Môi trường này thực sự rất hiệu quả, Nguyễn Manh đã nhanh chóng thích nghi với bầu không khí này, như thể cô đang sống ở nước ngoài.
Lúc nghỉ giải lao, cô đã nhắn cho Trần Mặc một vài tin, hỏi cậu muốn đăng ký trường đại học nào. Câu trả lời của Trần Mặc không có gì đáng ngạc nhiên, cậu chọn trường đại học Công nghệ đứng đầu Trung Quốc.
Nguyễn Manh biết Trần Mặc không thích liên lạc qua điện thoại di động, nên thỉnh thoảng cô mới gửi tin nhắn chào hỏi, nhưng lần nào Trần Mặc cũng sẽ trả lời.
Triệu Văn Hách biết được tin trúng tuyển của Nguyễn Manh, cậu ta dường như còn vui vẻ hơn cô, “Được đấy Nguyễn Manh, không nghĩ tới về sau cậu sẽ trở thành tinh anh ABC gì gì đó. Sau này tớ xuất ngoại cậu phải bảo vệ tớ đó nha!”
Nguyễn Manh trả lời cậu ta, “Không thành vấn đề, trường học cậu báo danh sao rồi?”
“Ài, cũng chẳng có gì, chỉ là trường hạng hai thôi.” Lúc này, Triệu Văn Hách đột nhiên nói, “Cậu nói xem, hay là tớ cũng đi Mỹ, dù sao, trường trong nước cũng như vậy, ra nước ngoài học đại học nghe có vẻ tốt hơn mấy trường hạng hai trong nước nhiều.”
Lúc trước Nguyễn Manh thi IELTS, Triệu Văn Hách cũng tham gia náo nhiệt, điểm số của cậu ta cũng vừa đạt tiêu chuẩn. Lấy thành tích này của cậu ta xin vào một trường hạng hai ở Mỹ cũng không khó, Nguyễn Manh nói với cậu ta, “Nếu không cậu thử xem sao?”
Nói xong Triệu Văn Hách ngay lập tức cúp điện thoại, bắt đầu đăng ký trực tuyến đến trường học. Một tháng đào tạo khép kín đã qua đi, ngôi trường Triệu Văn Hách báo danh cũng đã chấp thuận.
Nguyễn Manh và Triệu Văn Hách đang chuẩn bị sang Mỹ. Lớp dự bị ở đó cũng đã khai giảng từ sớm. Từ trường luyện thi trở về, cô liền đi thu xếp hành lý cần thiết để xuất ngoại.
Ngày đầu tiên trở về, việc đầu tiên Nguyễn Manh làm là đi tìm Trần Mặc. Cô sang nhà đối diện nhấn chuông cửa, một lúc sau Trần Mặc mới mở cửa.
Nguyễn Manh đi vào, đánh giá xung quanh, phòng khách trống không, cô hỏi, “Sao cậu ở một mình thế? Dì bảo mẫu đâu?”
Trần Mặc cúi đầu, không nhìn Nguyễn Manh, “Nghỉ việc.”
“Thế còn dì và Trần Nhiên?”
Trần Mặc bình tĩnh trả lời, “Ly hôn, chuyển đi rồi.”
Nguyễn Manh không nghĩ tới chuyện này lại xảy ra. Mặc dù hai năm qua mối quan hệ của Trần Vĩnh Quốc và Tần Nam luôn căng thẳng, nhưng Nguyễn Manh cũng không mong họ sẽ ly hôn.
Nguyễn Manh không biết phải nói gì, “Sau này cậu tính thế nào?”
Trần Mặc ngước mắt lên, nhìn thẳng vào Nguyễn Manh, “Cậu định đi à?”
Nguyễn Manh gật gật đầu. Thời gian cô ở trường luyện thi đã tránh nói với cậu, những người khác thì cô không quan tâm, nhưng với Trần Mặc thì cô lại không biết phải làm gì.
Trần Mặc cúi đầu. Mùa hè này, mọi người đều rời đi, chỉ có cậu ở lại trong ngôi nhà trống rỗng này.
Một lúc sau, cậu khẽ hỏi: “Khi nào?”
Nguyễn Manh tránh tầm mắt của cậu, “Ngày kia.”
Một lúc lâu, cả hai đều im lặng. Đây là lần đầu tiên hai người phải đối mặt với sự chia xa. Nguyễn Manh nhìn Trần Mặc, khẽ mỉm cười, “Khi đến nơi tớ sẽ gửi tin nhắn cho cậu, cậu nhất định phải trả lời.”
Trần Mặc gật đầu, đôi mắt trầm xuống không thể nhìn rõ. Nguyễn Manh nói tiếp, “Cậu sống một mình, phải chăm sóc bản thân thật tốt, ăn ngủ đúng giờ. Đến trường đại học cậu cũng phải kết bạn. Ở đó chắc hẳn sẽ toàn là học bá, các cậu chắc hẳn sẽ có tiếng nói chung.”
Trần Mặc thận trọng hỏi: “Cậu sẽ quay lại chứ?”
Nguyễn Manh cười, “Tất nhiên, còn có nghỉ đông và nghỉ hè mà, lại nói tốt nghiệp xong tớ cũng sẽ trở về.”
Trần Mặc lại gật đầu. Chỉ cần quay lại, cậu sẽ luôn ở đây chờ cô quay lại.
Nguyễn Manh đã không chú ý đến suy nghĩ của cậu, tiếp tục dặn dò cậu những điều phải chú ý trong cuộc sống.
Trần Mặc nhìn chằm chằm vào Nguyễn Manh, đột nhiên hỏi, “Cậu có nhớ chuyện đã xảy ra đêm đó không?”
Nguyễn Manh tự hỏi, “Đêm nào? Chuyện gì đã xảy ra?”
Trần Mặc không nói nữa.
____
Vài ngày còn lại, Nguyễn Manh đến nhà bà ngoại, cô còn được nhận bao lì xì rất dày.
Thứ ba, Nguyễn Xuân Thu đưa cô đến sân bay từ sớm. Ông có một số bạn bè thân quen ở Mỹ, nên đã nhờ họ chăm sóc Nguyễn Manh khi cô ở bên đó. Nhà ở bên đó ông cũng đã chuẩn bị tốt. Nguyễn Manh đến đó, mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa.
Nguyễn Manh không quá lưu luyến, mong chờ tương lai tốt đẹp lên máy bay sang Mỹ. Nguyễn Manh và Triệu Văn Hách thời gian khai giảng khác nhau, cậu ta ra nước ngoài muộn hơn Nguyễn Manh.
Nguyễn Manh đến một môi trường xa lạ, vì trước đó đã học qua lớp đào tạo, cô cũng nhanh chóng thích nghi. Căn hộ của bạn bè Nguyễn Xuân Thu ở gần trường, đi bộ khoảng năm phút, xung quanh an toàn sạch sẽ. Nguyễn Manh và các sinh viên khác trong khu nhà ở đã sớm làm quen với nhau, thường cùng nhau đi phượt vào cuối tuần.
Sau khi Triệu Văn Hách đến Mỹ, vì hai trường cách nhau không xa, Triệu Văn Hách cũng thuê một căn chung cư ở gần Nguyễn Manh. Hai người giống chim ưng hoang dã, trong lòng đầy nhiệt tình đi tìm cuộc sống mới.
Mặc dù Triệu Văn Hách học ở trường đại học hạng ba, nhưng cậu ta vẫn như cũ hô mưa gọi gió. Miễn là có một kỳ nghỉ, hai người sẽ đi dã ngoại với bạn bè ở đây, đi du lịch các quốc gia xung quanh, thỉnh thoảng thêm việc bán thời gian để trải nghiệm cuộc sống.
Trần Mặc báo danh trường đại học Công nghệ nổi tiếng nhất nước, học chuyên ngành Toán học(*). Cậu thuê một căn hộ bên ngoài trường sống một mình. Cậu mang theo tất cả mô hình máy bay và mấy viên đá mà Nguyễn Manh tặng.
(*) Chỗ này tôi vô cùng mông lung, không biết đại học Công nghệ có khoa này hay không, huhu bản raw và convert đều để như vậy:((
Trần Vĩnh Quốc cũng mặc kệ cậu, nhưng chi phí sinh hoạt hàng tháng vẫn gửi đều đặn. Cuộc sống của Trần Mặc, rất đơn giản. Cậu tự nấu ăn, giặt quần áo và tự dọn dẹp. Cậu thích cuộc sống như thế này, không cần giao tiếp với người khác khi không cần thiết.
Cậu đúng hạn đến trung tâm cố vấn tâm lý xã hội, hoàn thành bài tập giảng viên giao.
Theo lời giảng viên môn cố vấn tâm lý xã hội, Trần Mặc tìm thêm một công việc bán thời gian. Mặc dù Trần Vĩnh Quốc đã cho cậu đủ chi phí sinh hoạt, nhưng cậu muốn thích nghi với cuộc sống của người bình thường nhanh hơn.
Những gì Trần Vĩnh Quốc nói ngày hôm đó vẫn còn đọng lại trong tâm trí cậu, có lẽ vì sự khác biệt của cậu nên những người xung quanh sẽ rời xa cậu.
Trên tường treo hai chiếc đồng hồ, một là giờ Bắc Kinh và hai là giờ Mỹ. Ban ngày ở đây là đêm ở đó.
Ban đêm nằm trên giường, cậu nói với không khí, “Chào buổi sáng.” Rồi nhắm mắt lại bắt đầu ngủ.
Buổi sáng thức dậy, cậu lại nói với không khí, “Chúc ngủ ngon.” Sau đó bắt đầu thức dậy và tắm rửa.
Thỉnh thoảng di động lại kêu lên, là tin nhắn từ Nguyễn Manh. Trần Mặc trước khi trả lời đã đọc đi đọc lại rất nhiều lần.
Có khi là tin nhắn về cuộc sống của cô ở bên kia, có khi là những bức ảnh cô chụp các công trình kiến trúc xung quanh và đường phố lúc đi du lịch. Có khi là những bức ảnh cô cùng Triệu Văn Hách và bạn bè ở đó leo núi dã ngoại, nhảy bungee. Có thể nhìn ra được, cuộc sống của cô rất phong phú và vui vẻ.
Trần Mặc không vui không buồn, vẫn điềm tĩnh như mọi khi, hơn nữa không có Nguyễn Manh ồn ào bên cạnh, cuộc sống của cậu lại càng đơn điệu hơn.
Anh bắt đầu quen với sự đơn điệu này, bất kể là gì, thời gian thích ứng của cậu luôn chậm hơn so với người khác, cậu không muốn có bất kỳ tai nạn nào phá vỡ lâu đài cậu tỉ mỉ xây dựng.
Bởi vì nếu nó bị phá vỡ, cậu không chắc mình có thể xây nó lại một lần nữa hay không.
Việc học ở trường rất đơn giản đối với cậu, cậu vẫn là người đứng đầu trong mỗi kỳ thi, còn nhận được học bổng toàn phần.
____
Kì nghỉ Nguyễn Manh gửi tin nhắn tới, nói cô bắt đầu chuẩn bị đi du lịch, kèm theo một tấm ảnh chụp, thoạt nhìn vẫn tràn đầy sức sống.
Trần Vĩnh Quốc cũng gửi cho cậu một tin, ông ta đã tái hôn.
Trần Mặc không về nhà, cậu tìm công việc bán thời gian tại một công ty phát triển trò chơi gần trường.
Năm mới gần đến, công ty cũng đang trong kỳ nghỉ. Trần Mặc trở về căn hộ đơn giản thu thập hành lý, chuẩn bị về nhà.
Trần Mặc đi đến tiểu khu quen thuộc, đứng ở cửa.
Căn nhà theo phong cách phương Tây ở tầng hai tối om, không có chút ánh sáng. Đối diện là nhà Nguyễn Manh, từ bên ngoài có thể nhìn thấy Nguyễn Xuân Thu và Du Hoa ở trong phòng khách, hai người vừa nói vừa cười.
Trần Mặc dùng chìa khoá mở cửa, mở công tắc đèn phòng khách, một lớp bụi mỏng rơi xuống. Nhà mới của Trần Vĩnh Quốc không ở đây, nơi này bỏ trống đã nửa năm.
Trần Mặc xắn tay áo lên, dọn dẹp toàn bộ căn nhà một lượt, sau đó làm một phần bò bít tết đơn giản làm bữa tối. Một người ngồi trước bàn ăn, ung dung thong thả ăn xong, sau đó về phòng, ngồi trước bàn học, lấy ra một cuốn notebook màu đen, ở mặt trên là một dãy số.
180, Nguyễn Manh đã đi được 180 ngày.
Hôm sau là 29 tháng chạp, Trần Mặc cả ngày đều chú ý động tĩnh bên nhà đối diện. Chỉ cần bên ngoài có tiếng động, cậu lập tức đi đến cửa sổ xem.
Mãi cho đến tối, Trần Mặc nghe được tiếng xe của Nguyễn Xuân Thu, cậu xuống dưới lầu, đứng ở cửa. Vừa lúc Nguyễn Xuân Thu cũng đang mở cửa đi xuống, ông nhìn Trần Văn chào hỏi, “Trần Mặc về rồi đấy à? Hôm qua thấy đèn sáng, thời gian muộn rồi nên không qua chào hỏi. Buổi tối hôm nay qua nhà chú ăn cơm?”
Trần Mặc lắc lắc đầu, “Không cần đâu, cảm ơn chú.”
Nguyễn Xuân Thu thấy tầm mắt Trần Mặc nhìn chằm chằm vào ghế phụ, đại khái đoán được cậu đang đợi Nguyễn Manh, “Manh Manh nói con bé không mua được vé máy bay, tết Nguyên Đán năm nay không về được.”
Trong nháy mắt, con ngươi Trần Mặc tối sầm lại.
Nguyễn Xuân Thu nhìn cậu một mình trở về nhà, bất đắc dĩ lắc đầu.
Trần Mặc trở về phòng, ngồi trước bàn học, trong phòng không có thay đổi nhiều, mô hình máy bay và viên đá cậu đều mang theo bên mình, căn phòng hầu như trở về nguyên trạng.
Góc tường là mô hình nàng tiên cá, năm bảy tuổi hai người cùng nhau ghép.
Từ năm bảy tuổi đến bây giờ, Nguyễn Manh đã hiện diện trong cuộc sống của cậu 11 năm, từng bước bước vào trái tim cậu, từng bước thay đổi mọi thứ.
Sau đó cậu quay người lại, cô lại rời đi.
Mọi người nói tự kỷ là chứng cô độc. Thực tế, cậu lại không cảm thấy cô đơn trong thế giới của riêng mình. Nhưng bây giờ, không có tiếng Nguyễn Manh ồn ào bên cạnh, cậu đột nhiên cảm nhận được sự cô đơn khi ở trong thế giới của riêng mình.
Cuối cùng cậu cũng hiểu được cảm giác thích một người là như thế nào, nhưng cậu lại không biết cũng sẽ thật cay đắng khi thích một người, giống như nước ép khổ qua ngấm vào trong lòng cậu.
Hoá ra tình yêu có thể cho bạn nếm được vị ngọt thanh khiết nhất thế gian, cũng sẽ làm bạn cảm nhận được đau khổ tột cùng.
– —–oOo——