Con Quỷ Áo Xanh - Chương 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
125


Con Quỷ Áo Xanh


Chương 6


– Người ta đuổi cổ hắn đi vì còn thiếu nợ tiền thuê nhà. – Coretta nói.

Bọn tôi xúm lại kéo Dupree từ ngoài xe vô nhà, hai chân hắn kéo lê lết làm hư cả vạt cỏ sân nhà phía trước.

Nàng đứng đó nói theo:

– Thợ máy bậc một lương năm đô la một giờ vậy mà không đủ tiền thuê nhà.

Tôi nghĩ không ra vì sao nàng không cảm thấy khó chịu khi Dupree uống thêm rượu..

– Quăng hắn vô giường đó, Easy! – nàng nói lúc bọn tôi vừa lôi gã vô cửa.

Dupree to con, lớn xác cũng may tôi còn sức đưa hắn vô giường. Sửa chỗ cho hắn nằm kê đầu ngay ngắn tôi muốn xỉu luôn. Tôi bước đi loạng choạng từ bên trong phòng ngủ nhỏ hẹp qua bên phòng khách còn hẹp hơn.

Nàng rót cho tôi ly rượu bổ, ngồi tựa lưng vô chiếc ghế sofa. Hai người ngồi sát lại vì chỗ ngồi không rộng hơn chỗ cất mấy cây chổi quét nhà. Lúc đó nếu tôi kể chuyện vui chắc sẽ làm nàng cười ngất ngồi lắc lư rồi nghiêng người vịn vô đầu gối hướng đôi mắt màn hạt dẻ ngước nhìn tôi. Ngồi nói chuyện khe khẽ vậy mà tiếng ngáy lấn át cả phân nửa câu chuyện. Khi nàng Coretta muốn kể cho tôi nghe thì phải kề sát vô tai tôi nói như đang bàn chuyện bí mật.

Ngồi xích lại sát với nhau như thể hai người đang trao đổi hơi thở. Tôi nói:

– Tớ phải đi thôi, Coretta. Mặt trời lên tớ phải bước đi rón rén ra ngoài đừng để người hàng xóm nói vô nói ra về bọn mình.

– Chà! Dupree ngủ lại đây, cậu lại bỏ đi làm như tớ là món thịt muối”.

– Cậu có người ở lại phòng kế bên. Lỡ hắn nghe được thì sao?

– Nghe hắn ngáy hả – nàng thò tay vô chiếc áo bờ lu vén vạt áo cho bộ ngực thoáng mát.

Tôi loạng choạng bước đi vừa được mấy bước.

– Cậu sẽ ân hận nếu bỏ đi, Easy.

– Ở lại càng ân hận hơn.

Nàng lặng thinh. Nàng ngồi tựa vô chiếc ghế sofa phe phẩy bộ ngực cho mát.

– Tớ đi thôi, – Tôi nói. Tự tay tôi mở cửa.

– Giờ này Daphne đã vô giường ngủ, – Coretta cười, nàng bật tung chiếc nút áo – Cậu không tìm được ai giờ này đâu.

– Cậu gọi tên nàng là gì?

– Daphne. Có đúng không? Cậu gọi là Delia, không phải tên nàng. Tuần rồi bọn mình gặp nhau ở phòng sinh hoạt.

– Dupree à?

– Không đâu, Easy, có một tên khác. Cậu biết tớ đâu chỉ quen một người.

Coretta đứng dậy bước lại gần sà vô vòng tay tôi. Tôi đánh hơi một mùi hương lài tỏa ra từ bức màn che cửa lẫn với mùi hương nồng nàn quanh bộ ngực căng phồng.

Tôi đủ tuổi để sát hại quân địch trong chiến tranh nhưng đứng trước nàng tôi chưa phải là người trưởng thành. Tôi chưa thành người mà Coretta đã là một người từng trải. Nàng kéo chân tôi dạng ra nằm trên chiếc ghế trường kỷ, kề miệng vô tai nói khẽ – Này cưng thỏa mãn em đi… ờ… ờ!.

Tôi ráng giữ mồm để khỏi bật ra tiếng thét. Nàng vùng dậy, giọng rụt rè nói.

– Ôi, thiệt là quá đã, Easy”.

Tôi muốn níu nàng lại, nhưng nàng không thể nào lập lại chuyện vừa rồi.

Nàng quằn quại dưới sàn, nói với theo:

– Tớ không đứng dậy nổi khi vừa làm tình xong, cưng ơi, thấy nó không như mọi bữa”.

– Nó là cái giống gì?

– Cậu biết rồi, – nàng lắc đầu quầy quậy. – Dupree đang nằm ở phòng bên kia.

– Dừng nhắc tới hắn. Cậu kéo tớ nhập cuộc rồi đó, Coretta.

– Dân có Easy. Tớ làm tình ở ngay phòng kế bên, còn cậu thì lo chạy theo bạn tớ là Daphne.

– Tớ có theo ai đâu, cưng ơi. Nhiệm vụ tớ phải làm, chỉ có vậy.

– Nhiệm vụ gì?

– Người ta nhờ tớ tìm cho ra cô nàng đó.

– Người ta là người nào?

– Có ai để ý người đó đâu? Tớ không chạy theo ai hết, tớ đi theo cậu.

– Daphne là bạn tớ…

– Chỉ có mấy gã đực rựa thôi, Coretta, chỉ có vậy.

Lúc tôi vừa qua cơn thêm khát nàng sáp lại gần tôi mặc sức làm tình. Cứ thế nàng nằm đó nghe tôi kể chuyện cho tới sáng. Nàng mới kể thật cho tôi nghe thằng bồ của Daphne là ai, tôi nghe mà thấy không vui chút nào, nhưng có vẫn còn hơn không.

Nghe tiếng Dupree ho khan như đang trở mình tôi vội lấy quần mặc vô đi ra ngoài: Coretta chồm dậy níu lại ôm sát vô người, nàng thở hắt ra:

– Này Easy, có tìm ra được con bé đó thì Coretta này được hưởng mười đô la chứ? Chính tớ kể ra chuyện đó.

– Chứ sao, cưng, – Tôi nói – Chừng nào nắm được tiền mới tính.

Ngay lúc nàng ôm hôn lần cuối giã từ, tôi mới sực nhớ đêm đã qua. Nụ hôn của nàng không làm sao đánh thức được cái xác chết bên kia.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN