Bạn Trai Thiên Tài - Chương 51
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
30


Bạn Trai Thiên Tài


Chương 51


Bởi vì Trần Mặc vừa trả lời, những người khác bắt đầu ồn ào muốn hỏi anh càng nhiều chuyện, nhưng anh lại bảo toàn an tĩnh, không quan tâm đến bọn họ.

Mọi người ồn ào một lúc cũng không có người đáp lại, liền thức thời yên lặng ngồi xuống. Chai bia xoay vài vòng nữa, miệng chai chỉ về phía Nguyễn Manh, lần này cô chọn nói thật lòng, đối phương hỏi cô, “Bà chủ Nguyễn, mối tình đầu của cô là khi nào?”

Nguyễn Manh nghĩ nghĩ, từ nhỏ đến lớn nam sinh cô thích thầm cũng có, nhưng chỉ là cảm giác thoáng qua, chưa bao giờ nảy mầm, cô cẩn thận suy nghĩ, nói ra thời gian thích thầm nam sinh thứ nhất, “Lớp 4 tiểu học.”

Nghe được câu trả lời của Nguyễn Manh và Trần Mặc không giống nhau, trong lòng mọi người lại bốc lên ngọn lửa nghi hoặc.

Nguyễn Manh xoay chai bia, lần này miệng chai vừa khéo chỉ về phía An Hạ.

Nguyễn Manh dựa theo quy tắc trò chơi, hỏi cô ta, “Cô chọn nói thật lòng hay đại mạo hiểm?”

An Hạ liếc mắt nhìn Trần Mặc đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình, buột miệng thốt ra, “Đại mạo hiểm.”

Từ trước đến nay Nguyễn Manh không hay làm khó con gái, liền nói một thử thách đơn giản, “Ăn mười xiên thịt dê nướng trong vòng 30 giây.”

Những người khác không vui, “Bà chủ Nguyễn Manh, cái này sao tính là đại mạo hiểm được, không tính không tính, chọn lại một cái khó hơn đi.”

Một nam nhân viên đề nghị, “Để An Hạ hôn tất cả đàn ông có mặt ở đây thì thế nào?”

An Hạ ở công ty game mất cân bằng về nam nữ cũng được coi là một đoá hoa xinh đẹp dịu dàng, đã có vài gã trạch nam thèm nhỏ dãi từ lâu, nghĩ hiếm khi có dịp chiếm tiện nghi của người ta nên ồn ào sôi nổi đồng ý.

Nguyễn Manh nhăn mày, từ sau sự kiện bị đồn thổi lúc cao trung, cô đối với loại đùa ác ý với phụ nữ rất mẫn cảm, loại hành vi không tôn trọng phái nữ này làm cô thấy rất không thoải mái, nụ cười trên gương mặt Nguyễn Manh thu lại, cô nửa đùa nửa cảnh cáo, “Ông chủ mấy người còn đang ở đây, không cần thừa dịp trò chơi để quấy rối t1nh dục người ta đâu!”

An Hạ nghe nam nhân viên kia đề nghị, trong lòng thấp thỏm không ngừng, cô ta muốn mượn cái cớ này để tiếp xúc thân mật với Trần Mặc, nhưng cô ta lại không muốn chạm vào mấy tên trạch nam béo ú kia, không ngờ Nguyễn Manh lại thay cô ta quyết định, bây giờ mặc kệ là người khác hay chính mình đồng ý cũng không thể làm gì được nữa.

Trong lòng An Hạ không thể nói lên là loại cảm xúc gì, người cô ta không thích lại thay cô ta nói chuyện, cô ta thật sự là không thể hạnh phúc hơn. (?)

(?) Chỗ này bảo bảo hông hỉu nên các bạn ai hỉu thì giải thích hộ nhé.

Lúc này Tống Diệp cũng lên tiếng, “Tuy rằng đây chỉ là trò chơi nhưng mọi người phải biết chừng mực, tôn trọng đồng nghiệp nữ, trò chơi chỉ là thứ yếu, tình hữu nghị mới là cái quan trọng.”

Cuối cùng An Hạ cũng cầm mười xiên thịt dê nướng ăn trong vòng 30 giây, xem như là đã qua lượt. Lần này đến lượt cô ta xoay, cô ta khống chế lực, khó khăn lắm mới dừng trước mặt Trần Mặc.

An Hạ lộ ra vẻ mặt tươi cười, cô ta hỏi Trần Mặc chọn cái gì, Trần Mặc vẫn như cũ chọn nói lời thật lòng.

An Hạ nhìn vào mắt anh, hỏi, “Hiện tại Trần tổng có người mình thích không?”

Trần Mặc không chút do dự trả lời cô ta, “Có.” Nói xong anh theo bản năng liếc nhìn Nguyễn Manh một cái.

Tâm hồn bát quái của mọi người nháy mắt lại bốc cháy lên, thực tập sinh An Hạ có ý tứ với Trần Mặc mọi người đều biết, mà Nguyễn Manh lúc đầu bọn họ nghĩ là bạn gái nay chỉ là bạn bè, Trần Mặc vốn trầm mặc ít lời, cao lãnh thần bí, phương diện tình cảm lại càng khó bề tìm hiểu.

Một nữ nhân viên hỏi, “Người kia có ở đây không?”

Trần Mặc không trả lời, anh chị tuân thủ theo quy tắc của trò chơi, còn thoả mãn lòng hiếu kỳ của mọi người thì anh không hứng thú.

Gương mặt Nguyễn Manh bắt đầu phiếm hồng, từ sau lần hai người nói rõ chuyện tình cảm, lúc đối mặt với ánh mắt của Trần Mặc cô thường sẽ khẩn trương và đỏ mặt.

Chơi thêm mấy lượt nữa, BBQ cũng sắp nướng xong hết, sắc trời cũng dần tối, Nguyễn Manh và nam huấn luyện viên cùng với nhân viên nam chuẩn bị đốt lửa trại.

Cả ngày leo núi, nướng BBQ, chơi trò chơi nên tất cả mọi người đều đã thấm mệt, nhân viên nữ đã trở lại lều trại của mình từ sớm, mấy nam nhân viên cũng tụ họp lại vào một lều chơi bài poker, chỉ còn Trần Mặc một mình đứng ở lều trại phía xa, lẻ loi một mình trong màn đêm.

Trần Mặc không thích náo nhiệt, cũng không thích xã giao, đương nhiên sẽ không tụ họp với những người khác, anh ngồi bên ngoài lều trại, ôm đầu gối ngắm nhìn bầu trời đầy sao.

Nguyễn Manh từ trong lều một nhân viên nữ ra ngoài lấy thêm nước ấm, nhìn thấy Trần Mặc một mình lẻ bóng, cô chậm rãi đi tới ngồi bên cạnh anh, cũng ngẩng đầu lên ngắm bầu trời, sau đó nhẹ giọng hỏi một câu, “Qua đêm ở bên ngoài có ổn không?”

Trần Mặc quay đầu nhìn cô, trong bóng đêm, đôi mắt của anh so với bầu trời đầy sao toả sáng như nhau, “Không có việc gì, anh không còn giống như trong quá khứ nữa rồi.” Bốn năm này anh đã trưởng thành hơn rất nhiều, cũng thay đổi rất nhiều, đối mặt với hoàn cảnh xa lạ, anh sẽ không giống trong quá khứ không biết làm như thế nào.

Sau đó, Trần Mặc lại tự nhiên mà nói, “Huống chi, ở đây còn có em.”

Một câu đơn giản, bên trong lại mang theo sự tín nhiệm và không muốn xa rời.

Kể từ mấy hôm trước, đây là lần đầu tiên Nguyễn Manh nhìn thẳng vào mắt anh, phía xa là ánh sao lấp lánh trên bầu trời đêm, gió nhẹ nhàng thổi qua, xung quanh hàng cây lay động, tiếng ve kêu xa xa cùng tiếng hít thở gần trong gang tấc xen lẫn vào nhau, màn đêm như một con quái vật khổng lồ, nhưng nhiệt độ cơ thể của Trần Mặc vẫn luôn ấm áp, làm cho người ta cảm thấy an toàn và thoải mái….

Tất cả, tất cả giống như một giấc mơ, từng chút từng chút một thắt chặt, cuối cùng gắt gao bao lấy trái tim của cô.

Lời Trần Mặc nói trong lúc chơi trò chơi một lần nữa vang lên trong đầu cô, thời gian lơ đãng trôi qua, hai người cùng nhau lớn lên, làm cho bọn họ trở nên quen thuộc, trở thành bạn bè của nhau, mặc kệ là tầng quan hệ này có mất đi hay không, anh đối với cô là một người vô cùng quan trọng.

Cô lại tự hỏi chính mình, cô thật sự chỉ coi anh là bạn bè thôi sao?

Từ sâu trong tim cô đã có câu trả lời.

Nguyễn Manh quay đầu nhìn khoảng không trước mặt, khoé miệng nở một nụ cười thoải mái.

Bởi vì đang ở trên đỉnh núi, bầu trời đầy sao giống như vươn tay là có thể chạm tới, Nguyễn Manh hô nhẹ một tiếng trong bầu không khí trong lành, sau đó chậm rãi mở miệng, “Tớ rất thích ngoài trời, thích ở một nơi gần với sao trời, thích chỗ cao không khí trong lành, mỗi lần hoàn thành một thử thách, giống như là sống lại một lần nữa vậy, loại trải nghiệm này thực sự rất tuyệt.”

Trần Mặc cũng học theo Nguyễn Manh, hít một hơi thật sâu, không khí trên đỉnh núi quả thật tươi mát, đồng thời cũng mang theo sự mát lạnh của màn đêm, anh giống như trong quá khứ, làm một người nghe an tĩnh, Nguyễn Manh bên cạnh lải nhải về những chuyến thám hiểm bên ngoài của cô, trèo lên các ngọn núi, vượt qua thung lũng, sa mạc, cánh đồng tuyết, tham gia đội lặn xuống biển, lướt sóng,….

Nguyễn Manh nói rất nhiều chuyện trong mấy năm này, màn đêm ngày càng tối hơn, lều trại xung quanh cũng đã yên tĩnh, lúc này Nguyễn Manh mới quay đầu nhìn Trần Mặc, nhẹ nhàng đề nghị, “Bốn rưỡi sáng mai chúng ta cùng nhau ngắm mặt trời mọc nhé?”

Không biết vì sao, Trần Mặc cảm thấy Nguyễn Manh tươi cười khác với mọi khi, anh gật gật đầu, “Được.”

“Vậy cậu nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon.’

“Ngủ ngon.”

Trần Mặc nhìn Nguyễn Manh vào lều trại của nữ nhân viên kia rồi mới quay về lều của mình, anh chui vào trong túi ngủ, kéo khoá lên, cầm di động đặt báo thức xong mới nhắm mắt lại.

Nguyễn Manh trở lại lều, An Hạ còn đang ngồi chơi di động, ba nữ nhân viên khác đã nằm trong túi ngủ. An Hạ thấy cô đi vào, tầm mắt dời khỏi di động, cô ta nhìn Nguyễn Manh, do dự một lúc nhưng cuối cùng vẫn khách khí nói, “Lúc chơi trò chơi, cảm ơn cô.”

Nguyễn Manh cười, “Không cần khách khí, đều là con gái với nhau, giúp đỡ lẫn nhau là việc nên làm mà.”

Túi ngủ của Nguyễn Manh ở bên cạnh An Hạ, cô đi qua nằm xuống, đang chuẩn bị kéo khoá lên thì An Hạ ở bên cạnh nhẹ giọng hỏi một câu, “Cô và Trần Mặc quen nhau từ khi nào?”

Nguyễn Manh vừa kéo khoá vừa tùy ý trả lời, “Năm nhất tiểu học.”

An Hạ không nói gì nữa.

Nguyễn Manh nhắm mắt lại bắt đầu ngủ, An Hạ nhìn mặt Nguyễn Manh nằm bên cạnh, ngơ ngẩn một lúc, qua hai ngày tiếp xúc, cô ta phát hiện Nguyễn Manh là một người tự tin toả sáng như ánh mặt trời, hơn nữa rất có tinh thần trọng nghĩa, nhưng cô ta vẫn không thể có hảo cảm với Nguyễn Manh.

Nguyễn Manh đối với ý nghĩ của cô gái nằm bên cạnh không hề có cảm giác, cũng không để ý, cô đã trải qua nhiều năm huấn luyện và cắm trại ở bên ngoài, đã quen với việc ngủ trong túi ngủ, cho nên rất nhanh đã tiến vào mộng đẹp.

________

Sáng sớm hôm sau, Nguyễn Manh không đặt báo thức nhưng vẫn tỉnh dậy đúng giờ, cô tay chân nhẹ nhàng chui ra khỏi túi ngủ, ra ngoài lều, vừa ra tới nơi thì cô lập tức nhìn thấy bóng dáng của Trần Mặc.

Khoảng thời gian này, bầu trời vẫn còn đang xám xịt một mảnh, không khí trên đỉnh núi có hơi lạnh, Trần Mặc mặc một chiếc áo khoác lông cừu màu đen, thân thể đứng thẳng trong không gian nửa sáng nửa tối, như sương sớm thoải mái tươi mát.

Nguyễn Manh đi đến, từ phía sau vỗ nhẹ vào vai anh, nhỏ giọng hỏi, “Cậu dậy từ lúc nào thế?”

Trần Mặc quay đầu lại, đôi mắt đen láy ẩm ướt, thoạt nhìn rất tỉnh táo, giống như đã thức dậy được một lúc lâu, “Vừa mới.”

Lúc này không gian một mảnh yên tĩnh, những người khác vẫn còn đang ngủ, Nguyễn Manh ra hiệu muốn đi xa ra chỗ khác, Trần Mặc nghe lời đi theo phía sau.

Nguyễn Manh tìm một khu tầm nhìn trống trải, ngồi xuống khối đá trơn nhẵn, Trần Mặc ngồi xuống bên cạnh cô.

Bầu trời xám xịt, mơ hồ vẫn có thể nhìn thấy mấy ngôi sao, mọi âm thanh đều yên tĩnh, ngẫu nhiên sẽ có tiếng côn trùng phát ra từ bụi cỏ, một lúc sau, phía chân trời mặt trời dần dần xuất hiện, chỉ một lúc sau, xung quanh tất cả đều giống như tấm lụa bị nhuộm một tầng màu hoa hồng.

Tầm mắt của anh di chuyển sang Nguyễn Manh, mái tóc dài của cô phủ một tầng ánh sáng ấm áp. Đây là lần đầu tiên Trần Mặc ngắm mặt trời mọc ở trên đỉnh núi. Amh nhớ rõ mọi thứ, kể từ khi anh chuyển đến đối diện nhà cô, cô nhóc dẩu mông ngồi trong hoa viên nhặt cỏ đến hiện tại, đối với người thờ ơ với tất cả mọi chuyện như anh cuộc sống bắt đầu chậm rãi thay đổi, mà nguyên nhân của sự thay đổi này đều liên quan đến cô.

Lần đầu tiên có bạn, lần đầu tiên có người bước vào thế giới của anh, lần đầu tiên anh được khen là tiểu thiên sứ, lần đầu tiên anh biết ‘thích’ là cảm giác gì, lần đầu tiên cảm nhận được chua xót khi xa cách, lần đầu tiên cùng người khác ngắm mặt trời mọc, tương lai chắc chắn sẽ còn rất nhiều điều đầu tiên nữa…

7 giờ sáng, tất cả mọi người đều đac thức dậy, điều kiện bên ngoài chỉ có thể đơn giản vệ sinh cá nhân, có hai nữ nhân viên nhịn không được mà oán giận, “Đang yên đang lành tự nhiên chạy lên núi chịu tội, muốn cấp phúc lợi cho nhân viên thì cho nghỉ hai ngày không phải tốt hơn à, bây giờ mặt rửa không sạch sao có thể bôi kem chống nắng đây.”

Nguyễn Manh đem khăn rửa mặt đến cho bọn họ, cười nói, “Cái này giặt qua nước sạch là có thể dùng rồi.”

“Cảm ơn bà chủ Nguyễn Manh, cô chu đáo quá.”

Nguyễn Manh trả lời, “Bởi vì tôi thường xuyên cắm trại ở bên ngoài nên có kinh nghiệm nên mang cái gì tiện dụng.”

“Cô nói xem, một cô gái như cô sao có thể lợi hại như vậy được chứ?”.

Nguyễn Manh: “Từ nhỏ tôi đã thích vận động rồi.”

“Chẳng trách, mấy cô gái thích loại vận động này không nhiều.”

Nguyễn Manh kiên nhẫn giải thích, “Cái này chỉ là khuôn mẫu thôi, bây giờ có rất nhiều vô gái yêu thích việc này, hơn nữa ở phương diện này còn rất ưu tú và chuyên nghiệp, ở trong câu lạc bộ của chúng tôi có rất nhiều nữ huấn luyện viên và nữ hội viên như vậy.”

“Oa, ngầu thật đấy!”

Nguyễn Manh: “Mấy cô giỏi về ngành khoa học và công nghệ, còn thiết kế ra nhiều trò chơi, rất lợi hại!”

Nữ nhân viên được Nguyễn Manh khen đến vui vẻ, tâm tình lập tức tốt lên.

Đợi tất cả mọi người sắp xếp xong, Nguyễn Manh và nam huấn luyện viên đem rác mọi người để lại bỏ vào trong túi, chuẩn bị đem xuống núi.

Người ta thường nói, lên núi thì dễ mà xuống núi thì khó. Ngày hôm qua lúc leo lên không cảm thấy, nhưng nghỉ ngơi một đêm, lại cộng thêm bình thường vận động không nhiều nên thân thể bắt đầu đau nhức. An Hạ và một nữ nhân viên khác đã bắt đầu đi lảo đảo, mấy nam nhân viên khác chân cũng đã dần mất sức.

Cơ thể thật sự mệt mỏi, Nguyễn Manh đem hành lý chia cho mọi người cùng mang, thuận tiện cầm lấy hành lý của An Hạ và nữ nhân viên, nhưng cô chưa kịp mang lên lưng đã bị Trần Mặc trực tiếp cầm đi.

Tay Nguyễn Manh ngừng giữa không trung, dừng một lúc cũng không kiên trì thêm nữa, lập tức thu tay về.

An Hạ gạt mồ hôi trên trán, khẽ thở dài, “Huấn luyện viên Nguyễn, chúng tôi mệt lắm rồi, bao giờ mới có thể xuống núi?”

Nguyễn Manh khựng lại, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của mọi người, trấn an, “Mọi người hãy kiên trì, rất nhanh sắp xuống núi rồi!”

Lúc này có hai nam nhân viên đồng thời duỗi tay muốn nhận lấy balo của An Hạ, mà An Hạ lại đang quan sát biểu tình của Trần Mặc.

Trần Mặc vẫn bình thản, thoạt nhìn an tĩnh lạnh nhạt. Lúc này, tầm mắt của anh di chuyển lên người Nguyễn Manh, trong nháy mắt, ánh mắt thờ ơ đã không còn nữa.

Khoé miệng An Hạ co rút, bởi vì ngay cả cô ta cũng cảm nhận được sự ôn nhu trong ánh mắt của anh.

Mà sự ôn nhu độc nhất vô nhị này, chỉ thuộc về một mình Nguyễn Manh.

Trong mắt An Hạ dâng lên một tia hâm mộ, thử hỏi có người con gái nào lại không thích một thiên tài mà trong mắt chỉ có một mình mình không?

– —–oOo——

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN