Con Quỷ Áo Xanh
Chương 12
Uống hết hơn chai Bourbon tôi mới chịu đi ngủ. Rượu vào rồi tôi quên hết mọi chuyện, vậy mà hễ chợp mắt thì hình ảnh Coretta lại hiện về, ôm chầm lấy tôi kề môi hôn quanh ngực.
Tôi còn trẻ và tôi không muốn nhìn thấy người thân phải chịu chết. Ngay cả trong thời chiến dù hay tin bạn bè chết trận, tôi vẫn chờ mong ai đó sống sót trở về.
Đêm tối chập chờn. Tôi muốn được chợp mắt một lúc rồi thức dậy gọi tên Coretta, hay ngồi dậy nhấc may khi nghe nàng gọi đến. Nếu không thể chợp mắt ngủ lại thì đã có sẵn chai rượu để đầu giường.
* * *
Đã qua nửa đêm, chuông điện thoại reo.
– Hả? – Tôi lẩm bẩm nói trong miệng.
– Có phải Easy? Easy cậu đấy hả? – Tôi nghe một giọng nói khản đặc.
– Tôi nghe đây, mấy giờ rồi?
– Độ ba giờ sáng. Cậu còn ngủ à?
– Ông nói thế nào? Ai vậy kia?
– Junior đây. Cậu không biết tớ à?
Tôi ngẫm nghĩ một lúc cố nhớ đó là ai. Tôi có bạn nào là Junior đâu, không hiểu hắn lấy đâu ra số điện thoại của tôi.
– Easy đó hả? Easy! Cậu lại ngủ nữa rồi?
– Mới giờ này cậu cần hỏi việc gì, Junior?
– Không có việc gì. Không.
– Không có việc gì à? Cậu định lôi tớ ra khỏi giường lúc ba giờ sáng mà không có việc gì?
– Đừng có làm ầm ĩ cả lên, ông bạn. Tớ muốn nói cho cậu hay một việc này.
– Cậu định nói gì đây, Junior?
– Chuyện con bé đó mà, chỉ có vậy. – Hắn có vẻ nôn nóng. Nghe giọng nói hấp tấp tôi đoán chừng hắn đang ngoái nhìn lại sau lưng. – Sao cậu lại cất công đi tìm con bé do làm gì?
– Cái con bé da trắng đó hả?
– Có, tớ còn nhớ mỗi tuần rồi có nhìn thấy nàng, đi chung với Frank Green.
– Tên nàng là gì?
– Tớ đoán tên con bé là Daphne. Chắc vậy.
– Nghĩ sao giờ này cậu lại cho tớ hay? Sao lại cho hay vào đêm hôm khuya khoắt thế này?
– Đến hai rưỡi mới xong việc đó, Easy. Tớ nghĩ cậu cần biết nên mới gọi giờ này.
– Cậu nghĩ đơn giản là phải báo tin về một con bé vào giờ này mà coi được sao? Ôi giờ, quỷ tha ma bắt mày! Cậu muốn gì đây?
Tôi nghe Junior văng tục mấy câu rồi hắn gác mấy bỏ đi.
Tôi với tay lấy chai rượu rót ra đầy ly, châm thuốc hút nhớ lại cuộc gọi ban nãy của Junior. Thật ra thì chẳng có ý nghĩa gì, hắn gọi đến giờ này nhắc chuyện con bé chỉ là cãi cọ, cái chính là hắn muốn lăng nhăng với tôi. Hẳn là hắn đã hãy biết chuyện gì rồi. Liệu cái tay nông dân cục mịch kia như tên Junior đã biết rõ chuyện riêng tư của ta chăng? Tôi uống cạn ly rượu, hút hết điếu thuốc vẫn chưa nghĩ ra được.
Men rượu làm cho đầu óc dịu xuống, nhờ thế tôi mới ngủ được một giấc ngắn. Tôi mơ thấy hồi còn nhỏ đi câu cá ở phía Nam Houston. Sông Gatlin có nhiều giống cá mèo lớn. Mẹ tôi kể lại loài cá này có con lớn đến nỗi cá sấu gặp phải nó đi không dám tấn công.
Có lần tôi câu được con cá lớn, tôi nhìn kỹ đầu cá thật to dưới nước. Mồm há to bằng cả thân người.
Chuông điện thoại lại réo.
Tôi không trả lời vì sợ lỡ mất con cá, tôi gọi mẹ tôi nghe dùm. Tiếng chuông réo mãi bên tai mà mẹ tôi không nghe tiếng gọi của tôi, con cá tìm cách lẩn sâu xuống nước.
Tôi đành buông… cho nó lẩn mất và định la lớn một tiếng vừa lúc đó tay tôi nhấc máy:
– A lô!
– A lô, có phải đây là nhà ông Rawlins? Phải không ạ? – Giọng nói êm dịu như giống người Pháp, hoặc lai Pháp.
– Tôi nghe đây, – Tôi thở hít ra một hồi. – Ai đó?
– Tôi gọi báo tin về một người bạn của ông.
– Ai nhỉ?
– Coretta James, – nàng vừa nói, đánh vần từng chữ.
Tôi ngồi bật ngay dậy…
– Ai ở đầu dây đó?
– Tôi là Daphne. Daphne Monet, – nàng nói. – Có phải bạn ông là Coretta, đúng không? Cô ta đến gặp tôi nhờ giúp một món tiền. Tôi mới hay là ông đang tìm kiếm tôi nếu không đưa tiền cô ta sẽ báo cho ông. Có phải vậy không, Easy?
– Cô ta nói điều đó lúc nào?
– Không phải hôm qua, hôm trước nữa kia.
– Lúc đó cô em phản ứng ra sao?
– Tôi móc hết hai mươi đô la ra đưa ngay. Tôi chưa biết mặt ông, có phải vậy không, ông Rawlins?
– Cô nàng làm gì ngay lúc đó?
– Cô nàng vội đi ngay, như vậy tôi mới lo bởi bạn tôi cũng bỏ đi chưa thấy về, tôi chỉ còn cách nhờ ông nói cho tôi biết, được chứ? Vì sao ông tìm kiếm tôi?
– Ta không hiểu em định nói gì? – Tôi nói – Bạn của em, ai vậy?
– Frank. Frank Green.
Tôi quơ tay tìm chiếc quần, nó nằm đâu đó dưới sàn gần chỗ giường.
– Vì sao ông đi tìm em, ông Rawlins? Em đã biết mặt ông chưa?
– Em nhầm rồi đó, cưng à. Ta chẳng biết cô nàng kia nói gì… Có phải Frank đang đi tìm nàng?
– Em không nói cho Frank biết chuyện nàng đến đây. Hắn không có ở đây, nhưng rồi không thấy hắn về nhà.
– Ta chẳng hay biết Frank hiện ở đâu, ta cũng chẳng biết Coretta chết từ lúc nào.
– Chết à? – Nàng làm ra vẻ như ngạc nhiên.
– Thật đấy, có lẽ là đêm thứ Năm.
– Khiếp quá. Vậy ông có nghĩ là Frank sẽ bị liên luỵ không?
– Này nghe đây, cưng. Ta không hay biết chuyện gì xảy ra với Frank hoặc với ai kia. Ta chỉ biết nó chẳng dính dáng gì đến ta, chúc em may mắn, thôi ta phải đi ngay…
– Ông phải giúp dùm em.
– Không được, cưng. Việc đó quá sức ta.
– Nếu không được buộc lòng em phải nhờ cảnh sát tìm giúp một người bạn. Em báo cho cảnh sát hay về ông và một người nữa, cô nàng Coretta.
– Nghe đây, biết đâu bạn của cô em giết chết nàng.
– Nàng bị đâm chết?
– Không. – Tôi nói liền, biết ngày cô ta đang nghĩ gì – Nàng bị đánh đập cho tới chết.
– Không phải là Frank. Hắn có dao. Hắn không khi nào đánh đập ai. Ông giúp cho em với?
– Giúp gì mới được chứ? – Tôi nói. Tôi giơ tay lên trời tỏ ý không cách gì giúp được, nhưng có ai nhìn thấy tôi giờ này.
– Em còn một bạn đây. May ra hắn biết cho Frank.
– Ta chẳng cần đi tìm Frank Green, và nếu em cần sao em không gọi cho hắn biết?
– Em, em phải đi ngay tới đó. Hắn có thể giúp em và…
– Vậy sao phải nhờ đến ta? Đã là bạn thì em cứ đến nhà gặp hắn. Em đón taxi mà đi.
– Em không còn tiền, xe thì Frank đang giữ. Nhà của người bạn lại ở xa quá, em chỉ nhờ ông giúp cho cách làm sao đi tới đó.
– Thôi đừng, em ơi.
– Ông phải giúp em đi mà. Em không muốn nhờ cảnh sát, em không còn cách nào hơn nếu ông không giúp được em.
Tôi cùng ngán bọn cảnh sát lắm. Nhỡ lần sau có việc đến bốt thì không còn đường ra. Tôi còn nhớ con cá mèo. Tôi còn nhớ mùi vị cá chiên. Ước gì bây giờ được ăn thử một miệng.
– Bây giờ em đang ở đâu? – Tôi hỏi.
– Em đang ở nhà, ở phố Dinker Street. Số Ba mươi tư – Năm mốt rưỡi.
– Không phải nhà của Frank.
– Em có nhà riêng. Phải vậy không? Hắn đâu phải là tinh nhân của em.
– Thôi được, ta đem tiền cho em, gọi taxi chờ em đến phố Main. Vậy thôi nhé.
– Dạ được, được! Vậy thì tuyệt quá.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!