Chuyện Này Quá Sức Rồi - Chương 48
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
31


Chuyện Này Quá Sức Rồi


Chương 48


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dịch: LTLT

Thời gian học quốc phòng, năm ngày liên tục đều là ngày nắng, khi học sinh lớp 11-7 vùi đầu viết văn trong lớp thì sắc trời bên ngoài đã bắt đầu chuyển sang âm u.

Nét chữ trên giấy Thiệu Trạm vô cùng quen thuộc.

Bởi vì hắn từng bắt chước.

Lục trung Lâm Giang không thể sánh bằng các trường cấp ba chuyên tập trung vào Mỹ thuật khác. Ví dụ như trường Nhị trung Lập Dương, hằng năm sinh viên thi Mỹ thuật chiếm 80%, còn trường Lục trung Lâm Giang của bọn họ dù có lật mấy trăm trang lịch sử trường trước đây cũng không thể nào tìm ra được một học sinh Mỹ thuật.

Sáu chữ “Học viện Mỹ thuật trung ương” viết như đang đùa vậy.

Nếu như Mạnh Quốc Vĩ nhìn thấy chắc là sẽ cho rằng học sinh nào đó đang nói bậy, có thể phun ra ba lít máu.

Mây đen nghịt từ đằng xa tập trung đến đây, che khuất hoàn toàn tia sáng cuối cùng từ trong khe hở của tầng mây chiếu xuống.

“Sắp xếp xong chưa?” Mạnh Quốc Vĩ lấy giấy thông báo xong về lại văn phòng, nhìn thấy một xấp giấy xếp ngay ngắn, nói, “Được rồi, vất vả cho em, tiết sau là môn Tiếng Anh đúng không? Về chuẩn bị bài trước đi.”

Thiệu Trạm đứng dậy, động tác trên tay còn nhanh hơn não, nhân lúc Mạnh Quốc Vĩ không chú ý, rút tờ giấy viết sáu chữ “học viện Mỹ thuật” ra.

“Thiệu Trạm.” Mạnh Quốc Vĩ lại gọi hắn.

Bước chân Thiệu Trạm ngừng lại.

Hắn bình tĩnh lấy tờ bài làm văn mà Mạnh Quốc Vĩ đã chấm xong đè lên trên tờ giấy kia, cầm trong tay.

Mạnh Quốc Vĩ nhớ đến cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy thiếu niên này năm lớp 10, nhiệt độ không khí giảm mấy độ khi Thiệu Trạm bước vào, ngoại trừ tờ bài thi điểm tối đa nộp sớm kia thì ấn tượng sâu sắc nhất chính là vẻ lạnh nhạt, sắc bén giữa chân mày thiếu niên. Thiệu Trạm đứng trước mặt anh bây giờ cũng không khác quá nhiều so với lúc ấy, nhưng Mạnh Quốc Vĩ luôn cảm thấy có chỗ nào đấy không còn giống nữa.

Có thể là vẻ lạnh nhạt kia đã bất giác biến mất một chút, đặc biệt là khi nhắc đến Hứa Thịnh.

“Chuyện Hứa Thịnh đánh nhau ở căn cứ Lục Châu…”

Mạnh Quốc Vĩ vẫn luôn muốn nói chuyện với Thiệu Trạm, anh đặt giấy thông báo xuống nói: “Trong mắt thầy cô, em luôn là một học sinh xuất sắc, trước đây là vậy, bây giờ cũng vậy. Có vài chuyện chúng ta sinh ra đã không thể nào lựa chọn.. Vì thế càng phải nắm chặt lúc này, có bất cứ khó khăn nào đều có thể tìm thầy.”

Thiệu Trạm ngẩn người.

Mạnh Quốc Vĩ nói có điểm dừng, anh không giỏi diễn đạt cảm xúc, quay mặt đi ho một tiếng, nói: “Đi đi.”

Thiệu Trạm vừa bước ra khỏi văn phòng thì có một học sinh đi theo sát ở sau lưng, lấy dũng khí gọi hắn lại: “Bạn Thiệu Trạm.”

Người đến là Hạng Hai Vạn Năm.

Không.

Qua đợt kiểm tra tháng lần trước, bây giờ cậu ta đã trở mình làm hạng nhất rồi.

Thiệu Trạm thật sự không hiểu giữa bọn họ có gì để nói: “Có chuyện gì sao?”

Hạng Hai Vạn Năm sầm mặt: “Tôi biết kiểm tra tháng cậu không thoải mái.”

Thiệu Trạm đứng lại nhìn cậu ta, không biết là tin tức bị tiết lộ từ chỗ nào: “…?”

Hạng Hai Vặn Năm: “Thi xong môn đầu tiên cậu còn nói đề lần này quá đơn giản, không có độ khó chút nào, đề thi giống như này 120 phút cậu có thể làm mười tờ.”

Đó là Hứa Thịnh làm màu.

Hạng Hai Vạn Năm nói: “Có phải cậu xem thường tôi không?”

“…”

“Cậu thay đổi rồi.” Ánh mắt của Hạng Hai Vạn Năm có thứ gì đó đang dần tan vỡ, “Trước đây tôi xem cậu là đối thủ mạnh nhất của tôi, vì cậu và tôi giống nhau, tôn trọng trường thi, tôn trọng cuộc thi, trân trọng mỗi một cơ hội thi cử. Tôi cho rằng chúng ta có chung niềm tin đối với việc học.”

“…”

Cuối cùng, Hạng Hai Vạn Năm ôm sách bài tập trong tay, quay đầu, lướt ngang qua người Thiệu Trạm đi mất.

Lúc Thiệu Trạm về lớp, nhìn thấy chỗ ngồi tập trung một nhóm người, lấy Hứa Thịnh làm trung tâm, Hầu Tuấn ngồi đối diện Hứa Thịnh, bọn họ nói chuyện khí thế ngút trời.

Cái tên Hứa Thịnh này bỏ đi danh hiệu “anh đại” dọa người thì nhân duyên thật sự rất tốt.

Hứa Thịnh mở chai nước khoáng, đang nghe Hầu Tuấn chia sẻ tin tức hóng hớt. Hầu Tuấn thấp giọng nói: “Anh Thịnh, ông có biết chuyện sau đó Dương Thế Uy lại bị người ta đánh không?”

Tay Hứa Thịnh khẽ rung, nước trong chai tràn ra ngoài.

“Lại bị đánh à?” Kẻ thù nhiều đến thế sao?

“Đúng vậy, chắc là chuyện sau hôm chúng ta lên sân khấu đọc bản kiểm điểm.”

Nhắc đến tên Dương Thế Uy, Hứa Thịnh cảnh cáo ở trên sân khấu ngay trước mặt mọi người vậy mà sau đó hắn ta không có đến kiếm chuyện nữa là đủ thấy lạ rồi. Hầu Tuấn có quen với mấy người bạn cũ ở Hồng Hải, sau khi đọc bản kiểm điểm xong thì không ít bạn cũ chủ động tìm đến nói chuyện, nội dung nói chuyện vô cùng có tính ám chỉ, chỉ thẳng về phía hai hot boy trong lớp bọn họ: Hầu Tử, tui hỏi cái này, bọn họ có người yêu chưa (*/ω*).

Hầu Tuấn: Học thần lớp tui hay là anh đại lớp tui, bà hỏi ai?

Bạn học cũ vội vàng bày tỏ: Đều được, đều được!

Hầu Tuấn: … Khẩu vị lớn thế à?

Nhưng mà Hầu Tuấn chỉ có thể nói trong bụng, bạn à, bạn không được đâu, bởi vì có thể bọn họ đang yêu nhau đấy, nhưng tui không có chứng cứ. Với lại, tên couple của hai người họ cũng đã có rồi, phiền ra ngoài rẽ phải đến tieba Lục trung Lâm Giang nhìn topic dài cỡ nào.

Nhưng mà chuyện này không ảnh hưởng đến chuyện Hầu Tuấn hóng hớt.

Bạn học cũ: Lại bị đánh rồi, hình như nhân lúc trời tối chặn hắn ta ở ngay gần tòa nhà ký túc xá, đánh đến mức không dám nói chuyện với ai luôn.

Chuyện này rốt cuộc là thế nào chỉ có thể đi phỏng vấn bản thân Dương Thế Uy.

Ban đầu Dương Thế Uy thật sự không muốn dễ dàng buông tha Hứa Thịnh, đã nghĩ xong đi gây sự thế nào mới vừa tự nhiên vừa không gượng gạo. Nhưng mà huấn luyện buổi tối vừa mới kết thúc, trên đường về phòng ký túc, từ đầu ngõ hẻm có một bóng người chậm rãi bước ra.

Bóng người này hắn ta rất quen thuộc.

Do mới tắm xong nên không mặc quân phục màu xanh lam của Lục trung Lâm Giang, chỉ mặc một cái áo thun mỏng, vì thế tỉ lệ trùng với người kia trong trí nhớ càng cao hơn.

Dương Thế Uy còn chưa kịp phản ứng thì giây tiếp theo lưng đã tiếp xúc thân mật với mặt đường trải nhựa của căn cứ Lục Châu, ngay sau đó là một cơn đau đớn giống như bị nổ tung, bùng lên từ chỗ xương sườn của hắn ta.

Giọng nói thiếu niên lạnh đến đáng sợ, sự hung ác và gai góc mà bình thường đè nén dường như bao phủ lên người hắn, đã rất lâu rồi hắn không đánh nhau với người khác: “Tao tìm mày không phải vì mày nói lung tung.”

“Tay nào đánh cậu ấy?” Giọng nói thiếu niên gằn xuống, “Nói.”

“…”

Hứa Thịnh hóng hớt được một nửa thì phát hiện Hầu Tuấn cũng không biết xảy ra chuyện gì, ngửa đầu uống một ngụm nước, cười nói: “Cậu có thể hóng hớt rõ ràng xong lại đến không?”

Hứa Thịnh nhìn thấy Thiệu Trạm bước vào từ cửa lớp, vặn nắp chai lại, gọi: “… Bạn cùng bàn.”

Thiệu Trạm không có nổi giận cũng lười tính sổ với cậu chuyện khi kiểm tra tháng lần nữa.

Chuông vào lớp reo lên.

Đám Hầu Tuấn giải tán, Thiệu Trạm kéo ghế ra: “Đang nói gì?”

Hứa Thịnh nói: “Nói về một người không quan trọng. Hầu Tử nói Dương Thế Uy lại bị người khác đánh, hắn ta đúng là gây thù vô số, tuy không biết là ai nhưng mà đánh hay lắm.”

Thiệu Trạm không lên tiếng.

Hứa Thịnh quay đầu, nhìn chằm chằm Thiệu Trạm một lúc lâu, cậu nhìn xuyên qua chiếc áo đồng phục mà cuối cùng Thiệu Trạm cũng không còn cài đến cúc áo trên cùng nữa, trong đầu bỗng dưng xuất hiện một suy nghĩ, cũng có thể gọi là trực giác, cậu hỏi: “Buổi tối hôm đọc kiểm điểm, cậu không ở phòng ký túc đúng không?”

Thiệu Trạm: “Điều tra* à?”

Cái từ điều tra này nghe vào bỗng dưng có vài ý nghĩa khác. (*Gốc là 查岗: mang nghĩa sếp muốn xem nhân viên có đang làm việc không, còn giữa người yêu với nhau thì từ này mang nghĩa tra hỏi người kia đã đi đâu, làm việc gì)

Hứa Thịnh: “… Cũng không phải.”

Thiệu Trạm chuyển chủ đề, nhắc nhở cậu: “Vào lớp rồi.”

Cả buổi sáng, bầu trời vẫn mây đen cuồn cuộn.

Tiết học này Hứa Thịnh học vô cùng lo lắng, lo lắng đến mức nằm sấp trên bàn cũng không ngủ được, chơi game cũng không thể nào chơi hết cả ván giống như trước đây, chơi được một nửa thì tắt.

Thời tiết mắc toi này!

Có khi nào lát nữa bỗng nhiên vang lên một tiếng sấm không?

Hứa Thịnh thật sự sợ tiếng sấm xuất quỷ nhập thần kia.

Cậu không ngủ được, nằm sấp trên bàn lấy bút chọt Thiệu Trạm: “Này.”

Tiết cuối cùng của buổi sáng là tiết Sinh, giáo viên môn Sinh đang cho một câu hỏi ở trên bảng, bảo bọn họ viết vào vở bài tập.

Tốc độ viết đề của Thiệu Trạm rất nhanh, những người khác còn đang chép đề thì hắn đã cầm bút viết câu trả lời: “Nói.”

Hứa Thịnh: “Lát nữa nếu như sét đánh thì làm sao đây?”

Ngòi bút của Thiệu Trạm ngừng lại.

Hứa Thịnh tiếp tục tưởng tượng suy đoán đáng sợ này: “Tuy hai lần trước đều không phải vì trời mưa nên mới bị sét đánh, với lại những người khác cũng không nghe thấy tiếng sấm, nhưng cũng không thể loại trừ sét bình thường đánh cũng sẽ đổi…”

Bên ngoài cửa sổ, sau nửa ngày ủ sắc trời u ám, tầng mây gợn sóng, ánh chớp lóe lên, mưa to như trút nước.

“Đệt.”

Hứa Thịnh càng hoảng hơn.

Cậu, Hứa Thịnh, cả đời này dường như không có sợ thứ gì.

Phim hình sự coi như là một.

Bây giờ thêm một cái, sét đánh.

Hôm nay áo Hứa Thịnh mặc có mũ, uể oải nằm sấp một hồi, chỉ có thể nhìn thấy một nửa đường cong của cái cằm, còn mơ hồ thấy được một chút chóp mũi, tóc mái che ở trước mắt.

Sau khi Thiệu Trạm viết xong câu trả lời, dùng bàn tay cầm bút kéo cái mũ trên đầu cậu về trước, che khuất nửa gương mặt còn lại: “Nghĩ bậy gì đó?”

Giáo viên môn Sinh đứng trên bục giảng, chút động tĩnh ở dưới đều nhìn thấy rõ ràng.

Giáo viên luôn thiên vị với người có thành tích tốt, bình thường Hứa Thịnh gây chuyện không ít, với lại đúng là Hứa Thịnh tìm Thiệu Trạm nói chuyện trước, cô nghiêm giọng nói: “Hứa Thịnh, em đứng lên.”

Hứa Thịnh kéo mũ xuống, đứng lên.

Cơn giận của giáo viên môn Sinh bùng lên, giày cao gót bước trên sàn nhà, đi đến hai bước: “Vừa rồi em đang làm gì? Tôi cho em một cơ hội, tự mình thừa nhận lỗi sai.”

Hứa Thịnh: “Em đang quấy rối bạn cùng bàn của em ạ.”

Thiệu Trạm: “…”

Giáo viên môn Sinh không ngờ Hứa Thịnh lại thẳng thắn như vậy: “…”

Các bạn học sinh khác: “…”

Hầu Tuấn: “Không hổ là anh Thịnh, từ “quấy rối” này dùng rất hay, có linh hồn.”

Tuy trên lớp xảy ra một sự cố nho nhỏ, cơn mưa ngoài cửa sổ càng ngày càng lớn, mơ hồ có tiếng sấm ầm ầm, nhưng giống như động cơ không ngừng tắt máy, sấm sét này không hề đánh xuống.

Sau khi tan học, Hứa Thịnh mở khóa màn hình điện thoại.

Dự báo thời tiết.

Trời mưa, nhiệt độ 34 độ C.

Dù cơn mưa này chắc chỉ là một hiện tượng thời tiết tự nhiên nhưng vẫn nhắc nhở Hứa Thịnh.

Cậu với Thiệu Trạm có thể bỗng nhiên hoán đổi lần thứ hai ở căn cứ Lục Châu thì sẽ có lần thứ ba, lần thứ tư…

Sau tiết tự học buổi tối, mưa nhỏ dần, Hứa Thịnh mang tâm trạng căng thẳng cả một ngày, thật lâu cũng không ngủ được.

Cậu nằm trên giường, sau khi suy nghĩ một hồi ấn vào ảnh đại diện của Thiệu Trạm.

S: Tôi nghĩ rồi.

Thiệu Trạm: Nghĩ cái gì?

S: Chúng ta phải nghĩ cách.

S: Tiên phát chế lôi. (*chế từ “tiên phát chế nhân”, nghĩa là đánh đòn phủ đầu)

S: Không thể ngồi chờ chết.

Có đôi khi Hứa Thịnh cũng rất khâm phục trí thông minh của mình.

Ý định của cậu vốn là muốn tìm Thiệu Trạm thương lượng đối sách, nhưng gửi xong mấy tin thì trong đầu tự động nhảy ra một suy nghĩ tuyệt vời.

Hứa Thịnh thoát khỏi wechat, mở app Taobao.

Ở thanh tìm kiếm gõ xuống mấy chữ, tốc độ mạng của tòa nhà ký túc không tốt, cách mấy giấy mới hiện ra trang đang tải.

Ở giao diện bỗng chống hiện lên một loạt ảnh hiệu ứng sấm sét!

Tiêu đề của ảnh là “cột thu lôi bằng inox chất lượng cao”.

Hứa Thịnh nhìn những tấm hình này suy nghĩ hai giây, nhớ đến chắc trường có trang bị cột thu lôi, xem ra không có tác dụng, sét đánh đến càng dữ hơn.

Trong đầu Hứa Thịnh lại nhảy ra một suy nghĩ tuyệt vời hơn.

Cậu gõ ở trang tìm kiếm: Quần áo cách điện cao áp.

Giao diện nhanh chóng tải một bộ cách điện màu vàng giống như áo mưa!

Hai lớp chống cháy, chất liệu cách nhiệt.

Chịu được, tiếp nhận điện áp 1kV/3kV/5kV, thời gian 1 phút.

Ba lớp EVA, băng dính ma thuật, kiểu quần yếm.

Bộ đồ cách điện này từ bao tay đến giầy đều đủ cả.

Trong giao diện giới thiệu chi tiết còn gắn một hàng chữ quảng cáo nhỏ màu vàng im đậm viền đen, nhìn qua thì giống như “hai bộ giảm 20%” vậy, chỉ là mấy hàng chữ màu vàng này viết:

An toàn xài bền, chống sét chống điện.

Công nghệ cao cấp, lâu bền không đổi – Một bộ quần áo cách điện bảo vệ an toàn cho bạn, làm ra để tránh sét.

Chúng tôi hứa, tránh sét!

Không tránh được, hoàn tiền vô điều kiện!

———————–

Hình ảnh bộ đồ cách điện:

Còn đây là hình ảnh chibi được tặng kèm trong tập 1 sắp xuất bản:

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN