Vương Quốc Những Kẻ Lạ Mặt - Chương 30
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
105


Vương Quốc Những Kẻ Lạ Mặt


Chương 30


Cô chạy các mẫu vân tay của nạn nhân trong vụ Osiris mà không hề hy vọng tìm được mẫu nào phù hợp. Và quả thực là không có kết quả gì. Hơn bất cứ điều gì khác, cô chỉ mong có thể xuống ngay văn phòng của Mu’tazz và hỏi ông ta đã tìm hiểu được những gì qua các cuộc phỏng vấn những thanh niên trong chuyến đi đánh cá đó. Chắc chắn cách điều tra ấy đã thu hoạch được điều gì đó, dù chỉ lờ mờ, một manh mối nho nhỏ nào đấy đáng để theo đuổi. Tuy vậy cô hoàn toàn chắc chắn rằng có một rào cản không thể phá vỡ được giữa Thanh tra Mu’tazz và bản thân cô, một nhân viên phòng thí nghiệm thấp cổ bé họng. Một phụ nữ đang cố nhúng mũi vào việc của cánh đàn ông.

Cô đã đưa bản sao hồ sơ vụ Osiris cho Ibrahim và giữ bản sao của Sa’ud cho mình. Trong hồ sơ có tên của tất cả những thanh niên đã ở trên thuyền khi chiếc hộp kia được vớt lên. Đối với cô, có vẻ cô có thể tự phỏng vấn bọn họ, nhưng có đến tám cái tên trong danh sách. Một khối lượng công việc quá lớn. Cô sẽ phải dành trọn thời gian rảnh rỗi của mình để thực hiện việc này, giả sử những thanh niên đó đều nhận lời nói chuyện với cô, và việc đó có đáng không khi mà Mu’tazz đã thực hiện rồi?

Cô ngồi trong phòng thí nghiệm suốt ba giờ đồng hồ trước khi cảm thấy nóng ruột đến mức phải rời khỏi tòa nhà. Dùng tiền taxi Ibrahim cho, cô quay lại Chamelle Plaza, đoán chắc là sẽ lại rơi vào một ngõ cụt khác. Nhưng rồi cô bất ngờ khi cô phục vụ Amal đi vòng qua quầy thu ngân để chào cô và chỉ tay về phía chiếc bàn trong góc nơi có một phụ nữ đang ngồi kín như bưng trong chiếc áo trùm và khăn che mặt, tay ôm lấy hai vai một cách ủ rũ, tách cà phê đặt trước mặt

“Chính là cô gái.” Amal khẽ nói. “Cô ta đã quay lại sáng nay.”

Katya ngay lập tức đến bên chiếc bàn kia. “Xin lỗi.” Cô nói. “Cô có phiền không nếu tôi xin phép hỏi một câu?”

Người phụ nữ ngước nhìn cô, đôi mắt gần như bị che khuất phía sau khăn che mặt. Cô ta không nói gì.

Katya ngồi xuống. Người phụ nữ bồn chồn.

“Tôi đến đây vì việc của Sabria.”Katya nói.

Người phụ nữ đó đứng dậy. Anh mắt cô ta hoảng hốt. “Tại sao cô ấy đến đây?”

“Tôi không rõ. Tôi đang tìm cô ấy đây.”

“Cô biết cô ấy sao?”

“Không.” Katya nói. “Tôi đang làm việc này giúp một người bạn.”

“Bạn nào vậy?”

Katya thở dài. “Một người mà cô ấy yêu.”

Ánh mắt cô gái kia đầy nghi hoặc. “Cô muốn gì?” Cô ta hỏi.

“Tôi đang tìm Sabria.” Katya đáp. “Cô ấy đã biến mất khỏi căn hộ của mình.”

“Cô là cảnh sát à?”

“Tôi đã nói với cô rồi, tôi đang giúp một người bạn. Tại sao các cô lại gặp nhau ở đây?”

Cô gái không trả lời.

“Cô ấy đang đưa cho cô thứ gì đó phải không?” Katya hỏi.

Cô ta trông như thể sắp sửa đứng lên.

“Nghe này.” Katya nói. “Có thể đây là cách duy nhất chúng tôi có thể tìm hiểu được chuyện gì đang xảy ra với cô ấy.”

“Tôi không biết cô ấy ở đâu cả.” Cô ta nói.

“Tôi hiểu.” Katya bắt đầu thấy bực. “Nhưng nếu cô có thể cho tôi biết cô ấy đang làm gì ở đây thì sẽ giúp chúng tôi tìm ra cô ấy.”

Cô ta đứng dậy, bám tay lên mặt bàn. Bàn tay cô ta đang run rẩy. “Chính các người đã bắt một người con gái vô tội phải ngồi tù.” Cô ta nói- “Tên cô ta là Carmelita Rizal. Nếu các người muốn biết thông tin gì nữa thì hãy đi mà hỏi cô ấy.” Cô ta sải bước quay đi. Katya đứng lên và đi theo cô ta.

“Vậy ai là Carmelita Rizal?” Cô hỏi.

Người phụ nữ đó quay người lảo đảo và hét toáng lên: “Đừng động vào tôi!” Những khách hàng mua sắm xung quanh đó quay sang nhìn Katya chằm chằm, và cô bước lùi lại. Cô gái kia chạy đi và mất hút trong đám đông.

Tra cứu nhanh trên cơ sở dữ liệu cho thấy người phụ nữ tên là Carmelita Rizal hiện đang bị giam giữ tại Nhà giam Phụ nữ Briman ở Jeddah. Katya trở lại phòng làm việc của Ibrahim nhưng cửa đã khóa và đèn đã tắt. Cô thậm chí cũng không thấy Daher ở chỗ anh ta thường đứng gần máy pha cà phê ở đại sảnh.

Cô đã sẵn sàng để đến nhà giam phụ nữ ngay bây giờ. Cô lại có cảm giác nóng ruột đã cảm thấy suốt hôm nay. Nhưng Ayman không trả lời điện thoại, mà cô thì không còn đủ tiền đi taxi. Hơn nữa, cô còn không chắc là mình có vào được nhà giam hay không. Cô cần nói chuyện với Ibrahim. Ông là người duy nhất có thể thu xếp một cuộc gặp mặt kín đáo.

Bực mình, cô trở lại phòng thí nghiệm ở tầng trên.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN