Cho dù làm việc khiêm tốn, đi cũng là lối đi an toàn, thì vẫn bị phóng viên bao vây trong garage.
Có người hỏi về album mới, thậm chí còn có vài người hỏi bạn gái trong lời đồn có phải thật hay không, cũng không có mấy ai chú ý đến ‘cục cảnh sát’.
Bọn họ đều có nguồn tin tức của mình, mười hai giờ Từ Hoàn Dương đến cục cảnh sát, đối với bọn họ mà nói chính là một cơ hội chặn người. Cho dù tin tức của bọn họ linh thông thế nào đi nữa, thì ai cũng không ngờ được, thân phận của ca thần bây giờ kỳ thật là ——
“Nghi phạm”.
Chu Lực bình tĩnh che ở trước mặt họ: “Ngại quá, chúng tôi không tiếp nhận phỏng vấn.”
Cho dù garage ngầm ánh sáng mờ tối, Từ Hoàn Dương vẫn đeo một cặp kính râm, hắn dùng tay che khẩu trang, im lặng không lên tiếng đi về phía trước.
Hàng năm bị mọi người vây quanh, hắn cũng không cảm thấy không được tự nhiên, đa phần là chết lặng và thói quen. Nếu đổi thành trước kia có lẽ hắn còn hơi có chút hưởng thụ, nhưng giờ phút này, hắn thật sự là không nâng nổi hứng thú gì, cũng lười duy trì hình tượng nho nhã lễ độ của mình, khàn giọng nói: “Tránh ra.”
“Hotface Mỹ Toa Nhi thật sự không phải là bạn gái của anh sao? Cô ấy công khai tiết lộ tin tức hai người yêu nhau trên weibo, anh có ý kiến gì với việc này không?”
“…”
Từ Hoàn Dương cau mày, bước chân chưa từng dừng lại.
Chu Lực đi ở phía sau che chở hắn, duỗi cánh tay ra đầy truyền thông, đơn giản rõ ràng tóm tắt: “Đó đều là bịa đặt lung tung, được rồi tới đây thôi, mời mọi người về cho, còn theo nữa tôi liền gọi người đó.”
Đám người kia ít nhiều cũng ôm vài phần kiêng kị, theo tới cửa thang máy liền không theo sau nữa, Chu Lực ấn nút thang máy, chờ thang máy chậm rãi đóng lại, lúc này hắn mới thả lỏng một hơi, tựa vào trên tường, nói: “Đám chó con này.”
Từ Hoàn Dương hơi nhếch môi: “Lúc lợi dụng bọn họ để tạo thế lăng xê sao không thấy anh kêu bọn họ là chó đi.”
Chu Lực nghe ra mùi thuốc súng trong những lời này, biết cảm xúc người này không tốt, vì thế liền nhắc nhở: “Chờ một lát cậu cẩn thận chút, lần này cảnh sát tìm cậu, không biết là bởi vì chuyện gì.”
Trong bệnh viện.
Thiệu Tư làm thủ tục xuất viện, đang ở trong phòng bệnh thu dọn đồ đạc.
Lý Quang Tông thấy không khí không đúng lắm, trước kia hai người này cả ngày xà nẹo xà nẹo, bánh chó nói rải liền rải, hắn cũng sắp ăn nghẹn rồi, đùa giỡn: “Đây là sao vậy, xuất viện còn không vui hả? Ngủ giường bệnh ngủ sướng rồi phải không.”
Trần Dương làm người biết chuyện, kéo kéo tay áo Lý Quang Tông nói: “Tiểu Tông, theo tôi đi ra ngoài mua hai chai nước đi.”
Lý Quang Tông bị Trần Dương kéo liền đi ra ngoài: “Mua nước? Chuyện gì vậy?”
Trần Dương kể giản lược mọi chuyện, trên mặt Lý Quang Tông đổi vài cái biểu tình, cuối cùng hòa vào nhau có vẻ cực kỳ phức tạp: “Tôi nói mà. Hôm nay tôi vừa lại đây, một đám đều không đúng lắm. Có điều Từ Hoàn Dương nói cảm mạo rồi lại cảm mạo cũng rất dữ dội ha…”
Lần này thẩm Từ Hoàn Dương, là một cảnh sát mới, thoạt nhìn không có kinh nghiệm thẩm vấn gì.
Hai người kéo việc nhà trò chuyện hai câu, lúc cảnh sát đó vừa nhìn thấy Từ Hoàn Dương còn có chút kích động, nói: “Bà xã tôi là fan của anh đó, cô ấy thích nhất bài Kiếp phù du, ở nhà cứ hát hoài. Tôi cũng rất thích anh, anh hát rất hay.”
Nói mấy câu tán gẫu, khiến Từ Hoàn Dương vốn dĩ ngồi nghiêm chỉnh, dần biến thành một loại tư thế thả lỏng, hắn hơi hơi dựa ra sau, tựa lưng vào ghế ngồi. Hai tay giao nhau cũng từ từ buông ra: “Cám ơn, chỉ là hôm nay cổ họng không khỏe lắm, không thì còn có thể hát tặng cậu hai câu.”
Vương đội ở trong phòng cách vách nhìn theo dõi, ánh mắt sắc bén như ưng vẫn luôn dừng trên hai người bọn họ, trần thuật: “Hắn lơi lỏng.”
Bởi vì vụ án lần này trọng đại, cục trưởng gánh áp lực thật lớn lại đây quan sát, trong lòng biết rõ ràng nói: “Không phải cậu cố ý phái người như vậy qua đó sao.”
Một cảnh sát trẻ tuổi, không có kinh nghiệm thẩm án gì, thoạt nhìn là tới thực tập. Nói nói việc nhà, còn biểu đạt cảm xúc sùng bái vừa phải.
Những điều đó đều vô hình chung để lộ ra một loại tin tức: thẩm vấn lần này không có nghiêm trọng như hắn tưởng tượng, có lẽ chỉ là theo quy trình. Vụ án phức tạp, người có chút liên lụy đều sẽ bị kêu tới hỏi một chút, cái này rất bình thường.
Bắt đầu không quá hai phút, bọn họ đã thắng.
“Gừng càng già càng cay, thủ đoạn của cậu thật sự là càng ngày càng lợi hại, cả tôi cũng mặc cảm.” Cục trưởng nhìn chốc lát, lên tiếng, “Cậu cố ý thiết lập ván này thành một ván rỗng, buộc người ta tự mình tiến vào.”
Từ Hoàn Dương gấp gáp biểu đạt ‘cổ họng không khỏe’.
Còn không phải là sợ bọn họ trực tiếp bảo hắn ca hát tại chỗ sao.
“Vốn chỉ là thăm dò hắn, không ngờ một kích mất mạng.” Vương đội thở dài nói, “Trận này còn phải đánh, đi theo hắn để đào ra người ở phía sau hắn.”
Vương đội vừa xem theo dõi, vừa lật lật khẩu cung mấy hôm trước gọi Cố Duyên Chu tới làm, lần đó là bởi vì vụ án chậm chạp không có tiến triển, muốn sửa sang lại từ đầu tới đuôi một lần, đối với hành vi cổ quái của hai người Từ Hoàn Dương và Chu Lực sau khi phong tỏa, lúc ấy bọn họ quả thật từng hoài nghi, nhưng sau đó đánh mất nghi ngờ, người ghi chép là cảnh sát Đường, ở chỗ cuối cùng hắn viết vài chữ: có thể loại trừ hiềm nghi.
Cục trưởng cau mày nói: “Lão Đường này, phá án qua loa.”
Vương đội khép hồ sơ lại, sắc mặt âm trầm, nặng nề vỗ lên trên bàn.
Phản ứng của Từ Hoàn Dương, chứng thật suy đoán của cảnh sát.
Lần thẩm vấn này không muốn đả thảo kinh xà, chờ Từ Hoàn Dương trở tay đeo kính râm lên đi ra khỏi cục cảnh sát, lên xe người đại diện, chiếc xe kia không nhanh không chậm quay đầu lái đi mất.
Lúc này Vương đội mới đứng ở trước cửa sổ phía tây lầu sáu, gọi một cú điện thoại, giọng điệu nghiêm túc, chỉ có bốn chữ: “Bắt đầu hành động.”
——–
Vụ án tiến triển thế nào, bọn họ không thể biết hết. Mỗi ngày Vương đội bận như con quay, bọn họ cũng không tiện gọi điện thoại qua, miễn quấy rầy người ta phá án.
Bởi vì vấn đề sức khỏe, sau khi xuất viện Lý Quang Tông nhận hoạt động cho Thiệu Tư đều tương đối thoải mái, chẳng hạn như quay đoạn phim ngắn linh tinh. Lượng hoạt động nhỏ, mỗi ngày còn có thời gian ngủ nướng ở nhà.
Thiệu Tư: “Thoải mái không?”
Lý Quang Tông gật đầu cam đoan: “Không thoải mái tôi cùng họ với cậu.”
Vì thế Thiệu Tư đóng máy tính lại, để ở một bên, ngoắc ngoắc ngón tay với hắn ta nói: “Lấy lại đây tôi nhìn xem.”
Chờ tay Thiệu Tư mới vừa chạm đến phong bì, Lý Quang Tông liền thao thao bất tuyệt bắt đầu giới thiệu: “Cái này tuyệt đối là hợp tâm ý cậu, tôi đã nói với cậu rồi, cậu xem xem, rất xa hoa, rất khí thế, cậu muốn nằm hay ngồi quay phim đều được, tôi thì chọn nằm quay, thoải mái lại tự tại…”
Cố Duyên Chu bận việc ở phòng bếp, rửa tay đi ra giám sát vấn đề nghiệp vụ của vợ: “Để anh xem con trai ngốc của anh chọn thông cáo gì.”
Thiệu Tư: “Khỏi cần xem, một cái giường đa-zi-năng. Tạo hình xấu thì thôi đi, gần như có thể ị phân tiểu tiện trên đó luôn, cái này là chuyên dụng cho người tàn tật hả?”
Lý Quang Tông bị nói có chút tủi thân: “Tôi nghĩ cậu sẽ thích, chẳng lẽ cậu không thích hả?”
Thiệu Tư: “… Phẩm vị tôi có kém như vậy sao?”
Lý Quang Tông: “Cậu thật sự không cảm thấy nó khá phù hợp với linh hồn cậu sao?”
Ngón tay Cố Duyên Chu lạnh lẽo, lúc nhận lấy để xem vô ý chạm vào tay Thiệu Tư một chút. Thiệu Tư sợ lạnh, lập tức lùi tay về, lùi xong lại cảm thấy mình như vậy rất vô lương tâm, nghĩ một đằng làm một nẻo duỗi tay ra phía trước: “Đây, cho anh làm ấm tay.”
Cố Duyên Chu tự mình tránh đi: “Tổ tông, em thôi đi, không nỡ đông lạnh em đâu.”
Thiệu Tư “nghe lời” buông tay, xoay người tiếp tục không biết chơi cái gì trên máy tính.
Lý Quang Tông ghé sát vào nhìn, trên giao diện tìm kiếm đều là Từ Hoàn Dương: “Cậu tìm gì vậy?”
“Năm đó Từ Hoàn Dương từng bị tai nạn xe, đang tìm audio hắn hát trước khi xảy ra tai nạn để so sánh với hiện tại, hơn nữa tôi phát hiện, về chuyện hắn hát nhép, kỳ thật vẫn luôn có lời đồn.”
Ban đầu là trong một diễn đàn nặc danh, có một lâu chủ đăng một bài viết về thuyết âm mưu: vì sao ca thần nào đó không dám mở concert.
Chủ yếu đánh vào việc không mở concert, so sánh âm thanh lúc đầu và lúc sau, cảm thấy vẫn rất khác biệt. Nhưng mà kỹ thuật của cái topic này hơi có bug, lỗ hổng rất nhiều, trên cơ bản người người đều xem như trò cười.
—— Ca thần nào đó, cái tên này thật không có ý nghĩa.
—— Trước kia từng mở mấy lần, toàn bộ hành trình đều ngồi, tai nạn xe lần đó gây tổn thương rất lớn cho sức khỏe hắn, sau nữa liền dứt khoát không mở, thể lực chống đỡ không nổi.
—— Moi móc cái này, bình thường rốt cuộc là lâu chủ nhàm chán bao nhiêu vậy.
Bình thường Thiệu Tư rất ít khi dùng máy tính, xem loại diễn đàn tám chuyện này hai cái đã muốn tắt, chịu đựng một đường xem tiếp, xem đến kết cục, lâu chủ tên “Nha nha” kia cũng không hề xuất hiện nữa.
Lúc sau cũng từng có truyền thông tự suy đoán, tuy rằng chủ yếu là muốn lấy “tin tức không thật” để chế tạo mánh lới.
Lý Quang Tông: “Mấy người đang làm gì vậy?”
Thiệu Tư: “Như cậu chứng kiến, thuyết âm mưu.”
Đây là do đêm hôm đó Cố Duyên Chu dẫn dắt hắn, nếu Từ Hoàn Dương không có hiềm nghi, nhưng mà giọng hắn ta có thể kích thích tiểu Hoàng Oanh, vậy trong này sẽ tồn tại liên quan gì.
Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể nghĩ đến hai chữ:
—— Hát thay.
Thứ mà vụ tai nạn kia mang đi, có lẽ không chỉ là thân thể Từ Hoàn Dương bị thương thể lực yếu bớt, hoặc là nói, có lẽ hắn căn bản không bị tổn thương ở phương diện đó.
Mà là giọng bị tổn thương không có biện pháp ca hát.
“…” Lý Quang Tông đờ người, nói, “Thần tượng thứ hai của tôi, cũng sắp nát sao?”
Cố Duyên Chu liếc nhìn qua một cái: “Cái gì gọi là cũng?”
Lý Quang Tông: “…”
Lý Quang Tông không dám nhìn lại, chỉ có thể lắc đầu: “Không có gì, không có gì.” Trước có đại lưu manh, sau có ca thần hát nhép, fan bé bỏng như hắn cũng thật là vô cùng thảm.
“Đúng rồi, single của tôi, ” Thiệu Tư nhớ tới bài hát tìm người viết giùm, nói, “Chừng nào thì cậu liên hệ với bên kia, hỏi xem họ có ý muốn hợp tác hay không, với lại, tôi muốn chỉ định Từ Hoàn Dương.”
Hắn quan sát thấy kế tiếp không có vấn đề gì, liền xuất viện sớm, dùng lời Cố Duyên Chu nói chính là, tự trách xong liền bắt đầu gây chuyện.
Cố Duyên Chu nói: “Em chỉ định hắn làm gì, song ca hả?”
Thiệu Tư sờ sờ cằm: “… Song ca có thể quá độc ác không? Em còn thật sự chưa từng nghĩ tới, căng lắm thì cho hắn làm thầy chỉ đạo thôi.”
Ngay từ đầu, nhân vật mấu chốt mà hệ thống đưa ra chính là Từ Hoàn Dương, trước đây hắn đã từng tiếp cận, chỉ là cơ hội cùng xuất hiện thật sự quá ít, hơn nữa tâm phòng bị của người này rất nặng —— trước đây hắn không rõ là vì sao, hiện tại đã hiểu, mặc cho ai gánh trên người một bí mật nặng như thế, đều không có khả năng dễ dàng mở rộng cửa lòng với người khác.
Dù sao thì, nhất niệm địa ngục. Hắn ta căn bản không có khả năng mở rộng cửa lòng với ai.
Từ sau lần hợp tác music festival, Thiệu Tư rảnh rỗi liền gửi wechat cho người ta, lúc đầu Cố Duyên Chu ghen tuông ghen đến cả phòng đều là mùi chua.
Thiệu Tư: “Đây là giao lưu bình thường giữa người với người, anh có thể nói lý lẽ chút không.”
Cố Duyên Chu: “Anh rất nói lý rồi, ôm chân, đừng để ngã xuống.”
“…”
Thiệu Tư âm thầm ‘phắc’ một tiếng, phần lưng trần trụi cọ trên ván cửa đến phát đau: “Em nghiêm túc.”
Cố Duyên Chu hung hăng đâm vào, lại rút ra một nửa: “Anh cũng nghiêm túc.”
Sự thật chứng minh trên việc đó, căn bản không có lý lẽ gì để nói.
Cuối cùng Thiệu Tư quấn chân trên lưng anh, bị làm đến gần như không còn thần trí, khoái cảm từ nơi nào đó một đường tán loạn đến mũi chân, ai còn quản ca thần hát như thế nào.
Sau nữa Cố Duyên Chu mấy lần thấy Thiệu Tư gửi wechat, đều là kiểu gắng gượng làm bộ. Gửi một câu chúc mừng ngày lễ thôi cũng lười lên mạng search, do dự nửa ngày liền tìm cái icon tùy tiện gửi qua cho người ta: lễ vui vẻ.
Nhất thời ghen tuông gì Cố Duyên Chu cũng mất sạch, ở trên giường ôm người vào trong ngực: “Miễn cưỡng vậy?”
Thiệu Tư thuận miệng nói: “Nói thật thì em không thích hắn lắm, nhưng trong lòng em vẫn còn giấc mộng âm nhạc.”
Cố Duyên Chu: “…”
Không biết thế nào, Thiệu Tư nói nói liền nhớ lại việc này, vành tai nhịn không được bắt đầu phiếm hồng.
Cố Duyên Chu chờ Thiệu Tư nói xong toàn bộ kế hoạch mới vỗ vỗ đầu hắn: “Trước khi làm việc phải nói trước với bên Vương đội, bọn họ khẳng định cũng có ý nghĩ của mình, em như vậy nguy hiểm không nói, đừng làm hỏng chuyện của người ta —— lỗ tai sao đỏ vậy?”
Có lẽ lúc đầu Thiệu Tư còn cảm thấy có chút ngượng ngùng với loại chuyện này, nhưng trước lạ sau quen, làm cũng làm quen rồi, cũng không còn không dám thừa nhận nữa.
Vì thế Cố Duyên Chu chỉ thuận miệng hỏi như vậy, lại thấy ánh mắt tổ tông nhà anh loe lóe, thẳng thắn nói: “Chúng ta đã lâu không có làm.”
Cố Duyên Chu cầm di động: “…”
Lý Quang Tông: “…”?!
Lý Quang Tông nhìn trái nhìn phải, yên lặng lui về phía sau hai bước.
Cố Duyên Chu chờ trong điện thoại vang lên tiếng “tút”, lúc này mới dán di động vào tai Thiệu Tư: “Trước hết nói với Vương đội rõ ràng đã, sợ em làm hỏng việc. Ngoan đi chờ một lát sẽ thỏa mãn em, không ngờ tổ tông của chúng ta khát khao như vậy —— shhh.”
Cố Duyên Chu hít ngược một hơi khí lạnh, môi dưới đã bị tên vô lương tâm kia gặm ra non nửa dấu răng.
Hết chương 123