cô?” Giọng điệu có vẻ như anh bị cô đổ oan cho vậy.
Giọng nói trầm trầm như tầng sương mù trong rừng sâu núi thẳm lọt vào tai cô.
Chu Di không vì lời nói này mà hoảng sợ vô cớ, chỉ là thoáng cảm thấy bất an như thể bị mất kiểm soát.
Cô đang suy tính xem nên kết thúc cuộc trò chuyện này như thế nào thì Đàm Yến Tây lại nhìn sang chỗ khác, khói thuốc trên tay đã cháy từ lâu, dường như lúc này anh mới nhớ ra nên hút một hơi, theo động tác giơ tay tản ra một ngụm khói màu trắng, rồi anh nói: “Cô cần phải đi.”
Giống như anh có thể đoán ra tất cả, Chu Di kinh ngạc vô cùng —— Một giây sau, điện thoại trong túi cô vang lên, Thôi Giai Hàng gọi chắc là để giục cô ra ngoài.
Chu Di không trả lời, cúp điện thoại nói: “Nếu anh Đàm không có chuyện gì khác cần nói thì tôi đi đây.”
Cô vội vàng rời đi, cũng không có ý định che giấu sự gấp gáp của mình.

Một mặt muốn nhanh chóng phủi sạch quan hệ với anh, mặt khác là vì cổ họng bị ngứa do thuốc ho đã hết tác dụng.
Đàm Yến Tây khẽ gật đầu, cô nheo mắt lại sau đó xoay người đi.
Sau lưng bỗng vọng lên tiếng cười khẽ.
Bước chân Chu Di lại càng nhanh hơn.
Ở ven đường, Dumont và những người khác đã lên xe, Thôi Giai Hàng vừa giữ cửa xe vừa lo lắng chờ đợi.
Chu Di đứng ở cửa ho sặc sụa mấy tiếng, ba bước chập làm hai vội chạy tới.
Thôi Giai Hàng hỏi: “Triệu Dã lại làm khó dễ cô à?”
Chu Di lắc đầu, khom lưng tiến vào trong xe rồi thuận tiện đưa túi giấy kraft ra, cười nói là Triệu Dã tặng một phần quà kỷ niệm.

Dumont mở ra xem thì kêu lên khen ngợi, hôm nay ông ta bội thu trở về, vốn dĩ là một người đàn ông cao to một mét chín mà bây giờ lại trở nên vui vẻ như một đứa trẻ.
Cổ họng Chu Di khô khốc đến ngứa ngáy, cô phiền muộn mở ba lô lấy lọ siro ho mà Thôi Giai Hàng đưa cho, đổ non nửa vào ly rồi uống hết, sau đó lại lấy khăn giấy ướt ra lau sạch ly đựng.
Thôi Giai Hàng nhận ra cảm xúc khác thường của Chu Di, anh ấy xoay người lại nhẹ giọng hỏi: “Cô bị sao vậy?”
“Tôi không sao.” Chu Di ổn định lại tinh thần.
_
Sở dĩ hôm nay Đàm Yến Tây đến gặp Triệu Dã là để chọn quà sinh nhật cho ông nội.

Ông cụ không có sở thích nào khác, chỉ thích sưu tầm một số tác phẩm thư pháp và hội hoạ.
Tính nết của Triệu Dã tạm thời không cần bàn tới, nhưng lưu giữ cả đống đồ này thì chắc chắn không phải nhằm mục đích mua danh trục lợi rồi.
Lúc trước nhận được sự nhờ cậy của Đàm Yến Tây qua điện thoại nên anh ta đã chuẩn bị đồ xong từ sớm.
Hôm nay Đàm Yến Tây rảnh rỗi ghé qua, Triệu Dã mang bức tranh này ra cứ y như dâng hiến vật quý.
Triệu Dã cười nói: “Bức tranh này đặc biệt kỳ lạ, tôi cam đoan ông cụ nhà cậu chắc chắn sẽ rất thích.

Nếu không thích thì cậu cầm lại đây, tôi đổi một bức mới khác cho cậu.”
Đàm Yến Tây nhìn kỹ rồi bảo Triệu Dã cuộn lại đóng gói cẩn thận.
Cùng lúc đó, một đoàn người tiến vào phòng làm việc, trong đó có một số người nước ngoài mày cao mắt sâu.
Rồi sau đó lại có người ngoại quốc muốn mua chiếc chén sứ đấu thái nhỏ của Triệu Dã nên Đàm Yến Tây tiện thể giúp Chu Di giải vây.
Triệu Dã dẫn mọi người đi tham quan một vòng sau đó chào tạm biệt đoàn khách, đến khi quay lại nhìn ra gian phòng phía sau mới biết Đàm công tử vẫn chưa đi.
Đàm Yến Tây nằm trên ghế salon trong phòng nghỉ ngơi của anh ta, vừa mới tỉnh dậy nên giữa hai lông mày vẫn còn có chút mệt mỏi, rồi anh cất tiếng: “Nơi này của cậu yên tĩnh, dễ ngủ.”
Triệu Dã vui vẻ tiếp lời: “Hèn chi được thấy Tam công tử cậu chính miệng nói thích một nơi.”
Đàm Yến Tây ngồi dậy, hất cằm chỉ ra ngoài hỏi: “Người đã rời đi rồi à?”
“Ai da, đi rồi, vừa đi đấy.” Triệu Dã quan sát Đàm Yến Tây, “Cậu còn chuyện gì nữa à? Nếu có chuyện, tôi gọi người quay trở lại cho.”
Một chốc yên tĩnh.
Đàm Yến Tây giương mắt nhìn anh ta, “Cậu còn chờ gì nữa?”
Triệu Dã hơi sửng sốt, vỗ đầu một cái, “Ồ.

Tôi đi ngay, tôi đi.

.

.”
Anh ta ra ngoài gọi một nhân viên làm việc, thuận miệng tìm cái cớ lừa Chu Di quay trở lại.
Sau đó anh ta trở lại phòng nghỉ để báo cáo, Đàm Yến Tây đáp tiếng “Ừm” rồi đứng dậy chỉnh trang quần áo và đến đại sảnh chờ.
Triệu Dã không dám cả gan nhiều chuyện, đứng trước cửa phòng nghỉ nhìn Đàm Yến Tây cùng cô gái thông dịch viên tiếng Pháp kia đứng ở trước cửa sổ sát đất, mặt đối mặt nhỏ giọng nói chuyện.
Đứng xa không thể nghe rõ, nhưng cũng có thể đoán được chắc chẳng có gì mới mẻ.
——- Những người đến người đi bên cạnh Đàm công tử, trước giờ vốn chẳng phải chuyện gì xa lạ..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN