Vương Quốc Những Kẻ Lạ Mặt - Chương 32
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
62


Vương Quốc Những Kẻ Lạ Mặt


Chương 32


Sáng Chủ nhật, Katya bước vào phòng họp và thấy bàn làm việc của cô đã biến mất. Những tấm rèm màu đen đã bị gỡ xuống và những chiếc cột được dựng tựa vào tường. Một loạt thùng hồ sơ và tất cả những trang thiết bị cô đặt trên bàn làm việc đã hoàn toàn biến mất. Cô sững sờ giương mắt nhìn.

Lấy lại tình thần, cô trở ra đại sảnh, thấy bị kích động, tổn thương và tức giận. Cô thấy một số sĩ quan đứng ngoài cửa văn phòng của Ibrahim, nhưng phía sau cô có ai đấy gọi tên cô. Đó là Adara.

“Mình có cái này cho cậu ở phòng thí nghiệm.” Adara nói.

“Ồ.” Katya đáp. “Một lát nữa mình sẽ xuống dưới đó.”

“Sao cậu không xuống luôn bấy giờ nhỉ?”

Không nghĩ ngợi gì, cô theo chân Adara vào thang máy. Khi bọn họ đã ở trong và cửa đã đóng lại, Adara nói. “Ibrahim Zahrani đã bị bắt tối qua. Ông ấy bị buộc tội ngoại tình.” Katya thấy choáng váng. “Có vẻ ông ấy đã ngủ với một nhân viên cũ của mình ở Đội Điệp vụ, một phụ nữ đã mất tích. Chánh Riyadh đã trao vụ Thiên sứ lại cho Mu’tazz rồi.”

“Mình không thể…” Katya gần như không nói nên lời. “Gì cơ?”

Cửa thang máy mở và họ bước ra ngoài. Khi họ đi qua phòng khám nghiệm tử thi của nam giới, Katya thấy Abu-Musa đang ngồi im bên bàn làm việc đọc sách và thưởng thức cà phê.

“Ai đã làm chuyện đó vậy?” Cô khe khẽ hỏi. .

“Một số người ở Đội Điệp vụ.” Adara đáp.

“Cậu có chắc là không phải người trong Đội Trọng án không?”

Adara không trả lời cho đến khi họ bước vào phòng khám nghiệm tử thi nữ rồi đóng cửa lại.

“Abu-Musa không có lý do gì để tố cáo ông ấy cả, nếu đó là ý cậu muốn hỏi.”

“Abu-Musa chưa hề thực hiện bất cứ công việc gì trong vụ này, không phải vậy sao?”

“Không, ông ta chưa làm gì hết.” Adara nói. “Tất cả những cái xác đó đều là phụ nữ, và lẽ dĩ nhiên ông ta sẽ không động vào họ. Ông ta đứng gác để bảo đảm không có ai khác động chạm vào họ, vì vậy mình cho rằng chúng ta nên biết ơn mói phải.”

Katya ngồi xuống chiếc ghế cuối cùng trong phòng. “Mình không thể tin nổi chuyện này.”

“Ý cậu là việc của Zahrani à?”

“Ừ. Ông ấy đang phụ trách điều tra vụ này cơ mà!”

“Mình hiểu.” Adara dựa vào quầy.

“Chết tiệt!” Katya thấy nghẹn ngào. “Vậy đó là lý do tại sao bọn họ dỡ bỏ khu vực làm việc của mình ở phòng họp. Mu’tazz không muốn phụ nữ tham gia vào vụ này.” Cô ngước nhìn Adara, mong thấy sự mạnh mẽ trên gương mặt cô, một ánh mắt kiểu như mẹ cô thường nhìn cô khi cô tủi thân. Nhưng thay vì đó, cô chỉ thấy sự thông cảm.

“Mình đã biết về bạn gái của Zahrani và việc cô ta mất tích.” Katya nói. “Ông ấy không có lý do gì để làm việc đó cả. Ông ấy đang tìm cô ta, và mình đang giúp ông ấy.”

Adara không có vẻ gì bất ngờ, chỉ là tò mò.

“Bọn mình vẫn không hiểu chuyện gì đã xảy ra với cô ta. Mình đã cố theo dõi một người phụ nữ cô ta từng gặp gỡ ở khu mua sắm Chamelle, và người đó đã cho mình tên một phụ nữ khác, hiện đang ở tù. Cô ta nói người phụ nữ này sẽ giải thích mọi chuyện. Mình đang cần sự giúp đỡ của Zahrani để vào được nhà giam đó. Mình vẫn chưa nói với ông ấy về người phụ nữ này.”

“Mà cậu cũng không thể nói với ông ấy lúc này được. Ông ấy đang ở địa điểm thẩm vấn nào đấy.”

“Chuyện gì sẽ xảy ra vậy?” Katya hỏi.

“Có vẻ bọn họ đã đủ chứng cứ để buộc ông ấy tội ngoại tình. Majdi đã nghe Osama nói những người đang buộc tội ông ấy là phần tử tôn giáo cực đoan đang có chiến dịch. Bọn họ đang tìm kiếm một người để làm gương. Ông ấy biết bọn họ ở Đội Điệp vụ và có vẻ vài chuyện không hay đã xảy ra.”

“Liệu bọn bọ có thực sự đưa ông ấy ra tòa không?”

“Đó là điều ai cũng nghĩ đến.”

“Chuyện này thật điên rồ!” Katya ôm đầu. “Allah, mình không chắc mình có thể làm việc này nữa hay không. Mình đã phải cố gắng làm việc mười tiếng mỗi ngày, rồi mang các hồ sơ về nhà nữa. Mình biết là không buộc phải làm vậy, nhưng nó là cách duy nhất để mình có thể hoàn thành mọi công việc. Mình đang cố gắng chăm lo hơn cho ngôi nhà, cho bố mình, cho em họ mình… Mình chỉ được ngủ khoảng bốn tiêng mỗi đêm. Và trên hết…” Cô ngước lên nhìn Adara. “Trên hết, tháng sau mình sẽ làm đám cưới. Mình biết là mình vẫn chưa nói với cậu về chuyện này, và mình xin lỗi, chỉ là… mình vẫn chưa tìm được chiếc váy nào.”

Cô bật khóc. Tủi thân đến mức vùi mặt vào hai lòng bàn tay. Adara siết chặt đôi vai cô.

“La hawla walla kuwata illa billa.” Adara nói. Không có sức mạnh hay quyền năng nào ngoài Allah.

Katya gật đầu. Cô đã quá mất tự chủ để có thể thốt lên lời.

“Và cậu có sức mạnh đó của Người.” Adara buông cô ra. “Mình vui là cậu đã giúp Zahrani.”

Katya cố gượng cười. “Mình xin lỗi về chuyện này. Mình không nên khóc mới phải.”

“Đừng lo.”

“Cậu sẽ không nói với ai chứ?”

“Tất nhiên là không rồi.” Adara nói. “Nhưng mình mong nhận được lời mời dự đám cưới đấy.”

Katya mỉm cười. “Xong ngay.”

Adara đưa giấy ăn cho cô. Katya lau mắt.

“Mình phải đến nhà giam phụ nữ Briman.” Cô nói. “Mình biết là người phụ nữ ấy biết điều gì đó về Sabria. Điều đó có thể quan trọng đối với Zahrani nếu mình tìm ra nó. Mình chỉ không biết làm cách nào để vào được nhà giam ấy.”

“Mình chắc là cậu cần có giấy phép.” Adara nói. Cô quay sang phía quầy và bắt đầu mở một hộp dụng cụ. “Mình nghĩ đến một người có thế sẵn lòng cấp giấy cho cậu ngay bấy giờ. Nhưng cậu sẽ phải nói với anh ta những gì cậu biết.”

“Ai vậy?”

“Waseem Daher.”

“Cậu đang đùa mình đấy à.” Katya đứng dậy. “Anh ta có thể tố cáo mình là ngoại tình chỉ vì mình nói chuyện với anh ta. Cậu cho rằng anh ta sẽ làm gì với Zarahni chứ?”

Adara nhìn cô với vẻ quở trách. “Cậu biết gì về Waseem Daher nào?”

“Anh ta là một kẻ ngốc.”

“Khi Daher lên sáu, bố anh ta chết trong một tai nạn vì Daher ngồi ở ghế sau quá ồn ào.” Cô nhăn mặt. “Mình nghĩ anh trung úy đó sẽ sẵn lòng thay mặt cậu gọi một cú điện thoại, nhất là khi làm thế là tham gia giải tội cho biểu tượng người cha yêu quý của anh ta.”

Katya ngồi xuống. Điều này không xoa dịu được cơn bực tức của cô. Cô có thể thấy rõ vẻ tự mãn trên mặt Daher khi biết cô đã bị tống cổ ra khỏi phòng họp.

“Có phải cậu thực sự có thứ gì muốn cho mình xem không?” Katya hỏi.

“Thanh tra Zarahni chưa đủ hay sao?”

Phòng thẩm vấn lạnh cóng, một căn phòng sang trọng nếu ông không thấy nó quá lạnh. Một sự lạnh lẽo đối chọi với sự thách thức kiên định trong trái tim ông. Ông sẽ không nói với bọn họ điều gì hết. Và thẳng thắn mà nói, đó sẽ là một sự sỉ nhục cho họ nếu đặt câu hỏi. Những nghi phạm về tội ngoại tình không bao giờ thú tội hết. Bọn họ đều biết phải có bốn nhân chứng để chứng minh bất cứ điều gì. Trên thực tế bốn nhân chứng đó phải chứng kiến hành vi ngoại tình. Ngay cả lúc này, với những bức ảnh và bằng chứng về DNA, một thẩm phán cũng không thể buộc tội ông nếu không có nhân chứng. Đó chính là điều mà Sharia đã nói. Ông vẫn có khả năng thoát tội.

Ban đầu không thể hình dung được việc này thực tế sẽ bị đưa ra tòa nhưng sau hàng giờ đồng hồ trôi qua và căn phòng trở nên lạnh lẽo hơn, Ibrahim bắt đầu nhận ra bọn họ sẽ không thẩm vấn ông vì đã có mọi thứ bọn họ cần. Họ chắc hẳn đã hối lộ hoặc đe dọa những người thuê nhà khác trong tòa nhà của Sabria để làm chứng chống lại ông. Bởi vì Ubaid đã quả quyết như thế cơ mà.

Tối hôm ấy, nhân viên bảo vệ đưa ông đến một xà lim, ở đó ông được ăn một bữa ăn nóng và được đưa một bản kinh Koran cùng một chiếc điều khiển hệ thống điều hòa nhiệt độ. Lúc đó ông tức giận vô cùng. Bọn họ đã nói sẽ đến thẩm vấn ông. Vậy họ ở quái đâu hết cả rồi? Buổi sáng hôm sau, nhân viên bảo vệ trở lại vào giờ cầu nguyện đầu tiên để đưa cho ông một chiếc thảm cầu nguyện và nước để tẩy trần. Ông nhận lấy. Sau đó, bọn họ đưa ông trở lại phòng thẩm vấn, và ông ngồi đó một mình.

Những nỗi sợ hãi mỗi lúc một lớn dần; ông dường như không thể kiểm soát được chúng nữa. Ông hiểu rằng bọn họ đã tìm thấy Sabria. Cô đã chết. Bị siết cổ, bị đánh, bị bắn. Và bọn họ cho rằng ông đã giết cô. Hiện giờ bọn họ đang chắp nối vụ việc để chống lại ông. Bọn họ sẽ nói rằng ông đã biết về những môi quan hệ bất chính của cô với những người đàn ông khác. Rằng ông đã tình cờ phát hiện ra cô trên giường với một gã mua dâm và đã giết cô trong sự cuồng ghen, rồi đánh đập thân xác cô. Sau đó, ông đã nói dối cảnh sát và quan trọng nhất là đã không khai báo về sự mất tích của cô. Nhưng chắc chắn bọn họ có thể cho rằng ông không khai báo về việc cô mất tích vì sợ bị buộc tội ngoại tình?

Mọi việc đối với bọn họ lúc này đều quá rõ ràng. Nếu anh đã là kẻ ngoại tình, thì tại sao lại không phải là tên giết người được chứ? Những hình dung của ông bắt đầu đi xa đến mức, không lâu sau giờ ăn trưa, ông ngạc nhiên nhận ra mình không hề có bằng chứng gì về việc Sabria đã chết. Sự sợ hãi chính là vấn đề – nó đã che phủ tất cả. Ông không thể nào phân biệt được liệu đó điều từ tận tâm can cảm thấy hay đó chỉ đơn giản là bệnh hoang tưởng, trú ngụ cùng nơi bản năng của ông cũng lên tiếng. Ông nhắm mắt lại, cố gắng thả lỏng tâm trí. Nhưng không thể. Liệu có phải cô đã chết rồi, hay chỉ do ông khiếp hoảng?

Ông hút hết hai bao thuốc và chuẩn bị xin bao thứ ba thì cửa mở. Một cảnh vệ đứng ngoàỉ hành lang. Tiếng ồn ào nín bặt.

Hamida chị gái ông bước vào. Ông chưa gặp bà ở đồn cảnh sát bao giờ, nên sự gặp gỡ này khiến ông lấy làm lạ. Bà là típ ngưòi sẽ liều lĩnh đi đến bất cứ đâu mình thích.

Hamida lớn hơn ông mười hai tuổi và giống một người mẹ hơn cả mẹ của ông. Mùa đông nào bà cũng ở Ả Rập Xê-Út. Bà thường đến vào tháng Mười và ở lại đến tận tháng Ba. Hamida đã kết hôn với một người Palestine và có với nhau sáu mặt con trước khi ông ta trốn đi với một phụ nữ trẻ hơn, bỏ mặc bà nương tựa vào sự hào phóng của những người thân trong gia đình. Chính vì thế mà bà sống như vậy, mùa đông nào cùng di trú ở hàng chục gia đình, mỗi nhà lại ở một tuần và làm những việc riêng của mình. Bằng cách xuất hiện trong những khoảng thời gian ngắn hạn và vô thưởng vô phạt như vậy, bà đã thành công trong việc tiêm phòng cho mọi người về sự có mặt của mình và đã kéo dài hoạt động từ thiện này của gia đình gần hai mươi năm rồi.

Bất cứ khi nào Hamida ở lại nhà Ibarhim là Jamila lại tìm được cớ đế phàn nàn. Nhưng Ibrahim yêu quý Hamida vô cùng. Bà là người phụ nữ duy nhất mà ông biết chẳng bao giờ nề hà về đàn ông, về việc mặc áo trùm, về các buổi cầu nguyện hay bất cứ khuôn phép nào. “Tôi chẳng quan tâm Mecca nằm ở hướng nào hết.” Bà hay nói vậy. “Chúng ta đều sống trên một quả địa cầu. Dù tôi có để đầu ở đâu đi chăng nữa, thì tôi cũng luôn nhìn về Mecca!”

Ông đứng lên để chào đón bà, xúc động đến mức không nói nên lời.

Bà nhìn ông với ánh mắt có phần chế giễu và nói: “Bọn họ sẽ để em về nhà. Em sẽ bị quản thúc tại gia, nhưng ít ra thì cũng không chết dí ở đấy. Omar đã thu xếp việc đó rồi.”

Ông biết, dù có chuyện gì xảy ra thì Hamida là người duy nhất trên thế giới này luôn đứng về phía ông. Ông cảm thấy mắt mình rưng rưng ỉệ.

“Chị đã nói với bọn họ là chị sẽ lái xe đưa em về nhà.” Bà nói.

Ông bật cười nghẹn ngào và ôm lấy bà nhằm tránh không để bà thấy ông đang khóc

Người cảnh vệ bước vào và để ông ký nhận tài sản của mình, chỉ là điện thoại di động và chiếc ví. Bọn họ đã tước phù hiệu của ông ở đồn. Người cảnh vệ hộ tống họ ra ngoài theo lối để họ ít có khả năng tiếp xúc với người khác nhất.

Hamida vờ như không nhận thấy những giọt nước mắt của ông.

“Em tưởng chị đang ở Gaza chứ.” Ông nói.

“Chị vừa về hôm nay.”

“Chị ở với bọn em nhé?”

“Omar trước đã.” Bà nói. “Em biết nó thế nào rồi đấy.”

Ông không bất ngờ về việc Omar đã thu xếp để ông được thả, nhưng điểm mấu chốt của nỗi sợ hãi đang hiện rõ. Ông không thế hình dung được làm thế nào Omar sẽ vẫn trụ vững mà không bị ảnh hưởng sau tất cả những việc này. Thực tế là có khả năng ông sẽ phải trả giá cho vụ tai tiếng này bằng chính công việc của mình – hoặc chí ít là vị trí tại Đội Điệp vụ. Việc tận tâm với em trai và sự cần thiết phải bảo vệ những tiêu chuẩn đức hạnh trong một cơ quan ngày càng bị chi phối bởi những kẻ như Ubaid, để cân bằng được hai việc đó là gần như không thể.

Một chiếc xe tuần tra không đèn hiệu đang đợi bên lề đường trước tòa nhà. Bọn họ ngồi vào sau chiếc xe. Hai sĩ quan mặc thường phục ngồi ở ghế trước và không dám nhìn ông.

“Đưa chúng tôi đến Kilo Seven.” Hamida cao giọng nói. Ông chỉ muốn hôn bà một cái.

Ông không dám nghĩ đến điều gì sẽ đang chờ đợi ông ở nhà; ông chỉ tạ ơn Chúa đã đưa chị gái mình đến đấy. Khi gã chồng của bà bỏ đi, bà đã dấn mình vào một cuộc sống tự do nay đấy mai đó. Tuy có luộm thuộm và không ổn định, nhưng cách sống đó lại hết sức thoải mái cho mọi người trong gia đình. Nếu mọi người không còn gì khác để nói thì họ luôn nói về Hamida. Hiện bà đang ở với ai nhỉ? Họ cho bà và lũ trẻ nằm giường hay chiếu? Họ có cho bà ăn không? Tại sao bà lại trở về Palestine cơ chứ? Bà có một căn nhà nhỏ ở Gaza giữa một vườn cấy trái mênh mông. Tuy vậy, khi có người hỏi bà về căn nhà đó, bà nói thực ra bà chưa từng ngủ trong nhà. Bà thích được trải chiếu nằm dưới những cấy chanh. Cách đó an toàn hơn. (“Có ai nghe về việc Isarel ném bom một cái cây chưa?”)

Căn nhà là một phần lớn trong sự bí ẩn của Hamida. Một phụ có thể giữ được căn nhà ở Palestine và sống được ở đó thì nghiễm nhiên được đối xử như quý tộc. Mỗi khi bà trở lại Gaza, đám phụ nữ bàn tán xôn xao: Allah, bà ta sẽ chết. Bà ta sẽ bị bắn và sẽ chết! Bọn họ sẽ ném bom mấy cái cấy ấy, anh cứ chờ mà xem! Sự thương hại và lo lắng đó là những thứ dầụ xoa dịu hoàn hảo đối với một sự thật không thể thừa nhận chính là sự ghen tỵ đối với bà. Hamida, như bọn họ nói, lúc nào cũng đi đi lại lại. Vất va vất vưởng! Và giờ thì các con trai của bà ta lớn cả rồi, bà ta thậm chí chẳng có một người đàn ông trong nhà”, trời đã định thế rồi, bà ta hẳn là rất cô đơn! Nhưng cái chính là cuộc sống đó khiến Hamida hài lòng. Ibrahim không thể nghĩ được một tấm lá chắn nào tốt hơn thế để bảo vệ ông trước gia đình mình ngoài phẩm cách sáng ngời và lẫy lừng của bà.

Daher không có trong phòng họp. Anh ta không có phòng làm việc, chỉ có một chiếc bàn không chính thức tại một trong những căn phòng ngách phía sau chiếc bảng trắng. Katya lén nhìn vào thì thấy chiếc bàn trống không. Đã chín giờ sáng rồi; đáng lẽ ở đấy phải chộn rộn họp hành và bố trí công việc mà hiện giờ Mu’tazz đang đảm đương chứ. Nhưng chỉ có hai sĩ quan trẻ đang ngồi trong một căn buồng ngách, nghịch ngợm với mấy chiếc điện thoại di động và trông có vẻ rầu rĩ. Bọn họ cố tình lờ cô đi.

Cô trở lại phòng thí nghiệm và thấy Charlie Becker đang chờ ngoài cửa.

“Tôi đã nghe hết chuyện rồi.” Charlie nói. “Chánh Riyadh đã kéo tôi vào văn phòng của ông ấy và trình bày về việc Mu’tazz hiện giờ đang phụ trách việc điều tra.”

“Tôi cần nói chuyện với Daher.” Katya nói. “Cô có nhìn thấy anh ta không? Tôi cần nói chuyện về Thanh tra Zahrani.”

“Không.” Charlie nói. “Nhưng tôi có thể giúp cô tìm anh ta.”

Charlie đưa cô xuống tầng dưới tới phòng của Chánh Riyadh. Cô thò đầu vào cửa phòng, và chánh thanh tra đang ngồi ở bàn ngước nhìn lên. “Vâng, Tiến sĩ Becker.” Giọng ông ta nghe có vẻ yếu ớt.

“Tôi đang tìm Trung úy Daher.” Cô nói. “Anh ta có thông tin gì đấy muốn nói với tôi.”

“Tôi cho là anh ta chưa đến đâu”

Bọn họ trở lại khu đại sảnh. Charlie tiến thẳng ra phía cửa trước. Có một cửa an ninh mà hầu hết mọi người phải sử dụng để đi vào tòa nhà. Bọn họ đứng phía sau cửa và chờ đợi.

Những người đàn ông bước vào, đưa mắt liếc nhìn họ hiếu kỳ nhưng lịch sự không nhìn mái tóc không được che phủ của Charlie. Mười lăm phút sau, Daher đến cùng hai sĩ quan.

“Trung úy Daher.” Charlie nói. “Chúng tôi cần nói chuyện với anh.” Anh ta ngạc nhiên. Hai ngưòi đàn ông kia ngượng ngùng bỏ đi khi thấy Charlie chạm vào cánh tay Daher. Anh ta liếc nhìn cô với ánh mắt xem thường.

“Chúng tôi cần anh giúp.” Charlie nói. “Về việc của Thanh tra Zahrani.”

“Có chuyện gì về ông ấy vậy?”

Charlie ra hiệu cho Katya giải thích với anh ta bằng tiếng Ả Rập. “Zahrani đã bị bắt tối qua.” Katya nói. “Ông ấy bị buộc tội ngoại tình.”

“Tôi biết.” Mặt Daher trắng bệch ra. “Cô muốn gì?”

Katya đợi cho hai người đàn ông kia đi xa hẳn. “Tôi cần có sự cho phép để vào nhà giam phụ nữ Briman.” Cô thì thào. “Tôi cần nói chuyện với một trong những tù nhân ở đó. Cô ta biết điều gì đấy rất quan trọng về người phụ nữ được cho là người Zahrani đang gặp gỡ.”

“Sao kia?” Anh ta lớn tiếng, rồi tiến lại gần hơn một chút. “Làm thế nào cô biết những chuyện đó?”

“Zahrani biết người phụ nữ này đã mất tích. Bọn họ đã làm việc cùng nhau ở Đội Điệp vụ. Ông ấy đã đề nghị tôi thực hiện một số điều tra bởi cô ta làm việc tại một trung tâm mua sắm dành cho phụ nữ và ông ấy không thể tự mình đến đó được.” Bất chợt cô nhận ra điều này nghe có vẻ không thuyết phục. Ibrahim đang thực hiện một cuộc điều tra bí mật sao? Trong khi vụ Thiên sứ vẫn đang còn dang dở ư? Và ông đã không hề nói về điều này với viên sĩ quan đáng tin cậy nhất của mình?

“Ông ấy chưa từng nói gì với tôi về vụ này cả.” Daher nói.

“Anh có thể giúp tôi vào nhà giam Briman không nào?”

“Không.” Anh ta nói. “Và nếu thông minh ra, cô hãy lên phòng thí nghiệm của mình ở tầng trên và trở lại làm việc trước đi khi Mu’tazz phát hiện ra cô đang phung phí thời gian ở dưới này – hoặc là ông ta có thể quyết định sa thải cô đấy.”

Anh ta quay sang Charlie gật đầu một cái cứng nhắc rồi bỏ đi.

Chiếc xe cảnh sát dừng lại trước tòa nhà của Ibrahim. Không có người hàng xóm nào ngoài khu nhà, ngoài mấy phụ nữ mang khăn che mặt đang đứng nói chuyện phía cuối phố.

Ông nhận ra chiếc ô-tô của anh vợ mình đang đỗ ngay cửa trước. Đó là một chiếc xe dẫn động bốn bánh lớn, màu trắng viền đỏ và có một vết lõm trên ghi chắn hậu. Rahman, anh trai của Jamila là một con người khốn khổ với mục tiêu duy nhất của cả cuộc đời là gìn giữ thanh danh của gia đình mình – và điều đó tức là bao gồm cả em gái ông ta nữa. Nhìn thấy chiếc xe đó khiến Ibrahim nhận ra mình đã ngu ngốc đến mức nào khi đồng ý trở về nhà. Đấy là phần thưởng mà Rahman hẳn sẽ trân trọng: một kẻ tội lỗi xấu xa trở về nhà trong sự ô nhục để đối diện với người vợ bị khinh miệt của hắn. Ông có lẽ sẽ an toàn hơn nếu ở lại đồn.

Ông không biết gia đình mình đã được nghe nói lại những thông tin gì. Ông muốn hỏi Hamida nhưng sẽ thật mất thể diện khi biết sự thật ngay trước mặt hai sĩ quan này.

Khi họ ra khỏi xe, Hamida choàng lấy tay ông và họ đi vào tòa nhà. Chí ít thì cảnh sát đã không còng tay ông. Hai viên sĩ quan lẳng lặng đi theo. Ông không chắc điều gì đang chờ đợi mình nữa, nhưng lên nửa chừng cầu thang, hai chân ông bắt đầu run rẩy. Hamida đứng lại bên cạnh ông.

Ông không thể nào tập trung được. Tất cả những gì ông có thể nghĩ đến chỉ là một câu thôi, nhưng quá đau đớn để có thể thốt lên thành lời: bọn họ có biết chuyện không chị? Ông nhìn Hamida dò xét, nhưng bà đang nhìn hai sĩ quan đang đứng sau họ vài bước chân với vẻ hạ cố

Dĩ nhiên là bọn họ biết rõ, ông nghĩ. Làm sao mà bọn họ lại không biết được chứ?

Một cánh cửa bật mở ở chiếu ngay phía trên và Aqmar bước ra. Khi nhìn thấy Ibrahim, vẻ mặt cậu đã nói lên tất cả.

Bố đã khiến chúng con thật thất vọng.

“Ôi bác.” Aqmar vừa nói vừa mỉm cười. “Bác vào nhà đi.”

Bà buông tay Ibrahim, tiến lên để chào Aqmar và nhìn cậu với ánh mắt đầy ngụ ý. Hai vận động viên chạy tiếp sức đang trao nhau ngọn đuốc. Bà bước tiếp lên tầng trên vào hang ổ của Jamila.

Aqmar không nhìn vào mắt bố mình. “Bố ở lại đấy với con.” Cậu nói: “Bố sẽ lên đó và nói chuyện với mẹ con.” Ibrahim đáp.

“Bác Rahman đang ở trên đó.” Aqmar nói.

“Vậy thì bố sẽ nói chuyện với cả bác ấy nữa.”

“Bọn họ đang bàn bạc về việc chặt đầu bố đấy.”

Ánh mặt họ gặp nhau, và Ibrahim nhận ra nỗi sợ hãi của con trai mình.

“Thôi được.” Ông vừa nói vừa ra hiệu cho Aqmar bước vào trong căn hộ. “Vậy chúng ta sẽ đợi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN