Một tuân mới, cơn gió buổi sáng có hơi lạnh.
“Các em học sinh, kỳ thi giữa kỳ đã kết thúc, dù thi thế nào thì nhiệm vụ cấp bách bây giờ của chúng ta là phải điều chỉnh tốt trạng thái của mình cho tốt, một lần thi cũng không đại diện cho điều gì.” Thứ hai, Mạnh Quốc Vĩ nhân lúc học tự học, bảo cán sự bộ môn phát bài thi xuống đồng thời làm công tác khai thông cho mọi người, “Lần này lớp chúng ta thi rất tốt, đặc biệt là môn toán, điểm trung bình xếp hạng nhất toàn khối.”
Mạnh Quốc Vĩ nói đến đây thì hiếm khi vui mừng: “Lớp chúng ta có thực lực! Lần này bạn Hứa Thịnh tiến bộ vô cùng lớn! Đặc biệt nhắc đến để biểu dương.”
Lớp 11-7 có khi nào được hạng nhất đâu chứ?!
Tuy trong lớp có sự tồn tại nghịch thiên của Thiệu Trạm nhưng lực sát thương của Hứa Thịnh còn mạnh hơn. Thiệu Trạm có thể cao hơn hạng hai mười mấy điểm, Hứa Thịnh thì có thể dùng sức của một mình cậu kéo dài khoảng cách mấy chục điểm với hạng áp chọt, không sánh bằng.
Lúc Mạnh Quốc Vĩ nhận lớp này thì chưa từng hi vọng xa vời chuyện điểm trung bình hạng nhất khối không thực tế này.
Nhưng mà bây giờ đã không giống ngày xưa rồi, Hứa Thịnh của lớp bọn họ đã phát huy thực lực thật sự của mình!
Tối qua Hứa Thịnh ngủ không ngon, ngồi ở dãy cuối cùng, trông như không có chút gợn sóng, thật sự muốn ngủ, cả người trông càng sâu không lường được.
Mạnh Quốc Vĩ nói xong, dưới lớp ào ào hưởng ứng.
Hầu Tuấn: “Anh Thịnh đỉnh ghê.”
Đàm Khải khen ngợi: “Thực ra tôi đã sớm phát hiện trên người anh Thịnh có một khía chất không tầm thường rồi. Đúng thế, là cảm giác của người giỏi giang.”
Vấn đề Khưu Thu nói vừa thực tế vừa ý nghĩa, cũng là vấn đề mà mọi người rất muốn hỏi nhưng vẫn không có cơ hội hỏi: “Anh Thịnh, có thể chia sẻ bí quyết học tập của ông cho tụi tui không?”
Tiểu thiên tài Toán học trông bình thường – Hứa Thịnh trước khi đến phòng học đã đoán được thứ hai này sẽ công bố điểm, tuy đã chuẩn bị xong xuôi nhưng cơn ngủ gật lúc này vẫn bị bọn họ hù cho tỉnh một nửa: “…”
Cậu thì có bí quyết gì.
Cũng không thể nói đầu tiên cậu phải có một người bạn trai.
Sau đó cậu còn phải bị sét đánh một lần.
Một lúc sau, Hứa Thịnh nói: “Xem nhiều, đọc nhiều, làm nhiều.”
Quy tắc ba nhiều, câu trả lời rất khuôn mẫu.
Hứa Thịnh trả lời xong thì chột dạ nhìn Thiệu Trạm, thấy hắn không có ý kiến mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi Hứa Thịnh thở phào xong lại không dám nhìn Thiệu Trạm, vừa nhìn thì sẽ nhớ lại cảnh tượng tối hôm qua.
Thiệu Trạm cũng như thế.
Ngón tay Hứa Thịnh thon dài, dáng vẻ cầm cọ rất đẹp, lúc làm chuyện kia cũng rất đẹp.
Vốn dĩ Thiệu Trạm muốn thưởng cho cậu, cuối cùng cảm thấy mình càng giống người được thưởng hơn, vẫn không biết xấu hổ mà nhỏ giọng nói: “Phần thưởng thi giữa kỳ.”
Hứa Thịnh đã nói không nên lời nữa, vùi đầu xuống, cổ áo bị rơi ra một nửa để lộ xương quai xanh.
Thứ bảy hôm qua, Thiệu Trạm bị đám Hầu Tuấn quấn lấy đoán điểm, sau đó lại tập trung học tự học, phần thưởng kỳ thi giữa kỳ đã nói vẫn luôn kéo dài chưa có thời gian đưa.
Hứa Thịnh không ngờ phần thưởng nhận được là thế này.
Cuối cùng Hứa Thịnh về phòng, lần mò tắm rửa. Sau khi nằm xuống, cả người cậu vẫn nóng vô cùng, giống như không những không tỉnh rượu mà còn khiến người ta say thêm.
Mạnh Quốc Vĩ tiếp tục nói trên bục giảng: “Thầy đã nói về sắp xếp thời khóa biểu trong thời gian sắp tới của chúng ta. Hôm nay chủ yếu phân tích bài thi, nội dung bài học mới còn lại không nhiều. Sau khi học hết trong tuần này thì chúng ta bắt đầu giai đoạn tổng ôn tập, chuẩn bị cho kỳ thi cuối cùng.”
Cuộc sống học tập của Lục trung Lâm Giang ngoại trừ kì thi thì vẫn là kì thi. Giảng xong bài thi này thì nhanh chóng làm một bài thi mẫu, các bài kiểm tra lớn nhỏ của học kỳ này đã có thể chồng thành một xấp rồi.
Thiệu Trạm cong ngón tay gõ lên bàn mấy cái, hỏi cậu: “Khó chịu à?”
“Vẫn ổn.” Khó chịu thì không khó chịu, chỉ là ngày hôm sau sau khi say rượu rất muốn ngủ, Hứa Thịnh lấy điện thoại ở trong hộc bàn ra, “Chỉ là có hơi buồn ngủ, lát nữa tôi không ra sân trường, cậu bao che cho tôi đi.”
Chuyện bảo học thần làm trái nội quy cùng cậu, bây giờ Hứa Thịnh đã làm vô cùng quen thuộc rồi.
Thiệu Trạm không từ chối: “Lúc tôi ra sân trường thì lại ngủ thêm một lát.”
Hứa Thịnh cười, mở màn hình điện thoại, vì sợ bị người ta nhìn thấy sáng sớm chơi điện thoại, cũng sợ bị người ta nghe thấy cậu nói chuyện, nửa người trên nằm sấp xuống, nằm nhoài trên bàn nhỏ giọng nói: “Hôm nay sao anh lại dễ nói chuyện như vậy?”
Trước đây Thiệu Trạm sẽ bắt cậu xin mấy lần, ví dụ như lúc xếp chăn ở căn cứ Lục Châu.
Thiệu Trạm nghiêng đầu nhìn cậu, hiếm khi mất tập trung trong lớp, sắp xếp chương trình học mà Mạnh Quốc Vĩ đang nói trên bục giảng không nghe lọt chữ nào. Bắt đầu từ lúc ngồi trong lớp thì sự chú ý của hắn đã ở trên con người bên cạnh này: “Ai bảo bây giờ tôi làm đồng phạm chứ?”
Hứa Thịnh sửng sốt sau đó mới nhớ ra câu “muốn vi phạm cùng tôi không” mà cậu hỏi lúc đó.
“Tôi là đồng phạm”.
Ở trong thời niên thiếu đặc biệt, ngây ngô, ngông cuồng thì bốn chữ này rung động lòng người hơn bất cứ lời âu yếm nào.
Ngón tay Hứa Thịnh khựng lại một chút mới tiếp tục tìm người trong danh sách trò chuyện, tìm thấy “Trương Phong”.
S: Người anh em.
S: Có đồng phục mùa thu không? Ngày mai cho tao mượn một bộ.
Trương Phong trả lời vô cùng nhanh.
Trương Phong: Chẳng lẽ tao là đứa bán đồng phục hả?!
Trương Phong: Đồng phục của mày đâu, mày không giữ bộ nào à?
S: Ném sạch hết rồi.
S: Gần đây hạ nhiệt độ, có hơi lạnh.
S: Chủ yếu cũng không ngờ rằng tao sẽ có ngày hôm nay.
Trương Phong:…
Lần thi học kỳ này Trương Phong thi nát bét cực kỳ, đang tự kỉ đây, đặc biệt là nghe thấy học sinh Hứa Thịnh của lớp 11-7 bỗng nhiên xuất sắc, thi được 113 điểm. Cậu ta nhìn bài thi 85 điểm của mình, bắt đầu suy nghĩ về cuộc đời: Trước đây đều là mình ném Hứa Thịnh ra xa đằng sau… Rốt cuộc thế giới này bị sao thế? Người anh em học dốt ngày xưa trở thành tuyển thủ xuất sắc thiên phú dị bẩm của hôm nay.
Đang rầu rĩ thì nhìn thấy tin nhắn Hứa Thịnh gửi đến.
Cậu ta thực sự không có nhiều đồng phục mùa thu.
S: Được thôi, vậy tao hỏi người khác.
Trương Phong đổi chủ đề, cậu ta nghĩ đế cuối cùng cũng nghĩ thông suốt: Mày có cách học gì không? Chi sẻ tí đi.
Trương Phong: Đại ca, tinh thần học hành bừng bừng của mày đã lây cho tao rồi, tao định tiến bộ cùng mày.
Hứa Thịnh không ngờ rằng cả thế giới đều đuổi theo cậu hỏi cách học.
Đầu cậu đau muốn nứt ra.
S: … Không có đồng phục thì biến.
Hứa Thịnh cảm thấy mình đúng là đã suy diễn cái từ học sinh kém này đến cực hạn, ngay cả đồng phục cũng phải chắp vá lung tung. Lúc đầu học Toán cậu thậm chí còn dùng sách của Thiệu Trạm. Cậu gãi đầu, định gắng gượng qua ngày hôm nay.
Khoảng thời gian này thời tiết hạ nhiệt độ, tuần trước còn đỡ, chỉ qua một cuối tuần mà giống như từ mùa hè bước vào mùa đông, bỏ qua luôn giai đoạn mùa thu.
Tiết tự học qua đi, Mạnh Quốc Vĩ thu dọn sách giáo khoa đi ra bên ngoài. Học sinh trong lớp cũng tụm năm tụm ba xếp hàng định đi đến sân trường.
Hứa Thịnh chống cằm, sắp nhắm mắt lại thì nghe thấy một tiếng “roẹt” rất nhỏ, giống như tiếng khóa kéo di chuyển, còn chưa mở mắt ra thì trên vai đã được người ta khoác lên thứ gì đó… còn mang mùi hương quen thuộc, giống hệt mùi hương bao trùm cậu lúc cậu ngồi trên người Thiệu Trạm tối hôm qua.
“Cậu ngủ như này…” Thiệu Trạm vốn đã ra ngoài nhưng không xuống lầu cùng mọi người mà quay lại cởi áo khoác nói, “Không sợ lạnh à?”
Hứa Thịnh: “… Vậy cậu mặc gì?”
“Lát nữa tôi về phòng ký túc một chuyến.” Thiệu Trạm nói, “Trong phòng còn một cái.”
Thiệu Trạm không thể ở trong lớp quá lâu, hắn nói xong lại xoa nhẹ đầu Hứa Thịnh một cái mới đi xuống lầu tập hợp.
Hứa Thịnh có hơi ngơ ngác, cộng thêm vốn chưa tỉnh ngủ, “ừ” một tiếng, sau khi Thiệu Trạm đi mới mặc đồng phục vào.
Cỡ áo hai người mặc gần bằng nhau, với lại đồng phục mùa thu vốn rộng rãi, mặc vào vừa vặn người, chỉ là tay áo có hơi dài một chút, còn dính nhiệt độ cơ thể của đối phương. Ngón tay Hứa Thịnh thò ra hơn nửa đoạn từ trong tay áo, cảm thấy cảm giác lén mặc đồng phục của bạn trai không tệ lắm.
Trước khi cậu nằm sấp lại một lần nữa thì tin nhắn của Trương Phong lại đến.
Trương Phong: Tao tìm bạn trong lớp mượn được rồi, cậu ta còn dư một bộ, ngày mai đưa đồng phục cho mày ha?
Hứa Thịnh nhúc nhích ngón tay, gõ chữ trả lời.
S: Không cần.
S: Mượn được rồi.
Hứa Thịnh rất muốn gửi tiếp một câu: Của bạn trai.
Con trai độ tuổi này tinh thần và thể lực được bổ sung rất nhanh, chỉ một tiết thời gian thể dục buổi sáng cũng bổ sung gần xong. Lúc đám Hầu Tuấn vây xung quanh Thiệu Trạm bước vào cửa, Hứa Thịnh vừa ngủ dậy.
Hầu Tuấn: “Anh Trạm, lần này ông lại nhất khối, Toán học, tổng hợp đều được điểm cao nhất, tiếng Anh 148, đúng là thánh mà.”
Đàm Khải: “Tui nói rồi mà, lần trước là sức khỏe anh Trạm không tốt, nếu không thì Hạng Hai Vạn Năm sao có thể có cơ hội được hạng nhất, anh Trạm của chúng ta là ai chứ? Đó là tư duy lanh lẹ, thông minh tuyệt đỉnh trong phòng thi…”
Hạng nhất khối, tất cả các môn đều gần điểm tuyệt đối, mỗi lần có điểm bọn họ đều bị thao tác giống như “thánh” làm lóa mắt.
Đàm Khải nịnh được một nửa, bước vào cửa nhìn thấy Hứa Thịnh đang dựa tường mở chai nước: “… Anh Thịnh, thay áo rồi à?”
Nếu như cậu ta nhớ không lầm thì sáng nay anh Thịnh vẫn mặc áo tay ngắn.
Hứa Thịnh “ừ” một tiếng.
Đàm Khải thật lòng thật dạ tự ti nói: “Cùng một bộ đồng phục giống nhau, vì sao hiệu quả mặc vào lại khác biệt lớn như thế? Lần bình chọn đồng phục trước đó mà đổi người mẫu thì đồng phục trường chúng ta tuyệt đối có thể lội ngược dòng, thoát khỏi vận mệnh bị chế giễu.”
“Tuy về vẻ ngoại ông thật sự khó vượt qua tôi.” Hứa Thịnh thở dài, lắm mồm với cậu ta, “Nhưng mà cậu có thể cố gắng tu dưỡng, phát triển cái đẹp bên trong.”
Đàm Khải: “… Coi như ông đang an ủi đúng không?”
Hứa Thịnh: “Cho là vậy đi.”
Thiệu Trạm vừa rồi đi quá gấp, còn chưa kịp nhìn thấy dáng vẻ Hứa Thịnh mặc đồng phục của mình. Phong cách mặc đồng phục của Hứa Thịnh hoàn toàn khác biệt với hắn. Một người thì lạnh nhạt cấm dục, kéo khóa nghiêm chỉnh lên tận cùng, Hứa Thịnh thì khác hẳn với hắn, khóa chẳng kéo đàng hoàng, kẹt ngay trước ngực, làm nổi bật vẻ tùy ý của con người này.
Không ai biết áo khoác đồng phục trên người Hứa Thịnh thực ra là của Thiệu Trạm.
Cộng thêm vừa rồi Thiệu Trạm giữa đường về phòng lấy đồng phục mới, cho nên không thu hút sự chú ý của ai.
Thiệu Trạm nhìn cậu, phát hiện so với việc bảo cậu mặc quần áo thì cảm xúc muốn tự tay lột ra càng mãnh liệt hơn, hắn đè xuống cảm xúc này nhắc nhở cậu: “Kéo khóa lên.”
Hứa Thịnh ngủ rất thoải mái, tâm trạng cũng tốt hơn, không thèm để ý vấn đề kéo khóa: “Ừm.”
Tiết học buổi sáng đều giảng bài thi.
Hứa Thịnh xem lại bài thi giữa kỳ cùng Chu Viễn một lần. Thực ra điểm mất lần này của cậu đều là chỗ mà người bình thường dễ bị mất điểm. Sau khi nghe Chu Viễn lựa những câu này để giảng thì Hứa Thịnh cầm bút bổ sung đáp án chính xác vào một góc bài thi.
Có hai câu sai Thiệu Trạm từng giảng nhưng số lượng câu hỏi cần phải ôn lúc đó thực sự quá nhiều không thể làm đến mức đề nào cũng nhớ kỹ.
Nếu như có thể cho cậu với Thiệu Trạm thêm mấy ngày thì đề này thi được 120 điểm không khó.
“Câu này có phải cậu cũng từng đoán cho tôi không?” Tranh thủ lúc Chu Viễn xoay người viết đề lên bảng, đầu ngón tay của Hứa Thịnh chỉ vào câu hỏi cuối cùng của bài thi, “Hình học không gian, bạn trai lợi hại ghê.”
Thiệu Trạm đã nhìn bài thi của cậu một lần: “Có biết phần thi của câu hỏi cuối cùng là gì không?”
Hứa Thịnh ở phòng thi vì để tranh thủ thời gian làm câu biết làm nên gặp câu hỏi cuối cùng thì bỏ qua luôn, không có nghĩ nhiều.
Câu hỏi này Chu Viễn chỉ giảng một lần, chắc là Hứa Thịnh vẫn không nghe hiểu.
Thiệu Trạm định đơn giản giảng lại một lần trước.
Vừa giảng xong, Hứa Thịnh không nói mình nghe không hiểu mà ngược lại nói: “Thực ra tôi có hơi hối hận.”
Giọng nói của Hứa Thịnh nhỏ dần, bàn tay đang cầm bút, lòng bàn tay co lại ở trong tay áo, chỉ còn mấy ngón tay lộ ra bên ngoài, cầm ống tay áo nói: “Sớm biết thì bộ đồng phục trước đây cũng tìm cậu mượn rồi.”