Cô không muốn đả kích sự tích cực của bạn cùng lớp, nội tâm đang kêu gào: Có thể có mấy người bình thường tới tham gia được không hả?
Toàn bộ quá trình Hứa Thịnh đều ngồi im không nhúc nhích.
Thí sinh Hứa Thịnh bị cấm không được tham gia bình chọn trang trí bảng đen hồi trước thật sự không muốn tham gia. Nếu cậu tham gia, lớp khác sẽ hoàn toàn không đấu lại được. Với lại trong lớp có không ít người muốn tham gia, cậu cũng không muốn cướp mất cơ hội của bọn họ, chỉ là khi nghe đến nhóm nhỏ phụ trách bảng đen của lớp 7 lần này, trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy dao động.
Ngủ cũng không ngủ được, cậu cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, nhận được lời mời của bạn tốt Trương Phong, suy nghĩ đến chuyện kết hợp học tập nghỉ ngơi, hiếm khi nào online đánh một trận game.
Hứa Thịnh dùng sách che chắn trước mặt, báo cáo trước cho bạn trai: “Tôi chơi một trận game với Trương Phong nhé.”
Thiệu Trạm: “Chơi đi, hỏi tôi làm gì?”
Hứa Thịnh bật cười, cậu rụt cả người lại vào trong góc, tư thế ngồi như không ngồi, tưởng rằng đã hạ thấp cảm giác tồn tại của bản thân nhưng vẫn vô cùng thu hút sự chú ý của người khác: “Báo cáo trước, sợ cậu ghen.”
Thiệu Trạm: “Nếu tôi bảo thế cậu có không chơi nữa không?”
Hứa Thịnh: “Vậy tôi sẽ cầu xin cậu.”
S: Đánh một trận nào.
Hơn hai tháng nay Trương Phong chưa được chơi game với Hứa Thịnh: Gần đây mày làm gì thế?
Cứ nhắc đến cái này là Hứa Thịnh có chuyện để kể ngay.
S: Gần đây bận cùng nhau học tập với bạn cùng bàn của tao.
Trương Phong: ??
Hứa Thịnh nói bằng giọng điệu khác hẳn so với trước đây: Mày cũng nên học tập cho tốt vào, không còn nhiều thời gian đâu, sắp thi Đại học rồi, có thể lấy tao làm mục tiêu, học tập cho giỏi.
Khưu Thu đứng trên bục giảng, quét ánh mắt xuống phía dưới. Cô có hiểu đại khái về bạn cùng lớp 7, cũng thật sự không tìm ra được người nào thích hợp. Ánh mắt cô gái không kiểm soát được mà bị hấp dẫn, sự thật là ở hàng cuối có hai đại ca rất khó khiến người ta phớt lờ——–Vì vậy cô nhìn thấy Hứa Thịnh chơi game, cậu trai cúi đầu, tóc mái rơi trước mắt, lúc chơi điện thoại hơi dựa người ra đằng sau, cái ghế hơi bấp bênh, tư thế rất phách lối, trên bàn còn làm bộ làm tịch mở một cuốn sách.
Ngồi bên cạnh Hứa Thịnh là một người đang giải đề, dường như rất dung túng bao che cho cậu, trước khi sách đổ xuống còn đưa tay ra đỡ.
Khưu Thu thu hồi ánh mắt, chỉ có thể cam chịu số phận ghi vào tờ đăng ký hai cái tên Đàm Khải và Viên Tự Cường.
Khưu Thu viết xong thì hai mắt tối sầm lại, cảm thấy lớp 11-7 bọn họ lần này toang thật rồi.
Bình chọn trang trí bảng đen có thời gian chuẩn bị một tuần, thứ sáu tuần sau tiến hành bình chọn. Chủ đề rất đơn giản, khích lệ sự hăng hái của bọn họ, chỉ có hai chữ: “Hái sao“.
Trên hành lang, bằng mắt thường cũng có thể thấy học sinh đông hơn, mỗi giờ học trên hành lang cũng có học sinh thoắt ẩn thoắt hiện, đều là những học sinh lớp 11 cố gắng tạo ra những điều thú vị trong cuộc sống khô khan nhàm chán của mình.
Hầu Tuấn lại gần nói: “Thấy đám người kia không? Đều là gián điệp bình chọn bảng đen hết đấy.”
Hứa Thịnh: “?” Mẹ nó lại còn có cả gián điệp?
Hầu Tuấn giải thích: “Chính là chịu trách nhiệm sang các lớp khác xem thiết kế như thế nào, sau đó trở về cải tiến thành bảng của lớp mình, hàng năm đều như vậy. Sự cạnh tranh vô cùng mạnh.”
Hứa Thịnh không hiểu lắm, học sinh Lục Trung Lâm Giang đã rảnh rỗi đến mức này rồi sao?
Khưu Thu không rảnh đi quan tâm lớp khác làm thế nào, cô đã làm xong giai đoạn đầu tiên là sắp xếp bố cục của bản thiết kế, định vẽ bầu trời sao: “Bên trên để ngôi sao được không? Sau đó phía dưới sẽ là một hàng người, chính là cái kiểu đưa tay lên bầu trời ấy, hiểu không? Có thể cảm nhận được chứ?”
Thí sinh Đàm Khải từng đạt giải ba trong cuộc thi tô màu bằng bút sáp do nhà trẻ tổ chức trịnh trọng gật đầu: “Chắc là tôi có thể cảm nhận được đại khái.”
Khưu Thu không quá tin tưởng, nhưng việc đã đến nước này cũng chỉ có thể giao cho Đàm Khải.
Đàm Khải rất tự tin: “Yên tâm giao cho tôi đi, không thành vấn đề!”
Trang trí bảng đen phải đợi vẽ xong phần nền mới có thể viết được chữ, bản thảo giao cho Văn Hào viết, cảm hứng văn chương của Văn Hào rất dạt dào, đã nghĩ ra được không dưới ba bài thơ.
Hứa Thịnh nói không tham gia, nhưng mà dù sao vị trí ngồi lại rất gần tấm bảng đen cuối lớp, muốn lờ đi cũng rất khó, có lúc chỗ ghế trống để đứng không đủ, cậu chủ động đứng dậy nói: “Đứng lên ghế tôi này.”
Khưu Thu: “Cảm ơn Thịnh ca, cậu ngồi đâu đó?”
“Tôi ngồi trên bàn là được”, Hứa Thịnh đâu cũng có thể ngồi được, giờ nghỉ trưa còn ngồi hẳn lên bàn học giải đề, nói với bọn họ, “Mấy cậu cứ dùng trước đi.”
Tiến triển trang trí bảng đen rất chậm, ban đầu Khưu Thu hăng hái mười phần, ý tưởng thiết kế bảng được kiểm soát vô cùng tốt, tuy nhiên có vẻ như bạn cùng lớp không theo kịp được khiến cho cô nàng thấy được cái gì gọi là thực tế phũ phàng: “…”
Trước ngày bình chọn trang trí bảng đen, tâm trạng Khưu Thu hoàn toàn sụp đổ. Giờ tự học buổi tối hôm đó, Khưu Thu đến phòng làm việc một lát, sau khi trở về thì gục xuống bàn bất động. Hai người Hứa Thịnh và Thiệu Trạm cùng vừa về từ phòng làm việc, lúc đi ngang qua chỗ Khưu Thu, Hứa Thịnh muốn trêu chọc cô một chút theo thói quen: “Chị Thu à, bài tập làm xong chưa? Cần mượn chép của tôi không?”
Khưu Thu không lên tiếng, bả vai khẽ run lên.
“…” Hứa Thịnh thu tay về, “Khóc à?”
Bạn cùng bàn của Khưu Thu là một nữ sinh đeo mắt kính, cô gái nhỏ giọng nói: “Vừa rồi bọn tôi vừa về từ phòng làm việc giáo viên, nghe thấy trên hành lang có người đang bàn tán bảng đen của lớp chúng ta, lời nói hơi quá đáng, Khưu Khưu vốn đã sốt ruột lo lắng rồi, lúc về thì thành như vậy…”
Thiệu Trạm hoàn toàn không có biện pháp gì với chuyện nữ sinh khóc: “Đừng có nhìn tôi.”
Đây là sở trường của Hứa Thịnh, cậu vỗ nhẹ mấy cái lên đầu Khưu Thu: “Chị Thu à, tôi cảm thấy bảng đen lớp chúng ta được trang trí rất là——-” Đang nói giữa chừng, mấy ngày nay Hứa Thịnh không có để ý đến, nói đến đây mới quay đầu nhìn ra đằng sau, nuốt luôn hai chữ “tạm ổn” trở lại.
Hoàn toàn không ổn tí nào.
Đàm Khải hoàn toàn phát huy trọn vẹn được tài năng hạng ba của nhà trẻ, biến bầu trời sao thành những mảng chấm bi đầy màu sắc, đừng nhắc đến một hàng người ở phía dưới.
Nếu lớp bọn họ thật sự mang cái bảng này đi tham gia, không cần nghĩ nhiều, khẳng định đội sổ luôn.
Hứa Thịnh còn nói: “Mặc dù ý tưởng tạm được, nhưng mà tổng thể khiến cho người ta cảm giác khá là…như kiểu ‘Trước mắt sáng lên, những chấm bi này mới lạ và độc đáo’ ấy. Đứa nào không có mắt nói năng linh tinh thế, tôi và Trạm ca đi đánh nó.”
Hiếm khi nào Thiệu Trạm không phản bác.
Có người tới an ủi nhưng bả vai Khưu Thu còn run nhiều hơn.
Cô rất có tinh thần trách nhiệm, lần tổ chức hoạt động này cũng đã cố gắng hết sức, nhưng nghe thấy người khác nói lớp mình như vậy luôn cảm thấy bản thân không hoàn thành công việc, tăng thêm gánh nặng tư tưởng.
Khưu Thu đang muốn lau nước mắt nói “Tôi không sao đâu”, nghe thấy động tĩnh bên cạnh, sau đó cảm giác được tờ giấy đang bị đè dưới cánh tay mình bị người khác rút ra.
Cô nghĩ một lát mới nhớ ra đó là tờ giấy đăng ký.
Khưu Thu ngẩn người, cả người vẫn nằm bò ra, nhìn qua khe hở từ khuỷu tay thấy một bàn tay, ngón tay chàng trai nhỏ dài, cầm bút điền lên tờ đăng ký.
Chữ viết vẫn cẩu thả như bình thường, nhìn vô cùng thoải mái, giống như hoàn toàn chẳng coi ai ra gì.
Ghi thêm vào ô đăng ký hai chữ: Hứa Thịnh.
Hứa Thịnh đặt bút xuống, nhiệt độ điều hòa trong phòng làm việc cao nên áo khoác của cậu mở phanh ra, cậu nói: “Để tôi làm.”
Khưu Thu không hề biết người đang đứng trước mặt mình chính là một kẻ có chiến tích toàn thắng từ thời sơ trung, hơn nữa còn là Ma vương bị cấm không được tham gia trang trí bảng đen một năm, cô nàng còn quên cả khóc: “…Cậu đùa đấy à?”
“…”
Phải nói thế nào nhỉ? Thật ra tôi rất lợi hại đấy.
“Tôi sẽ thử sửa lại một chút”, giải thích nhiều thì quá phiền toái, cuối cùng Hứa Thịnh chỉ nói, “Trước đây tôi từng làm rồi, có kinh nghiệm.”
Hứa Thịnh này, mặc dù bây giờ thành tích tiến bộ rồi, giờ học cũng ít khi làm việc riêng, nhưng từ trước đến nay chưa từng nghe qua cậu ấy còn biết vẽ.
Khưu Thu đang nghĩ không biết có nên để cậu sửa lại không, cuối cùng vẫn là bạn cùng bàn của Khưu Thu nói một câu làm giảm bớt sự băn khoăn của cô: “Khưu Khưu, dù sao không sửa hay sửa sẽ đều không thoát khỏi hạng bét, đâu có gì khác nhau đâu.”
Khưu Thu: “…” Mặc dù lời cậu nói tàn khốc, nhưng mà đây là sự thật.
Tình hình đã tệ đến mức này, kết quả có thấp hơn nữa cũng chẳng được.
Hứa Thịnh coi như là tạm thời giúp đỡ người ta, mọi người gần như không ôm hi vọng gì với cậu. Sau khi kết thúc giờ tự học buổi tối, mọi người lục tục về phòng. Khưu Thu vốn muốn ở lại hỗ trợ, Hứa Thịnh nói không cần, bảo cô mau về suy nghĩ cảm tưởng giành được chiến thắng, trong lớp nhanh chóng chỉ còn lại cậu và Thiệu Trạm. Còn có rất nhiều họa cụ để lại và số thuốc màu, màu nước còn sót lại.
Sau giờ tự học buổi tối, tòa nhà lớp học rất yên tĩnh, trừ lớp 7 ra, những phòng học khác đã tắt đèn, bên ngoài sắc trời đã tối.
Thiệu Trạm biết khả năng của cậu, cũng không lo lắng: “Muốn sửa bao lâu?”
Hứa Thịnh kéo cái bàn học về đằng sau sao cho đứng vẽ tiện nhất. Cậu đứng trên bàn tìm kiếm giẻ lau ướt và thuốc màu trong tay: “Màu nền xong rồi, muốn sửa chi tiết thì dùng giẻ lau sạch là được, sửa đơn giản thì khoảng hai ba tiếng.”
Công việc mất thời gian nhất chính là tô màu nền, cả tấm bảng phải tô màu đen hết, còn phải lau hết “chấm bi” mà Đàm Khải vẽ ra, cho nên thời gian vẽ sao cũng không tốn quá nhiều.
Thiệu Trạm ở lại phòng học chờ cậu, giải xong hai bộ đề, thấy Hứa Thịnh cởi áo khoác ra.
Thiếu niên đứng trên bàn học, từ góc độ của cậu nhìn sang thấy được cặp chân như dài hơn, phong cách ban đầu của tấm bảng đen thảm không nỡ nhìn———–Trước kia đứng dưới bầu trời đêm là một hàng người ngay ngắn, nhưng Hứa Thịnh đã thay đổi nó thành vị trí so le. Những ngôi sao tinh tú phản chiếu từ bầu trời đêm giờ tụ lại thành một dải ngân hà sáng chói, chảy vào tay mỗi con người đang giơ cao.
Những người phía dưới vốn dĩ được thiết kế vẽ đổ bóng, nhưng thật sự không có cách nào chỉnh từng cái một, cũng không có thời gian, vì vậy Hứa Thịnh trực tiếp tô đè một mảng màu hình người tuyệt đẹp với diện tích lớn, màu sắc tác động cực kỳ mạnh.
Rất khó tưởng tượng nổi bức tranh này chỉ được sửa trong vài tiếng.
Hứa Thịnh cứ cầm bút vẽ tranh là dễ dàng không để ý tới những chuyện khác, đến khi cậu tỉnh hồn mới phát hiện ra Thiệu Trạm đã thu dọn đồ đạc xong xuôi, ngồi dựa lên hàng ghế đằng sau chờ cậu đã lâu: “Mấy giờ rồi?”
“Gần 12 giờ.”
Hứa Thịnh hoàn toàn không ý thức được thời gian lại trôi qua nhanh như vậy, thả ống thuốc màu trong tay xuống: “Xong hết rồi.”
Thiệu Trạm đưa áo khoác mà cậu cởi ra: “Mặc vào, xuống đây.”
Vừa rồi Hứa Thịnh đứng vẽ ở trên, hành động mặc áo khoác cũng không tiện, bây giờ nghiêm chỉnh thò tay ra mặc áo vào.
Hứa Thịnh mặc áo xong thì ngồi xổm xuống, đứng trên bàn học dính đầy thuốc màu sặc sỡ, sau lưng vừa vặn là một bầu trời đầy sao, ban đầu cậu muốn hỏi “Có cần đổi chỗ không?“, nhưng lời đến khóe miệng thì đổi thành: “Anh ơi, có muốn làm chút chuyện xấu không?”
Bình thường trong phòng học luôn có người, muốn làm gì ở đây cũng hoàn toàn không có cơ hội.
Giờ phút này phòng học trống không, người yêu còn đang ở bên cạnh, Hứa Thịnh liếm môi, còn nói: “Ví dụ như hôn tiếp này.”
Tâm tư Thiệu Trạm khẽ xao động, trong tay Hứa Thịnh còn đang cầm bút vẽ, vừa ngẩng đầu lên nhìn cậu. Thiếu niên mang theo hơi thở mát lạnh trực tiếp đè cậu hôn xuống. Bàn tay Hứa Thịnh thả lỏng, bút vẽ rơi thẳng xuống mặt bàn.