Mao Cát Tường ngơ người thì ngơ người, tốc độ phản ứng vẫn rất nhanh. Hắn nhanh chóng khép sách lại, giấu về phía sau, giấu xong phát hiện như vậy Bạch Dư lại càng dễ lấy đi, liền quẹo tay trực tiếp nhét sách đặt dưới mông.
Bạch Dư: “…”
Bộ động tác này có thể nói là nước chảy mây trôi.
Xong xuôi mọi việc, Mao Cát Tường vặn vẹo cái mông, cười ha ha: “Đây, chuyện này, em cảm thấy đệm ghế có chút không thoải mái, chuyên gia nói rồi, ghế mà cứng một chút mới tốt.”
Bạch Dư không biến sắc, mặt không cảm xúc.
Mao Cát Tường nói tiếp: “… Có lợi cho cột sống.”
Nếu như là mất ngày trước, Bạch Dư còn có khả năng buông tha cho hắn. Thể nhưng sau khi suy nghĩ, anh đã hoàn toàn xác định, người tên Mao Cát Tường này không ép buộc không được.
Em ấy cứ lì lợm như vậy, không ép buộc, em ấy có thể giả chết, cả đời làm bộ như vậy. Nếu như đánh động mới có động tĩnh.
Mao Cát Tường còn đang vì cái cớ sứt sẹo mình tìm được mà cảm thấy bản thân cơ trí vô địch, không ngờ Bạch Dư lại vươn tay về phía sau, hơn nữa còn hướng tới mông hắn tìm tìm.
“Đệt, anh muốn làm gì!” Mao Cát Tường suýt chút nữa nhảy dựng lên.
Bạch Dư hiếm có khi nào kiên trì như vậy: “Để anh xem một chút.” Cuối cùng còn mang ý tứ sâu xa nói thêm hai chữ, “Thiên sứ à.”
“…”
Sao hắn lại quên cái này.
Mao Cát Tường nỗ lực nhớ lại xem lúc đó lúc đó hắn đã nói cái gì. Khi đó quá hoang mang, hắn có để lộ thân phận khác thường của mình không?
“Em còn nói,” Bạch Dư hiện tại như có thể đọc tâm hắn, miễn cưỡng đặt hai đầu ngón tay ở khe mông đối phương, nhìn thẳng mắt hắn mà nói, “Em không phải người của thế giới này.”
Chỗ mấy ngón tay này cũng quá phạm quy rồi, Mao Cát Tường dịch dịch cái mông, giọng buồn buồn: “Có gì… chúng ta cứ từ từ nói.”
Đáp lại hắn chỉ có bàn tay càng ngày càng không kiêng dè tiến về phía mông.
“Được được được, anh thắng.” Mao Cát Tường đẩy tay người kia, lui sang bên, “Anh đọc đi, đọc xong sẽ biết.”
Có điểm từ nhiệm vụ lần này thêm vào, hắn lại càng cách ngày trở về gần hơn/
Hắn… Nên cho Bạch Dư biết rõ chân tướng.
Bìa sách màu đỏ đen của “Hào môn thế gia” được đóng thủ công, xa hoa cũng không thiếu phần tinh xảo, lúc này đang lẳng lặng nằm trên thảm cashmere.
Bạch Dư cầm lấy, lật một tờ.
Trống không.
Anh cau mày, sau đó lật thêm vài tờ, cũng vẫn trống không.
Mao Cát Tường muốn cho anh xem cái gì?
Anh lật sách nhanh chóng, cuối cùng dừng mắt tại trang thứ ba đếm từ cuối lên.
“Trang thứ ba từ cuối lên?” Tần Ý trở lại phòng ngủ quen thuộc, một tay cầm điện thoại di động, một tay tìm quần áo trong tủ, chuẩn bị đi tắm, “Trên đó viết gì?”
Mao Cát Tường lần đầu tiên gọi điện cho đồng minh mà không cần trốn trong nhà vệ sinh, lần này hắn đàng hoàng gọi trước mặt Bạch Dư.
Hắn ngồi xếp bằng trên giường, Bạch Dư thay hắn giơ sách, hắn nhìn nhìn, đọc, giọng có chút không tự nhiên: “Khụ, tôi là Chu Tuệ.”
“… Cái gì?”
Vừa hoàn hồn sau vụ Hạ Thanh Thu, Tần Ý có chút hiểu lầm câu nói của Mao Cát Tường. Tay cầm áo của anh cứng lại, tóc gáy dựng lên.
Vừa tiễn một Hạ Thanh Thu lại hiện ra một Chu Tuệ?
Mao Cát Tường tưởng anh nghe không rõ, hắng giọng, lặp lại một lần: “Tôi là Chu Tuệ.”
Hắn đang định đọc tiếp, lại nghe đồng minh của mình từ đầu kia điện thoại nói: “Chào cô Chu.”
Mao Cát Tường há há mồm: “A không phải…”
“Nếu như cô cũng có oán khí, cháu hi vọng cô có thể lý trí một chút, nếu cô không ngại, cháu sẽ niệm cho cô một đoạn Địa Tạng Kinh.”
Gì cơ?
Mao Cát Tường nghe mà bối rối.
Bên kia Tần Ý vẫn nghiêm túc cẩn thận niệm: “Lòng từ do chứa hạn lành, trải bao số kiếp độ sanh khỏi nàn. Trong tay đã sẵn gậy vàng, dộng tan cửa ngục cứu toàn chúng sinh.”(*)
“…Chờ một chút.”
“Tay cầm châu sáng tròn vìn, hào quang sáng soi ba ngàn Đại Thiên. Diêm Vương trước điện chẳng hiền, đài cao nghiệp cảnh soi liền tội căn. Địa Tạng Bồ Tát thượng nhơn, chứng minh công đức của dân Diêm Phù. Đại Bi, Đại Nguyện, Đại Thánh, Đại Từ, Bổn Tôn Địa Tạng Bồ Tát Ma Ha Tát.”(*)
Giọng Tần Ý nghe đến đàng hoàng trịnh trọng, nhấn giọng rõ ràng dễ nghe, âm cuối còn luyền láy khiến người thấy dễ chịu.
Nói thẳng ra là quá đáng sợ rồi.
“Dừng lại! Bảo cậu dừng lại!” Mao Cát Tường nhanh chóng ngăn cản anh, “… Là lỗi của tôi, tôi gánh. Quên nói rõ, là tôi đang đọc nội dung ở ba trang sau cùng của Hào môn thế gia, câu đầu tiên viết ___ Tôi là Chu Tuệ.”
Tần Ý dừng việc niệm Địa Tạng Kinh, đáp lại: “Thật xin lỗi, Mao tiên sinh, anh cứ tiếp tục.”
Mao Cát Tường ra hiệu Bạch Dư nâng sách cao hơn một chút, tiếp tục đọc: “Tôi là Chu Tuệ, tôi biết trong thế giới này khẳng định không thể chỉ có một ký chủ là tôi, thể nhưng, tôi nhất định là người duy nhất đọc xong quyển sách này.”
Tần Ý ngạc nhiên.
Đọc được… Toàn bộ sách?
“Sở dĩ viết những dòng này ở ba trang cuối, tôi muốn bù đắp lại cho mọi người.” Đọc đến đây, Mao Cát Tường dừng lại, những chữ sau đó, bất luận xem bao nhiêu lần, hắn vẫn không nhịn được mà nổi da gà, “Ba trang cuối cùng của Hào môn thế gia chính là lời cuối sách của tác giả cùng với thông tin nhà xuất bản.”
Tần Ý nghe không hiểu lắm: “Nghĩa là sao?”
“Chính là tên tác giả, nhà xuất bản, thời gian phát hành, kiểu chữ, cách xếp chữ.” Mao Cát Tường giải thích, “Lời cuối schs là khi tác giả viết nguồn gốc linh cảm của mình… Nói rằng trong lúc nằm viện đã suýt không thể thành công xuất bản, tác phẩm phải chết trong kỳ còn đang “thai nghén”, sau đó là một đống lời cảm ơn, cảm ơn biên tập, cảm ơn cha mẹ đã giúp mình kiên trì.”
“Còn cảm ơn độc giả đã làm bạn với mình,” Mao Cát Tường rốt cục nói đến trọng điểm, hắn nín thở ngưng thần, nói ra những chữ cuối cùng, “… Hẹn gặp lại các bạn ở quyển hai.”
“A?”
“Cậu nghe không sai đâu, trên đó viết hẹn gặp lại ở quyển hai____ Quyển hai.” Chỗ ký tên còn có hai chữ lớn, Còn tiếp.
Đêm nay, Tần Ý vẫn không ngủ được, mặc dù đã đến giờ chuẩn để ngủ của bản thân nhưng anh vẫn không hề buồn ngủ.
Tắm rửa xong, anh nửa nằm trên giường, đầu gối cong cong, tựa một quyển sổ nhỏ lên.
Đèn đầu giường có độ sáng vừa vặn, Tần Ý đón ánh sáng, vừa viết vừa xóa trên sổ nhỏ.
Mao Cát Tường trong một lần làm nhiệm vụ tìm được tờ giấy Chu Tuệ lưu lại.
Đốt ngón tay mảnh khảnh của Tần Ý cầm bút, viết xuống hai chữ “tờ giấy”, sau đó chia làm hai nhánh, “Còn tiếp” và “Không thể quay lại”.
Cụm từ còn tiếp này, có nghĩa là “Hào môn thế gia” vẫn còn trong trạng thái dang dở…
“Đồng chí Tiểu Manh Manh, cậu ở đâu?”
Tần Ý kiên nhẫn: “Cậu có thể giải thích vì sao Hào môn thế gia vẫn chưa hoàn thoành không?”
“Chào ngài, hệ thống ngài gọi hiện không ở khu phục vụ, xin vui lòng gọi lại sau, hoặc là ngài có thể để lại lời nhắn sau tiếng tút. Tiện nói luôn, tôi muốn trở thành Vua Hải Tặc! Tút___”
“…”
Hệ thống không online, Tần Ý đã sớm quen thuộc với tiết tấu kiểu này, anh nhận mệnh tiếp tục cầm bút vẽ vẽ viết viết, thỉnh thoảng lại chống cằm nghiền ngẫm.
Trước đó hệ thống đã nói, ký chủ tồn tại là để duy trì cân bằng thế giới. Như vậy, có phải chính vì thế giới này chưa hoàn thành nên mới cần có người tiếp tục điều khiển? Dù sao cái chưa xong còn tiếp này cũng có rất nhiều hướng đi khác nhau.
Tần Ý còn chưa làm rõ vấn đề, đã có tiếng bước chân nhỏ ngoài cửa truyền đến bên tai, đi đến trước cửa phòng anh thì dừng lại.
Tần Ý nghiêng người, lấy tốc độ cực nhanh mà tắt đèn bàn, thuận tay nhét giấy bút linh tinh xuống dưới nệm, lấy ra dao quân dụng Thụy SĨ Đường Ngự Thiên đưa cho anh sáng nay.
Anh co vào trong chăn, siết chặt lấy dao.
Hơn nửa đêm, sẽ là ai đây/
… Sẽ là người sao.
Tiếng tay cửa được vặn vang lên, kèm theo tiếng bước chân nhẹ nhàng, cái bóng chậm rãi đến gần, cuối cùng… vươn tay muốn đặt lên chăn Tần Ý.
Khoảng thời gian này Đường Ngự Thiên đã sớm thăm dò thời gian làm việc nghỉ ngơi của đứa ngốc nhà mình, hắn cũng không cố ý chờ người ngủ mới lẻn vào, mà vì công việc hôm nay kết thúc tương đối trễ.
Vốn định lặng yên không tiếng động vào phòng ôm người ngủ, sợ quấy rối em ấy nên mới thả nhẹ bước chân, không ngờ người trong chăn vẫn chưa ngủ, hơn nữa còn cực kỳ nhạy. Tay hắn còn chưa chạm đến góc chăn, từ trong chăn đã vung ra một lưỡi dao lấp lóe.
Thật có tinh thần.
Đường Ngự Thiên trở tay nắm chặt cổ tay đối phương, cũng không né tránh, tùy ý lưỡi sao đi qua sát gò má hắn.
Tần Ý trong chăn, chống nửa người trên, lúc nhìn rõ người đến thì giật mình: “Đường, Đường tiên sinh?”
“Không thì em cho là ai?” Đường Ngự Thiên buông cổ tay Tần Ý ra, nhưng sức lực dùng trên trên da thịt người nọ vẫn không giảm.
Một tay hắn gạt dao quân dụng trong tay Tần Ý xuống sàn nhà.
“Em cho rằng, cho rằng…” Anh cho rằng lại có thứ kỳ quái gì xuất hiện.
“Sức quá yếu,” Đường Ngự Thiên bình luận, “Lực dùng không đủ, tốc độ quá chậm, góc độ cũng không đúng… Bảo bảo, em đâm về cánh tay như thế thì có ích gì?”
Tần Ý có chút lúng túng thu tay về, anh chỉ tùy tiện đâm thôi mà… Chỉ để hù dọa đối phương thôi.
Anh thu người về trong chăn: “Đường tiên sinh, muộn thế này, anh có chuyện gì không?”
“Có.” Đường Ngự Thiên đặt tay lên khuy áo, một đường cởi xuống. Ngữ khí ôn nhu lại pha chút nguy hiểm, ánh mắt Tần Ý không thể khống chế mà nhìn từ xương quai xanh của đối phương nhìn xuống, đến chỗ tám khối cơ bụng, cũng không tự nhận ra bản thân vốn là một thanh niên đoan chính tốt đẹp, giờ lại trở nên mê muội nam sắc.
Nhưng mà Tần Ý cũng không thể mê muội bao lâu, rất nhanh đã bị Đường Ngự Thiên đánh thức.
___ “Anh tới tìm em ngủ chung.”