“Anh định ra ngoài sao?”
Hai tay Trần Mặc đặt quy củ trên đầu gối, nghiêm trang trả lời, “Anh đang đợi em.”
Nguyễn Manh xoa xoa hai mắt, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, “Hả…. chờ em làm gì?”
“Đi gặp bác sĩ tâm lý của anh.”
Quen biết lâu như vậy, cô từ trước đến giờ chưa gặp bác sĩ tâm lý của anh lần nào, “Hả…a….. được thôi!”
Lại nói, “Anh chờ em bao lâu rồi?”
Trần Mặc nhìn đồng hồ, “Một tiếng.”
“Anh hẹn bác sĩ lúc mấy giờ?”
“9 giờ.”
“…..Chờ em năm phút.”
Nguyễn Manh tốc chiến tốc thắng vệ sinh cá nhân xong, đúng năm phút sau cô đã chỉnh tề, gọn gàng đứng trước mặt Trận Mặc, “Đi thôi.”
Hai người ngồi xe taxi khoảng 20 phút đến văn phòng tư vấn. Thang máy đi lên lầu ba, vừa ra khỏi đã nhìn thấy tấm biển “Cố vấn tâm lý Tâm Di” treo bên ngoài.
Hai người đi vào trong, trợ lý bên ngoài nhìn thấy hai người, không nói gì, trực tiếp gọi điện thoại, “Bác sĩ Lý, Trần Mặc tới rồi.”
Hai người đi một mạch vào trong văn phòng, bên trong trang trí rất ưu nhã, đồ đạc trong phòng đều mang màu sắc ấm áp, làm cho người ta bất giác được thả lỏng. Bác sĩ tư vấn là một người phụ nữ hơn 40 tuổi, trang điểm rất nhẹ, nhìn qua cho người ta cảm giác thân thiết thoải mái.
Trần Mặc máy móc giới thiệu, “Bác sĩ Lý, đây là Nguyễn Manh. Nguyễn Manh, đây là bác sĩ Lý.”
“Xin chào, bác sĩ Lý.”
Bác sĩ Lý cũng chào cô, “Chào cô, Nguyễn Manh.” Nói xong bà lại như có như không nói đùa một câu, “Hôm qua Trần Mặc có gửi cho tôi một tin nhắn, nói muốn đưa cô đến đây, tôi liền đồng ý, thật ra tôi cũng coi như là biết cô đã mười mấy năm(*).” Bà đối với Nguyễn Manh cũng không có cảm giác xa lạ, bởi vì cô gái này thường xuyên xuất hiện mỗi lần bà và Trần Mặc nói chuyện.
(*) Chính xác là mười mấy năm nhé, từ lúc còn nhỏ Trần Mặc đã gặp bác sĩ này rồi.
Biểu tình trên khuôn mặt Nguyễn Manh mơ hồ, hiển nhiên là không rõ ý tứ của bà.
Bác sĩ Lý cũng không có ý định giải thích, trực tiếp hỏi, “Có thể bắt đầu chưa?”
Nguyễn Manh thức thời rời khỏi văn phòng.
Sau khi Nguyễn Manh ra ngoài, Lý Tâm Di ngồi đối diện Trần Mặc hỏi, “Trần Mặc, sinh hoạt gần đây của cậu thế nào?”
Trần Mặc gật đầu, “Rất tốt, chúng tôi đã chính thức ở bên nhau rồi.”
“Rất tốt, vậy bây giờ cậu đang gặp phải vấn đề gì sao?”
Trần Mặc lắc đầu, tiếp theo anh trực tiếp nói với bác sĩ, “Bây giờ tôi cũng không khác gì người bình thường, không cần tiếp theo điều trị tâm lý, đây là lần cuối cùng tôi đến đây.”
Bác sĩ Lý nháy mắt có hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã lấy lại cảm xúc, “Cậu đã suy nghĩ kĩ chưa?”
Trần Mặc gật đầu.
“Được rồi, tôi tôn trọng lựa chọn của cậu, nhưng mà tôi vẫn rất hoan nghênh cậu quay trở lại bất cứ lúc nào.”
Trần Mặc đứng dậy, chuẩn bị ra ngoài.
“Trần Mặc, tôi có thể nói chuyện riêng với Nguyễn Manh một lát không?”
Trần Mặc gật đầu, bước ra ngoài. Bác sĩ Lý nhìn bóng dáng anh biến mất ở cửa, lúc sau Nguyễn Manh gần như là lập tức đi vào.
Lý Tâm Di cười hỏi Nguyễn Manh, “Cậu ấy rất thông minh, có đúng không?”
Nguyễn Manh gật đầu, chỉ số thông minh của Trần Mặc trong miệng mọi người là một thiên tài trong truyền thuyết.
Bác sĩ Lý tiếp tục nói, “Ba mẹ của Trần Mặc đã từng đưa cậu ấy tới đây, nhưng lại chưa bao giờ nói chuyện với tôi, bởi vì bọn họ không muốn đối mặt với sự thật là con trai của mình mắc chứng tự kỷ.”
“Những đứa trẻ mắc chứng tự kỷ đều rất thông minh, càng lớn bọn họ càng ngụy trang mình rất giống với người thường, thời gian vừa qua, cậu ấy làm rất thành công.”
Lời nói của bác sĩ Lý làm Nguyễn Manh có chút không thoải mái.
“Ngụy trang”, hai từ này làm cho mọi nỗ lực của Trần Mặc đều trở thành vô nghĩa.
Nguyễn Manh lấy lại tinh thần, giọng nói còn mang theo tính công kích, “Bọn họ là ai? Người mắc chứng tự kỷ? Anh ấy không phải là người trong miệng bọn họ, anh ấy chỉ là Trần Mặc mà thôi.”
Bác sĩ Lý không tức giận, vẫn như cũ tươi cười bình thản, “Cô là người mà cậu ấy thường xuyên nhắc đến, có lẽ cô có thể thay đổi cậu ấy, hoặc cũng có thể cậu ấy sẽ không bao giờ thay đổi. Thời gian yêu đương cuồng nhiệt, có thể cậu ấy sẽ không để ý đến mấy việc này, nhưng nếu muốn ở bên nhau lâu dài, hy vọng cô có thể đối mặt với chuyện này.”
Nguyễn Manh cầm lấy túi xách, lịch sự nói cảm ơn, sau đó ra ngoài.
Trần Mặc đang chờ bên ngoài nhìn thấy cô đi ra, lập tức đứng dậy, cùng Nguyễn Manh sóng vai ra khỏi văn phòng. Suốt quãng đường, Nguyễn Manh nghĩ đến lời bác sĩ Lý nổi, tầm mắt không tự chủ được mà liếc nhìn Trần Mặc bên cạnh. Anh chăm chú đi đường, không hỏi cô và bác sĩ Lý nói chuyện gì.
Nguyễn Manh hỏi anh, “Tại sao anh lại đưa em đến gặp bác sĩ tư vấn vậy?”
Bước chân của Trần Mặc dừng lại, nghiêm túc trả lời, “Bởi vì anh muốn em gặp bà ấy.”
“Tại sao lại muốn em gặp bà ấy?”
“Bởi vì chúng ta muốn ở bên nhau cả đời.”
Nguyễn Manh ngẩn người, tuy rằng hiện tại hai người đã xác định quan hệ yêu đương, nhưng còn tương lai, cô cũng chưa nghĩ xa như vậy, dù sao trong tình yêu luôn có hợp có tan.
Không nghĩ tới lời nói trịnh trọng như vậy anh lại nói ra rất tự nhiên.
Biểu tình của Trần Mặc vừa trịnh trọng mà lại đương nhiên. Ra khỏi toà văn phòng, xung quanh người đến người đi, âm thanh xe cộ ồn ào. Mọi thứ dường như đều trở thành phông nền, lần đầu tiên, trong mắt Nguyễn Manh chỉ có Trần Mặc.
0o0o0o0o0o0
Từ sau lần cùng Trần Mặc đến trung tâm tư vấn, Nguyễn Manh đối với đoạn quan hệ này cũng không khỏi trịnh trọng lên.
Nguyễn Manh cẩn thận suy nghĩ chuyện hai người có thể cùng nhau làm, kết hợp với danh sách yêu đương của Trần Mặc, cuối cùng quyết định đi ra ngoài du lịch ít ngày.
Bởi vì ngày thường Trần Mặc phải đi làm nên thời gian khởi hành được định vào cuối tuần.
Nguyễn Manh thuê một chiếc xe khá ổn, địa điểm du lịch là khu nghỉ dưỡng ở ngoại thành.
Buổi tối ngày thứ sáu hai người cùng nhau chuẩn bị hành lý. Sáng sớm ngày thứ bảy, hai người ăn bữa sáng, sau đó Nguyễn Manh lái xe bắt đầu xuất phát.
Rất nhanh xe đã đi đến đường cao tốc, trên xe, Trần Mặc chăm chú nhìn chằm chằm bản hướng dẫn, sau đó nắm chặt tay.
Nguyễn Manh nói chuyện với anh, “Anh không phải lo đâu, lúc học đại học em thường xuyên một mình lái xe đi du lịch tự túc, lúc đó em đi qua….”
“Yêu cầu em chuyên tâm lái xe, không nên nói chuyện phiếm, lúc nói chuyện, tỉ lệ xảy ra tai nạn là 56%!”
Nguyễn Manh: “……”
Cuối cùng suốt đường đi, hai người không nói chuyện với nhau nữa, trong xe chỉ có tiếng âm nhạc dịu êm vang lên.
Nguyễn Manh không so đo với Trần Mặc, cũng không cố tìm đề tài nữa, cô chuyên tâm lái xe.
Dọc hai bên đường là cánh đồng hoa hướng dương, gió nhẹ thổi qua, còn có sắc xanh nhẹ của nước biển, chỉ cần nhìn thôi cũng làm tâm trạng thoải mái hẳn lên.
Cả người Nguyễn Manh bất tri bất giác thả lỏng.
Dần dần xe đã chạy đến chân núi.
Sau khi rẽ ở khúc quanh thứ mười, đột nhiên giữa đường nhảy ra một con cừu.
Nguyễn Manh lập tức đạp phanh, may mắn là dừng lại kịp, phía trước xe đã gần như là chạm vào lông dê luôn rồi. Nguyễn Manh sợ tới mức căng cứng toàn thân, Trần Mặc ngồi bên cạnh nắm chặt tay, ngồi nghiêm chỉnh, nhìn qua không có một chút khẩn trương nào.
Đợi con dê đi qua, Nguyễn Manh lại chuẩn bị đi tiếp, phát hiện hình như xe bị hỏng.
May mắn xe đang dừng ở khu vực đỗ xe tạm thời, nếu còn đứng ở đường cao tốc thế này rất nguy hiểm, hai người đeo ba lô xuống xe.
Nguyễn Manh muốn gọi điện thoại cho công ty thuê xe, lúc này mới phát hiện cùng núi không có tín hiệu.
Trần Mặc đứng bên cạnh đã đi đến đám có gần đấy, ngồi xổm xuống không biết là đang làm gì.
Nguyễn Manh chạy qua chạy lại vẫn không thấy có tín hiệu, lúc này, Trần Mặc đã đứng lên, đi tới, đưa cho cô một thứ kì quái.
Nguyễn Manh nghi hoặc nhìn anh.
Trần Mặc giải thích, “Máy thu tín hiệu.”
Nguyễn Manh gọi lại cho công ty thuê xe, lúc này mới gọi được. Nguyễn Manh gọi một cái xe tải, sau đó đi bộ ra khỏi đường giao thông.
Ở nơi hoang vu, không có xe đi qua. Nguyễn Manh gọi điện thoại cho khu nghỉ dưỡng, không có người nhận.
Hai người đi bộ hết nửa giờ, mây trên trời càng lúc càng đen, chẳng mấy chốc mưa như trút nước.
Hai người đều không có dù và áo mưa, xung quanh toàn là cỏ cây tươi tốt, không có cái gì có thể che chắn. Một lúc sau, cả hai đều bị mưa xối ướt như gà rớt vào nồi canh.
Nguyễn Manh còn nghĩ cuối tuần hai người sẽ có một chuyến du lịch lãng mạn, không nghĩ tới lại gặp phiền phức lớn như vậy.
Lần này là do Nguyễn Manh đề nghị, cũng là Nguyễn Manh chọn địa điểm. Cho dù xảy ra nhiều chuyện như vậy nhưng Trần Mặc vẫn không có nửa lời than vãn.
– —–oOo——