Anh có hút thuốc không?
Ăn cơm vẫn ngon miệng chứ?
Sẽ không học ba cái tình tiết trong tiểu thuyết thanh xuân đau đớn, không có việc gì lại uống rượu chứ?
Tần Ý nghĩ đến những việc này, lông mày cũng cau lại.
Anh tốn công sức gõ gõ nắp quan tài, âm thanh thùng thùng vang vọng trong không gian nhỏ.
Đức thúc: “Đừng gõ nữa, đã nói là đừng có gõ, nói thế nào cậu mới chịu nghe?”
Nhưng mà một giây sau___
“Tránh ra.”
Là giọng nói quen thuộc, lạnh lùng lại pha chút châm chọc ấy, Tần Ý nghe được mà ngừng động tác trên tay.
Quan tài được mở ra, Tần Ý sững sờ nhìn khuôn mặt 360 độ không góc chết của Đường Ngự Thiên dần phóng đại trước mắt anh.
Viền mặt rõ ràng, ánh mắt lạnh lẽo, hàn khí trong đó còn có chút tà khí như có như không. Dung mạo Đường Ngự Thiên rất đẹp, điểm này Tần Ý vẫn luôn biết, lúc tác giả đắp nặn nhân vật trong nguyên tác, đại khái là đã dùng hết thảy từ ngữ để tâng bốc.
… Vậy mà không cho anh ấy một tính cách giống người bình thường chút.
Đường Ngự Thiên vừa đến đã rút súng ra.
Cây súng kia được Đường Ngự Thiên coi như bảo bối, hắn bình thường không có chuyện gì sẽ lôi ra lau chùi, hơn nữa lúc lau còn thích uống rượu.
Trước đây Tần Ý cũng không cảm thấy Đường Ngự Thiên đặc biệt ôn nhu gì, thế nhưng giờ khắc này, đối mặt với một Đường Ngự Thiên hoàn toàn xem anh như người xa lạ, anh lúc này mới cảm thấy… lúc trước khi đối xử với anh, người nọ đã thu hồi lại toàn bộ phòng bị cùng nghi kỵ.
Thanh niên ba tốt Tần Ý lúc này nằm trong quan tài, có chút… cảm động và cao hứng không đúng lúc.
Khụ.
Hiện tại hình như không phải thời điểm để cảm động.
Ngón tay Đường Ngự Thiên nhẹ nhàng khoác lên cò súng, hắn nhìn đôi mắt của người nằm trong quan tài kia, không biết có phải do ảo giác hay không, hắn luôn cảm thấy từ trong đôi mắt ấy nhìn được chút quen thuộc___ loại ánh sáng chân thành, lấp lánh Xã Hội Chủ Nghĩa.
Đường Ngự Thiên nhẹ nhàng nhắm mắt, thầm nghĩ, hắn nhất định là vì quá nhớ ngu xuẩn của hắn rồi.
Người kia mới đi không bao lâu, hắn đã nhớ người đến độ lồng ngực muốn nổ tung.
Tần Ý đang cố gứng phun đống đồ chặn miệng ra, chỉ thấy ngón tay Đường Ngự Thiên tăng thêm sức, lạnh mặt nói với anh: “Thân thể đã từng là của em ấy, ai cũng không thể đụng vào, muốn trách thì trách cậu tự muốn chết.”
…
Loại lạnh lùng không chút nhiệt độ này, dội vào lòng Tần Ý khiến cho trái tim anh run lên.
Bạo lực!
Hành vi quá mức bạo lực!
Anh thực sự cần cố gắng giáo dục người đàn ông này.
Cũng may, lúc trói bọn họ không trói tay Tô Thất ra đằng sau, bởi vậy Tần Ý cong khuỷu tay vẫn có thể với tới khăn trong miệng, dùng đầu ngón tay kéo nó ra ngoài.
Đường Ngự Thiên cũng không vội vã nổ súng, đại khái là rủ lòng từ bi, muốn cho đối phương cơ hội phát biểu di ngôn.
Tần Ý kéo mới lần mới bỏ được đống khăn vải kia ra, bởi thời gian dài ở trạng thái hôn mê, không thể nói chuyện, bởi vậy câu nói đầu tiên cũng khá khó khăn, hơi khàn khàn: “Đường tiên sinh, anh có biết, Fromm từng có một câu nói.”
Ngón tay Đường Ngự Thiên cứng đờ.
Tần Ý như không nhận ra, tay chạm yết hầu, ho khan hai tiếng mới tiếp tục: “Tôn trọng sinh mệnh, tôn trọng người khác cũng như tôn trọng chính mình, sinh mệnh đi kèm hoàn cảnh, một điều kiện cần thiết nữa là tâm lý khỏe mạnh.”(*)
Lần này anh quả thật có chút tức giận, cho dù người sử dụng cơ thể này không phải anh, Đường Ngự Thiên cũng không thể như thế, dễ dàng lại độc đoán quyết định sinh mạng của người kia như vậy.
Vì lẽ đó, anh đem cái gì mà Romain Rolland, Herbert, còn thêm cả Nho giáo Đạo gia đều nói hết một lần, cổ kim nội ngoại Đông Tây kết hợp, lấy một luận điểm làm trung tâm, đưa ra dẫn chứng từ nhiều góc độ. Anh nói một chuỗi dài, nửa đường dừng lại lấy hơi, đã thấy Đường Ngự Thiên ném lại súng cho Đức thúc, để ông đi ra ngoài.
Đức thúc quay đầu lui ra ngoài, còn tri kỷ cài cửa giúp bọn họ.
Sau đó, người đàn ông nọ áp sát anh, dùng ngón tay mạnh mẽ nâng cằm anh lên. Tiếng nói của hắn nghe còn muốn khàn hơn Tần Ý, chậm rãi nói ra hai chữ: “Tần Ý?”
Tần Ý đẩy tay hắn ra, nghiêng đầu, nỗ lực đưa câu chuyện về vấn đề kia: “Cho nên nói, chúng ta nên dùng thái độ nghiêm túc mỗi khi đối mặt với vấn đề sinh mệnh___ mặc kệ đang ở tình huống nào, Đường tiên sinh, anh làm như vậy em cảm thấy rất…”
Rất…
Rất cái gì?
Dòng suy nghĩ của anh lại bị Đường Ngự Thiên đánh gãy.
Người nọ lặp lại một lần, lúc này vẻ mặt càng thêm nguy hiểm: “Tần Ý?”
Tần Ý bất mãn: “Đường tiên sinh, anh không nên ngắt lời em.”
Đường Ngự Thiên cười lạnh một tiếng, hắn nắm lấy tóc Tần Ý, khiến da đầu anh ẩn ẩn đau, nhưng dù vậy hắn cũng không có ý tứ buông tay.
Hắn áp sát mặt anh, khoảng cách gần đến không thể gần hơn, trong nháy mắt như vậy, Tần Ý còn cho rằng đối phương muốn hôn anh. Thế nhưng Đường Ngự Thiên không như vậy, hắn duy trì tư thế này, hơi thở hai người như chạm đến gương mặt người đối diện, trái tim Tần Ý có như ngừng đập.
“Có phải em không?” Mặc dù Đường Ngự Thiên nói câu này là để hỏi Tần Ý, thế nhưng vẫn dùng ánh mắt sâu không lường được để tìm tòi nghiên cứu ___ không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào, sau đó như là xác định được điều gì, lập tức chậm rãi nhắm mắt lại, chủ động dán trán lên trán Tần Ý, thở ra một hơi, “Em về rồi.”
Là em ấy.
Có phải em ấy hay không, sao hắn có thể không nhận ra.
Hắn đã chuẩn bị tốt mọi thứ, vậy mà em ấy lại đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn như vậy.
Tâm tình hắn bây giờ tựa như nước triều lên xuống, lên voi xuống chó, lo được lo mất. Vì tâm tình buồn bực, trong lúc nhất thời cũng không đứng lên, im lặng một chút điều hòa cảm xúc.
Tần Ý cũng không biết Đường Ngự Thiên nghĩ cái gì, anh chỉ biết, mình vừa mở mắt đã nằm trong quan tài, sau đó còn thiếu chút nữa bị bắn nát đầu, hiện tại tận tình khuyên nhủ người nhà hắn, người ta lại không nghe, còn tựa như dã thú…
Đẩy anh vào quan tài mà hôn. (**)
Mà cũng chả phải hôn, mà là cắn xe.
Ở trong quan tài…
Trong quan tài…
Ờm, trải nghiệm trước đây chưa từng có.
Không biết vì sao Tần Ý lại nhớ tới Bạch Tuyết và bảy chú lùn, nàng được hoàng tử hôn mà tỉnh. Lúc đầu còn ngửi thấy một mùi thơm nhẹ, mà bây giờ, mắt anh nửa nhắm nửa mở, mơ mơ hồ hồ nhìn cái quan tài màu đỏ sậm… Vừa mới liếc mắt nhìn, môi Đường Ngự Thiên đã tăng lực, cắn lấy môi trên, không ngừng mút mát, phiến môi bị hôn đến gần như sung huyết.
Nơi này… Có chút nóng rồi.
Thực sự sợ.
Đáy mắt Đường Ngự Thiên tựa như bốc lửa, vốn là hắn còn chống tay lên thành quan tài mà hôn, giờ thì chui cả người vào trong luôn rồi.
Quan tài chật hẹp muốn chứa hai người thật không dễ, đặc biệt là Đường Ngự Thiên, dáng người vốn cao lớn hơn anh.
Tần Ý bị đối phương ép tới khó chịu, mà tay vẫn bị trói, không có cách nào đẩy hắn ra.
Anh bị hôn đến độ đầu óc trống rỗng, khoang ngực cũng thiếu dưỡng khí.
Người này còn tiếp tục.
Tần Ý lấy về được mấy phần lý trí, là khi… giữa hai chân anh có thứ gì đó cưng cứng chọt vào.
Tần Ý mang theo mấy phần tuyệt vọng mà nghĩ, lẽ nào anh sắp bị ba ba ba trong quan tài?(***)
Về cách dùng cái từ “ba” này, cũng là do anh học được trên Internet, ban đầu anh không hiểu tại sao lúc XXX lại dùng cái từ này để diễn tả, bất kể ngữ pháp hay ý nghĩa cũng chẳng làm ai hiểu được.
Có điều, từ lần kia của anh với Đường Ngự Thiên, ừm, phí sức chín trâu hai hổ mới đâu vào đấy, đêm đó trong phòng cũng vang lên tiếng động ái muội, anh đã hiểu.
Hiểu đến rõ ràng.
Cũng may Đường Ngự Thiên không có biến thái như vậy, vẫn còn tính nhân đạo. Nằm trên người anh một lúc, sau đó thay Tần Ý cởi dây thừng trên tay, đương nhiên cũng không quên sờ đông sờ tây. Hắn dùng thủ pháp thành thạo mà luồn vào bên hông Tần Ý, sau đó lần mò xuống, tìm được vật nhỏ mềm oặt kia.
Tần Ý muốn lưu về sau, nhưng không gian thực sự quá nhỏ, không có đường thối lui.
“Đường tiên sinh, anh… Anh đừng như vậy…” Anh càng xin tha, động tác trên tay Đường Ngự Thiên càng vượt quá giới hạn, vì lẽ đó, không quá mấy phút sau, Tần Ý đã nói không nổi.
Thế nhưng, mặc cho Đường Ngự Thiên có sờ thế nào, anh cũng không dễ dàng cương lên.
Vị đồng chí lãnh cảm này có chút không hiểu được mà kiêu ngạo.
Nhưng mà, ah cũng không biết, Đường Ngự Thiên thấy anh không cương còn thật cao hứng. Vì thói quen nghề nghiệp, bệnh đa nghi của người đàn ông này vẫn rất nặng, lần này mới triệt để tiêu tan.
Ừ.
Đây đúng là người nhà hắn.
____ như vậy còn không cương lên, không phải bà xã nhà hắn còn có ai?
Không thể không nói, phương pháp Đường tổng tự sáng tác ra để phân biệt vợ càng ngày càng… không nhìn nổi.(***)
Lúc Tiểu Manh Manh trở lại, bị hình ảnh này chấn động đến mức nói không ra lời.
“Vãi chưởng… Các ngài không uống lộn thuốc chứ?” Nửa ngày nó mới tìm lại được âm thanh của mình, “Làm tôi sợ đến suýt chết máy.”
Nó biết Đường Ngự Thiên sẽ không dễ tiếp nhận kí chủ đời tiếp theo của cơ thể Tô Thất, vì lẽ đó muốn nhắc nhở Tần Ý, để ngài ấy nghĩ biện pháp giải quyết.
Nhưng cách này…
Làm cái hệ thống như nó quá run sợ rồi.
Tần Ý cũng không biết nên nói cái gì cho phải, anh nhìn Đường Ngự Thiên rút tay ra khỏi nơi đó, người đàn ông này cúi người ôn nhu đặt lên môi anh một chiếc hôn, sau đó cẩn thận ôm người ra ngoài.
Tần Ý khó khăn chấp nhận cái ôm công chúa này, sau đó lại khó khăn nói với hệ thống: “… Cảm ơn, tôi không sao, cậu không cần lo lắng.”
Tiểu Manh Manh: “Đúng không vậy? Nhìn ngài không giống vậy lắm.”
Lúc Tiểu Manh Manh nói lời này, Đường Ngự Thiên đang ôm anh đến cầu thang, Tần Ý vươn tay ôm lấy cổ Đường Ngự Thiên, nhỏ giọng: “Đường tiên sinh, anh thả em xuống đây đi, em có thể tự đi.”
Đường Ngự Thiên không thèm để ý anh.
Chờ đến khi xuống lầu, hắn mới mở miệng vàng: “Để anh ôm một chút.”
Tiểu Manh Mah vừa kinh sợ xong thì bị nhét cả miệng thức ăn chó: “…”
—
Hal: (*) Please don”t ask… Tôi biết nó lủng củng vl, tôi cũng không hiểu nhưng tôi lười tìm câu gốc ;< Btw, vị này là Erich Fromm, một nhà tâm lý học, có rảnh thì tìm câu đúng để hiểu vậy ;”<
(**) iconic =)))
(***) – Bước thứ nhất: Hỏi đáp triết học nhân sinh.
– Bước thứ hai: Sờ mó một hồi xem phản ứng bên dưới.