Con Quỷ Áo Xanh
Chương 21
Trên đường từ tiệm rượu về nhà tôi ghé lại thăm Joppy.
Tôi cảm thấy được gần gũi mỗi khi hắn cầm tấm khăn lau sách bóng mặt quầy lót đá hoa. Tôi thấy trong người bứt rứt. Với tôi hắn lúc nào cũng là một người bạn đáng kính nể. Tuy vậy cũng phải cảnh giác vì hắn là một tay võ sĩ có hạng.
Vừa bước vô quán bar tôi đứng xỏ tay vô túi áo jacket. Tôi có ý định nói ra nhiều điều chợt đâu ngay lúc đó không còn nhớ gì nữa.
– Làm sao mà dùng như trời trồng vậy, Ease?
– Mình chẳng hiểu làm sao cả.
Joppy nhìn tôi cười, đưa tay xoa cái đầu hói.
– Cậu nói sao chứ?
– Con bé vừa gọi tớ bữa tối hôm kia đây.
– Con bé nào nhỉ?
– Cái con bé mà bạn cậu đang đi tìm đây.
– Ờ, ờ, – Joppy buông tấm khăn lau xuống hai tay kề lên quầy bar. – Thế cùng may đấy.
– Tớ cũng nghĩ vậy.
Trong quán bar vắng khách. Joppy đang nhìn tôi như dò xét, tôi nhìn lại hắn.
– Nhưng cũng chưa phải may mắn gì đâu, – Tôi nói.
– Không à?
– Không đâu Joppy, cậu mới lạ mấy.
Joppy nắm chặt bàn tay, gân guốc nổi lên cuồn cuộn.
– Làm sao cậu dám nói vậy?
– Cậu trả lời là chỗ đó, Joppy. Chỉ có Coretta với cậu mới biết tớ đang đi tìm nàng. Tớ đoán lão DeWitt Albright biết nhưng nếu biết nàng đang ở đâu lão đã bỏ đi tìm. Còn Coretta chờ nhận được tiền do tớ đưa ra, thế nên nàng muốn giấu chuyện nàng kể lại cho Daphne nghe. Chỉ cậu biết thôi, chính cậu.
– Nàng có thể tìm ra chỗ của cậu trong danh bạ điện thoại.
– Tớ không đăng ký trong danh bạ, Joppy.
Tôi không chắc mình nói có đúng không, Daphne còn nhiều cách tìm ra tôi, nhưng không chắc vậy đâu.
– Sao vậy, hả? – Tôi hỏi lại.
Nhìn gương mặt rắn rỏi bạn khó đoán được hắn đang nghĩ gì trong đầu. Hắn cũng không ngờ tôi giấu cái ống nước trong túi.
Một lúc sau hắn cười thân mật nhìn tôi mới nói.
– Đừng có vội vã. Chưa đến nỗi nào.
– Chưa đến nỗi nào là sao? – Tôi quát. – Coretta chết rồi, tớ còn mắc nợ lão Albright, bọn cớm đã từng có phen gây khôn đốn cho tớ…
– Tớ không muốn phủ nhận mấy chuyện đó, Easy, cậu nên nhớ như vậy.
– Đến lượt lão Albright nhờ tớ theo dõi Frank Green, – Tôi buột miệng nói ra.
– Frank Green à? – Mắt Joppy nhắm híp lại.
– Ờ, Frank Green.
– OK, Easy. Lemme cho cậu biết rồi. Lão Albright có tới đây tìm con bé, đưa ảnh ra tớ nhìn biết ngay…
– Làm sao cậu biết hay thế? – Tôi hỏi lại.
– Có lúc Frank giao rượu, dẫn con bé đi theo. Tớ đoán chúng bồ bịch gì đó với hắn.
– Vậy mà cậu không nói cho lão Albright biết à?
– Không, Frank là mối của tớ, tớ không muốn làm mích lòng. Tớ định chờ lúc hắn quay lại có con bé đi theo mới kể riêng cho nàng có một số việc nàng cần phải biết. Nàng gọi tớ ra ngoài và tớ kể cho nàng nghe.
– Sao vậy? Sao cậu lại muốn giúp nàng?
Joppy cười nhìn tôi, vẫn là cái cười gằn như là mắc cỡ giống mọi khi.
– Con bé nó đẹp, Easy à. Nó xinh lắm. Dù nó là bạn học với mình.
– Sao cậu không kể cho Frank?
– Để hắn vô đây vung dao hay sao? Khi hỏi Frank nó là thằng điên.
Nhìn thấy tôi lắng nghe, Joppy yên tâm. Tay hắn cầm chiếc khăn lau.
– Ờ, Ease, tớ phải đưa cho cậu một ít tiền nhằm đánh lạc hướng lão Albright. Như vậy mọi chuyện coi như êm xuôi nếu cậu nghe lời tớ bỏ thôi không tìm kiếm nữa.
– Sao cậu để cho nàng gọi tớ?
Joppy nghiến răng để lộ cả xương hàm ra tới mang tai.
– Nàng gọi cầu cứu tớ chỉ đường đi, có thể là tới nhà một người bạn ở đâu đó. Tớ không muốn làm vậy. Cậu nhớ là tớ chỉ có thể giúp được khi còn đứng trong quầy bar, nhưng mà tớ có đi đâu được.
– Sao nàng lại gọi cho tớ?
– Tớ bảo nàng gọi. Nàng muốn biết lão DeWitt Albright cần gì, còn cậu thi hành lệnh của lão. – Joppy khom người xuống, – Tớ cho nàng số mấy, nghĩ là không sao.
– Cậu tưởng mình điên sao, xong chuyện cậu bàn giao tớ lại cho con bé.
– Chẳng có ai bảo cậu nhận tiền của lão. Và cũng chẳng có ai bảo cậu gặp nàng.
Coi vậy chứ hắn nói đúng. Hắn gọi mình định vô chuyện này mà thật ra lúc đó mình cũng đang cần tiền.
– Bạn của nàng vừa mới chết, – Tôi nói.
– Một tên da trắng hả?
– Ờ – ờ… Coretta James cũng mới chết, kẻ giết nàng cũng là thủ phạm giết Howard Green.
– Tớ có nghe nói, – Joppy quăng tấm khăn lau dưới quầy lấy ra chiếc ly cạn. Hắn rót rượu mới nói.
– Tớ không muốn như vậy đâu, Easy. Tớ cố ý giúp cậu với lại con bé.
– Nó là con quỷ đó, hiểu chưa, – Tôi nói. – Nó sai khiến người ta làm bậy.
– Cậu nên tránh xa nó đi, Ease. Đi xa một chuyến qua miền Đông hãy xuôi về Nam.
– Odell có nhắc với tớ chuyện đó. Không có việc gì phải bỏ đi, bạn ơi.
Tôi biết việc mình cần phải làm. Tôi phải báo cho Frank về món tiền Carter giao. Frank là dân con buôn. Giả sử lão DeWitt Albright có muốn cản trở chuyện làm ăn của Frank tôi sẽ đứng ngoài nhìn hai bên tự giải quyết lấy.
Joppy rót thêm rượu. Hắn muốn làm hoà, hắn không cố ý đụng chạm đến tôi. Cùng vì một câu nói dối khiến tôi giận.
– Sao cậu không kể chuyện con bé cho tớ nghe? – Tôi hỏi lại.
– Mình chẳng biết, Easy. Nàng muốn mình giữ kín miệng – Vẻ mặt Joppy dịu xuống – Tớ muốn… giữ kín chuyện nàng. Chỉ mình tớ biết thôi, cậu hiểu chứ?
Tôi nâng ly mời Joppy một điếu thuốc. Bọn tôi ngồi hút thuốc nói chuyện thân mật rồi sau đó im lặng một hồi lâu.
Chợt Joppy cất tiếng:
– Cậu biết ai giết chết mấy người đó không?
– Tớ không biết gì hết. Odell kể lại bọn cớm nghĩ thủ phạm là một kẻ tâm thần. Có thể Coretta và Howard là nạn nhân của hắn, tớ thì biết rõ ai là thủ phạm giết chết Richard Mc Gee.
– Ai vậy?
– Tớ thấy chẳng có ích gì cho bọn mình nếu nói ra chuyện đó. Thôi thì tớ ngậm miệng.
* * *
Tôi đang nghĩ ngợi về chuyện đó vừa thủng thỉnh bước vô nhà. Lúc gần tôi cửa tôi sực nhớ cổng ngoài không cài hai chốt như mỗi khi người đưa thư vẫn làm.
Tôi chưa kịp quay lại nhìn thì nghe một tiếng nổ long trời. Tôi té nhào xuống thềm xi măng cửa trước, may sao đầu không va vô bậc thềm. Cánh cửa mở tung ra, tôi nhìn thấy mình đang úp mặt xuống chiếc trường kỷ. Tôi muốn trở mình đứng dậy nhưng tiếng nổ còn vang dội trong đầu muốn chóng mặt.
Tôi thấy có ai lật ngửa tôi ra.
Hắn mặc bộ đồ xanh đậm tưởng đâu là mầu đen. Hắn mặc bên trong một chiếc áo sơ mi đen. Hắn kể chân lên tấm nệm gần sát bên đầu. Hắn đội mũ cao bồi đen vành hẹp hiệu Stetson. Mặt mũi hắn cũng đen thui như những món trang phục trên người. Chỉ có chiếc cà vạt màu vỏ chuối, thắt hờ là khác với màu da Frank Green.
– Kìa, Frank. – Tiếng nói khiến tôi càng đau trong đầu.
Frank vung bàn tay phải búng chóc một cái ngay tức thì một lưỡi dao đdài đến cả tấc mạ kền sáng loáng.
– Nghe nói ông đang đi tìm tôi, Easy?
Tôi gượng ngồi dậy, hắn nhanh tay để đầu xuống ghế.
– Nghe nói ông đi tìm tôi mà, – Hắn nhắc lại.
– Đúng, Frank. Tôi cần nói chuyện với anh. Tôi kiếm ra một mối mới cả hai được năm trăm đô la.
Gương mặt đen của Frank càng nổi bật lúc hắn nhe răng cười trắng toát. Hắn kê gối vô ngực gí mũi dao kề cổ. Tôi cảm thấy đã thịt đau nhói rướm máu.
– Tôi phải giết ông, Easy.
Tôi phải đảo mắt nhìn quanh coi có vật gì để chống đỡ, chỉ thấy mấy bức tường, bàn ghế. Chợt tôi để ý một vật lạ. Chiếc ghế dựa làm bằng cây để dưới bếp ai do đã kéo để gần bên ghế sofa để gác chân. Tôi không hiểu tại sao mình lại suy nghĩ hoài về điều đó, tôi đoán chắc là Frank kéo nó ra ngoài này.
– Nghe ta nói đây, – Tôi nói.
– Nói gì?
– Tôi định ra giá bảy trăm rưỡi.
– Làm gì có máy in ra tiền nhanh vậy?
– Tay đó cần nói chuyện với con bé quen biết với anh. Hắn là tay nhà giàu. Hắn trả bấy nhiêu tiền đề được nói chuyện.
– Con bé nào? – Frank nói lẩm bẩm trong miệng.
– Con bé da trắng. Tên nó là Daphne Monet.
– Ông như người mất hồn, Easy. – Frank nói.
– Nghe đây, Frank. Anh chưa hiểu ý tôi đây.
– Ông đang theo dõi tôi. Tôi biết mà. Ông còn tới chỗ tôi làm ăn, vô tới chỗ bar uống rượu nữa kia. Tôi vừa đi xa một chuyến về, nàng Daphne đã bỏ đi, còn ông chỗ nào cùng thấy mặt. – Hắn đưa cặp mắt vàng khẽ dữ tợn nhìn thẳng vô mặt tôi. – Bọn cớm cũng đang theo dõi tôi nữa đây, Easy. Coretta đã bị giết chết, tôi nghe nói trước lúc nàng chết ông lẩn quẩn gần đó.
– Frank…
Hắn gí mũi dao xuống sát hơn:
– Ông phải chết, Easy. – Hắn nói xong nhích vai lui ra.
Giọng nói vô hình trở về.
“Đừng có van xin, Easy. Đừng cho tên Nigger đó một ân huệ nào hết”.
– Chào Frank, – giọng nói thân quen của ai đó cất lên. Không phải là tôi. Phải rồi đó là tiếng nói của một con người thật bởi vì tôi nhìn thấy Frank như đông cứng người lại. Hắn nhìn tôi chòng chọc nhưng tâm trí mải lo nhìn về phía sau.
– Ai vậy kia? – giọng hắn khản đặc.
– Lâu ngày quá nhỉ, Frank. Có gần cả chục năm.
– Cậu đấy hả, Mouse.
– Mày nhớ dai thể, Frank. Ta lúc nào cùng thích người như thế, bởi vì đó là kẻ nhanh trí với mười một lần thì hết chín lần hắn ra tay là giải quyết xong mọi việc. Mi biết ta còn vướng mắc một việc, Frank à.
– Việc gì vậy?
Vừa lúc đó chuông điện thoại réo, tôi sẽ bị đẩy xuống địa ngục nếu như Mouse không chịu trả lời.
– Hả? – Hắn nói – Ờ, ờ, Easy có, đang bận việc. Ờ, ờ phải, chắc mà. Lát nữa ông ta gọi lại được không? Không ạ? OK. Ờ, ờ. Độ tiếng nữa gọi lại, lúc đó ông ấy mới thong thả nói chuyện.
Tôi nghe tiếng hắn gác mấy. Người hắn che khuất trước mặt.
– Ta đang ở đâu đây… Ôi mà, ta định nói cho mi nghe việc này. Mi biết là ta đang kê mũi súng nòng 41 vô sau gáy mi đây. Ta chưa muốn bóp có vì ta sợ lúc mi ngã nhào xuống rồi sẽ cắt cổ bạn cộng sự của ta. Đây là việc ta còn vướng mắc, phải không?
Frank chầm chậm nhìn tôi.
– Frank, mi biết ta sẽ đối phó ra sao không? Ta biết mi chực giết chết Easy vô tội, ta không muốn nhìn thấy mi còn sống sót ngạo nghễ làm chuyện đó, nghe chưa.
– Việc này dính dáng gì đến ông, Mouse.
– Ta nói với mi thế nào, Frank. Mi buông dao xuống ghế ta tha tội cho mi. Mi đâu muốn chết. Tính ta từ trước đến giờ không hay nói dóc. Chỉ trong tích tắc thôi ta sẽ bắn vô đâu mi.
Frank chậm rãi rút con dao trở lại, buông xuống ghế, tôi nhìn thấy rõ trước mắt.
– Thôi được rồi, đứng dậy lui lại ngồi xuống ghế kia.
Frank nghe theo răm rắp, Mouse trở lại, gương mặt điển trai như thuở nào. Nụ cười rạng rỡ. Hắn bịt mấy cái răng vàng, còn mấy cái trám. Có một chiếc răng vàng được điểm thêm một viên ngọc xanh. Hắn mặc bộ đồ Zoot suit có dây đeo trước ngực áo. Hắn mang giầy có đội ghột, tay trái đeo lủng lẳng khẩu súng ngắn kiểu lạ mắt.
Frank chăm chú nhìn theo khẩu súng.
Tay dao thủ xấu chơi này không tài nào hiểu ra được Mouse đâu có nể nang gì hắn.
– Có việc gì không, Easy?
– Mouse đấy hả, – Tôi nói. – Áo tôi lấm đầy máu trước ngực, tay tôi run rẩy.
– Cậu có muốn mình giết nó không, Easy?
– Kìa! – Frank quát – Bọn mình có mới làm ăn mà!
– Easy là bạn cố tri của ta đây. Ta sẽ bắn bỏ cái mặt ghê tởm của mi, mi không can ngăn ta được đâu.
– Ta không cần giết nó. Ta chỉ cần nghe hắn trả lời mấy câu. – Lúc này tôi chả cần gì Frank bởi đã có Mouse ở đây rồi.
– Cứ hỏi đi, bạn mình, – Mouse nhếch mép cười nói.
– Daphne Monet hiện ở đâu? – Tôi hỏi Green.
Hắn nhìn tôi chầm chậm, mắt hắn sắc như dao…
– Mi nghe chưa, Frank? – Mouse hỏi lại – Nàng đâu rồi?
Đôi mắt hắn nhìn Mouse không còn sắc bén như lúc nhìn tôi, hắn ngồi lặng thinh.
– Ta không đùa đâu, Frank. – Mouse buông thõng nòng súng cho tới lúc chạm xuống sàn. Hắn bước tới chỗ Frank sát bên trong tầm tay với của tên dao thủ. Thế mà Frank cứ ngồi lì một chỗ. Hắn biết Mouse định đùa thôi.
– Nói ra ngay Frankie, hay là ta phải bắn mi.
Frank ngậm câm miệng, nhắm hờ một bên mắt trái. Tôi biết Daphne là một phần xương thịt của hắn, nên hắn liều chết để cứu nàng.
Mouse nhấc nòng súng kể sắt phần mềm dưới quai hàm Frank.
– Thả cho hắn đi, – Tôi nói.
– Cậu vừa làm một cú áp phe năm trăm đô la kia mà. – Mouse muốn làm thịt ngay Frank, tôi đánh hơi được qua giọng nói.
– Thà cho hắn đi mà. Tớ không muốn thấy hắn chết trong nhà. – Tôi nghĩ Mouse cùng hiểu ý không muốn nhìn thấy máu me vấy bẩn đồ đạc bàn ghế.
– Chìa khoá xe đâu. Để tớ lái đưa hắn đi! – Mouse nhếch mép cười ẩn chứa ý đồ – Hắn sẽ kể cho tớ nghe thôi.
Mouse lặng lẽ thúi báng súng vô người Frank ba cái, mỗi cái là một cú đau quằn quại. Frank té quỳ xuống máu tươm ra từ bên trong bộ đồ xám xịt.
Nhìn thấy Frank ngã quỳ, tôi vút chạy tới đứng vô giữa.
– Thả cho hắn đi! – Tôi gào lên.
– Cậu tránh ra, Easy! – Giọng nói Mouse nghe đầy vẻ khát máu.
Tôi níu tay hắn lại.
– Để cho hắn yên, Raymond!
Chưa biết sự thể ra sao chợt đâu Frank từ phía sau xô đẩy tôi. Tôi nhào tới đúng vô người Mouse cả hai té xuống sàn. Tôi ôm ghì lấy Mouse cho khỏi ngã, giằng họng súng đang nhằm về phía Frank. Ngay lúc thân thể nhỏ thó của hắn vừa kịp đứng lên thì Frank đã vút chạy ra khỏi cửa.
– Mẹ kiếp, Easy! – Hắn chĩa súng buông thõng hướng về phía tôi. – Cậu định níu tay tớ lúc đang chĩa súng ra như thế này! Cậu điên thật à?
Mouse chạy về phía cửa sổ, nhưng Frank đã tháo chạy. Tôi trấn tĩnh lại, Mouse cùng bớt kích động.
Một lát sau hắn quay trở lại nhìn xuống chiếc áo jacket.
– Nhìn máu me cậu bôi lên người tớ, Easy! Nhìn coi được mặt không?
– Tớ muốn để cho Frank Green sống. Cậu mà giết hắn thì tớ mất đi một chỗ làm ăn béo bở.
– Sao? Vậy thì có dính dáng gì tới chuyện này? – Mouse nhặt lấy chiếc áo jacket khoác lên vai.
– Buồng tắm đây hả? – Hắn hỏi, chỉ tay về phía cửa.
– Ờ, – Tôi đáp.
Hắn đeo súng vô dây lưng. Kéo lê chiếc áo jacket vô buồng vệ sinh. Hắn vặn máy nước.
Lúc Mouse quay trở ra tôi còn ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ qua khung của chấn song gỗ.
– Tối nay hắn không quay về đâu, Easy. Người lì lợm như Flank thì lúc nào cùng mang săn bản án tử trong người.
– Cậu đến đây có việc gì, Mouse?
– Cậu không gọi cho Etta à?
– Hả?
Mouse nhìn qua tôi lắc đầu nhếch mép cười.
– Này Easy, cậu đã khác trước.
– Là thế nào?
– Mọi khi cậu hay lo sợ. Thuê bọn Nigger làm vườn dọn dẹp vệ sinh. Bây giờ cậu có được một căn nhà nhỏ khang trang, làm tình với một con bé là tình nhân của một tên da trắng.
– Tớ không động tới nó.
– Chưa à?
– Chưa lần nào!
– Tớ nói cho mà nghe, Easy, cậu đang nói chuyện với tớ là Mouse đây. Một nàng nhìn cậu tới hai lần là cậu không thể từ chối được. Tớ biết chứ.
Tôi đã từng tán tỉnh Etta mỗi khi Mouse không có ở đấy, dù hai bên mới vừa đính hôn. Hắn biết mà không quan tâm. Mouse không cần mấy chuyện đó. Thế mà hễ có động chạm đến chuyện tiền bạc hắn chực giết tôi ngay.
– Vậy cậu đến đây có việc gì? – Tôi hỏi lảng qua chuyện khác.
– Trước tiên tớ muốn hỏi làm sao lấy được món tiền cậu đã bàn tính với Frank?
– Không được đâu, Mouse. Chuyện đó không liên can tới cậu.
– Có một tên tới đây đòi giết cậu đó, Easy. Nhìn vô cặp mắt cậu như miệng thịt băm. Giờ tớ mới hiểu vì sao cậu phải gọi tớ, để nhờ vả.
– Không đâu, Raymond, tớ có gọi, lúc đó cảm thấy mình tuyệt vọng. Tớ mừng vì cậu đã đến kịp, nhưng rồi cũng chẳng giúp được gì.
– Nghe này Easy, cậu đã kể hết cho tớ nghe chuyện đó, ít ra cũng phải được xơ múi gì chớ.
Hắn vừa nói ra điều cách này tám năm về trước tôi đã nghe qua. Lúc mọi việc xong xuôi tôi còn nhớ có hai người chết.
– Không đâu, Raymond.
Mouse chầm chậm nhìn tôi một hồi. Đôi mắt hắn màu xám nhạt, như nhìn xuyên thấu hết mọi thứ.
– Tớ đã nói là không, Mouse.
– Cậu kể cho tớ nghe đi, Easy. – Hắn ngồi tựa lưng ra sau ghế. – Phải có cách nào khác chứ, người anh em.
– Cậu nói sao?
– Bọn Nigger muốn thoát ra khỏi vũng lầy phải nhờ đến kẻ khác giúp đỡ, Easy. Cậu có muốn ở lại đây với chút đỉnh tiền, có mấy em da trắng gọi tới nhà? Được. Được quá đi chứ. Nhưng mà này Easy, cậu được người khác che chở. Được cái nói phết, bọn da trắng chỉ biết lợi dụng. Bọn chúng chỉ lo thủ kỹ.
– Tớ chỉ cậu sao gặp được may mắn, – Tôi nói.
– Ờ Easy. Ờ nhỉ.
– Nghe đây, – Tôi nói – Tớ ngại có dính dáng tới cậu.
Mouse nhìn tôi nhe răng cười sáng rỡ:
-Thế nào?
– Cậu còn nhớ ngày bọn mình đi qua Pariah? Tớ thu giữ tiền tiệc cưới cho cậu.
– Vậy hở!
– Bố Reese và Clifton chết hết cả hai đó, Ray. Vì cậu mà chết đó.
Nụ cười vụt biến mất trên gương mặt Mouse, cả gian phòng mờ mịt. Bất chợt tôi nhìn ra hắn ra một tên làm ăn, hắn chỉ muốn đùa với Frank Green.
– Nghĩa là sao?
– Cậu giết chết người ta chớ còn gì! Cả hai đứa mình. Trước đó hai bữa Clifton ghé lại tớ. Hắn nhờ chỉ cách đối phó. Hắn kể cậu có ý định sử dụng tay nghề của hắn. – Tôi cảm thấy nước mắt muốn trào ra nhưng cỗ dằn xuống. – Những tớ giữ kín miệng. Tớ báo hắn về đi. Vậy mà ai cùng cho là hắn giết chết Reese, tớ thì biết rõ chính tay cậu giết. Tớ đau khổ vô cùng.
Mouse lấy tay xoa miệng, mắt không chớp.
– Vậy là cậu cứ bứt rứt mãi? – Hắn có vẻ ngạc nhiên.
– Ờ.
– Chuyện đã qua bao nhiêu năm rồi, Easy, sau đó chẳng thấy mặt mũi cậu ở đâu.
– Tội ác không thể đo bằng thời gian, – Tôi nói.
– Tội ác à? – Hắn nói mà tôi tưởng như đây là những lời vô nghĩa.
– Cậu nghĩ sao mà cho là tớ có tội?
– Chớ còn gì nữa.
– Tớ đã nói với cậu thế nào, – Hắn nói hai tay đặt lên vai mình. – Cậu nhờ tớ lo việc đó rồi để cậu tự lo liệu.
– Nghĩa là sao?
– Tớ không làm việc gì trái ý cậu.
– Mọi việc tớ đã nói?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!